Thịnh Đường

Chương 41: Chương 40

Lâu Thượng Hoàng Hôn

06/11/2017

Tháng hai, trên cái nền có sẵn là Quân điền chế, triều đình quy định mỗi nam đinh hàng năm nộp lên hai thạch lúa, hai trượng lụa, ba lạng tơ tằm, gọi là “Tô dung điều pháp”.

“Pháp lệnh này ban ra nhất định sẽ có lợi cho việc bồi dưỡng sức dân, khôi phục nông nghiệp.” Lý Uyên xem danh mục sổ sách các nơi trình lên, vừa ý gật đầu, đưa mắt nhìn Lý Kiến Thành, “Mấy tháng gần đây thái tử đã vì chuyện này mà vất vả không ít.”

Qua mấy ngày bận rộn, sắc mặt Lý Kiến Thành đã có phần phờ phạc, nghe vậy chỉ cung kính đáp: “Trợ giúp phụ hoàng vốn là phận sự của nhi thần.”

Lý Uyên buông danh mục sổ sách trong tay, cười nói: “Thân là trừ quân một nước, đây là con đường nhất định phải trải qua.”

Lý Kiến Thành nhớ lại những lời Bùi Tịch hé lộ ngày ấy, không khỏi ngập ngừng, chắp tay đáp: “Nhi thần xin tuân theo giáo huấn của phụ hoàng.”

Lý Uyên thoáng ngừng, cười nói: “Trẫm nghe nói hôm qua mới bắt được vài tên mật thám người Oa (Nhật Bản), việc này xử lý ra sao?”

“Nhi thần đã đích thân thẩm vấn, đúng là mật thám không thể sai.” Lý Kiến Thành đáp, “Án này đã kết, hồ sơ án nhi thần sẽ phái người đưa tới ngay, xin phụ hoàng xem qua.”

“Không cần đâu,” Lý Uyên khoát tay cười nói, “Việc này đã giao cho thái tử toàn quyền định đoạt, trẫm đương nhiên hết lòng tin tưởng.”

Thầm biết cha chẳng qua chỉ tùy tiện khảo sát mình nên Lý Kiến Thành cũng không nhiều lời, chỉ khẽ đáp: “Dạ.”

Chuyện phiếm vài câu rồi lui, Lý Kiến Thành bắt đầu thấm mệt, vừa về cung lại nghe hạ nhân báo Tần vương đã chờ sẵn trong phòng.

Xưa nay hắn vẫn chẳng thèm giữ quy củ gì với Đông cung của mình, đây là chuyện bình thường đến nỗi Lý Kiến Thành phát quen, cũng không có lòng dạ nào mà truy cứu. Có điều nghe hạ nhân nói thế, anh mới chợt phát hiện ra từ sau cái chết của Lưu Văn Tĩnh, dù việc này đã không còn ai nhắc lại nhưng Lý Thế Dân cũng hiếm khi đến tìm mình hơn hẳn.

Anh tự thấy mình hành sự coi như trót lọt, không hiểu vì sao hắn lại nghi ngờ, chỉ cảm thấy trong chuyện này hình như còn cất giấu chút huyền hoặc.

Thoáng trầm ngâm, đẩy cửa bước vào phòng.

Lý Thế Dân đang ngồi trên ghế, tiện tay giở sách xem qua, thấy anh vào lập tức đứng lên, mỉm cười gọi: “Đại ca.”

Mới mấy ngày không gặp, hôm nay hắn vận cẩm bào màu lam thêu chìm, ngoài vẻ anh tuấn còn hiển hiện thêm vài phần ý vị tôn quý trầm ổn. Lý Kiến Thành thấy hắn, nhanh chóng khôi phục thần sắc, lại gần nói: “Nghe nói Thế Dân dù tạm thời lưu lại Trường An nhưng cũng chưa từng trễ nải công việc ở Trường Xuân cung, tuy mang tiếng là tĩnh dưỡng nhưng thực chất vẫn chưa một ngày nhàn rỗi.”

“Phụ hoàng đã ủy thác trọng trách, đương nhiên không thể phụ lòng người. Dù sao cũng chỉ là đất Quan Đông nhỏ bé, làm sao so được với đại ca lòng mang ưu tư vì cả thiên hạ?” Lý Thế Dân nhàn nhạt mỉm cười, đưa mắt nhìn anh, từ tốn nói, “Có điều chức Thiểm Đông đạo hành đài Thượng thư lệnh cũng không thể rời đi quá lâu. Thế Dân đã dâng thư lên phụ hoàng xin phép trở về, đại để không bao lâu nữa sẽ đi.”

Lý Kiến Thành hơi khựng lại, nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười: “Nếu đã vậy thì mong Thế Dân hãy bảo trọng.”

Lời này vừa dứt, bầu không khí nhất thời rơi vào thinh lặng. Lát sau, Lý Thế Dân tiến thêm một bước, hai người đã đứng cận kề, mặt đối mặt nhau.

Lý Kiến Thành không lảng không tránh, ngước lên, chỉ thấy đối phương vẫn chưa nhìn thẳng vào mắt mình.

Dáng dấp Lý Thế Dân cao hơn anh chút ít, giờ này hắn cúp mắt, ánh mắt chạy dọc từ trên xuống dưới, lưu luyến dừng lại trên gương mặt Lý Kiến Thành. Từ sâu trong vạt áo đến xương quai xanh, đến cổ, đến cằm, đến môi, đến mũi, đến mặt……

Gương mặt anh vô cùng trầm tĩnh nghiêm nghị, thần thái phảng phất nét ung dung. Cuối cùng ánh mắt hắn mới xuyên qua hàng mi dài rủ xuống, lọt vào trong mắt anh.

Lý Kiến Thành vẫn lẳng lặng nhìn vào mắt hắn, không mở miệng, cũng không dời mắt đi.

Ánh mắt giao nhau, Lý Thế Dân đưa tay vuốt lên gò má anh, từ từ dùng sức giữ chặt cần cổ, cố định gương mặt anh trong bàn tay mình.

Gương mặt Lý Kiến Thành vẫn giữ nguyên vẻ trầm tĩnh, dù nhìn hắn không rời mắt, nhưng cũng không mảy may biểu lộ cảm tình.

“Đại ca……” Lý Thế Dân há miệng, hình như muốn nói gì, nhưng rốt cuộc chỉ khàn khàn gọi ra hai chữ.

Lý Kiến Thành nghe vậy, hơi cúp mắt, chầm chậm vươn tay, nhấc cổ tay của Lý Thế Dân rồi nhẹ nhàng kéo ra.

Sau đó trở tay giữ mặt hắn, nghiêng người hôn xuống.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, gió thoảng mưa phùn, thoáng chốc đã tan đi không còn đấu vết.

Lý Kiến Thành buông tay, nhanh chóng rời ra, nhưng hắn đã gấp gáp đuổi theo.

Lần thứ hai tiếp xúc với hơi thở của Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân vòng tay qua thắt lưng giữ chặt lấy anh, kéo anh lại gần.

Nụ hôn nhàn nhạt hóa sâu đậm, biến thành môi lưỡi tiến công.

Lý Kiến Thành không thể tránh né, cũng biết mình không cần tránh né thêm nữa, chỉ nhắm nghiền hai mắt, mặc cho hơi thở giao hòa lẫn nhau, trở nên hỗn loạn, mặc cho thân tâm như ngựa đứt cương, không bận tâm quá nhiều nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc này, sợi dây trói buộc tâm can mới có thể buông lơi giây lát.

Trong lúc hôn, hai người đã vô thức dời đến bên giường. Lý Thế Dân đặt anh nằm xuống dưới, lặng lẽ ngắm nhìn, lửa dục bùng cháy trong mắt.

Kế đó hắn đưa tay kéo vạt áo anh, cúi người rải xuống vô vàn nụ hôn, từng tấc từng tấc, miệng vẫn gọi hai tiếng “đại ca” mơ hồ thấp thoáng như ngày thường.

Những nụ hôn rải rác toàn thân ngày càng thêm mãnh liệt, gần như là cắn xé. Thân thể Lý Kiến Thành thoáng căng ra, ngửa cằm lên. Rõ ràng cảm thấy có gì đó lạ lẫm, nhưng cũng đã bị cuốn vào cơn điên cuồng này từng chút từng chút một, không thể nào thoát ra.

Rõ ràng đang vào ngày đông tháng giá, vậy mà những nơi hai người tiếp xúc đã nhen lên ngọn lửa cuồng liệt. Lửa nóng lướt qua, thiêu đốt thân tâm thành tro bụi.



Cảm nhận được những chấn động rất nhỏ của người bên dưới, lòng Lý Thế Dân khẽ run lên, không thể kiềm chế. Hắn không chút do dự, vội vã động thân, gấp gáp đưa hai người hòa làm một thể.

Mặc dù đã quá quen thuộc với thân thể nhau, nhưng đã nhiều ngày xa cách mới gặp, cho nên lần này cũng đặc biệt sâu nặng.

Lý Kiến Thành không nén nổi một tiếng thét lớn, kế đó trút ra hơi thở nặng nề khi cơn đau nhức vừa mới tiêu tan.

Tuy anh nằm ngửa mặt, nhưng hàng mi dài khép hờ khiến người ta không sao nhìn rõ thần tình trong mắt. Nhưng dù là vậy, vẻ mỏng manh không thể che dấu ẩn hiện trong khoảnh khắc kia vẫn đẹp đẽ đến động lòng người.

Lý Thế Dân chôn vùi bản thân ở nơi sâu nhất trong anh, tâm trí lại từ từ tái hiện vẻ mặt như hoa quỳnh chớm nở vừa rồi. Hắn mê luyến vẻ mặt ấy, vì chỉ trong khoảnh khắc này, đại ca mới không mang theo bất kì lớp vỏ ngụy trang nào.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy mà thôi.

Sau khoảnh khắc ấy, hoa quỳnh tàn úa, thay vào đó là một đóa hoa vẫn giữ nguyên vẻ ngoài tuyệt mỹ nhưng đã không còn chân thật.

Lý Thế Dân lặng lẽ nhìn người bên dưới khe khẽ thở dốc, thân thể không còn gì che đậy. Rõ ràng da thịt đã trải qua vô số lần thân mật, nhưng mình…… vẫn chưa từng nhìn rõ đối phương.

— Đại ca, vì sao ta chưa bao giờ nhìn thấu được những suy tư trong lòng huynh?

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Thế Dân thoáng ảm đạm. Hắn đột ngột rút ra, liền đó lại dốc sức tiến vào trọn vẹn.

Cứ tiến rồi lui như thế, lặp đi lặp lại như thế. Dường như chinh phạt, dường như phát tiết.

Lý Kiến Thành giật mình giữ chặt bả vai hắn, chỉ cảm thấy thân thể mình giống con thuyền không neo, vật vờ trôi dạt như cánh bèo. Anh có thể cảm nhận được sự bất thường của Lý Thế Dân hôm nay, nhưng ý nghĩ này vừa mới nổi lên đã bị tầng tầng sóng lớn bao phủ, khuấy đảo tâm tư……

Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Lý Thế Dân đã trở dậy mặc quần áo. Hắn sửa lại vạt áo, đứng bên giường, chỉ thấy dưới ánh nắng mai mờ nhạt, Lý Kiến Thành quấn chăn nằm quay mặt vào trong, thân hình có vẻ mỏng manh khác thường. Tóc xanh xõa tung vương trên gối, phảng phất như một đóa hoa nở rộ.

Lý Thế Dân cúi người, cách một tầng chăn nhẹ nhàng ôm lấy anh. Lý Kiến Thành hình như vẫn chưa tỉnh, hơi thở khẽ khàng mà yên ổn, bình tĩnh ung dung như ngày thường.

“Đại ca?” Lý Thế Dân lại áp sát thêm vài phân, gọi khẽ.

Lý Kiến Thành không đáp, hẳn là đã quá mỏi mệt.

“Đêm qua Thế Dân không biết chừng mực,” Lý Thế Dân chờ giây lát, lặng lẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên sau gáy anh, khẽ nói, “Xin lỗi, đại ca.”

Lời vừa mới dứt, hắn đã không hề lưu luyến xoay người bước đi.

Khép cửa phòng, đứng quay mặt ra sân. Lý Thế Dân ngẩng đầu, nhìn sắc trời đã rạng sáng, khẽ cười, chỉ cảm thấy lòng đầy mỉa mai.

Đêm qua suýt nữa mình đã mở miệng ra hỏi. Nhưng, chung quy vẫn bại trong gang tấc.

— Đại ca, nếu không nhận được câu trả lời từ chính miệng huynh, ta…… sẽ không tin.

— Chỉ cần huynh phủ nhận một tiếng, Thế Dân sẽ tin huynh.

— Nhưng nếu…… huynh lại thừa nhận thì sao?

Thật ra hắn thừa hiểu, với tính cách của Lý Kiến Thành, nếu đã làm sẽ tuyệt đối không phủ nhận. Chính vì thế, hắn vẫn luôn e ngại mở miệng hỏi ra đáp án cuối cùng.

Mà có lẽ trong lòng hắn đã sớm hiểu rõ, đáp án đã phơi bày trước mắt, tin hay không chỉ phụ thuộc vào bản thân mình.

Hắn ngoan cố không tin, nhưng đối mặt với sự thật, hắn lại càng thêm bạc nhược yếu ớt.

Cúi đầu thở dài, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình đã lún quá sâu. Có lẽ thật sự…… nên bình tĩnh một chút.

Cùng lúc đó, ở trong phòng, cách một tầng cửa, Lý Kiến Thành đã ngồi dậy, chầm chậm mặc áo trong. Qua một đêm này, khí lực dường như đều bị rút đi hết, toàn thân anh rã rời. Cầm vạt áo trong chưa kịp mặc vào, đầu ngón tay đã vô lực thả lỏng ra, buông xuống trước mặt.

Lý Kiến Thành cúi đầu nhìn theo nó, khóe mắt lại vô tình lướt qua những vệt xanh tím lờ mờ rải rác trước ngực. Hồi tưởng cơn cuồng nhiệt tưởng như tan nát thần hồn đêm qua, anh vươn tay, chậm rãi ấn lên ngực mình.

Trong ***g ngực, trái tim anh vẫn đập những nhịp đều đặn đầy sức sống.

— Lý Kiến Thành, ngươi lẽ nào đã quên trái tim này từng bị một tiễn xuyên thủng ra sao?

— Ngươi…… Làm sao quên được? Làm sao dám quên?

Nở nụ cười mỉa mai, anh ngửa người dựa vào đầu giường, kế đó là một tiếng thở dài khẽ đến không thể nghe thấy.

*****

Ba ngày sau, Lý Thế Dân xe nhẹ người thưa, đưa quan tài của Lưu Văn Tĩnh về Trường Xuân cung. Lưu Văn Tĩnh là người Tô Châu Bành Thành, hắn muốn đưa y về an táng trên đất cố hương.

Lý Kiến Thành đứng trên thành lâu lặng lẽ nhìn xe ngựa rời đi, không nói một lời, chỉ nghe tiếng vạt áo choàng tung bay phần phật trong gió hết sức rõ ràng.



“Điện hạ, Tần vương đã đi xa rồi.” Ngụy Trưng đứng cách đó không xa, chờ rất lâu, cuối cùng tiến lên nhắc khẽ.

Lúc này giá rét đã qua, cỏ cây lại đâm chồi nảy lộc, lác đác điểm tô mấy vệt xanh biếc giữa khoảng trời đất bao la. Mà xe ngựa vừa khởi hành, lúc này đã tan biến không còn tung tích.

Nhưng Lý Kiến Thành vẫn nhìn về phương xa mãi không rời mắt, hồi lâu mới cúi xuống, nói: “Ta chung quy đã quá xem thường Thế Dân.”

Ngụy Trưng nghe vậy ngẩn người, lát sau cũng giật mình.

“Tần vương……”

“Thế Dân đã biết cái chết của Lưu Văn Tĩnh có liên quan đến ta.” Lý Kiến Thành lại tiếp, ngữ khí mơ hồ vừa rồi đã biến thành khẳng định.

Ngụy Trưng đưa mắt nhìn anh, hỏi: “Điện hạ nghĩ với tính cách của Tần vương…… liệu sẽ làm gì?”

“Nó đã biết lại có thể giữ mình hoàn toàn bình thản, chuyện này đúng là vượt ra ngoài dự liệu của ta.” Lý Kiến Thành khẽ cười, giọng anh vẫn bình lặng khác thường, “Nó sẽ làm gì…… thật ra ta cũng hết sức băn khoăn.”

Dứt lời, không đợi Ngụy Trưng nói thêm đã quay lưng bước xuống thành lâu.

Hai chữ “Đi thôi”, nhẹ bẫng như một tiếng thở dài.

Ngụy Trưng đi sau lưng anh lắc đầu. Mỗi khi y ngỡ là mình sắp sửa khán phá tâm tư của Lý Kiến Thành thì ngay sau đó bóng hình anh đã mờ ảo như hoa ẩn trong sương, cách ngàn trùng mây núi.

Ngụy Trưng lờ mờ cảm thấy, trong lòng anh thủy chung vẫn chất chứa điều gì đó chưa bao giờ nói ra cùng kẻ khác. Bí mật kia chôn vùi nơi sâu thẳm đáy lòng, không cho bất cứ tia sáng nào chiếu rọi, không cho bất kì kẻ nào nhìn thấu dù chỉ là một li một hào.

Vì nguyên do ấy, anh thủy chung sẽ không thân thiết với bất cứ ai, thủy chung xa cách mà cô tịch.

Nghĩ đến đây, Ngụy Trưng bỗng sinh hận, hận lòng anh quá sâu, hận mình không thể kề dao vào cổ anh, buộc anh thổ lộ ra bằng hết. Nhưng y cũng thừa hiểu, với tính cách của Lý Kiến Thành, dù có bị dồn vào bước đường cùng cũng tuyệt không hé răng một lời.

Nhưng cứ tích tụ mãi trong lòng, về lâu về dài, phải chăng sẽ uất ức thành bệnh?

Trong lòng thoáng căng thẳng, cuối cùng chỉ biết thở dài bất đắc dĩ, đuổi theo Lý Kiến Thành bước xuống thành lâu.

*****

Lý Thế Dân đi chưa được bao lâu, phương bắc đã nổi cơn gió cuốn mây vần, không còn khung cảnh yên bình như trước nữa.

Thủy Tất Khả hãn của Đột Quyết qua đời, em trai y là A Sử Na Sĩ Lợi Phất Thiết lên nối ngôi, xưng là Xử La Khả hãn. Sau khi Xử La Khả hãn lên nắm quyền, ngoài mặt vẫn tuân thủ hiệp ước với Lý Đường nhưng sau lưng đã ngấm ngầm cấu kết với Lưu Vũ Chu ở Mã Ấp, dẫn đại quân xuôi nam.

Lưu Vũ Chu là người bừng bừng dã tâm, khi Lý Uyên khởi binh ở Thái Nguyên chưa lâu, trong quân đã từng nổi lên một trận tranh cãi nên tiến hay lùi vì tin đồn hắn muốn xâm chiếm Thái Nguyên. Mà giờ này khắc này, Lưu Vũ Chu sau mấy năm ngủ đông cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa vững chắc, không kiềm chế nổi nữa, vội vàng xuất binh tập kích.

Tề vương Lý Nguyên Cát trấn thủ Thái Nguyên đã lâu, nghe tin Lưu Vũ Chu đóng binh ở núi Hoàng Xà, cận kề Thái Nguyên liền phái vài tướng lĩnh dẫn quân nghênh chiến. Nhưng Lưu Vũ Chu khí thế hùng hồn, chủ tướng khinh địch, nhất thời đại bại rút về, để quân địch thừa cơ công phá Du Thứ, chiếm đóng hai đất Thạch Châu, Bình Dao, tạo thành thế bao vây Thái Nguyên.

Tháng sáu, Lưu Vũ Chu phái đại tướng Tống Kim Cương dẫn ba vạn nhân mã ồ ạt công thành, Lý Uyên nhận được cầu viện lập tức phái đại quân nghênh địch. Hai quân giao chiến, quân Đường lại bại trận rút về. Lý Uyên nổi giận, phong Bùi Tịch làm Tấn Châu đạo Hành quân tổng quản, đại chiến với Tống Kim Cương ở Giới Châu. Nhưng Tống Kim Cương cơ trí đa mưu, văn dũng kiêm toàn, trước phái người cắt đứt nguồn nước, sau lại thừa cơ quân Đường rời doanh đến gần nguồn nước mà dẫn binh tập kích. Do đó Bùi Tịch cũng không ứng phó nổi, đành vội vã thu binh trở về.

Ba trận đại bại nối tiếp nhau, giờ này từ Tấn Châu đổ về phương bắc, ngoại trừ Tây Hà đều đã rơi vào tay Lưu Vũ Chu. Tình cảnh này so với lần Lưu Văn Tĩnh bại vào tay Tiết Cử, có thể nói chỉ hơn chứ không kém.

Mấy ngày sau, Lý Nguyên Cát từ Thái Nguyên gấp rút chạy về Trường An, gặp Lý Uyên lập tức khấu đầu thỉnh tội.

Lý Uyên thấy toàn thân hắn chi chít vết thương lớn có nhỏ có, niệm tình thằng bé còn chưa qua tuổi vũ tượng, không khỏi thở dài: “Lưu Vũ Chu binh tốt hung mãnh, võ tướng như Tống Kim Cương lại trí dũng song toàn, lần này…… muốn trách phải trách trẫm khinh thường Lưu Vũ Chu, không tăng cường phòng bị, đâu phải lỗi của ngươi.”

Lý Nguyên Cát đứng lên, vẻ mặt vẫn đầy cắn rứt.

Lý Kiến Thành đứng một bên, biết tính hắn cố chấp, thấy hắn còn muốn mở miệng thỉnh tội liền cướp lời: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện lãnh binh chinh phạt Lưu Vũ Chu.”

“Không được,” Nhưng Lý Uyên nghe vậy lại lắc đầu, “Thái tử là trừ quân một nước, việc lãnh binh chinh chiến không cần ngươi ra mặt.”

Lý Kiến Thành nghe vậy chỉ lặng im không nói, trong lòng hiểu rõ dù Lý Uyên nhất thời vẫn chưa triệu hồi Lý Thế Dân từ Trường Xuân cung, nhưng thực ra người được chọn cho vị trí đại tướng quân trong lòng ông cũng không còn ai khác.

Chỉ là……

Lý Kiến Thành khẽ nhíu mày, lại tiến lên một bước: “Phụ hoàng, Lưu Vũ Chu chẳng qua chỉ là một kẻ thất phu lỗ mãng, hôm nay hắn dám làm càn đến vậy cũng vì có Đột Quyết chống lưng.” Dừng một chút, nhìn thẳng vào Lý Uyên, “Phụ hoàng có còn nhớ, hôm ấy nhi thần đã thề, ngày sau nếu Đột Quyết xâm phạm, nguyện dốc toàn lực gánh vác.”

Lý Uyên dĩ nhiên hiểu Lý Kiến Thành nói vậy là muốn ám chỉ chuyện mình đã thả Đốt Bật đi ngày nào. Ông trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Trẫm đương nhiên vẫn nhớ hứa hẹn của ngươi ngày ấy, cũng biết ngươi chắc chắn đã có suy tính riêng. Nhưng sự biến tùy thời, giờ ngươi đã là thái tử, là gốc rễ của quốc gia, không thể hành động tùy tiện.” Thấy Lý Kiến Thành hình như còn muốn nói thêm, liền cương quyết khoát tay chặn lại, “Việc này đợi đến buổi chầu ngày mai hãy đưa ra cân nhắc sau.”

Thấy ý ông đã quyết, Lý Kiến Thành cũng đành chắp tay ưng thuận, trong lòng không nén nổi một tiếng thở dài chán nản.

Thật ra trong lòng anh đã mơ hồ có dự cảm, Xử La Khả hãn vừa lên nối ngôi, Đốt Bật cũng theo đó mà trở thành vương gia tôn quý nhất của Đột Quyết.

Trận chiến này chỉ e không thoát nổi can hệ với gã.

— Đại ca, huynh…… đã trở lại rồi ư?

Lời tác giả: Nhị ngốc hình như có hơi quỷ súc……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thịnh Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook