Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến

Chương 51: Nạp thiếp

Triệu Kiền Kiền

18/08/2014

Tay của Phạm Thiên Hàm thật to, thật thô ráp, bao lấy tay ta, khiến ta bất ngờ thất thần, lầm tưởng rằng mình bị bọc trong một lớp vỏ cây.

“Tay nàng có để yên một lát được không?” Phạm Thiên Hàm hừ hừ nói.

Ta thôi cựa quậy, chẳng phải ta không chịu yên, là tại tay chàng y như đá mài đao, lại nắm rất chặt, rõ ràng là định phế tay ta luôn mà.

Vừa lôi vừa kéo tới bên dòng suối, đang định bước lên tấm gỗ khấp khểnh bắc ngang suối, thì thấy Bảo nhi tới, nàng một đường vừa đi vừa nảy, đang la hét gì đó.

Ta táng đảm kinh hồn nhìn nàng nhảy lên ván gỗ, nét mặt nàng trùng trùng lo lắng, nàng đặt bước vang vang có lực. Tấm ván theo từng bước nhấc chân hạ chân của nàng mà lắc lư, trái tim ta cũng theo từng bước nhấc chân hạ chân của nàng mà run lên, cuối cùng nàng yên ổn tới trước mặt chúng ta, ta bội phục nhìn tấm ván sống sót sau tai nạn vẫn còn đang rung rung kia: mi đã vượt qua rồi, thân hình nho nhỏ, sức mạnh cực lớn.

Bảo nhi bộp một cái kéo lấy bàn tay ta mà Phạm Thiên Hàm đang nắm, vừa bước tới trước nàng vừa ồn ào: “Tiểu thư, các dì đều tới hết cả, vừa khóc lóc vừa nói muốn tiểu thư cô gia làm chủ, hai người mau trở về, bằng không phủ Tướng quân sẽ bị bọn họ khóc ngã mất, mới lại người đâu phải không biết phủ Tướng quân này y như bã đậu ấy, cực kỳ không chắc.”

Ta bị nàng lôi về phía trước, lúc bước lên tấm ván gỗ thì Phạm Thiên Hàm kéo ta lại, kẹp ta dưới nách, chân khẽ chạm ván gỗ, nhảy qua con suối.

Ta chạm đất rồi ôm lấy vai Phạm Thiên Hàm, cố gắng nén xuống cái cảm giác trời đất quay cuồng, mắng: “Chàng điên rồi à?”

Chàng liếc ta một cái, khẽ nói: “Chẳng lẽ nàng nghĩ ván gỗ có thể chịu được Bảo nhi với nàng cùng lúc đạp lên chắc?”

Còn chưa dứt lời, một tiếng Rắc của gỗ bị gãy truyền tới, ta chưa kịp phản ứng, trước mặt đã không còn thấy Phạm Thiên Hàm. Lại chớp mắt một cái, chàng đã ôm ngang Bảo nhi từ từ đáp xuống, tốc độ thật chậm, tựa như một cánh hoa rơi đang xoay tròn trong không trung.

Đáp xuống sau, Bảo nhi si ngốc nhìn chàng, chàng nhíu mày nói: “Bảo nhi, xuống đi.”

Bảo nhi mếu máo nhảy xuống.

Ta không nhịn được mà hỏi: “Sao chàng đáp xuống chậm quá vậy?”

Phạm Thiên Hàm vẫy vẫy tay, dùng âm lượng chỉ có hai chúng ta nghe được, nói: “Bảo nhi rất nặng, rơi xuống nhanh quá ta sợ bị trặc chân.”

Ta quay đầu nhìn cái ván gỗ chết không toàn thây kia, sâu sắc cảm khái, là phúc không phải họa, là họa thì không tránh nổi.

Về đến cửa phủ, ta nghe từ bên trong vang lên tiếng khóc kinh tâm động phách, hỏi Bảo nhi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng nói các dì khóc đến quên hết mọi sự, hỏi kiểu gì cũng không đáp.

Thế nên ta bắt đầu chần chừ, ta không cách nào tiến bước, ta không biết đang đợi mình phía trước kia sẽ là gì.

Phạm Thiên Hàm không hề cho ta cơ hội mà mê mang, chàng thô bạo kéo ta vào cửa. Cửa vừa mở, các dì đã chen lấn nhau ùa tới.

Ta đẩy dì Ba đang nhào vào ngực Phạm Thiên Hàm mà khóc ra, kéo dì Lục đang ôm tay chàng khóc ra, rồi ôm dì Cửu đang nằm soài khóc lóc trên lưng chàng xuống….

Cuối cùng, giữa một mảnh nước mắt nước mũi nước bọt bay tán loạn, ta cũng coi như là nghe hiểu, ông già cha ta lại rục rà rục rịch chuẩn bị nạp thiếp nữa rồi. Cha ta quả đúng là bảo đao chưa lão mà.

Ngại cho các dì bức bách, ta nghĩa phẫn điền ưng* ưỡn ngực, dẫn theo chín bà dì xông thẳng về Vương phủ. Bảo nhi và Phạm Thiên Hàm định đi theo, ta cự tuyệt, chín dì thêm cả ta, tượng trưng cho cửu cửu quy nhất**, quả thực là công đức viên mãn.

*Phẫn nộ trước những việc trái đạo nghĩa

**Phật ngữ có nói: Cửu cửu quy nhất, chung thành chính quả.

Là A Đao mở cửa cho chúng ta, hắn nói cha đang ở trong sảnh chờ ta, hơn nữa tuyên bố chỉ gặp một mình ta.

Ta gật đầu, phân phó A Đao đi phòng bếp hầm canh gà, lát nữa ta cần bồi bổ cơ thể.

Mấy ngày không thấy, Vương mập mạp càng mập ra, thân mình to béo lún sâu trong ghế thái sư, thấy ta đi vào, ông ấy gian nan kéo thân mình từ trong ghế thái sư ra.

Ta lườm ông ấy mấy cái, nói: “Mập mạp, người khâm điểm con tiến vào, là muốn con lắng nghe dạy bảo gì đây?”

Ông ấy cười lấy lòng nói: “Thiển nhi, đừng chế giễu cha.”

Ta cười lạnh một tiếng, “Cha đa tâm rồi, con gái đâu có chế giễu, con gái chỉ cảm thán cha càng già càng dẻo dai mà thôi.”

Ông ấy xoa xoa tay nói: “Cha biết con hiểu chuyện, con bây giờ chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được thôi.”

Ta không nhịn được, nâng âm lượng lên nói: “Đừng có dùng hiểu chuyện mà chặn miệng con.”



Ông túm lấy vai ta nói: “Thiển nhi, con chớ kích động, nghe cha nói trước đã.”

Ta cậy tay ông ấy ra, hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Cha nói đi.”

Ông cười đến rạng rỡ, nói: “Ta ấy là đang cùng Liễu bá bá đàm chuyện làm ăn trên thuyền hoa, cô ấy bán nghệ, có tay đàn cực khéo. Liễu bá bá của con nghe đến mê mẩn, bèn gọi cô ấy ra gặp, ta vừa thấy liền giật mình, bộ dạng cô ấy cực kỳ giống với mẹ con. Huống hồ, ta thử hỏi, cô ấy vốn sinh năm Đinh Dậu, cô ấy và mẹ con cùng tuổi, ta lập tức động tâm. Về sau ta nhiều lần đi thuyền hoa ấy, càng cảm thấy cô ấy giống mẹ con vô cùng.”

Ta ngơ ngẩn nhìn ông ấy, nói: “Nói xong rồi?”

Ông gật đầu.

Ta lại hỏi: “Vậy con có thể kích động được chưa?”

Khuôn mặt múp míp của ông ngập tràn bối rối.

Ta trái lại bình tĩnh xuống, nhàn nhạt nói: “Cha lấy chín bà dì, con chưa từng nói một chữ không, nhưng lần này, bất luận cha có nghe con không, con không đồng ý.”

Vương mập mạp khẩn nài: “Chí ít thì con cũng gặp cô ấy một lần cái đã.”

Ta lắc đầu nói: “Thôi khỏi, con không gặp, con về đây.”

Ông ấy ý đồ lắc vai ta hỏi ta xem vì sao, ta lách người tránh thoát.

Ta đi phòng bếp uống canh gà của A Đao, A Đao bỏ Điền thất trong canh, nước canh có chút đắng.

Uống xong, dưới sự yểm hộ của A Đao, ta né qua tai mắt của các bà dì, ra khỏi phủ.

Quãng đường nửa chung trà này, ta vừa đi vừa dừng, thử nhớ lại diện mạo của mẹ ta, là béo hay gầy, là cao hay thấp, lúc cười là cong cong đôi mắt hay là nhếch đôi môi, không nhớ nổi.

Không nhớ nổi, cho nên không thể dùng hồi ức mới đến bao trùm.

Ta cúi đầu đá sỏi, vào ngõ tới phủ Tướng quân, đầu vai trầm xuống, ta nghiêng đầu nhìn, Phạm Thiên Hàm cười dịu dàng ôm lấy vai ta, hỏi: “Sao đi lâu thế? Đánh cha rồi hả?”

Ta vô cùng không quen cái dáng cười cợt nhà kiểu này của Phạm Thiên Hàm, liếc chàng một cái nói: “Bỏ bộ mặt ấy của chàng đi, chàng là Bạch Nhiên chắc?”

Chàng lập tức đổi sắc mặt: “Hắn ta từng ôm vai nàng?”

Thấy chàng biến sắc, tâm trạng ta tốt hẳn lên, đẩy tay chàng ra: “Chưa ôm thì sao? Mà ôm rồi thì sao?”

Chàng âm trầm mất một lúc, hừ giọng: “Nếu không phải vì thấy cái dáng cúi đầu ủ rũ của nàng, ta lại phải chọc cho nàng vui lên sao?”

Ta thật sự là không hưởng thụ nổi.

Buổi tối, Phạm Thiên Hàm xách ta ra khỏi phòng Khương Trăn, mà ta đang khoa chân múa tay miêu tả với cô ấy bình thường ta thích ý hân thưởng chín bà dì đấu đá lẫn nhau ra sao, cô nàng nghe mê mẩn cực kỳ, cứ ầm ĩ kêu ta cho cô ấy hai bà dì để cô đã nghiền.

Phạm Thiên Hàm quăng ta vào trong phòng, đưa tới một cuộn tranh nói: “Cha vừa mới sai người đưa tới một bức chân dung, nói là bức vẽ của cô gái kia.”

Ta đương nhiên biết cô gái kia ý chỉ ai.

Ta đẩy cuộn tranh trước mặt ra: “Thiếp mệt rồi, không muốn xem.”

Chàng chăm chú nhìn ta: “Nàng vừa nãy còn như rồng như hổ, bỗng nhiên đã mệt, hơn nữa có xem tranh một chút cũng không mệt được nàng, nếu nàng không xem, cha sẽ rất thất vọng.”

Ta không biết nên giải thích với chàng cái tâm trạng không muốn xem của ta thế nào, chỉ đành nhìn thẳng chàng, ý đồ dùng ánh mắt nói với chàng trong lòng ta có trăm ngàn mối tơ vò.

Giằng co hồi lâu, Phạm Thiên Hàm hỏi: “Sao nàng lại khóc?”

Ta xót xa lau nước mắt, “Trừng lâu quá, xót cả mắt.”

Chàng cầm lại cuộn tranh, “Cha nàng nói bộ dáng cô ta có mấy phần tương tự mẹ nàng.”



Ta không nhịn được hỏi: “Chàng xem rồi ư?”

Chàng lắc đầu: “Xem rồi.”

Ta truy hỏi: “Thế nào?”

Chàng nghiêm túc nói: “Như hai người khác nhau.”

Lúc này ta mới bật cười, mắng chàng: “Nói bậy, chàng chưa từng gặp mẹ thiếp, sao biết là hai người khác nhau.”

Chàng không đáp mà hỏi lại: “Nàng cũng chưa xem tranh, sao biết là không phải hai người khác nhau?”

Ta nghẹn lời, sau một lúc mới nói: “Tóm lại chàng cầm cuộn tranh đi đi, thiếp không muốn xem.”

Chàng đặt cuộn tranh lên bàn, nói: “Cô ta không phải mẹ nàng, có giống nữa cũng không phải.”

Hay cho một tấm lòng lung linh trong sáng.

Ta không biết nên trả lời chàng thế nào, đành tự động cởi áo khoác, thổi đèn đi ngủ.

Phạm Thiên Hàm cũng lên giường theo, vuốt tóc ta nói: “Theo ta thấy, chuyện cha nàng nạp thiếp nàng không nên xung đột với ông ấy, dễ phải nhận cái bêu danh bất hiếu lắm.”

Ta không nói, giả vờ là đã ngủ.

Chàng kéo kéo tóc ta, nói: “Có nghe chưa?”

Ta quay người đối mặt với chàng, cũng vươn tay bốc một nhúm tóc của chàng ra sức kéo, “Nghe rồi, nghe rồi. Bọn đàn ông mấy người chỉ biết bao che cấu kết nhau làm chuyện xấu thôi.”

Chàng nắm bàn tay đang kéo tóc chàng, cười khổ: “Chỗ nào cấu kết làm chuyện xấu?”

Ta rụt tay lại, mềm người rúc vào lòng chàng, nói: “Nếu thiếp chết rồi, chàng có lấy người khác cũng đừng lấy người giống thiếp, tốt nhất là lấy một người hoàn toàn khác với thiếp ấy.”

Chàng vỗ nhẹ lưng ta, “Như vậy tức là tìm một cô gái ôn nhu, nhàn thục, mỹ lệ rồi?”

Ta gật đầu, rồi lại thấy không đúng, đưa tay nhéo phần thịt bên hông chàng, nhéo xong nói: “Cũng đâu có cần thiếp chết, ngày mai thiếp sẽ thay chàng tìm một cô gái ôn nhu, nhàn thục, mỹ lệ luôn.”

Chàng cười: “Vậy xin nhờ phu nhân.”

Ta giận điên lên, nghiến răng cắn vai chàng, giờ chàng mới xin tha: “Nàng dã man quá đấy, ta không lấy được chưa, không lấy không lấy cả đời không lấy.”

Xét thấy ta là Tiểu Vương Bát do cha ta sinh, đặc tính của vương bát* bọn ta là đã cắn rồi thì không tha, vậy nên ta cắn chặt vai chàng, miệng mơ hồ nói: “Đừng tưởng chỉ có chàng mới lấy người khác được, thiếp cũng có thể tái giá..”

*con rùa

Lời vừa dứt, vai chàng đột nhiên cứng lại, chấn răng ta phát tê, đành phải nhả ra.

Ta vừa há miệng, môi chàng đã phủ lên, đầu lưỡi đảo qua cánh môi ta, làm ta không nhịn nổi tò mò phải chăng trên môi còn sót lại thức gì ngon, nên ta cũng đưa lưỡi ra liếm, chẳng là ta liếm là môi mình, chàng lại cuốn lấy lưỡi ta vào miệng khẽ cắn, cắn đến nỗi ta thấy nhói lên từng cơn, cảm thấy người nào cắn lưỡi tự vẫn quả là loại dũng cảm không biết đau là gì.

Theo lý mà nói chúng ta đã là lão phu lão thê, chàng làm việc này với ta cũng không phải mới một hai lần, nhưng áo quần vừa cởi ra, hơi nóng trên da thịt chàng truyền tới da thịt ta, đầu óc ta liền tức khắc mơ hồ, tựa như đỉnh đầu bị mở ra, rồi lấy một cái chày khuấy hết não bộ bên trong lên.

Người chàng thật nóng, nung ta nóng đến hốt hoảng, cứ luôn hoài nghi có phải mình rơi vào chảo dầu hay không, tuy những chuyện tiểu gian tiểu ác ta làm không ít, nhưng báo ứng cũng đến quá sớm rồi.

Chàng ôm ta xoay người, ta đè trên người chàng, vuốt ve lồng ngực cường tráng của chàng ngơ ngẩn hỏi: “Sao thế?”

Chàng cười mà không đáp, chỉ dùng cả tay lẫn chân quấn lấy ta, chàng tay dài chân dài, y như dây leo quấn quanh ta, siết chặt tới mức ta chỉ còn khí thở ra, chứ không có khí hít vào.

Đến thời khắc cực hạn, ta run rẩy hỏi chàng: “Sẽ không phải…chàng…mẹ thật sự cho chàng…bộ cung đình bí phương gì đấy chứ?”

Chàng hơi khựng lại, cúi đầu cắn xương quai xanh của ta, rầu rĩ nói: “Rốt cuộc là hôm nay nàng muốn chọc ta mấy lần đây hả?”

Sau đó, ta vừa đấm phần eo như gãy mà không gãy của mình vừa lần nữa tự nhắc nhở: thân là nữ tử, ngàn vạn lần đừng nên khua môi múa mép trên giường, kết cục bao giờ cũng rất đáng lo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Thanh Thiển, Thả Hành Thả Luyến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook