Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 2 - Chương 35: Trở lại Công hội lính đánh

Nhược Tuyết Tam Thiên

02/03/2015

Edit & Beta: Nhi

Quân Vân gia quật khởi khiến vị trí đệ nhất ở Xuân Phong trấn của Vân gia không còn ai có thể thay thế được. Quân Vân gia như vậy cũng chỉ có những đại gia tộc đứng đầu ở thành thị mới có thể đối kháng nổi. Ngoại trừ nơi này chỉ là một trấn nhỏ, thì quy mô phát triển và khí độ của Vân gia cũng đã không hề khác gì một đại gia tộc rồi.

Chuyện trong nhà đã sắp xếp ổn thỏa, Vân Phong cũng yên lòng, ngoài quân Vân gia thì những vấn đề khác đều do phụ thân mặt than chủ trì, không còn gì phải lo lắng nữa. Vân Phong để lại cho cha vài khối khoáng thạch cực phẩm, vốn nàng còn muốn cho người một chút tinh hạch ma thú nữa, phòng khi có lúc dùng tới, nhưng phụ thân lại nhất quyết cự tuyệt, lý do đó là những thứ sư tôn để lại cho nàng, không thể tùy tiện cho người khác.

Vân Phong gật gật đầu, cảm thấy phụ thân nói cũng có đạo lý, không nhắc lại chuyện này nữa. Sau khi xử lý hết những chuyện mình có thể làm, Vân gia cũng không còn gì cần nàng quan tâm. Nàng ở lại Xuân Phong trấn ngây ngốc vài ngày, hưởng thụ khoảng thời gian cha và con gái hiếm có, tuy phụ thân vẫn còn không được tự nhiên, lúc chỉ có hai người mà cứ nghiêm mặt, nhưng Vân Phong cũng vô cùng vui vẻ.

Vân Phong ở lại Xuân Phong trấn khoảng mười một mười hai ngày, nàng tính tính thời gian, thấy mình vẫn là nên về Hồng Phong một chuyến, cũng đã đến lúc rồi. Nàng chào tạm biệt phụ thân, tuy người không nói gì nhưng khuôn mặt lại cứng nhắc hơn trước, Vân Phong cười cười: “Phụ thân, sau này con sẽ trở về cùng đại ca.”

Vân Cảnh gật gật đầu. Vân Phong đứng trong sân nhà, cầm nhẫn khế ước màu xanh lục trong lòng bàn tay. “Lam Dực, ra đi.” Vân Phong thấp giọng gọi, người thanh niên tuấn mỹ Lam Dực ngay lập tức xuất hiện trước mặt Vân Phong.

“Chủ nhân, người muốn đi rồi sao?” Lam Dực cười hỏi Vân Phong, Vân Phong gật đầu. Lam Dực đã hiểu, luồng sáng màu xanh bao phủ toàn thân, sau khi ánh sáng tan đi, một Sư Ưng cường tráng mỹ lệ xuất hiện trong tiểu viện của Vân gia. Thân thể Lam Dực rất lớn, may mà sân nhà Vân gia cũng không nhỏ, miễn cưỡng có thể chứa được hắn.

“Này, đây là…!” Vân Cảnh nhìn bản thể của Lam Dực, trợn mắt há hốc mồm. Vân Phong cười ha ha, nhảy lên trên lưng Lam Dực, “Phụ thân, sau khi đến học viện Ma Tang con sẽ chú ý trông nom đến đại ca, người yên tâm nhé! Lam Dực, đi!” Sau khi Vân Phong hô to, đôi cánh lớn của Lam Dực chuyển động, cuốn theo từng trận cuồng phong, cự móng dưới chân dẫm mạnh một cái, hóa thành một luồng sáng màu lam bay vút lên trời.

Vân Cảnh híp mắt nhìn luồng sáng màu xanh lục xẹt qua bầu trời, chỉ một lát đã bay ra khỏi Xuân Phong trấn. Nhớ lại bản tôn ma thú của Lam Dực, lại nhớ đến nữ nhi của mình có thể thu phục được ma thú như vậy, trong lòng Vân Cảnh kích động đến tột đỉnh!

Đó là nữ nhi của ông, là niềm kiêu hãnh lớn nhất của Vân gia, thậm chí còn vượt qua cả vị tổ tiên đại nhân trước kia nữa!

Trên không trung, một vệt sáng xanh đang bay rất nhanh, mỗi khi Lam Dực đập cánh, thân thể sẽ vọt lên phía trước một khoảng xa, tốc độ nhanh đến không thể diễn tả. Không bao lâu sau Vân Phong đã thấy Bách thành xuất hiện trước mặt, lại một lần nữa cảm thán tốc độ cực nhanh của Lam Dực. Hào quang màu xanh chợt xuất hiện trên không trung của Bách thành, khiến nhiều người nhìn chăm chú, nhất là các lão sư đến từ học viện Ma Tang, và các cường giả của Bách thành, tất cả đều đang nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn vệt sáng xanh trên bầu trời.

“Đó là… cái gì? Nhanh đến mức không thể nhìn rõ.” Một chiến sĩ cấp bảy thì thảo tự nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Nếu là có ai tới Bách thành thì phương thức như vậy cũng quá rêu rao rồi!

Trong lòng các cường giả đều nghĩ như vậy, may mà ánh sáng màu xanh này đã đi qua Bách thành bay thẳng về hướng đông, lúc này mọi người mới chậm rãi thở phào một hơi. Sắc mặt các lão sư của học viện Ma Tang ngưng trọng, bọn họ cũng không phải những người chưa từng thấy qua đại nhân vật, học viện Ma Tang đến cả Tạp Lan hoàng thất cũng phải nể mặt ba phần, thì còn những thứ ly kỳ cổ quái gì mà chưa từng gặp qua? Ánh sáng xanh lục này vụt qua khiến bọn họ cũng có vài phần suy nghĩ trong lòng.

“Thái Đức lão sư, thứ kia có phải… là ma thú hay không?” Một vị lão sư run giọng nói, Fitch tới Bách thành giám sát cuộc thi năm nay cũng nhíu mày, thứ đó đúng là ma thú, nhưng con ma thú này từ đâu tới, hay nó là tọa kỵ của người khác? Nếu là cái thứ hai thì dễ nói, nếu là cái thứ nhất thì…

“Mục tiêu của nó không phải Bách thành, trước cứ nhìn kỹ hẵng nói.” Thái Đức lão sư trầm mặt nói một câu, trong lòng quyết định sau khi trở về học viện phải báo cáo cho Phó Hiệu trưởng biết, nếu quả thật là ma thú xuất thế thì không phải là chuyện đùa.

Trong lòng Thái Đức lão sư còn có một chuyện khác khiến ông đau đầu, ông tới Bách thành đã gần nửa tháng, thời gian báo danh cũng chỉ còn có năm ngày, mỗi ngày ông đều cẩn thận xem xét danh sách ngày càng dài ra, tìm kiếm cái tên kia, nhưng ngày nào cũng phải thất vọng trở về.

“Tiểu nha đầu kia, không phải con đã quên rồi chứ…” Thái Đức thì thào lẩm bẩm, nhớ lại tiểu cô nương ba năm trước, trong lòng ông đột nhiên nóng lên. Ông đã khen ngợi tiểu gia hỏa này một hồi trước mặt Phó Hiệu trưởng, khiến Phó Hiệu trưởng vô cùng hứng thú với con bé này, nếu bây giờ ông không thể đưa con bé trở về, với tính tình của Phó Hiệu trưởng thì…

Thái Đức bất đắc dĩ lắc đầu, chờ đi, vẫn còn năm ngày nữa, có lẽ không tới ngày cuối cùng tiểu gia hỏa kia sẽ không xuất hiện.

Lam Dực đưa Vân Phong thần tốc lướt nhanh qua Bách thành, không hề biết mình đã gây ra một trận oanh động thế nào, cứ tiếp tục bay về hướng đông. Một lúc sau, Vân Phong bắt đầu nhìn thấy bình nguyên trắng xóa, mênh mông bát ngát hiện ra trước mắt, bên dưới còn có rất nhiều những điểm nhỏ màu đen.

“Lam Dực, chọn chỗ không có người dừng lại.” Vân Phong nói một câu, Lam Dực gật đầu, quét mắt một vòng bên dưới, lập tức đáp xuống. Nơi hắn chọn không phải nơi nào khác mà là nơi ma thú quần cư sinh sống, đang lúc Lam Dực đáp xuống, các ma thú đều nhốn nháo ồn ào, liều mạng chạy trốn khắp nơi, ma thú cấp sáu cầm đầu cũng bị dọa đến vỡ mật. “Vù vù…” Hai cánh của Lam Dực vỗ chậm lại, ma thú cấp sáu trốn một chỗ, chỉ dám lén lút rình coi, các ma thú khác cũng vậy, đều co đầu rụt cổ núp vào, không dám tùy tiện lộ diện.

Sau khi Vân Phong nhảy xuống khỏi lưng Lam Dực, sắc mặt các ma thú đều đồng loạt biến đổi, cả đám nhìn cũng không dám nhìn, quay đầu chạy trốn tán loạn.

Vân Phong cảm thấy vùng lân cận hình như có động tĩnh gì nhưng cũng lười để ý tới, sau khi thu Lam Dực vào nhẫn khế ước, nàng quan sát nơi mình đang đứng, xác định phương hướng, quanh thân thể có màn ánh sáng xanh nhàn nhạt, sau đó bóng dáng lóe lên, trực tiếp biến mất. Vân Phong đi đến đâu, ám phong nổi lên đến đó, có vài ma thú còn chưa kịp nhận ra thì ám phong đã thổi ngang người, giật nảy mình, không biết là thứ gì vừa đi qua.

Vân Phong nhìn bộ dạng lo lắng hãi hùng của các ma thú, trong lòng cảm tháy buồn cười, chậm rãi áp chế hơi thở cấp bậc thống lĩnh của mình xuống, lúc này các ma thú quần cư mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Vân Phong đi xuyên qua bình nguyên Thiểm Quang, trên nền cát trắng không hề lưu lại bất kỳ dấu chân nào của nàng. Nàng đi thẳng đến nơi Dong Binh đoàn đóng quân, vừa đi vừa cài huy hiệu ba năm trước đây của Hồng Phong lên ngực.

Lá phong màu đỏ ánh lên một tia sáng đặc biệt, mang theo một loại nhiệt độ khiến người ta ấm áp. Vân Phong tập trung đi đến, tốc độ cũng rất nhanh, không lâu sau nàng đã vượt qua một phần ba bình nguyên Thiểm Quang.

Tốc độ hành tẩu quá nhanh khiến Vân Phong cũng có chút mệt mỏi, nàng giảm tốc, bắt đầu chậm rãi đi bộ. Đột nhiên nàng cảm thấy phía sau có người đang đến gần, người nọ dường như muốn tiếp cận nàng, thân hình sắc bén của Vân Phong khẽ lách qua một bên, thoát khỏi bàn tay của người nọ.

Vân Phong quay đầu lại, nhìn thấy một làn da đen, thiếu niên có vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn mình. Thiếu niên nhìn thấy gương mặt Vân Phong, lập tức đỏ mặt, tuy làn da đen không thấy được rõ ràng nhưng vẫn nhìn ra cậu ta đang thẹn thùng.

“Ấy… Cô nương đừng sợ, ta không phải là người xấu…” Thiếu niên gãi gãi đầu, cười hì hì, hàm răng trắng sáng lấp lánh. Vân Phong quét mắt đánh giá thiếu niên này một lượt, lúc này mới mở miệng: “Không sao.”

Nói xong lập tức muốn bước đi, thiếu niên có chút cấp bách hô lên: “Ai da! Cô nương chờ một chút được không, việc đó…”

Vân Phong dừng bước, quay đầu im lặng hỏi thiếu niên kia có việc gì, thiếu niên xấu hổ sờ gáy mình: “Ha ha, cô nương cũng đi bộ đến đây đúng không?

Cái đó… Cô, cô nương có gì ăn được không? Ta… ta đã hai ngày không ăn gì, sắp đói đến dẹp bụng rồi…”

Vẻ mặt lạnh lẽo của Vân Phong hiện lên nụ cười, “Ngươi đói bụng, sao không tự đi tìm thứ gì ăn? Ngươi cũng thấy ta không mang theo gì, ta giống như người có thức ăn sao?”

Lời của Vân Phong khiến thiếu niên kia xấu hổ cười vài tiếng, lúc thiếu niên nhìn thấy huy hiệu trước ngực Vân Phong, đột nhiên kêu to lên: “Đó là huy hiệu của Hồng Phong! Ha ha, ngươi là người của Dong Binh đoàn Hồng Phong phải không!”

Vân Phong gật đầu, nhìn vẻ mặt vui mừng khôn xiết của thiếu niên, chẳng lẽ hắn ta cũng là người của Hồng Phong?

“Ngươi là người của Dong Binh đoàn Hồng Phong thì phải nói sớm chứ! Có ai không biết Hồng Phong là một Dong Binh đoàn chính nghĩa, cho dù là người xa lạ cũng sẽ xuất thủ tương trợ! Nếu tiểu thư cô là người của Hồng Phong, đương nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn với ta, ngươi nói có phải hay không?”

Vân Phong ngây ngẩn cả người, tài ăn nói của thiếu niên này không tệ, từ khi nào Hồng Phong lại thích xen vào việc của người khác như vậy, sao nàng lại không biết?

“Ha ha! Ta cũng không giấu diếm gì ngươi! Ta cũng là tới tham gia vào Dong Binh đoàn Hồng Phong, ta đúng là nhắm trúng Hồng Phong rồi. Ha ha, ta muốn đi qua toàn bộ bình nguyên Thiểm Quang, để mình có chút khác người bình thường.”

Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, hắn tội gì phải tự làm khổ mình? Hiện tại bị hắn ta tâng bốc như vậy, sao nàng có thể mặc kệ được nữa? Đến lúc đó hắn ta lại đi rêu rao lung tung thì danh dự của Hồng Phong sẽ bị bôi bẩn.

Nghĩ tới đây, nàng thâm sâu liếc mắt nhìn thiếu niên một cái. Dáng người thiếu niên cân xứng rắn chắc, vừa nhìn đã biết người có rèn luyện quanh năm, Vân Phong hơi thăm dò một chút, phát hiện thiếu niên này vậy mà là chiến sĩ thực lực cấp năm!

“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Vân Phong nhẹ giọng hỏi một câu, thiếu niên cười hắc hắc, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, “Tiểu thư cô bao nhiêu, thì ta bấy nhiêu!”

Vân Phong cong đôi môi đỏ mọng: “Năm nay ta mười hai tuổi, ngươi cũng mười hai tuổi sao?”

Thiếu niên kinh ngạc trợn to mắt, nhìn quét qua toàn thân Vân Phong, hú lên quái dị: “Không thể nào! Dáng vẻ này của ngươi không giống như mười hai tuổi! Đây rõ ràng là mười bảy tuổi!”

Vân Phong cười cười, à, thì ra ngươi mười bảy tuổi? Mười bảy tuổi đã có thực lực chiến sĩ cấp năm, coi như cũng là người tài ba, không biết thiếu niên này tới từ đâu, vậy mà lại muốn đi một mình qua bình nguyên Thiểm Quang? Thấy bộ dạng chật vật toàn thân của hắn, hẳn là đã từng chiến đấu với ma thú, dũng khí cũng không tệ, nhưng mà trí tuệ lại khiếm khuyết.

Một người như vậy lại đến đầu quân cho Hồng Phong, đối với sự phát triển của Hồng Phong cũng có thể hỗ trợ. Vân Phong ngẫm lại, lật tay một cái, lấy thức ăn trong đai lưng trữ vật ra đưa cho thiếu niên. Thiếu niên thấy thức ăn đột nhiên xuất hiện, ngạc nhiên nhìn Vân Phong, “Ngươi, ngươi có không gian dung khí?” Vẻ mặt Vân Phong lập tức lạnh xuống, “Thế nào, ngươi muốn?”

Thiếu niên lập tức lắc đầu, vội vàng nhận lấy thức ăn trong tay Vân Phong, bắt đầu ăn ngấu nghiến, rõ ràng là rất đói bụng rồi. “Ta… ta không có ý đó. Ta chỉ là… chỉ là hơi ngạc nhiên.” Thiếu niên vừa nhét đồ ăn vào miệng, thật vất vả ăn xong, có chút xấu hổ nhìn Vân Phong, lại vươn tay gãi gãi đầu.

“Cái này, ngươi còn nữa không… Bao tử ta vẫn hơi đói…”



Vân Phong cong miệng cười, tiếp tục lấy thức ăn ra đưa cho thiếu niên, thiếu niên cười hắc hắc, lại thần tốc nhét đầy bụng. Sau khi ăn no, hắn ta mới thỏa mãn thở ra một hơi: “Cơn đói này thật sự quá giày vò rồi…”

“Bản thân mình đi ra ngoài rèn luyện mà lại không chịu chuẩn bị tốt.” Vân Phong nhàn nhạt đánh giá một câu, thiếu niên xấu hổ cười, tay lại theo thói quen đưa lên đầu, “Cái này, là ta không có tiền…”

Vân Phong sửng sốt, không có tiền? Cũng phải, trang phục hắn ta mặc cũng không đáng tiền, nhiều lắm cũng chỉ là y phục thông thường thôi, bây giờ lại còn bị rách tung tóe, mà ngoại trừ những thứ này thì hắn ta không còn gì cả, đến đầu nhập vào Hồng Phong mà không mang theo chút gia sản nào. Vân Phong lại im lặng lắc đầu lần nữa, “Ngươi đã ăn no, vậy tiếp tục đi đi.” Thiếu niên cười, lập tức đồng ý, chẳng biết từ lúc nào thiếu niên và Vân Phong đã cùng đường. Hai người mới đi được vài bước thì có mấy bóng đen xuất hiện, thiếu niên vừa thấy, thần sắc căng thẳng, bàn tay to lập tức đẩy Vân Phong ra phía sau, còn bản thân mình chắn trước mặt Vân Phong.

Vân Phong không lên tiếng, chỉ trầm mặc nhìn năm người đột nhiên xuất hiện, sắc mặt của năm người nọ cũng không có ý tốt, trước ngực họ cũng đeo huy hiệu Dong Binh đoàn, nhưng Vân Phong chưa từng gặp qua.

“Các ngươi muốn gì!” Thiếu niên cao giọng gầm lên, gương mặt tuấn tú sáng sủa đã biến mất, trở nên cực kỳ nghiêm túc. Bộ dạng năm người kia đều cà lơ phất phơ, tầm mắt không có ý tốt lướt qua thiếu niên nhìn Vân Phong đang đứng sau lưng.

“Tiểu tử, mục tiêu của chúng ta là con quỷ nhỏ kia, ngươi ngoan ngoãn đứng qua một bên đi!” Một người hung tợn nói. Thiếu niên vẫn kiên định đứng chắn trước mặt Vân Phong, không hề rời đi một bước, rống ngược lại một câu: “Các ngươi cũng là người của Công hội lính đánh thuê?”

Năm người cùng ha ha cười to, ưỡn ngực khoe huy hiệu, “Thế nào tiểu tử, nếu ngươi có hứng thú, ngược lại chúng ta cũng có thể phá lệ thu ngươi.

Mày rậm thiếu niên nhíu lại, ra vẻ như đang suy nghĩ tường tận, năm người kia thấy vậy lại nói to: “Chúng ta là Dong Binh đoàn Hoàng Gia, cũng rất có tiếng ở Dong Binh Công hội!”.

Vân Phong đứng sau lưng thiếu niên nhíu nhíu mày, Dong Binh đoàn Hoàng Gia? Bọn chúng đang đùa sao? Chẳng lẽ ba năm này lại có thêm một con hắc mã* quật khởi nữa? Nhưng mà xem tư thái của năm người, hắc mã này chắc cũng không phải chủng loại tốt đẹp gì. (*hắc mã: Đã giải thích ở các chương trước rồi nha, dongbinh đoàn này tên Hoàng Gia chứ không phải của hoàng gia đâu)

“Dong Binh đoàn Hoàng Gia… Tên rất có ý nghĩa.” Thiếu niên thì thào nói nhỏ, “Chưa từng nghe qua… Các ngươi là cấp mấy?”

Khẩu khí của năm người bỗng nhiên chựng lại, biểu tình có chút cứng nhắc, “Cái gì, cái gì cấp mấy! Vấn đề này ngươi không cần hỏi, chỉ cần ngươi gia nhập thì nhất định sẽ có lợi cho ngươi!”

Thiếu niên lắc đầu: “Không được, ta muốn gia nhập Hồng Phong, cảm tạ ý tốt của các ngươi.”

Năm người nghe thấy thiếu niên nói, vẻ mặt lúng túng gượng gạo: “Ta khinh! Lại là Hồng Phong! Không tiến vào Hồng Phong thì chết hết sao! Mấy năm nay Hồng Phong khiến các Dong Binh đoàn khác không còn đường sống, tất cả mọi người đều chạy đến đó!”

“Tiểu tử, ngươi đã không muốn gia nhập, chúng ta cũng không miễn cưỡng ngươi, ngươi cút qua một bên cho lão tử, đừng làm vướng bận!”.

Vân Phong đứng sau lưng thiếu niên nghe rõ lời những người này nói, hóa ra ba năm nay Hồng Phong phát triển mạnh đến vậy sao, chẳng lẽ những người gia nhập Công hội lính đánh thuê đều muốn vào được Hồng Phong?

“Các ngươi cũng biết nàng ấy là thuộc Dong Binh đoàn nào rồi! Là Dong Binh đoàn Hồng Phong đó, vậy mà các ngươi còn dám trêu chọc, không sợ Hồng Phong động thủ với các ngươi sao!” Thiếu niên cao giọng rống, Vân Phong đứng sau lưng hắn bất đắc dĩ đỡ trán, năm người bọn họ đều có oán khí với Hồng Phong, ngươi lại còn chủ động đâm vào. Thôi thôi, cho dù có đến thêm năm mươi người nữa, với nàng mà nói cũng như nhau thôi.

“Ha ha ha ha! Hồng Phong? Được lắm, vậy thì càng nên trừng trị, tiểu tử, lão tử đến đến ba, ngươi mau cút đi! Nếu không thì ta cũng sẽ dọn dẹp luôn cả ngươi! Ba!…”

Vân Phong đột nhiên bước lên trước một bước, đẩy thiếu niên ra phía sau mình, thiếu niên vừa thấy, lập tức muốn đi lên trước Vân Phong, Vân Phong trợn mắt nhìn hắn: “Thành thật đứng đó cho ta!”

Thiếu niên vừa nghe, lập tức ngoan ngoãn đứng yên sau lưng Vân Phong, cũng không biết vì sao mình lại nghe theo lời nàng, chỉ là muốn phục tùng theo bản năng.

“Các ngươi muốn gì?” Vân Phong đứng đó, ánh mắt năm người kia đồng loạt quét qua, lúc nhìn thấy huy hiệu trước ngực Vân Phong, năm người đều thầm cắn chặt răng.

“Con quỷ nhỏ, mau giao không gian dung khí của ngươi ra đây, chúng ta sẽ để lại cho ngươi một đường sống! Còn không thì, hừ hừ!”

Hóa ra bọn chúng trốn ở nơi gần đây, vẫn cứ đi theo sau thiếu niên này, nhưng hắn ta lại không hề hay biết…

“Muốn dung khí không gian? Được…” Tâm niệm vừa động, đai lưng trữ vật đã xuất hiện trên tay nàng, năm người vừa thấy, mắt lập tức sáng lên.

“Dung khí không gian này chỉ có một, nhưng các ngươi lại có năm người, vậy phải chia làm sao?” Vân Phong nghi hoặc hỏi một câu, năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ánh mắt nhìn đối phương lập tức có chút đề phòng.

“Con quỷ nhỏ, đừng hòng châm ngòi ly gián, giao ra đây, chúng ta tự có cách phân chia!” Một người trong đó liếc mắt không có ý tốt nhìn Vân Phong, những lời này đúng là nói thẳng vào điểm mấu chốt, bốn người còn lại vừa nghe thì đều bừng tỉnh đại ngộ, giỏi cho một con quỷ nhỏ tâm tư nham hiểm, vậy mà muốn bọn họ nội chiến!

Vân Phong lắc đầu, vung tay lên, đai lưng trữ vật lập tức biến mất, năm người kia sắc mặt quýnh lên: “Giết nàng ta đi! Cướp đai lưng về!”

Con ngươi đen của Vân Phong xẹt qua một tia sáng lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nụ cười tuyệt mỹ, bước lên trước một bước, tinh thần lực của nàng đột nhiên tràn ra, hóa thành roi da vô hình quất mạnh về phía năm người.

Sự tình phát sinh chỉ trong chớp mắt, Vân Phong căn bản không hề có bất cứ động tác gì, nhưng năm người lại cảm thấy một cơn hoảng sợ dâng lên từ đáy lòng, có lẽ đây là phản ứng theo bản năng. Năm người cảm thấy nữ tử trước mắt này như một ngọn núi cao không thể vượt qua, một người mà bọn họ không thể khiêu khích!

Nhất thời trong lòng năm người tràn ngập sự sợ hãi, bắt đầu nảy sinh ý định rút lui, vừa định nghĩ thứ kia bọn hắn không lấy cũng được, nhưng đã không còn kịp rồi.

Bốn người trong năm người lặng yên không một tiếng động ngã xuống đất, không có bất kỳ hành động phản kháng nào, cũng không hề vùng vẫy, lập tức ngừng thở.

Năm người, nháy mắt chỉ còn lại một người, người còn lại kia sắc mặt trắng xanh, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, “Ngươi, ngươi, ngươi…” Người nọ run rẩy muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy gương mặt mỹ lệ của Vân Phong, lãnh ý trong lòng hắn lại tuôn ra. “Sao lại thế này?” Thiếu niên nhìn cảnh tượng trước mắt, vô cùng kinh ngạc, không nhịn được nhìn Vân Phong vài lần, nàng ta rõ ràng không làm gì cả, nhưng sao bốn người họ đã chết hết rồi?

“Bọn họ chết như thế nào? Sao lại thế này?” Vân Phong cười thầm trong lòng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại là biểu tình đặc biệt vô tội, nhìn thoáng qua thiếu niên sau lưng, thiếu niên cũng nghi hoặc nhìn nàng.

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Người nọ ngã xuống đất, một chút phản kháng cũng không nổi, môi run rẩy hồi lâu mà không nói nên lời.

“Sao lại thế này? Hoàng Gia các ngươi lại ức hiếp người khác à? Chỉ một chút chuyện này mà cũng không chịu nhớ lâu!” Bốn nam nhân tráng kiện đi tới, ánh mắt Vân Phong lướt qua, trước ngực bốn người này đều có huy hiệu sáng lấp lánh, đó là lá phong màu đỏ!

Thiếu niên thấy những người này đều là người Hồng Phong, vẻ mặt vô cùng kích động, mà sắc mặt tên Dong Binh đoàn Hoàng Gia kia lại càng trắng hơn vài phần, sau cùng rốt cục cũng ổn định được cảm xúc: “Các ngươi nhìn cho rõ ràng, hiện tại bốn huynh đệ của ta đều đã chết hết! Đều là chuyện tốt do Hồng Phong các ngươi làm!”

Bốn người vừa tới đều cười ha hả: “Hồng Phong chúng ta làm? Bốn người chúng ta chỉ vừa tới, ngươi đừng có ngậm máu phun người!”

“Cái gì ngậm máu phun người! Là nàng ta! Chính là nàng ta!” Người kia gom góp hết tất cả dũng khí chỉ vào Vân Phong, cánh tay hắn vẫn còn run run, bốn người vừa chết kia khiến hắn cảm thấy như một cơn ác mộng!

Bốn lính đánh thuê Hồng Phong đều nhìn về phía Vân Phong, sau khi thấy huy hiệu trước ngực nàng đúng là của Hồng Phong thì rất kinh ngạc. Hồng Phong bọn họ không thiếu nữ giới, nhưng sao mỹ nữ này bọn họ chưa từng gặp qua?

“Không phải nàng làm, nàng ấy động cũng không động một cái, là ta tận mắt thấy!” Thiếu niên đứng đó nói thay Vân Phong một câu, Vân Phong im lặng cười cười không nói gì, bốn nam nhân nghe thấy đều gật đầu.

“Ngươi nghe chưa? Tiểu cô nương này không hề xuất thủ, ngươi không phải ngậm máu phun người thì là gì? Còn không mau cút đi!” Chiến sĩ đang nói đã có chút giận, mà tên lính đánh thuê Hoàng Gia kia ngầm cắn răng, im lặng nhìn thi thể của đồng đội mình, “Các ngươi chờ cho ta, chờ cho ta!”

Nhìn bóng dáng chạy trốn chật vật của hắn, bốn người Hồng Phong đều cùng cười to: “Chúng ta chờ đây! Cũng đừng làm chúng ta thất vọng nhé! Ha ha ha!”

Trò hề đã diễn xong, bốn chiến sĩ chán ghét liếc mắt nhìn thi thể chết không nhắm mắt trên đất một cái, xoay người nhìn Vân Phong và thiếu niên, “Hai người không sao chứ? Những lính đánh thuê Hoàng Gia này đều có ác ý chặn đường những người đi qua bình nguyên Thiểm Quang để cướp bóc, bằng không sẽ ép buộc vào đoàn, trong Công hội lính đánh thuê, bọn chúng đều có xú danh ngoan độc.”

Thiếu niên lắc lắc đầu, nhìn huy hiệu trước ngực bốn người, vẻ mặt hâm mộ: “Các ngươi là tới tuần tra sao?”

Bốn chiến sĩ cười ha ha, “Gần đây lính đánh thuê trong các Dong Binh đoàn có xung đột khá nhiều, Hồng Phong và các Dong Binh đoàn bốn năm sao đều phân ra vài người tuần tra một lượt trên bình nguyên Thiểm Quang, nếu có phát sinh xung đột cũng có thể giảm được một ít tổn thất.”

Thiếu niên gật mạnh đầu, ánh mắt sùng kính nhìn bọn họ, còn Vân Phong vẫn im lặng không nói gì đứng đó, nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, Hồng Phong có thể đứng ngang hàng với các Dong Binh đoàn bốn năm sao là một vinh quang vĩ đại không thể nghi ngờ! Ba năm nay, sự phát triển của Hồng Phong thật khiến cho người ta phải thán phục!



“Vị… tiểu cô nương này, cô là lính đánh thuê của Hồng Phong?” Một chiến sĩ cẩn thận hỏi, bốn chiến sĩ này đều là cấp sáu, thực lực cũng không tầm thường. Nhớ ngày đó lúc nàng giao thiệp với Hồng Phong, sau một trận đại chiến thì chẳng còn lại bao nhiêu chiến sĩ cấp năm, nhưng sau ba năm phát triển, ước chừng chiến sĩ cấp sáu hẳn là cũng mọc lên như nấm rồi…

Vân Phong cười gật đầu, không nói thêm gì, bốn chiến sĩ lại nhìn Vân Phong thêm lần nữa, xem như cũng đã tiếp nhận nàng rồi, “Các ngươi đang muốn đi đâu? Gần đây bình nguyên Thiểm Quang không được yên ổn, không bằng chúng ta đi cùng các ngươi một đoạn đường.”

Bốn chiến sĩ cho là hai người đi chung với nhau, nhưng Vân Phong lại cười: “Ta muốn về Hồng Phong, còn hắn là muốn gia nhập Dong Binh đoàn.”

“Không sai không sai! Ta cũng muốn gia nhập Hồng Phong nữa!” Thiếu niên ngăm đen cười hắc hắc, khoe hàm răng trắng sáng, bốn chiến sĩ nghe vậy lại cười to: “Được, gia nhập Hồng Phong chứng minh mắt nhìn của ngươi không tệ!”

Một người khoác tay lên vai thiếu niên: “Tiểu tử, ngươi tên gì?”

“Ha ha, ta là Sóc Diệp.” Gương mặt đen của thiếu niên hiện lên một nụ cười đẹp mắt.

“Sóc Diệp, khà khà, tiểu tử, vì sao ngươi muốn gia nhập Hồng Phong?” Chiến sĩ ôm cánh tay Sóc Diệp đi về phía trước, những người còn lại cũng đi về hướng Dong Binh đoàn Hồng Phong đóng quân. Sóc Diệp cười: “Cái này còn phải nói sao, đương nhiên là vì yêu thích thực lực và phong cách của Hồng Phong rồi, không hề giống các Dong Binh đoàn khác!”

Mấy chiến sĩ nghe vậy thì rất vui vẻ, Vân Phong chỉ than thở một câu trong lòng, miệng tiểu tử này thật đúng là đủ ngọt mà…

“Không phải là vì đại tiểu thư của chúng ta sao?” Một sĩ binh trêu ghẹo, biểu tình Vân Phong cứng ngắc lại một lúc, Sóc Diệp tò mò hỏi: “Đại tiểu thư gì cơ?”. “Sao? Ngươi không biết đại tiểu thư cũa Hồng Phong? Đó chính là nhân vật truyền kỳ của Công hội lính đánh thuê đó!”

Sóc Diệp sờ sờ gáy: “Cái này… thật sự ta không biết.” Mấy chiến sĩ đều có chút tức giận, Vân Phong hơi không được tự nhiên. “Nếu ngươi muốn gia nhập Hồng Phong, thì điều đầu tiên phải biết, đó là đại tiểu thư chính là thần của Hồng Phong!”

Dưới chân Vân Phong lảo đảo một cái, cũng may không ai chú ý tới nàng, tinh lực của bốn chiến sĩ đều đặt hết trên người Sóc Diệp, bộ dạng muốn tiến hành khắc sâu giáo dục tư tưởng cho cậu ta, mà cuộc giáo dục này lại là về nàng.

Mấy chiến sĩ vừa đi vừa nói, nước miếng tung bay, Vân Phong nghe mà muốn căng não váng đầu, bọn họ lôi các sự tích ba năm trước đây của Vân Phong ra nói thuộc làu làu, sau khi nói xong, ánh mắt của Sóc Diệp rõ ràng đã thay đổi.

“Thế nào, tiểu tử, có muốn gặp đại tiểu thư của chúng ta chiêm ngưỡng một lần không?”

“Muốn!” Sóc Diệp gật đầu thật mạnh, đôi mắt đen sáng lòe lòe. Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, gặp cái gì? Không phải chính nàng đã ở đây rồi sao?

Đám người một đường đi đến nơi Hồng Phong đóng quân, Vân Phong có chút không được tự nhiên, dù sao tiểu thư trong miệng bốn hán tử tráng kiện này chính là nàng, mà giọng điệu của bọn họ còn tỏ rõ ý khát khao, cũng rất tiếc nuối nói với Sóc Diệp đại tiểu thư đã ba năm không xuất hiện rồi.

“Được, đến nơi rồi!” Các chiến sĩ hô lên, Sóc Diệp nhìn một đoàn lều trại trước mắt, trên lều trại còn có ấn hiệu, các lính đánh thuê ra vào không ngừng. Ánh mắt Sóc Diệp sáng như sao lần nữa, vừa muốn bước vào đã bị một chiến sĩ kéo về.

“Tiểu tử, nơi này không phải muốn vào là vào, hiện tại ngươi không phải lính đánh thuê, không có tư cách bước vào đây, sẽ có người đưa ngươi đi một con đường khác đến Cát Nguyên, sau khi ngươi trở thành lính đánh thuê của Hồng Phong thì lại hoan nghênh ngươi đến đây!”

Sóc Diệp chớp chớp mắt, cuối cùng gật đầu, một chiến sĩ dẫn hắn đi đường khác, Sóc Diệp đi một đoạn xa mới sực nhớ tới, hình như hắn còn chưa hỏi tên nữ hài tử kia… khà khà, nếu có cơ hội thì sẽ gặp lại.

Nhìn Sóc Diệp và chiến sĩ kia đi xa, Vân Phong vô thức thở ra một hơi. “Tiểu cô nương, chúng ta đi thôi!” Ba chiến sĩ còn lại hữu hảo cười với Vân Phong, Vân Phong cũng đáp lại bọn họ một nụ cười tươi tắn. Mấy người đi xuyên qua từng dãy lều trại, Vân Phong ước chừng, ba năm nay Dong Binh Công hội cũng mở rộng quy mô, số lượng lều trại so với ba năm trước gia tăng không ít.

Đi qua khu vực ba sao là tới khu vực bốn sao, mấy chiến sĩ đi phía trước, Vân Phong vẫn im lặng theo sau, không hề nói nhiều thêm gì. Cuối cùng Vân Phong đi đến một nơi rộng rãi, có một cái lều rất to, trên lều còn có một lá phong màu đỏ.

Tim đột nhiên đập mạnh, nhiệt huyết trong lòng cũng sôi trào. Vân Phong nhìn đỉnh lều trại kia, Vương thúc có còn trông coi ở đây không? Triệu thúc và những người khác đã ra sao rồi? Từng ý niệm trong đầu tuôn ra. Mấy chiến sĩ vừa cười vừa đi vào lều, cao giọng gọi: “Vương đội trưởng, chúng tôi trở lại rồi!”

Thân hình Vân Phong hơi hơi rung động, Vương đội trưởng này có phải là Vương thúc không?

“Trở lại là tốt!” Một giọng nói thuần chất truyền ra, khóe miệng Vân Phong đượm ý cười, nhấc chân bước vào. Lính đánh thuê ra vào lều trại Hồng Phong rất nhiều, lúc nhìn thấy Vân Phong ai nấy cũng đều sững sờ, nhưng cũng không dừng lại lâu mà tiếp tục đi làm việc của mình.

“Đúng rồi Vương đội trưởng, hôm nay chúng tôi gặp một lính đánh thuê của Hồng Phong ở bình nguyên Thiểm Quang, hình như là vừa từ bên ngoài trở về.” Một chiến sĩ nói, Vân Phong cũng nhìn thấy Vương Minh đang ngồi ở kia bận bịu gì đó. Khóe miệng Vân Phong vẫn thoáng ý cười, nhìn Vương Minh đã ba năm không gặp. Thân thể vẫn tráng kiện, khuôn mặt vẫn thô to, tính tình vẫn hào sảng, thật là một chút cũng không thay đổi. Vương Minh ngẩng đầu liếc nhìn ba người một cái, định nói gì đó nhưng sau khi nhìn thấy người đi theo sau bọn họ, hắn hoàn toàn cứng đờ, động tác trong tay đột nhiên dừng lại. Vương Minh ngơ ngác nhìn gương mặt mỹ lệ kia một hồi lâu, gương mặt đó và gương mặt ba năm trước đây không ngừng chồng chéo lên nhau, mặc dù có biến hóa rất lớn nhưng ngũ quan kia, thần thái kia, nụ cười kia… Không phải là tiểu thư thì còn là ai!

“Tiểu thư!” Vương Minh phục hồi tinh thần lại, điên cuồng hét kinh thiên động địa một câu, tất cả mọi người trong lều đều vì tiếng hét này mà dừng tay lại, từng cặp mắt vô thức phóng qua đây. Tiểu thư? Chẳng lẽ tiểu thư ba năm không gặp đã trở lại? Đâu, ở đâu!

“Tiểu thư, người đã trở lại!” Vương Minh nói rồi lập tức bước tới, đẩy ba tên chiến sĩ cản đường trước mặt sang một bên, ba chiến sĩ lúc này mới tỉnh ngộ lại, đồng loạt nhìn về phía Vân Phong vẫn đi theo phía sau họ, hóa ra là đại tiểu thư!

“Vương thúc, ba năm không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ?” Vân Phong mỉm cười ngọt ngào. Vương Minh đánh giá Vân Phong từ trên xuống dưới một lần, “Khỏe, nhưng ngược lại tiểu thư thật sự thay đổi nhiều quá, thiếu chút nữa đã không nhận ra rồi.”

Vương Minh đứng trước mặt Vân Phong, vẻ mặt cực kỳ kích động, những người trong lều cũng chăm chăm nhìn nàng, đó là đại tiểu thư của Hồng Phong đó! Là tiểu thư truyền kỳ trong Công hội lính đánh thuê đó! Ba năm không thấy, không ngờ sau ba năm đã trở lại rồi!

Mấy lính đánh thuê thì thào bàn tán với nhau một lúc, sau đó vén mành đi ra ngoài rống to lên: “Người Hồng Phong nghe, đại tiểu thư của chúng ta đã trở lại!”

Một tiếng rống này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, Vương Minh thì cười ha ha: “Cái đám ranh con này!”

Vân Phong xấu hổ cười cười, xem ra mình nên sớm đến Cát Nguyên đi thôi… Vừa định đi thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, mành cửa bị xốc mạnh lên, một đám người tràn vào, cả đám đều mở to hai mắt: “Tiểu thư đâu? Ở đâu?”

Vân Phong đứng đó, thấy vẻ mặt khát vọng của bọn họ, cảm thấy những lính đánh thuê Hồng Phong này thật đáng yêu, ho nhẹ một cái: “Ta ở đây.”

Những người đang chen chúc nhau đồng loạt phóng mắt tới, “Tiểu thư, người đã trở lại rồi!”

“Thật tốt quá, ta có vinh hạnh được nhìn thấy tiểu thư rồi!”

Vài người hưng phấn hô nhỏ, nghiễm nhiên đều đã sùng bái Vân Phong như thần rồi. Trong đại hội đánh giá ba năm trước, Vân Phong đã chém Ác Lang xuống ngựa, hơn nữa còn đẩy Hồng Phong lên đến đỉnh cao như vậy, không trở thành đối tượng để Hồng Phong sùng bái cũng khó!

“Tiểu thư, người vẫn là mau trở về Cát Nguyên đi thôi, nếu Triệu đội trưởng biết người trở lại nhất định sẽ rất vui!” Vương Minh cười nói, Vân Phong cũng gật gật đầu, những người khác nghe thấy thế thì không vui.

“Vương đội trưởng, tiểu thư vừa mới tới, sao lại phải đi nữa rồi!”

“Đúng vậy! Đến giờ chúng tôi mới gặp được tiểu thư, để chúng tôi nhìn nhiều thêm vài lần đi!”

“To gan thật, dám nói chuyện như vậy với ta? Lần trước tiểu thư đến Cát Nguyên cũng là ta đưa đi đấy, tất cả câm miệng cho ta!” Trên mặt Vương Minh thoáng hiện nét xấu hổ, ồm ồm gầm lên một câu, những người khác đều đang vui vẻ, không ai nói gì nữa.

Vân Phong cười: “Vương thúc, chúng ta đi thôi!”

Vương Minh đáp ứng, dẫn Vân Phong đi ra ngoài, hai người lấy tốc độ nhanh nhất đi đến Cát Nguyên, dọc đường Vương Minh nói tình hình phát triển trong ba năm nay cho Vân Phong biết, Vân Phong cười gật đầu, quả như nàng dự liệu, Hồng Phong năm sau so với năm trước càng tốt hơn!

Vương Minh cũng không quên hỏi tình hình của Vân Phong, Vân Phong chỉ trả lời đơn giản vài câu, không muốn để Vương Minh quá lo lắng. Hai người rất nhanh đã đến Cát Nguyên, thủ vệ bên ngoài thấy Vương Minh thì chào hỏi một tiếng: “Vương đội trưởng về rồi!”

Tâm tình Vương Minh không tệ, cũng đáp một câu: “Ừ, tiểu thư nhà chúng ta trở lại, đương nhiên là muốn đi cùng người một lúc.” Vương Minh nói xong câu đó rồi đưa Vân Phong tiến vào, hai lính đánh thuê thủ vệ nhìn theo bọn họ, lúc quay đầu lại mới hoàn hồn.

“Vừa rồi hắn nói cái gì? Tiểu thư nhà bọn họ? Vị đại tiểu thư Hồng Phong kia?”

Một lính đánh thuê sắc mặt đỏ lên, đột nhiên quay đầu nhìn lại nhưng không thấy bóng dáng hai người kia nữa, “Vị đại tiểu thư truyền kỳ kia đã trở lại?”

Hết chương 35

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook