Thiên Tuế

Chương 1: Xuyên qua

Lạnh Hạ Hạ Lạnh

21/03/2016

“A, vẫn chưa tỉnh lại sao? Cứ như vậy thì nguy đây, tuy rằng đã đáp ứng mẹ sẽ quý trọng mình, phải bảo vệ tốt bản thân, nhưng hiện tại……”

Nhân vật chính tôi giờ phút này đang cực kỳ buồn bực ngồi xổm xuống giường, nhìn người nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, tái nhợt gầy yếu giống quỷ, nhớ kỹ. Nếu là bình thường, tôi tuyệt đối không làm được như vậy với thân thể ốm yếu, nhưng hiện tại tôi không chỉ có thể đi, có thể chạy, có thể nhảy, còn có thể bay nữa, aiz, tôi hiện tại là một du hồn, thân thể của mình không nhập vào được, cửa phòng bệnh cũng không ra được, bị vây ở chỗ này đã hơn một tháng, mỗi ngày nếu không làm một chút động tác yêu cầu cao độ thì là nói chuyện với thân thể của mình, cứ thế có lẽ một ngày nào đó linh hồn tôi sẽ điên mất.

“Có lẽ chết vẫn tốt hơn……” Thấp giọng thì thào.

“Thật vậy chăng? Cô…… muốn chết sao?”

Người kia là ai? Tôi nhìn một cậu bé mặc áo trắng chói mắt đột nhiên xuất hiện, giọng điệu của cậu ta…… Có chút chờ đợi, có chút kinh ngạc…… cậu ta đang đợi tôi chết sao? Rất kỳ quái, cậu ta hẳn không phải người thường, hẳn là rất có năng lực, người như vậy nếu muốn lấy tính mạng con người thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, vì sao tôi lại cảm thấy cậu ta chờ tôi nói lời này đã rất lâu?

Tôi chỉ nhìn cậu ta, cũng không nói gì, cậu ta cũng tựa hồ ý thức được mình đột ngột, vội vàng mở miệng giải thích: “Thật ra là thế này, tôi là Diêm Vương……”

“Không phải Bạch Vô Thường sao?” Nhìn cậu ta mặc áo trắng, còn tưởng là dấu hiệu của thân phận cậu ta

“Mới không phải, tôi là Diêm Vương.” Mặt trẻ con cố gắng bày ra một bộ uy nghiêm.

“Ồ, rồi sao?” Thì ra là Diêm Vương, nhưng còn chưa thuyết phục được tôi.

“A…… Sau đó……” cậu ta nhất thời không phản ứng lại, chuyển đề cũng quá nhanh đi, hơn nữa khi cô nghe được chính mình là Diêm Vương sao lại không có phản ứng gì chứ, buồn bực nha, thật muốn ngồi xổm góc tường khổ sở vẽ vòng, nhưng bây giờ công tác quan trọng hơn, nếu không hoàn thành, cậu ta sẽ bị một đống người cằn nhằn trách mắng bao phủ, nhiều người oán niệm như vậy, chắc chắn cậu ta không thể chịu nổi.

“Ừm… năm đó khi tôi còn là học sinh thực tập ở địa phủ, từng ở điện Trọng Sinh công tác một thời gian, lúc đó cô đang ở cạnh bể Trọng Sinh, tôi không cẩn thận đẩy cô vào bể, vì thế cô trọng sinh đến thế giới này, nhưng sự trọng sinh của cô không phải là địa phủ an bài, tùy cơ lựa chọn, kết quả linh hồn của cô phải nhập vào thân thể không phù hợp kia, cho nên……” Nói đến đây, Diêm Vương vụng trộm liếc tôi một cái, giống như đứa trẻ làm sai chuyện.

“Cho nên cơ thể của tôi từ khi sinh ra đến giờ luôn luôn suy nhược.” Cuối cùng thì tôi cũng biết vì sao mình nhiều bệnh.

“Cô không tức giận?” Cậu ta hại cô như vậy, cô hẳn là rất tức giận chỉ vào cậu ta mắng nha, lúc trước, khi cậu ta làm sai luôn bị người khác lấy ngón tay chọc cái trán mắng, tuy rằng…… Tuy rằng sau đó, mọi người luôn mang vẻ mặt bất đắc dĩ, sau đó thở dài……

“Làm vậy thì có chỗ tốt sao?” Tôi khẽ liếc hắn một cái, cậu ta thích bị mắng sao?

“Ách?” Ngốc điệu, khó hiểu.



“Dù sao đã thành sự thật, hết thảy cũng không thể quay về, hơn nữa, trái tim thân thể này không tốt, cảm xúc không thể dao động quá cao, cũng quen rồi.” Hai mươi mấy năm qua, cô sớm không vui không buồn, chỉ bình tĩnh mà sống, đôi khi cũng không hiểu được mình, rõ ràng dục vọng muốn sống mãnh liệt không kém người khác, trong thời khắc sinh tử, luôn cố hết sức để có thể tiếp tục sống, thật mâu thuẫn.

“Nhưng mà…… Nếu không phải tôi, cô vốn vẫn ở lại địa phủ, không phải trọng sinh như vậy, cũng sẽ không…… sẽ không không có trí nhớ kiếp trước.” Diêm Vương vẫn cúi đầu, nói ra sự thật phũ phàng.

“À –” Tôi thở dài, nói cho tôi biết tôi cũng sẽ không tức giận, hay là……

“Vậy, Diêm Vương đại nhân, tôi sẽ không mắng chửi người, nếu cậu muốn tìm người chửi, vậy thì……” Tôi ý đồ nói lòng vòng, nhưng không thành công lắm, tôi đâu có bao giờ được nói chuyện với người khác quá lâu.

“Cô……” Diêm Vương bất đắc dĩ, cậu ta không biết cư nhiên sẽ khiến cô nghĩ như vậy, cậu ta chỉ là đang tích cực nhận sai, aiz, thôi vậy thôi vậy, chính sự quan trọng hơn.

“Tôi có thể hỏi một vấn đề sao?” Tôi nhấc tay muốn hỏi.

“Cái gì?”

“Nếu sớm biết tôi không nên trọng sinh, vì sao bây giờ mới đến?” Từ địa phủ đến đây hẳn là không mất thời gian những hai mươi bảy năm của cậu ta đi, thoạt nhìn cậu ta hơi ngơ ngơ, không lẽ là có bệnh mù đường

“Thân là nhân viên công tác của địa phủ, không thể tùy tiện lấy đi linh hồn con người, đây là quy định…… Thân thể này của cô có thể sống, chúng tôi không thể câu đi linh hồn của cô, nhưng tình huống của cô là đặc thù, chỉ cần tự nguyện buông tha cho sinh mệnh của mình, thì chúng tôi mới có thể mang cô đi.” Diêm Vương giải thích tường tận, cậu ta vốn là người nhớ chuẩn xác nhất các quy định của địa phủ.

“Ha ha, thì ra là thế, vậy thì hãy dẫn tôi đi đi.” Hôm nay cậu ta có thể giúp tôi thoát khỏi thân thể ốm yếu này, mẹ sẽ không trách tôi đi, bị bệnh nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi.

“Không phải tôi mang cô về địa phủ, để bồi thường, tôi đã tìm được một thân thể phù hợp với linh hồn cô ở thế giới khác, chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ mang cô đến đó.”

Tình huống như thế này rất thường xuyên xảy ra ở địa phủ, trước đó cậu ta cũng đã an bài vài người giống cô đi đến thế giới khác, mỗi người đều rất vui vẻ.

Hình như là thật.

“Giữ lại trí nhớ hiện tại?”

Gật đầu.

“Thân thể khỏe mạnh?”



Lại gật đầu.

Vậy thì không thành vấn đề, chỉ còn lại một yêu cầu.

“Tôi muốn 500 triệu, tiền của thế giới kia.” Dù sao làm trạch nữ 27 năm, không hề có kỹ năng sinh tồn, chút tiền đó là được.

[ Tác giả: Có "chút" sao?

Đáp: Không phải có chút sao? Hay là phải thêm mới được? *Sát khí*

Tác giả: Không, vừa vặn vừa vặn......]

Cứ như vậy sao? Diêm Vương lại liều mạng gật đầu, yêu cầu của người này so với những người trước quả thực quá nhỏ, nhất định phải làm tốt cho cô thoải mái, ừm, hay là cho thêm vài thứ nữa cho cô, dù sao thế giới kia cũng cực kỳ nguy hiểm.

“À, hỏi cậu một vấn đề được không.” Suy nghĩ rất lâu.

“Cái gì?” cậu ta luôn luôn có hỏi tất đáp.

“Sao cậu làm được Diêm Vương?” Tò mò, cậu ta không có khí thế lại có chút ngơ ngơ, hay làm sai chuyện mà lại làm Diêm Vương, rất kỳ quái.

“Ai cần cô lo!!” Cái trán chật ních ‘ngã tư đường’, thẹn quá thành giận đẩy mạnh cô vào thế giới đã định.

Trước khi chìm vào bóng tối, tôi mới nhớ tới ra còn chưa hỏi cậu ta muốn tôi thế giới kiểu gì, quên đi, đến sẽ biết.

Diêm Vương nhìn tay mình, run rẩy run rẩy run rẩy, AAA!!!! Hình như lại gặp rắc rối rồi, cậu ta còn có chuyện chưa nói rõ đâu!

“Thôi vậy, cho hai người kia đến chỗ cô vậy. Làm vậy thì mấy người lớn đáng ghét kia sẽ không thể ngày nào cũng phái thức thần đi càu nhàu với mình nữa, mình đã rất lâu không được ngủ ngon, aiz, không phải chỉ là không cẩn thận làm mất linh hồn con ông ta thôi sao, làm gì mà nóng nảy……”

Một đường càu nhàu, bóng dáng cậu ta dần dần biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tuế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook