Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Quyển 3 - Chương 115: Trở Về

Tịch Dương Chi Ca

16/11/2020

Đại Dục năm Kiến Đức thứ hai, đầu mùa đông. Đại Dục tả truân vệ đại tướng quân, Dao Trì Đô Đốc Hạ Lỗ, được phong làm Tây Vực hành quân Đại tổng quản, ở phía nam Sơ Lặc, đánh tan Cung Nguyệt, đem tai họa phản loạn ngầm của Tây Đột Quyết bóp chết từ ở trong trứng nước.

Cùng lúc đó, danh tướng Thổ Phiên Lộc Đông Tán mang hai mươi vạn đại quân lao tới Tây Đột Quyết, không trực tiếp công Điền quốc, ngược lại, đi vòng qua núi Cô Dư, đi thẳng đến Sơ Lặc.

Nhận được tin tức này, Đại Dục hữu kiêu vệ Thượng tướng quân Trịnh Xước được phong làm La Sa đạo hành quân Đại tổng quản, tấn công Thổ Phiên. Trận này, Trịnh Xước dẫn dắt mười vạn đại quân, Dục quân tiến quân thần tôc, vừa mới đánh bại Thổ Phiên, quân Đại Dục từ quận Tây Bình, tiến thẳng qua sống Đại Phi của Thô Phiên, cũng ở cửa khẩu Thạch Hà đánh lui quân Thổ Phiên, đóng quân ở Ô Hải, không ngờ ở nơi này lại rơi vào mai phục của hai mươi vạn đại quân Thổ Phiên, một trận đại bại đành phải rút quân, đồ quân nhu toàn bộ bị mất hết. Con trai danh tướng Thổ Phiên Lộc Đông Tán dũng mãnh thiện chiến, suất lĩnh ba mươi vạn đại quân, tiếp tục tập kích Dục quân, rốt cuộc cũng trục xuất Dục quân ra khỏi sông Đại Phi. Có thể nói, trận La Sa này, Dục quân thảm bại.

Nghe được tin tức này, lòng Vệ Tử Quân trầm xuống, trận này thất bại, chẳng những không thể ngăn Thổ Phiên tiến công Tây Đột Quyết, ngược lại sẽ càng làm tăng sĩ khí quân sĩ muốn tiến vào Tây Đột Quyết, quân Thổ Phiên đã sắp vòng tới phía sau Sơ Lặc, việc cấp bách đó là điều A Sử Na Di Bắn nhanh chóng hạ trại ở phía trước Sơ Lặc, đợi khi quân Thổ Phiên tiến công Sơ Lặc thì cùng lúc A Sử Na Bộ Chân đồng thời tiến hành giáp công.

Vệ Tử Quân lại lệnh cho A Sử Na Bộ Chân ra sức luyện binh, chờ thời cơ giam lỏng Sơ Lặc vương. Sơ Lặc vương bị giam lỏng, liền không thể cùng Thổ Phiên nội ứng ngoại hợp. Nhưng mà, đúng vào lúc này, Cung Nguyệt đã bị Hạ Lỗ đánh bại lại một lần nữa tụ tập lại ở phía Tây Sơ Lặc, cấu kết cùng Thổ Phiên. Sau đó, Vệ Tử Quân lại nhận được một tin tức, Thổ Phiên Cống Tùng Cống Tán lại tụ tập hai mươi vạn đại quân theo Lộc Đông Tán, tiến vào Tây Đột Quyết.

Tình thế nghiêm trong, đối phương nội ứng ngoại hợp, còn có năm mươi vạn đại quân. Mà Hạ Lỗ bọn họ cùng lắm là hai mươi vạn người, hơn nữa đều là Dục quân đóng ở các Đô hộ phủ, không quen địa hình, khí hậu khắc nghiệt sắp đến rồi. Mà đối phương nhân số chiếm ưu thế, nếu thực công phá, nhất định sẽ nhanh chóng phá được.

Vệ Tử Quân có chút lo lắng, trước mắt, việc duy nhất có thể làm, là phái viện quân từ Tây Đột Quyết. Nhưng mà, phái ai đi lãnh binnh? Hơn nữa, vạn dặm xa xôi, nàng sao có thể khống chế.

Hết thảy ở Tây Đột Quyết, đều tác động đến lòng của nàng, đó là mảnh đất nàng thề sống thề chết phải bảo hộ, một khắc kia, nàng cảm giác được Tây Đột Quyết quan trọng với nàng như thế nào, dù là cảm giác lúc nàng giương đao, đem máu tươi của kẻ địch nhuộm thảo nguyên cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy.

Nàng nhớ từng tấc đất ở nơi đó, từng người dân du mục, mỗi thứ đều làm nàng nổi lên nhu tình..

Chính là trong nháy mắt như vậy, nàng quyết định, nàng muốn trở về Tây Đột Quyết!

Khí hậu đầu mùa đông có chút se lạnh, hoa cỏ trong hoa viên cũng dần thưa thớt, phù dung từng rực rỡ như vậy, giờ lá cây cũng rơi xuống đất cả rồi.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời dần dần xuống núi, Vệ Tử Quân phê xong bản tấu chương cuối cùng, liền đứng dậy đi ra khỏi Sùng Đức điện, bước qua thềm đá cẩm thạch, vòng qua hành lang gấp khúc, nàng gặp Trương Thạch mới từ Thượng thư cục đi ra. Trong tay hắn ôm một tập văn thư rất dày, mặc áo bào bằng bông màu xanh nhạt.

Hai người nhìn thấy nhau, đều dừng bước, lại giống như có gì thay đổi, hai người không nhìn thẳng mắt đối phương, Trương Thạch cúi đầu nhìn văn thư trong tay mình, Vệ Tử Quân nghiêng đầu nhìn trụ hành lang đỏ thẫm bên cạnh.

Một lúc sau, hai người cùng nhau xoay mặt, đồng thời mở miệng, sau đó hai người đều cười một tiếng.

"Tiên sinh mặc nhiều như vậy, là thân thể không chịu được lạnh hay sao?" Vệ Tử Quân cười nhìn về phía áo bông rất dày của hắn.

"Khả hãn công lực thâm hậu, Trương Thạch sao có thể so sánh được, thân hình không có thịt như vậy, gầy giống như thân mình bồ câu, chỉ đành phải mặc thêm mấy tầng áo." Trương Thạch đạm cười, nhìn về phía Vệ Tử Quân quần áo mỏng manh, vẻ mặt vô cùng hâm mộ.

Vệ Tử Quân cười ha ha, "Tiên sinh vất vả làm lụng chuyện quốc sự, một ngày lo trăm chuyện, cần phải giữ gìn sức khỏe. Tiền tài cùng lương thảo cả nước đang nằm trong tay tiên sinh đó." Nàng nhìn về phía tập văn thư kia, nói. "Tiên sinh bảo trọng, có thể một thời gian nữa sẽ không gặp lại."

"Khả hãn muốn đi đâu?" Trương Thạch hơi kinh ngạc.

"Tây Đột Quyết, nhưng mà tiên sinh không được để lộ ra, ta chỉ nói cho tiên sinh thôi, đối với người nhà, ta đều là nói dối." Vệ Tử Quân hạ giọng, giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu, âm điệu vô cùng thoải mái.

Trương Thạch đột nhiên cảm thấy đống văn tự trên tay rất năng, hắn nhìn nàng, "Chờ ta, ta muốn đi Tĩnh Cung phường sẽ tiễn khả hãn một đoạn đường."

"Không, tiên sinh, ta cưỡi ngựa, chứ không đi xe ngựa." Vệ Tử Quân nhìn hắn vội vàng rời đi, nói.

Trương Thạch quay đầu nhìn nàng một cái, "Vậy liền cưỡi ngựa." Sau đó vội vàng đi vào Thượng thư cục.

Trong chốc lát, hắn đi ra tay không, hai người liền xuất cung.

Tà dương diễm lệ, lửa đỏ treo phía chân trời, ngay cả mây, cũng bị nhuộm đỏ.



Vệ Tử Quân cưỡi Đặc Táp Lộ sải bước, vươn tay phải kéo Trương Thạch, "Tiên sinh muốn ngồi phía trước hay là phía sau?"

"Ta không có thói quen ở trong lòng người khác." Trương Thạch đưa tay cho nàng.

Vệ Tử Quân cười lớn, Trương Thạch liền bay lên trời, sau đó dừng ở phía sau nàng. "Tiên sinh quả nhiên giống như bồ câu. Ha ha.." Nàng cười khẽ trêu tức.

"Tiên sinh, ngồi vững." dứt lời, đã giục ngựa chạy đi, thân thể Trương Thạch nảy lên một cái, vội vàng ôm chặt thắt lưng của nàng.

Tiếng gió lạnh lẽo, thổi qua bên tai, người trước mặt lại không ngại mưa gió, không hề thả chậm tốc độ, kỵ mã của nàng vô cùng tốt, tư thế rất đẹp, mang theo khí thế kiên quyết, giống như trước mặt là núi đao biển lửa cũng không ngại, không có một tia sợ hãi bước vào.

Hắn tựa đầu lên lưng nàng, lưng của nàng thực tinh tế, lại còn có thể vì hắn mà ngăn cản gió lạnh.

Không biết là do đường quá ngắn, hay là do ngựa của nàng quá nhanh, hắn còn chưa kịp nhìn kỹ bóng dáng của nàng, ngựa đã dừng lại.

"Tiên sinh, đến rồi." Nhìn động tác ngây ngốc của Trương Thạch, nàng đưa tay ôm ngang hắn xuống.

Lúc này Trương Thạch quả thực nói không nên lời, nghĩ ngợi một lúc, mới nói hai từ, "Bảo trọng."

Vệ Tử Quân gật đầu, khóe môi cong lên, sau đó quay đầu, chạy như bay về phía mặt trời.

Bóng dáng của nàng, bao phủ một tầng tịch dương.

Hắn nhìn bóng dáng nàng chạy đi xa, mờ dần dưới ánh tà dương.

Người như vậy, ai có thể đuổi theo bóng dáng của nàng? Ai xứng cùng nàng sóng vai? Ai có thể dùng nhu tình để trói chân của nàng?

Tụ tán vô hình, hồi tràng tự kết thành. Lưu không thể, ly biệt lại tiềm sinh, người nào càng tiều tụy?

Chỉ sợ là, ức quẫn tâm giống như nước sông tây, ngày đêm không nghỉ chảy về đông..

Một đường cấp tốc chạy đi, ngày thứ năm, Vệ Tử Quân rốt cuộc cũng tới Cao Xương, một khắc kia, nàng nhớ tới Hạ Lỗ, nhớ tới nàng ở nơi này từng xem trọng Đặc Táp Lộ. Nhìn bầu trời này làm cho nàng cảm thán vô tận, nàng không dám dừng lại một lúc, tiếp tục chạy về phía tây.

Lúc tới Thiết Lặc, nàng đã thấy được một chút cánh đồng tuyết trắng mênh mông, khí thế bàng bạc như vậy, thật vô cùng rộng rãi tráng lệ.

Tâm, một khắc ấy trỗi dậy, dù là mây tía đầy trời so với cánh đồng tuyết lửa đỏ tráng lệ, cánh đồng tuyết trắng thuần, giờ khắc này có vô số hoa hòe sáng lạn, khiến cho nàng cũng thấy ngây ngốc.

Nàng cảm thấy có gió thổi qua thảo nguyên, cuộn lên vô tận tuyết đỏ. Trên mặt, thoáng cảm giác mát lạnh, có bọt nước rất nhỏ bắn ra, nàng nhẹ nhàng lau mặt, sau đó giục ngựa, đi về hướng phiến hồng quang kia..

Thẳng đến khi chiên trướng liên miên xuất hiện trong tầm mắt, nhìn thấy đỉnh trướng cao lớn, tỏ rõ uy nghiêm, nhìn thấy cờ đầu sói phấp phới trên đỉnh, trong lòng nàng nhẹ nhàng nói: Ta đã trở về.

Tiếng hò hét vang trời vang lên, hai bên đường, binh lính thủ vệ vương trướng xếp thành hàng, đông nghịt, kéo đến tận cửa nha trướng.

Nàng đi qua con đường thật dài ấy, nàng đứng ở trước cửa nha trướng xoay người, nhìn về phía đám phụ cách đang quỳ dưới đất, nhìn về phía đầu sói phấp phới, nàng tựa hồ nghe thấy tiếng mở cửa ở phía sau, sau đó là một tiếng hờn dỗi, "Phong.. ngươi không đến dỗ ta uống thuốc sao?"

Trong mắt nàng có chút ẩm ướt. Nàng, nhớ tới A Sử Na Dục Cốc. Rất nhớ hắn.

Sau đó, nàng tựa hồ nhớ tới cái gì, bước nhanh về phía chiên trướng bên sườn, vì nghe được tin tức truyền đến, nhóm phi quyến đều tưng bừng cả lên. Còn có một thân ảnh nho nhỏ, nàng đã cao thêm một chút.



"Đê Lam.." Vệ Tử Quân thở nhẹ, thong thả đi về phía trước, thân hình tản ra một loại khí thế vương giả, nàng vươn tay về hướng Đê Lam.

Rốt cuộc, Đê Lam phi tới, "Đại ca.." Nàng bổ nhào vào lòng nàng, khóc nức nở, "Đại ca hư.. Bỏ lại một mình mà rời đi.. Không thèm tới đón ta.. Cũng không đến thăm ta.." Nàng càng khóc càng thương tâm. Khóc nức nở lên án hành vi của nàng.

Vệ Tử Quân ôm lấy nàng, "Là đại ca hư, không phải đại ca về rồi đây sao?"

"Ta ngày ngày đều chạy ra ngoài trướng về hướng đông nhìn.. Nhưng ngày ngày đều không thấy ngươi trở về.. Ngươi đã nói sẽ chiếu cố ta cả đời, ta không cho phép ngươi bỏ ta mà đi.." Bởi vì thương tâm, thân thể nhỏ bé của nàng cũng run rẩy kịch liệt.

Trong lòng Vệ Tử Quân thở dài, càng ôm nàng thật chặt, Vệ Tử Quân từng nghĩ sẽ không bắt buộc nàng, tùy theo tâm ý của nàng, bởi vì sợ nàng sẽ vì rời xa cố thổ mà không vui nên mới không mang nàng theo, nay xem ra, ở đâu không quan trọng, quan trọng là ở cùng với ai.

"Đê Lam, chờ đánh trận xong, cùng ta đi Đại Dục đi."

Hẳn là nàng đã đợi ngày này lâu lắm, lần này gặp mặt đã không dễ gì, hẳn là những ngày xa cách cũng làm cho nàng hiểu rõ lòng mình, nàng sợ hãi cô đơn, sợ hãi sự chia lìa, Đê Lam ủy khuất gật đầu.

Vệ Tử Quân dùng sức, ôm lấy Đê Lam, đi về hướng nha trướng.

Từ Đại Dục tới, một đường này, nàng chưa từng đổi qua quần áo, cũng chưa một lần tắm, hàng đêm chợp mắt một chút, rạng sáng liền xuất phát, chạy suốt bảy ngày, nàng chỉ ăn qua bốn bữa cơm.

Đê Lam sờ cằm có chút gầy của nàng, "Ngươi gầy đi."

Vệ Tử Quân cười khẽ, hôn một cái vào má nàng.

Vừa bước vào nha trướng, nàng đã triệu tập chúng thần, thương nghị quân tình.

Nhẹ nhàng dựa vào hãn vị kia, nàng mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Bởi vì lặn lội đường xa, áo bào của nàng bám đầy bụi bặm, tóc tai cũng có chút hỗn độn, nhưng gương mặt nàng vô cùng thanh thấy, sạch sẽ, giống như không có thứ gì có thể làm vấy bẩn nàng.

Nhìn cái thân ảnh kia đã một lần nữa trở về, đám lão thần có chút kích động, một lúc sau rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lại giống như lúc trước nàng vẫn ở đây, bắt đầu khởi báo các sự kiện xảy ra ở Tây Đột Quyết thời gian gần đây.

Vệ Tử Quân nâng tay ngăn lại, "Những việc đó, để sau đi, trước tiên nói về quân tình, Hồ Lộc Cư Khuyết Xuyết.."

Vệ Tử Quân ném mười mũi tên vàng, "Nhanh đi triệu tập mười bộ binh lực, trong vòng hai ngày phải xuất binh."

Đang muốn tiếp tục phân phó, bên ngoài có thám mã cấp báo.

"Khả hãn, Thổ Phiên đã phát động tấn công, vây quanh Sơ Lặc, A Sử Na Bộ Chân và A Sử Na Hạ Lỗ hai người bị nhốt trong thành." Binh lính đi vào trướng kia thở hồng hộc, tấu.

Vệ Tử Quân nghe vậy, nhẹ nhàng cúi thấp mi mắt, lông mi dài che khuất suy nghĩ ở đáy mắt, đây là trong dự tính của nàng, hơn nữa, theo nàng suy tính, tình trạng còn tệ hơn, lấy tình trạng trước mắt của Sơ Lặc, rất có khả năng sắp bị công phá. Nàng không sợ Sơ Lặc bị Thổ Phiên công phá, bọn họ cướp đi, nàng có thể đoạt lại. Nhưng hiện tại không giống, Hạ Lỗ đang ở trong thành. Nếu Hạ Lỗ bị bắt giữ thì sẽ thế nào? Sẽ bị nhục nhã hay là bị trảm thủ? Nhưng, chỉ sợ hắn sẽ không để mình bị bắt, hắn thà rằng chết trận.

Nghĩ đến đây, Vệ Tử Quân nâng mắt, nhìn về phía chúng thần, "Hồ Lộc Cư Khuyết Xuyết, nhanh đi điều binh, hai ngày sau, ngươi dẫn đại quân trực tiếp đi Sơ Lặc, đến lúc đó nhất định sẽ gặp Thổ Phiên công thành, ta sẽ ở trong thành Sơ Lặc chờ ngươi, chúng ta sẽ cùng nhau công Thổ Phiên." Dứt lời, đứng dậy đi xuống hãn vị.

"Khả hãn, không thể, ngài đơn thương độc mã sao có thể đi, rất nguy hiểm." Nghe ra thâm ý trong lời nói kia, lão thần Khăn Tư Lặc lo lắng ngăn cản, cho dù hắn biết khả hãn có muôn vàn năng lực, nhưng sao có thể một mình nhảy vào trong mấy chục vạn đại quân mà không bị tổn hại gì.

Chúng thần đều nhất tề quỳ xuống khuyên can.

Vệ Tử Quân khoát tay áo, ngăn chúng thần khuyên can, không chút do dự, đi ra phía ngoài, trên đường đi, nàng đột nhiên đứng lại, quay đầu về phía thân ảnh nho nhỏ bị nàng đặt ở một góc, giờ phút này đang lườm nàng bằng một đôi mắt màu nâu, bên trong tràn ngập sợ hãi cùng bối rối.

Nàng nhoẻn miệng cười. "Đê Lam, chờ đại ca trở về. Rất mau sẽ trở về."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook