Thiên Sát Cô Tinh

Chương 54: Cứu Liễu Khanh Mặc, Duyên nhi ngượng ngùng

Hiên Viên Noãn Ngữ

20/05/2017

♥Edit: Mun .

Duyên nhi đưa Liễu Khanh Mặc về Nghi Ngữ cung, Noãn Ngữ thấy cả người Liễu Khanh Mặc toàn máu cũng thoáng ngẩn người, lập tức chạy tới kêu lên: “Duyên nhi, đưa hắn vào phòng ngoài, Yến nhi, ngươi đi kêu Tiểu Đức Tử vào, mau.”

Yến nhi vốn đã bị dọa tới ngây ngốc bị Noãn Ngữ gọi liền hoàn hồn, nàng gật gật đầu rồi nhanh chóng chạy ra ngoài……..

Duyến nhi đưa Liễu Khanh Mặc tới phòng ngoài, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, sợ động tới vết thương của hắn, Noãn Ngữ lo âu bước đến bắt mạch cho Liễu Khanh Mặc, nàng nhíu mày, hắn mất quá nhiều máu, người đánh hắn cũng thật độc ác, lại còn nhiều vết chém như thế, may là người này nghị lực mạnh mẽ, nếu không đã chết từ lâu……

Từ trước đến nay Duyên nhi chưa bao giờ thấy Noãn Ngữ nhíu mày như thế, trong lòng không khỏi thêm lo lắng, nhưng nàng biết lúc này không thế quấy rầy Noãn Ngữ, chỉ biết cắn chặt môi, âm thầm cầu nguyện cho nam tử trên giường………..

Noãn Ngữ không trậm trễ một giây, thần tốc lấy bình sứ từ trong tay áo, rồi lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Liễu Khanh Mặc, sau đó lại bắt mạch cho hắn, đôi mày nhíu chặt giờ mới dần dần giãn ra……

Lúc này Yến nhi dẫn Tiểu Đức Tử đến nhưng nàng lại do dự không dám vào phòng, chỉ để Tiểu Đức Tử vào một mình, Tiểu Đức Tử chạy vào phòng ngoài, thấy giường đã bị máu nhuộm hồng liền đứng ngây người, đầu óc trống rỗng.

Duyên nhi kêu to: “Tiểu Đức Tử, ngươi đứng ngây ra đó làm gì, mạng người quan trọng hơn, còn không mau lại đây.” Nàng sốt ruột muốn chết, nếu quốc sư này chết, nàng và Noãn Ngữ biết nói thế nào với Hoàng Thượng đây, đồ sát thủ bỏ đi, sao lại ra tay ác độc thế!

Tiểu Đức Tử lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, run rẩy tiến lên, trời ạ, đời này hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện đáng sợ như thế này, toàn thân nam tử kia đều là màu đỏ của máu, thật là kinh khủng, đặc biệt là những vết thương trên người, cái nào cũng đều đáng sợ dọa người, khiến chân hắn run lên.

Noãn Ngữ đứng dậy đưa một lọ sứ cho hắn, giọng nói cũng không quá cứng rắn, “Tiểu Đức Tử, ngươi cởi quần áo hắn ra rồi bôi thuốc giúp hắn, nhớ là chỗ nào cũng phải bôi, hắn đã hôn mê, sẽ không biết đau.”

Tiểu Đức Tử nhận bình thuốc, run rẩy đi lên, hai tay nắm chặt bình thuốc không biết nên làm sao, hai chân run rẩy đầu giường, ngay cả răng cũng run lập cập……..

Noãn Ngữ trừng hắn, lạnh nhạt nói: “Cứu sống sẽ có thưởng, cứu không được, phạt !” Ai, làm khó hắn rồi, nhìn Liễu Khanh Mặc bây giờ thật đáng sợ, nhưng các nàng đều là nữ tử, làm sao bôi thuốc cho nam tử được, hơn nữa ngoài cửa đều là người thô kệch, sao có thể làm được việc này, thích hợp nhất chỉ có Tiểu Đức Tử. (Yu: thái giám muôn năm, em thụ muôn năm \m/)

Tiểu Đức Tử len lén nhìn Noãn Ngữ, sau đó hít sâu một hơi, đặt bình sứ bên cạnh giường, thò tay cởi quần áo Liễu Khanh Mặc, Noãn Ngữ cùng Duyên nhi đi qua bên kia bình phong, lo lắng chờ đợi. (*Yu: căng mắt dòm đông cung đồ, muahhhh)

Duyên nhi lo âu hỏi: “Noãn nhi, hắn còn sống được không? Vừa rồi muội đưa cho hắn là hoàn hồn đan thần y đưa muội đúng không, nhưng thuốc đó chỉ có hai viên thôi.”

“Thuốc có thể chế tạo nữa, mạng mất sẽ không còn, hơn nữa chúng ta còn muốn tìm lão quốc sư, một viên thuốc mà thôi.” Noãn Ngữ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Mạng hắn bây giờ ngàn cân treo sợi tóc, có thể nói chỉ còn lại một hơi, nếu không phải ý lực kiên cường, e rằng đã chết rồi, có thể kiên trì tới bây giờ đã là vô cùng may mắn, hơn nữa hắn vẫn là trụ cột của Thương Long quốc, đổi một mạng này vô cùng giá trị.”

Duyên nhi sốt ruột nhìn bên kia bình phong, hắn quả thật lợi hại, mất nhiều máu thế nhưng vẫn kiên trì lâu như vậy, mình cũng thấy khâm phục hắn. Liễu Khanh Mặc, ngươi không thể chết, hoàn hồn đan cũng đã cho ngươi ăn, đừng lãng phí tấm lòng của Noãn nhi……



Một lúc lâu sau, giọng nói Tiểu Đức Tử truyền ra, “Tiểu thư, thuốc đã được bôi xong.” Giọng hắn còn chút run rẩy nhưng so với vừa rồi tốt hơn nhiều.

Noãn Ngữ đi vào bắt mạch cho Liễu Khanh Mặc, cẩn thận quan sát sắc mặt hắnthở hắt ra. Cuối cùng cũng giữ được cái mạng này, thật sự là trong họa có phúc mà, may mà còn có thần đan của Nhân bá cùng với ý chí kiên cường của Liễu Khanh Mặc. Nhân bá, thuốc này của người đúng là thần đan thần dược, lần sau nhất định phải tạ ơn người !

Noãn Ngữ nhẹ nhàng phân phó Tiểu Đức Tử “Chăm sóc quốc sư cho tốt, nếu tỉnh lập tức cho ta biết. Làm tốt lắm, ngươi sẽ không thiệt thòi đâu.” Nói xong liền rời khỏi phòng, chỉ để lại một Tiểu Đức Tử đứng ngây ngốc ở đó, khóe miệng cong lên, có vẻ vô cùng vui sướng, hoàn toàn khác xa người vừa run rẩy vừa nãy.

Duyên nhi chạy theo lo lắng hỏi: “Noãn nhi, hắn có làm sao không? Bao giờ hắn tỉnh?” Xem dáng điệu này của Noãn nhi chắc là không có việc gì, bằng không Noãn nhi cũng không yên tâm giao Liễu Khanh Mặc cho Tiểu Đức Tử.

Noãn Ngữ gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Mạng đã giữ lại được, còn lại là vết thương ngoài da, nhưng hắn mất không ít máu, cần điều trị thời gian dài. Về phần vết thương trên người, chỉ cần bôi thuốc mỗi ngày sẽ từ từ khép lại, nhưng e là vết sẹo sẽ không biến mất. Theo như muội đoán hắn sẽ tỉnh lại nhanh thôi, Duyên nhi, lúc tỷ đên quốc sư phủ thì tình hình như thế nào?”

Duyên nhi cau mày, bất đắc dĩ nói: “Tỷ đã dùng tốc độ nhanh nhất tới đó, nhưng lúc tỷ tới tất cả gia đinh lẫn nha hoàn đều chết, hơn nữa đều là bị một dao mà mất mạng. Lúc tỷ đến được thư phòng thì hắn đã bị thương như thế, có mười mấy thích khách vây quanh hắn, nhưng võ công nhóm thích khách này không cao lắm, tỷ cũng không mất sức, nhưng nếu bọn họ có thể giết hết người trong quốc sư phủ thì tại sao lại không đỡ được một chiêu của tỷ?”

Noãn Ngữ cau mày, giữa ban mày ban mặt, ngay cả một chút kháng cự lẫn la hét cũng không có, trừ khi là giết hết mọi người trong cùng một lúc, như vậy số thích khách tuyệt đối không ít, hơn nữa có thể một đao đoạt mạng, võ công hẳn không thấp, nhưng Duyên nhi lại nói thích khách trong thư phòng không đỡ được một chiêu của nàng, chẳng lẽ có hai nhóm thích khách sao? Nếu thế thì người kia rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao không thẳng tay giết hắn?

Duyên nhi nghi hoặc nhìn Noãn Ngữ, đột nhiên trong đầu nàng hiện ra cảm giác kì quái, nàng sửng sốt nói: “Đúng rồi Noãn nhi, tỷ nhớ ra một chuyện vô cùng kì lạ, có đôi khi tỷ cảm giác được một hơi thở âm trầm, giống như có người nhìn trộm tỷ, nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua, hơn nữa lúc ấy cần đưa người đi vội, căn bản không để ý.” Hiện tại nghĩ lại mà có chút sợ hãi, nếu cảm giác của nàng không sai, võ công người kia tuyệt đối hơn nàng.

Noãn Ngữ dừng lại một chút, đầu óc hỗn loạn, nàng lắc lắc đầu, đem vấn đề lung tung này ra khỏi óc, nói với Duyên nhi: “Duyên nhi, tỷ tạm thời ở lại chỗ này coi chừng, tuy muội không tin có người dám xâm nhập Nghi Ngữ cung giết người, nhưng vẫn nên coi chừng một chút.”

“Được rồi, Noãn nhi, yên tâm đi, tỷ sẽ trông chừng thật tốt.” Duyên nhi kiên quyết gật đầu, nặng nề nói: “Cho dù thế nào đi nữa ban ngày ban mặt mà thích khách lại dám xông vào phủ quốc sư giết hơn trăm người, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.”

Noãn Ngữ gật đầu, vỗ vỗ vai Duyên nhi, quay sang nói với Yến nhi: “Yến nhi, đi theo ta !” Nói xong liền bước đi.

Duyên nhi thở dài nhìn Noãn Ngữ rời khỏi, rồi xoay người tiến vào trong phòng, mà Tiểu Đức Tử đang cẩn thận lau mồ hôi cho Liễu Khanh Mặc, Duyên nhi lo lắng nhìn sắc mặt nam tử tái nhợt, ai…………… Tuy rằng ý chí kiên cường nhưng trên người có nhiều vết thương như thế cũng rất đau. Nếu là mình e rằng đã đau tới phát khóc, thế nhưng hắn còn cắn răng chịu đựng, giờ khác này, nàng đối với nam tử thanh tú có một tia đồng tình………

“Tiểu Đức Tử, ngươi đi thay nước đi, có ta ở đây rồi.” Nói xong những lời này nàng bỗng đỏ mặt, sao nàng lại nói ra những lời này, thật sự là dọa người, trời ạ, ai nói cho nàng tại sao nàng lại thốt ra như vậy.

Tiểu Đức Tử kinh ngạc nhìn Duyên nhi, thấy hai má nàng đỏ bừng, đột nhiên hiểu được chuyện gì, sau đó đưa khăn tay cho Duyên nhi, bưng chậu ra ngoài múc nước, Duyên nhi cầm khăn trên tay xấu hổ đứng một chỗ, mãi cho tới khi Tiểu Đức Tử rời đi nàng mới di chuyển một chút.

Duyên nhi ngồi bên giường, du dự có nên lau mồ hôi cho Liễu Khanh Mặc không, nhưng thấy cả đầu hắn đầy mồ hôi không ngừng chảy, nàng thở dài một hơi, cắn cắn môi, sau đó vươn tay lau mồ hôi trên trán Liễu Khanh Mặc, nàng lau tự nhiên hơn, cũng không còn xấu hổ như trước.



Duyên nhi dịu dàng nhìn khuôn mặt tái nhợt, trong mắt dường như có thêm chút gì đó, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện ra. Tiểu Đức Tử bưng nước vào, thấy bộ dáng của Duyên nhi chỉ hơi kinh ngạc một chsut rồi trộm cười.

Qua hồi lâu Duyên nhi cũng không phát hiện ra Tiểu Đức Tử đứng ngoài cười trộm, Tiểu Đức Tử không muốn quấy rầy bọn họ nên nhẹ nhàng đặt chậu trên đất rồi ngồi xổm xuống, tay chống cằm nhìn Duyên nhi trong phòng cười tủm tỉm……

Người trên giường đã khôi phục ý thức, Liễu Khanh Mặc cảm thấy cả người vô cùng đau nhức, hắn cau mày, cố gắng mở to mắt, nhưng đau đớn khiến hắn lại hôn mê lần nữa, tuy nhiên có một cảm giác mát lạnh từ trán truyền đến, khiến hắn dễ chịu hơn một chút, hắn cắn răng, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại……

Liễu Khanh Mặc từ từ mở mắt, một bóng dáng mờ ảo hiện ra trước mắt, hắn chớp chớp, bóng dáng đó ngày càng hiện lên rõ ràng, hắn nhận ra nữ tử trước mắt, là quận chúa Giai Duyên, là nàng cứu ta sao? Bây giờ ta đang ở đâu?

Duyên nhi vui mừng khi thấy Liễu Khanh Mặc mở mắt, phấn khích nói: “Ngươi tỉnh rồi, không ngờ ngươi tỉnh nhanh như thế, ngươi không có việc gì là tốt rồi.”

Liễu Khanh Mặc nhìn Duyên nhi, yếu ớt hỏi: “Là nàng đã cứu ta phải không?”

Duyên nhi gật gật rồi lại lắc đầu, nàng nhẹ nói: “Không phải ta cứu ngươi, ta chỉ giúp ngươi giết người muốn giết ngươi thôi, là nghị lực của ngươi tự cứu ngươi, còn có Noãn nhi cứu ngươi, Tiểu Đức Tử giúp ngươi bôi thuốc, hoàn hồn đan của thần y Hàn Nhân cứu ngươi……….” Nói xong Duyên nhi bỗng thấy xấu hổ, nàng đang nói cái gì thế, lại bẽ mặt nữa rồi.

Liễu Khanh Mặc cười nhẹ, không cẩn thận khẽ động tới miệng vết thương, hắn hít một hơi, mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh không ngừng chảy, có vẻ vô cùng đau đớn……..

Duyên nhi lo lắng lau mồ hôi cho hắn, không yên tâm nói: “Ngươi đừng kích động, trên người ngươi còn vết thương, đều do ta tự dưng nói một đống linh tinh………” Ai da, đều do mình nói không biết kiềm chế khiến hắn động tới miệng vết thương.

“Đa tạ nàng !” Liễu Khanh Mặc dịu dàng nhìn Duyên nhi, trịnh trọng nói: “Không phải lỗi của nàng, ta vô cùng cảm kích nàng, cho dù thế nào, nếu không phải nàng tới đúng lúc ta đã chết rồi, cho nên người cứu ta là nàng………..”

Mặt Duyên nhi ửng hồng, nàng chưa bao giờ đối mặt với nam giới như vậy, hơn nữa ánh mắt Liễu Khanh Mặc như thế, giống như ánh mắt Noãn nhi, có thể nhìn thấu tâm can người khác…..

Duyên nhi ngượng ngùng nói: “Việc đó…… Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi nói cho Noãn nhi, để nàng tới khám cho ngươi.” Nói xong nàng đặt khăn mặt lên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi.

Liễu Khanh Mặc cười nhẹ khi nhìn thấy Duyên nhi cuống quít rời đi, nụ cười trên môi càng lúc càng lớn, trong mắt hiện lên nét dịu dàng hiếm thấy, không ngờ quận chúa Giai Duyên lại là một nữ tử đơn giản như thế, tính cách lại đáng yêu……

Duyên nhi đi tới cửa thấy Tiểu Đức Tử ngồi đó, mặt càng đỏ, bước chân cũng nhanh hơn, Tiểu Đức Tử cười khẽ rồi vào trong phòng, cung kính nói với người bên trong: “Nô tài Tiểu Đức Tử, công chúa phân phó nô tài ở trong này chăm sóc quốc sư, quốc sư có gì muốn dặn dò xin cứ nói cho Tiểu Đức Tử.”

Liễu Khanh Mặc gật đầu, điềm đạm nói: “Phiền ngươi rồi!” Nói xong mệt mỏi nhắm hai mắt lại, trong đầu bắt đầu suy xét mọi việc xảy ra ngày hôm nay, mọi việc khiến hắn lưỡng lự, có nhiều điều hắn cảm giác được không đúng…..

Tiểu Đức Tử cũng không nhiều lời, từ từ lui xuống, hắn biết bây giờ quốc sư cần nghỉ ngơi, nên im lặng đứng một bên………

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Sát Cô Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook