Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Quyển 3 - Chương 127: Đàm Phán

Tịch Dương Chi Ca

16/11/2020

Đại Dục năm Kiến Đức thứ ba, Tây Đột Quyết năm tỵ, tháng ba. Thiên tử Đại Dục Lý Thiên Kỳ phát binh bình định phản quân ở Kiến Nam, bởi vì đối phương phần lớn võ nghệ cao cường, rất có thân thủ, làm quân Đại Dục thổn thất trầm trọng, vì thế Lý Thiên Kỳ cũng điều động đến thế lực giang hồ trải rộng trung nguyên Đại Dục của hắn tham gia dẹp phản quân. Đến đây, một hồi chinh phạt phản quân, biến thành hai thế lực lớn trên giang hồ liều chết tranh đấu. Cơ hồ toàn bộ giang hồ môn phái của Đại Dục đều có mặt trong trận chiến này, trong lúc nhất thời, phong vân lưu chuyển, cỏ cây hoảng sợ, núi sông biến sắc, Cửu Châu sợ run.

Đồng thời, Vệ Tử Quân suất lĩnh đại quân Tây Đột Quyết cũng bắt đầu chiến dịch chinh phạt Thổ Phiên. Mà ở vùng Liêu Đông của Đại Dục, Thất Vi cùng Mạt Hạt cũng đồng thời nổi lên can qua, ngay cả Cao Ly cũng không an phận, thừa dịp loạn lạc, chiếm lấy Mạt Hạt.

Chiến sự nổi lên tứ phía, thiên hạ chấn động.

Xem ra quả thật là ai binh tất thắng, Hạ Lỗ suất lĩnh Nỗ Thất Tất Bộ dũng mãnh dị thường, chưa mất mười ngày đã chiếm được vài tòa thành trì.

Khi Vệ Tử Quân suất lĩnh đại quân Tây Đột Quyết, liền nghe được một đám thư báo từ tiền phương truyền đến, Hạ Lỗ suất lĩnh Nỗ Thất Tất Bộ công phá từng tòa thành trì, giờ đã tiến thẳng đến Tượng Hùng. Có Hạ Lỗ ở phía trước mở đường, Vệ Tử Quân cơ hồ không hề có ngăn trở tiến vào Khương Đường. Hai người áp dụng lộ tuyến tấn công không giống nhau, lại hô ứng cho nhau, từng thời khắc chú ý đến tin tức của đối phương.

Vào ngày thứ mười bảy đại quân tiến vào Thổ Phiên, truyền đến tin tức Hạ Lỗ công phá Tiểu Dương Đồng Tượng Hùng, huynh đệ của Thổ Phiên vương Bột Luật Chiến bị nhốt ở sườn bắc không chiến mà hàng. Vệ Tử Quân lại là một đường thế như chẻ tre, trực tiếp công Khương Đường, không tới ba ngày, Khương Đường bị phá. Theo dự tính lúc trước, Vệ Tử Quân sẽ tiếp tục từ Khương Đường tiến vào Tô Bì, không ngờ nàng lại đột nhiên đi đường vòng về phướng Dương Đồng Tượng Hùng, hội hợp với Hạ Lỗ.

Rồi sau đó, Hạ Lỗ ở phía đông, Vệ Tử Quân ở phía tây, hai người nhất tề giáp công Đại Dương Đồng. Từ ngày phát binh đến nay, gần một tháng, hai người rốt cục ở Tượng Hùng, vương quốc cổ xưa này hội hợp, chiếm cứ một vùng lãnh thổ rộng lớn ở phía bắc Thổ Phiên.

Tượng Hùng, ý là "Vùng đất của chim đại bàng". Đây là nơi quật khởi của vương quốc cao nguyên Tây Tạng, nơi này từng có vô số huy hoàng, sinh ra rất nhiều nền văn minh, lại biến mất một cách thần bí trong dòng sông lịch sử, nơi đây không chỉ hình thành một Tượng Hùng Văn độc đáo, mà còn là nơi khởi nguồn của Tây Tạng Bổn giáo, là trung tâm văn minh sớm nhất của cao nguyên Tây Tạng, sau này, Thổ Phiên bị ảnh hưởng sâu sắc từ văn minh Tây Tạng. Nhưng, văn minh Tượng Hùng cứ như vậy trôi vào dòng sông dài của lịch sử. Chỉ là, lúc này Vệ Tử Quân đang đứng trên thảo nguyên mênh mông của Tượng Hùng, cảm thán lịch sử, bất luận thế nào cũng không thể tưởng tượng được, văn minh Tượng Hùng trôi đi nguyên nhân là tại vì nàng.

Tượng Hùng, tháng tư, khí hậu ấm áp nhưng vẫn có chút hơi lạnh, thảo nguyên A Lý rộng lớn, đã là một mảnh xanh dạt dào. Mặt trời buổi chiều ngả về phía Tây, mây đỏ đầy trời, trên thảo nguyên có hai con tuấn mã đang phi, trong đó có một con dị thường chói mắt, da lông màu tuyết trắng, ở dưới ánh tà dương lóe lên ánh vàng vô cùng chói mắt.

Hai con ngựa cất vó, ở trên thảo nguyên phi nước đại, không ngừng phát ra tiếng phì phì trong mũi. Gót ngựa giẫm lên cỏ xanh nơi thảo nguyên làm chúng nó vô cùng vui sướng.

Thảo nguyên A Lý, là một thảo nguyên vô cùng phì nhiêu, là cái nôi của cổ quốc Tượng Hùng. Nơi này có vô số thần sơn thánh hồ, đổ về tứ phương, sông Sư Tuyền, sông Tượng Huyền, sông Mã Tuyền, mạn ven sông Khổng Tước, có rất nhiều rừng rậm, đồng ruộng khắp nơi, dù thế nào cũng không tưởng tượng được, một ngàn năm sau, A Lý lại là một núi hoang trống rỗng, hiu quạnh không có người ở, là một đại hoang mạc thê lương, ai có thể ngờ đến nơi này từng phồn hoa như thế, huy hoàng như thế, lại có ai có thể tin tưởng có một thời đại Tượng Hùng từng ở nơi này hưng thịnh mấy ngàn năm.

Tà dương trút xuống, màu ráng mất đi, màn trời một màu u lam. Hạ Lỗ nằm trên đùi Vệ Tử Quân, nâng tay vuốt ve má nàng. Nàng hơi cúi đầu nhìn hắn, vuốt ve tóc hắn. Gió, thổi qua thảo nguyên A Lý, thổi qua hai người đang chăm chú nhìn nhau kia, mặt cỏ khẽ đung đưa.

"Ngày mai, ta đi gặp nữ vương Tô Bì." Vệ Tử Quân nhẹ giọng nói: "Ngươi phải cẩn thận."

"Vì sao?" Hạ Lỗ không hề chớp mắt nhìn nàng, bàn tay không ngừng vuốt ve má nàng.

Cảm giác thô ráp xẹt qua làn da, làn da non mịn màng rốt cục không chịu nổi ma sát không ngừng nghỉ của hắn, Vệ Tử Quân bất đắc dĩ cười nói: "Được rồi, sờ nữa sẽ hư da luôn đó."

Hạ Lỗ có chút ngượng ngùng thu hồi tay lại, nhưng vẫn không thể không vỗ về chơi đùa nàng, vì thế bắt đầu giúp nàng duỗi thẳng sợi tóc hỗn độn vì bị gió thổi. "Ngươi muốn đi đàm phán kết minh với Tô Bì?"

"Ừm. Năm đó Tô Bì từng đến Đột Quyết ta muốn liên hôn, nếu sớm có ý cùng ngoại bang kết minh, chứng tỏ các nàng không muốn bị Thổ Phiên quản thúc, đã có rất nhiều người Tô Bì không chịu nổi nô dịch khổ sai của Thô Phiên trốn sang Đại Dục. Tô Bì là bộ tộc lớn nhất trong bốn tộc của Thổ Phiên, nếu chúng ta nhân cơ hội này mượn sức Tô Bì cùng thảo phạt Thổ Phiên, ngày Thổ Phiên vong quốc sẽ không xa nữa." Nói xong, Vệ Tử Quân buồn cười nhìn hắn, nhìn hắn không ngừng vuốt thẳng những sợi tóc bị gió thổi của nàng, nàng thực bất đắc dĩ, "Ngươi có vuốt nữa vẫn sẽ bị gió thổi bay, không cần để ý."

Hạ Lỗ buông tay, lại bắt đầu sửa sang lại áo của nàng, Vệ Tử Quân khẽ than một tiếng, dựa vào thân cây phía sau.

Mi Hạ Lỗ nhăn lại, "Vậy cũng có thể phái sứ giả đến trước, ngươi đi một mình sao ta có thể yên tâm."

"Những người của chúng ta đều là hán tử thô mãng, ai có tài ăn nói có thể thuyết phục Tô Bì? Chỉ có ta đi một chuyến. Hơn nữa, việc này không nên chậm trễ, quân đội Thổ Phiên đã sắp tới đây rồi, không tới năm ngày liền tới nơi, chúng ta cần cấp tốc chạy tới Tô Bì, nếu thuyết phục được Tô Bì, như vậy quân đội Tô Bì sẽ trực tiếp cản đại quân Thổ Phiên bắc tiến, như thế chúng ta công chiếm Tượng Hùng liền có thể bình yên vô sự."

Hạ Lỗ tựa đầu rúc về hướng bụng của nàng, cười khẽ, "Ngươi là muốn lợi dụng Tô Bì ngăn chặn viện quân của Thổ Phiên? Ta đi cùng ngươi."

Vệ Tử Quân liếc hắn, "Không thể nói là lợi dụng, nên nói là hợp tác. Ngươi cũng không cần đi, ngươi là một cái vướng chân."

"Ngươi.. Nói ai vướng chân?" Hạ Lỗ tức giận trừng mắt, oán hận nhìn chằm chằm Vệ Tử Quân, nhìn chốc lát, đột nhiên giơ tay lên tấn công về phía hai nách của nàng, "Nói! Ai làm vướng chân?"

Không đoán trước được đột nhiên có người tập kích, Vệ Tử Quân bị nhột, cười thành một đoàn, giãy dụa, nâng đầu hắn lên toan chạy trốn, lại bị Hạ Lỗ vươn tay ôm lấy thắt lưng.



Nhân cơ hội này, Vệ Tử Quân phản công lại, hướng về phía nách hắn. Nhưng Hạ Lỗ vẫn không hề nhúc nhích, chỉ nằm trên đùi nàng, ôm chặt thắt lưng nàng, vùi đầu bền trong vạt áo của nàng.

Nhận thấy hắn có vẻ không đúng, Vệ Tử Quân dừng tay lại.

Một lúc lâu sau, hắn hỏi: "Ngươi thương hắn phải không?"

Vệ Tử Quân nghe vậy sửng sốt, ánh mắt trong suốt có chút mê mang, nàng nâng mắt, nhìn về phía thảo nguyên mênh mang, nhẹ giọng nói: "Đừng hỏi việc đó."

"Ngươi thích ta sao?" Hạ Lỗ lại hỏi.

Vệ Tử Quân thở dài, "Thích."

"Yêu ta sao?" Thanh âm của Hạ Lỗ có chút khó chịu.

Nàng ngẩn người, vấn đề này, nàng chưa bao giờ nghĩ đến, bọn họ đều hỏi nàng vấn đề này, nàng thật sự không biết nên trả lời như thế nào, "Không biết." Thanh âm rất nhẹ, nàng có chút chột dạ.

"Ở trước mặt hắn ngươi sẽ biết phải không?" Trong lời nói có vị chua vô cùng đậm đặc.

"Hạ Lỗ, đừng như vậy, xem ngươi kìa, thật giống tiểu hài tử."

"Ta không phải là tiểu hài tử, ta còn lớn hơn ngươi hai tuổi." Hạ Lỗ tức giận, mạnh mẽ ngồi dậy, định đứng lên, Vệ Tử Quân vươn tay, từ phía sau ôm lấy cổ hắn, nàng cười khẽ, "Tức giận?"

Hơi thở ấm áp phun ở sau gáy Hạ Lỗ, hắn nhất thời mềm nhũn, thành thành thật thật ngồi xuống, rồi sau đó, cả người dựa vào ngực nàng.

Vệ Tử Quân thở dài, đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng hôn lên làn da phía sau tai hắn.

Thân thể Hạ Lỗ có chút run rẩy, hắn hỏi, "Đây xem như là xin lỗi sao?"

Vệ Tử Quân cười khẽ một tiếng, "Tính là kìm lòng không được. Một mỹ nhân tuyệt trần như vậy ở trước mặt, ai cũng không thể kìm lòng được muốn hôn một cái."

Hạ Lỗ mạnh mẽ xoay người ôm lấy Vệ Tử Quân, thuận thế đem nàng áp lên mặt cỏ, chuẩn xác hôn xuống môi nàng.

Vệ Tử Quân không ngờ hắn sẽ làm vậy, "Ngô" một tiếng, hai mắt trợn tròn, cùng Hạ Lỗ dây dưa, nàng hơi thở dốc đứng lên.

Bàn tay Hạ Lỗ không khách khí thâm nhập vào trong y bào của Vệ Tử Quân, vuốt ve làn da nhẵn nhụi trên bụng nàng, cực lực xoa bóp, sau đó tiến lên phía trên, trực tiếp nắm lấy bộ ngực sữa của nàng.

"Hạ Lỗ!" Vệ Tử Quân thở nhẹ một tiếng, âm thanh có chút run rẩy, sau đó nàng nhẹ nhàng lôi cánh tay hắn ra, "Đừng như vậy."

Hạ Lỗ dừng động tác ở cánh tay lại, tựa đầu vào cổ nàng.

Một trận gió thổi qua thảo nguyên, thổi qua hai người đang ôm nhau ở một chỗ, sắc trời dần tối..

Nhìn tường thành bằng đất dài vô tận, bên trên là dấu vết của năm tháng, nửa là kiến trúc, nửa là hầm trú ẩn, bên trong thành rõ ràng có đặc điểm của cao nguyên cổ thành. Hoàng cung Tô Bì có chín tầng trọng lâu, trước mắt không biết có thể xưng là hoàng cung hay không, một vương quốc vị người quản chế, đã không còn được sáng rọi như xưa.

Nữ vương Tô Bì tại vị hiện nay là hậu nhân của Kế Khí Bang Tôn, Canh Bàng Thị, vì không để ý triều chính nên trở thành một quân chủ mất nước, chỉ kéo chút hơi tàn cho đất nước. Loại người lòng không ôm chí lớn này, nếu bảo nàng cầm đao đi làm phản, thực sự là quá khó. Bất quá, nghe nói, sau khi nàng mất nước cũng không chịu nổi nhục nhã, mặc dù không có chí lớn, cũng là người có tự tôn.



Lúc Vệ Tử Quân cùng Hạ Lỗ tiến vào đại điện, Canh Bàng Thị đã ngồi sẵn ở chủ vị.

Một thân váy dài màu xanh, cổ áo hơi thấp, áo choàng màu xanh, tay áo dài chạm đất, trên váy thêu văn cẩm, đầu búi tóc hoàn kế, trên đầu gắn đầy trang sức bằng vàng, hoa tai theo động tác của thân thể mà không ngừng đung đưa. Vệ Tử Quân không ngờ, một người đã chừng bốn mươi tuổi, vẫn xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không hề giống một lão thái bốn mươi tuổi.

Canh Bàng Thị kia liếc thấy Vệ Tử Quân, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, Vệ Tử Quân chưa kịp mở miệng, Canh Bàng Thị kia đã cười nói: "Phía dưới chính là thanh quán tứ hải, chiến tích kiêu nhân, tao nhã cái thế, Tây Đột Quyết khả hãn sao?" Thanh âm có chút khàn khàn, không giống bề ngoài xinh đẹp.

Vệ Tử Quân tiến lên chắp tay nói: "Vương thượng hậu tán, đúng là bản hãn."

"Bổn vương nên gọi khả hãn là Phong thân vương? Hay là vẫn gọi là khả hãn?"

Vệ Tử Quân bất động thanh sắc nói: "Vương thượng không phải đã ra quyết định rồi hay sao? Bất quá, ta cho rằng, gọi là Phong thân vương vẫn là thỏa đáng hơn, bởi vì Tây Đột Quyết ta đã lệ thuộc Đại Dục. Khả hãn cũng không sai, bởi vì ta vẫn là Tây Đột Quyết khả hãn."

"A! Nhưng mà, ta càng thích cách xưng hô khả hãn hơn." Canh Bàng Thị cười.

"Vương thượng tùy ý."

"Khả hãn, có câu vô sự không đăng tam bảo điện, hôm nay khả hãn đích thân tới, là có chuyện gì? Nói thẳng cho thỏa đáng." Canh Bàng Thị liếc Hạ Lỗ phía sau Vệ Tử Quân.

"Vương thượng anh minh, Vệ Phong đến chỉ vì một chuyện, đó là muốn cùng Tô Bì hợp sức, cùng nhau thảo phạt Thổ Phiên." Nàng dừng một chút, thấy Canh Bàng Thị không có phản ứng, liền nói tiếp: "Thổ Phiên mấy năm liền liên tục động binh với Tây Đột Quyết ta, làm con dân ta hận thấu xương, ta cũng thấy phiền. Thổ Phiên xuất binh, mỗi lần đều triệu tập quân đội Tô Bì, đưa một đám dũng sĩ Tô Bì vào chiến trường, táng thân nơi biển cát, áp bức con dân Tô Bì như vậy, như vậy, vương thượng hẳn cũng không nhịn được, nếu ngươi ta liên hợp thảo phạt, ta nghĩ, ngày Tô Bì trọng chấn quốc uy, sắp tới rồi."

Canh Bàng Thị nghe vậy cười to một tiếng: "Quả thực danh bất hư truyền, lời vừa nói ra miệng đã làm ta động tâm. Nhưng mà, Tùng Tán Kiền Bố truyền thụ cho chúng ta kỹ thuật canh nông, đào kênh mương, nhờ hắn, chúng ta mới có thể ăn lúa mì, thanh khoa, tiểu mạch, kiều mạch, đậu tương. Khả hãn, ngươi nói tại sao ta lại phải lấy oán trả ơn?"

Vệ Tử Quân cười, "Lời ấy của vương thượng là sai rồi, Tô Bì mất nước, là do Tùng Tán Kiền Bố xâm lược, hắn làm gì có ân với Tô Bì? Huống hồ, Tùng Tán Kiền Bố kia lấy Tô Bì làm công cụ khuếch trương cho Thổ Phiên. Thổ Phiên liên tiếp thảo phạt, chinh chiến, quân lương ngựa, đều đi ra từ nơi này, lấy danh nghĩa là 'viện trợ cho Thổ Phiên', thực tế là cướp đoạt, bóc lột, vương thượng trồng ra tiểu mạch, lại sung làm quân lương, nuôi dưỡng tuấn mã lại sung làm chiến mã, rèn luyện ra binh sĩ nhiệt huyết lại bị kéo đi sung quân. Vương thượng có quân nhu, có quân đội, sao lại phải dâng cho người khác, sao lại không vì mình mà tranh đấu?"

Mắt thấy gương mặt Canh Bàng Thị có chút run rẩy, Vệ Tử Quân lại nói tiếp: "Lúa mì, thanh khoa, tiểu mạch, kiều mạch, đậu tương? Vương thượng có nhìn đến cuộc sống hiện nay của dân du mục Đột Quyết ta chăng? Lúa mì thanh khoa khó nuốt kia cơ hồ không có người ăn. Vương thượng nếu hợp tác với Tây Đột Quyết ta, đến lúc đó dệt vải, nuôi tằm, ươm tơ, xây dựng kiến trúc, làm giấy, ủ rượu, làm gốm, xay xát, tính lịch, y dược, thậm chí cả chế tạo nông cụ, ngài muốn cái gì đều có thể, tội gì phải cúi đầu trước người khác?"

"Ha ha.." Canh Bàng Thị cười to một tiếng, miệng lưỡi sắc bén, làm ta tâm phục. Cho ta một ngày suy nghĩ, tất sẽ cho khả hãn một câu trả lời thuyết phục. "

Vệ Tử Quân đạm cười," Nếu như vậy xin đa tạ vương thượng, đến lúc đó, nếu vương thượng đồng ý hợp tác, ngài cũng sẽ phải tự cảm ơn chính mình vì ngài đã vì chính mình mà lựa chọn một con đường sáng suốt. "

Canh Bàng Thị lại cười to một tiếng, phân phó hạ nhân bày yến tiệc." Khả hãn, đến ngồi bên cạnh ta đi. Khoảng cách xa như vậy nói chuyện mệt chết đi. "

" Như thế, quấy rầy vương thượng. "Vệ Tử Quân nói lời cảm tạ, liền đi qua ngồi xuống.

Ngồi xuống, Vệ Tử Quân liền có chút hối hận.

Canh Bàng Thị này đầu tiên là giữ chặt lấy tay nàng, sau đó liền tứ phía vuốt ve tay nàng." Ha ha, khả hãn, lúc vẫn là Hiền vương, công chúa của ta nhìn thấy ngươi một lần, trong lòng đã thầm mến mộ, khó trách, quả thực là hảo phong thái, vừa mới đến gần, càng thêm mê người. "

Vệ Tử Quân có chút nghi hoặc," Bản hãn khi nào gặp qua công chúa của quý quốc? "

" Đó là hai năm trước, phó sứ đi theo Triển Cát Nhĩ Tôn Ba đến quý quốc cầu thân, ha ha.. "Canh Bàng Thị tựa hồ thực vui vẻ.

Vệ Tử Quân bừng tỉnh, không khỏi cười nói:" Công chúa nàng có khỏe không? "

Canh Bàng Thị than nhẹ một tiếng," Bị Tùng Tán Kiền Bố bắt đi rồi."

Mày Vệ Tử Quân nhíu lại, không ngờ Tùng Tán Kiền Bố lại là người như vậy, chỉ là, công chúa ở trên tay hắn, khiến cho Canh Bàng Thị làm phản khó khăn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook