Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Quyển 3 - Chương 107: Bôi Thuốc

Tịch Dương Chi Ca

16/11/2020

Hai người một đường chậm rãi đi đến quân doanh, Hạ Lỗ ôm Vệ Tử Quân vào trong.

"Hạ Lỗ, dừng tay.. Dừng tay.." Vệ Tử Quân bắt lấy tay Hạ Lỗ đang chuẩn bị cởi quần áo nàng.

"Ngươi đang chảy máu đó!" Hạ Lỗ đẩy tay nàng ra, lại cởi vạt áo của nàng.

Vệ Tử Quân gắt gao túm trụ cổ áo, "Không có việc gì, ta đã quen rồi. Chờ Lâm ngự y đến đây rồi nói."

"Đừng tùy hứng, cho ta xem thương thế của ngươi trước." Hạ Lỗ kéo lấy cổ áo nàng.

"Đừng.. Đừng kéo.. Y phục này rất đắt tiền đó.." Vệ Tử Quân bối rối nói. Vẫn như trước chấp nhất túm cổ áo.

Hạ Lỗ không để ý đến nàng, dùng sức kéo hai vai, ngoại sam liền bị cởi ra, lộ ra nội sam tuyết trắng.

Mắt thấy Vệ Tử Quân vạt áo hỗn độn, dụ cảm nói không nên lời, sạch sẽ, trong suốt giống như một khối mỹ ngọc. Hạ Lỗ không khắc chế được mà ôm lấy nàng, đem mặt cọ cọ vào mặt nàng, "Ta muốn cùng ngươi làm.. Làm.. cái chuyện ở trên giường."

Thân thể Vệ Tử Quân cứng đờ, hai mắt trợn tròn.

"Ngươi cùng tiên vương hẳn là thường xuyên làm đi, ta cũng muốn làm." Hô hấp của Hạ Lỗ có chút dồn dập.

Vệ Tử Quân nghe vậy ngẩn người, lập tức xấu hổ. "Hạ Lỗ, ngươi muốn chết sao?"

"Nếu làm, ta chết cũng vui lòng." Hạ Lỗ ôm lấy nàng kịch liệt run run.

Vệ Tử Quân tức giận đến mê muội, đánh một quyền vào mặt Hạ Lỗ, "Cho ngươi làm, liền cho ngươi làm này."

Hạ Lỗ một phen bắt được tay Vệ Tử Quân, chế trụ mạch môn của nàng, "Ngươi như vậy sẽ làm rách miệng vết thương đấy, để cho ta xem miệng vết thương."

"Hạ Lỗ -- ngươi thật to gan --" Vệ Tử Quân cả giận nói, "Còn không buông tay ta ra?"

Hạ Lỗ căn bản không thèm nhìn lời uy hiếp giả dối kia, "Muốn giết muốn quát, đợi khi ngươi ngừng chảy máu rồi nói sau, trước cho ta xem đã. Ngươi đã đem ta xem hết sạch, còn hôn cơ thể của ta. Ta ngay cả xem cũng chưa xem qua đâu." Hạ Lỗ căm giận kéo cổ áo trung y của nàng ra.

Nàng hôn thân thể hắn? Vệ Tử Quân mê hoặc, "Cái gì? Lúc nào?"

"Cái lần ngươi uống say đó, ngươi hôn nơi này của ta." Hạ Lỗ chỉ hướng ngực mình.

A? Nàng từng làm loại sự tình này sao?

"Lần sau ta cũng muốn hôn nơi này." Ngón tay Hạ Lỗ chỉ vào trước ngực Vệ Tử Quân. Vệ Tử Quân đỏ mặt. "Bỏ tay của ngươi ra --"

"Hôm nay không hôn, ta chỉ muốn nhìn thương thế của ngươi một chút, ngoan ngoãn cho ta xem." Tay Hạ Lỗ lại cởi trung y của nàng.

Trên tay đột nhiên mất lực khiến Vệ Tử Quân hoảng sợ, "Hạ Lỗ, dừng tay, mau dừng tay --" dưới tình thế cấp bách liền há mồm cắn lên tay Hạ Lỗ.

Hai người đang lúc dây dưa không rõ, thì cửa phòng "Ầm" một tiếng bị một cước đá mở ra. "Buông hắn ra--" Diệu Châu bước lại đây, một tay túm đằng sau cổ áo Hạ Lỗ, vung về phía sau, Hạ Lỗ lập tức bị đá về phía cửa, vừa vặn đụng phải Lưu Vân Đức đang chạy vào, bất ngờ không kịp phản ứng hai người cùng nhau ngã nhào ra đất.

Mắt thấy một trận này, Vệ Tử Quân bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán, "Đều đi ra ngoài đi --" Diệu Châu nhìn Vệ Tử Quân chật vật, đem cổ áo của nàng kéo lên, "Để ta giúp ngươi bôi thuốc."

Đang nói được nửa, Lưu Vân Đức giãy dụa bò lên, "Đừng chạm vào hắn, ta đến giúp ngươi bôi thuốc."

"Hẳn là phải để ta bôi thuốc, bao giờ đến phiên các ngươi?" Hạ Lỗ bật dậy, căm tức nhìn hai người.

Vệ Tử Quân trong lòng một trận lo lắng, một tia không kiên nhẫn nổi lên, tận lực dịu xuống khẩu khí nói: "Đều ra ngoài trước đi, ta yên lặng một chút."

Diệu Châu nghe vậy ngẩn người, "Ngươi trước cởi xiêm y đi, đợi lát nữa Lâm ngự y sẽ đến đây."



Đợi mấy người đi ra ngoài, Vệ Tử Quân trong lòng ai thán, sự quan tâm này của bọn họ thật làm nàng mệt chết, kêu nàng cởi sạch, sau lại bắt nàng nằm úp sấp ở nơi nào? Nàng sao có thể làm thế, như vậy thật là muốn mạng của nàng.

* * *

Vì sao, hắn không hiểu, vì sao nhất định phải đi. Vì sao rõ ràng đau lòng, rõ ràng không nỡ, lại còn muốn thương tổn lẫn nhau, thật sự hận, hận chính mình vô lực, Tử Quân ôn nhu gọi hắn là nhị ca càng lúc bị hắn đẩy đi càng xa, bởi vì vội vàng muốn kéo lại, lại càng đẩy ra xa hơn.

Hắn thiện lương như vậy, hắn mềm lòng như vậy, dù là một tên cái khất cái đều có thể khiến hắn thương hại, vì sao, hắn lại không có được? Rốt cuộc, nên làm thế nào? Nhớ tới hắn, liền đau lòng, hơn nữa hai ngày nay, lại càng đau hơn.

Xuyên qua khe hở ngoại bào, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve một khối ngọc bội, ngọc bội này, hắn vẫn đeo ngoài vạt áo, qua hai năm thường xuyên vuốt ve, dường như dính thêm nhân khí, dị thường oánh nhuận.

"Bệ hạ, bệ hạ?" Các đại thần khẽ gọi, vị đế vương trẻ tuổi của bọn họ luôn luôn cần cù, lúc lâm triều luôn luôn chăm chú, đối với các đại thần tấu chưa bao giờ có một lát sơ sẩy, hôm nay, rốt cục là làm sao vậy?

Lý Thiên Kỳ phục hồi lại tinh thần, bàn tay chậm rãi buông ngọc bội ra, "Ừm, nói tiếp đi."

"Bệ hạ, lần này ở Tây Đột Quyết thiết lập An Tây đô hộ phủ nhưng một trong tứ trấn Cho Điền, tựa hồ cùng Thổ Phiên cấu kết, thần chỉ sợ bọn họ liên hợp lại đối phó tây Đột Quyết, cướp lấy Quy Tư, khống chế con đường tơ lụa, bệ hạ cho rằng có nên dùng thế lực bắt ép với Cho Điền vương hay không?" Trung thư lệnh Ngưu Văn Quang nói.

"Lúc này Thổ Phiên trước mắt đang cùng Đại Dục ta tác chiến, tạm thời sẽ không kéo dài chiến tuyến đi xa. Việc này chờ Phong vương trở về để tự hắn đi giải quyết đi, nơi đây đã giao cho Phong vương quản hạt." Dứt lời, quét về phía quần thần, "Hôm nay đến đây thôi, chúng ái khanh đều giải tán đi."

Trở lại Sùng đức điện, nhẹ nhàng ngồi xuống ở vị trí Vệ Tử Quân thường ngồi, mở ra một cái tấu chương trước mặt, đây là tờ tấu chương cuối cùng nàng phê, ở trên là nét chữ vừa thanh tú vừa ánh lên đại khí của nàng.

Nỗi nhớ khắc cốt ghi tâm đột nhiên trào tới, ăn mòn thân thể, bất giác lan vào trong không khí. Ngón tay khẽ vuốt chữ viết của nàng chữ viết, nhẹ nhàng mà cẩn thận.

"Bệ hạ." Âm thanh của Tần công công, "Đã nhiều ngày rồi có cần đưa đồ qua phủ tướng quân không ạ?"

"Cứ theo lẽ thường đưa sang." Đem bản phê tấu chương kia đọc lại một lần, hắn phê tấu chương vĩnh viễn nhìn xa trông rộng, kiến giải độc đáo.

"Bệ hạ, Phong vương không ở đây, cũng không phải một hai tháng liền có thể trở về.." Tần công công không tiếp tục nói.

"Cứ đưa sang như cũ! Chờ hắn trở về lại dùng." Coi như, chỉ có như vậy, cứ theo lẽ thường đưa sang, hắn mới có thể cảm thấy người kia như trước cách hắn không xa.

"Dạ, bệ hạ."

Tần công công lui ra, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng thông báo, "Bệ hạ, Trung thư lệnh Ngưu Văn Quang cầu kiến --"

"Bệ hạ, biên cương cấp báo!" Ngưu Văn Quang tiến vào hưng phấn đưa tin.

"Mang đến đây." Lý Thiên Kỳ cũng rung lên.

"Cấp báo còn đang được môn hạ kiểm tra, là Kiếm Môn quan thủ thành, phó tướng Nhiễm Bình khởi tấu, Mạn Thiên trại cùng Kiếm Môn quan đã bị đại quân của ta công phá."

"Có người bị thương hay không?" Lý Thiên Kỳ khẩn trương hỏi, lần gần nhất nhớ tới Tử Quân, trong lòng liền vô cùng hoảng loạn, luôn có tia ẩn ẩn bất an.

"Thần nghe nói Phong vương bị thương!" Ngưu Văn Quang đáp.

Tay Lý Thiên Kỳ run lên, chén trà bạch ngọc trên tay rơi xuống đất, tiếng vỡ vang lên chói tai.

Hắn bị thương? Hắn bị thương?

"Bị thương ở đâu? Có nguy hiểm không?" Thanh âm mang theo một tia run rẩy.

"Thần nghe nói là trúng hai trúng tên, ở đâu thì không rõ, nghe nói Phong vương sau khi bị thương lập tức mang binh đi Thục quận, hẳn là không có gì đáng ngại."

Không đáng ngại sao? Không, không ai so với hắn càng hiểu 'hắn', người kia không hề biết yêu quý thân thể của mình. Dù là trọng thương, 'hắn' cũng sẽ đi.

"Tức khắc chuẩn bị ngựa cho trẫm, trẫm muốn đi Thục quận." Lý Thiên Kỳ khép bản tấu chương trong tay lại, đứng dậy.



"Bệ hạ, không thể." Ngưu Văn Quang vội vàng ngăn cản. "Bệ hạ thân thể ngàn vàng, sao có thể tùy ý."

"Trẫm ý đã quyết, không được để người khác biết." Lý Thiên Kỳ bước ra phía ngoài cửa.

"Bệ hạ, dù là đi, cũng phải dẫn đại quân đi theo, ngài đơn thương độc mã, quá mức nguy hiểm." Ngưu Văn Quang cực lực khuyên can.

"Dẫn theo đại quân đi đường, quá mức chậm trễ, tức khắc chuẩn bị ngựa, ta một khắc sau sẽ xuất phát." Khí ngữ chắc như bàn thạch, cho dù là ai cũng không thể thay đổi.

Hắn bị thương?

Tử Quân hắn bị thương?

Tử Quân --

"Điện hạ, miệng vết thương của ngài nếu lại vỡ ra một lần nữa, dù ta có tiên thuật, cũng không thể bảo đảm ngài sẽ không lưu lại vết sẹo." Lâm Hoa Kính rõ ràng là đang trách cứ người bệnh không biết nghe lời này.

Vệ Tử Quân nửa thân trần phía sau lưng, nằm trên giường, tùy ý hắn lải nhải, dù sao hắn đã nói không dưới mấy chục lần, lại nghe thêm một lần cũng không ngại gì.

"Lâm ngự y, có cách nào làm cho miệng vết thương nhanh lành chút, bằng không, ta chỉ có thể mang vết thương này đi công Vấn Sơn."

"Lấy tình trạng trước mắt này của điện hạ không thể mau khỏi được, không thể cứ như trước hành động tùy tiện được." Lâm Hoa Kính nhìn về phía Diệu Châu bên cạnh. "Không phải ta đã nói với ngươi không cần đắp chăn sao?"

Diệu Châu nhìn quanh, lại nhìn chằm chằm sau lưng Vệ Tử Quân, không lên tiếng.

Lâm Hoa Kính bỏ chăn ra, "Bắt đầu từ hôm nay, điện hạ buổi tối ngủ không cần đắp chăn, ban ngày cũng không cần mặc quần áo thường, những thứ đó đều ngăn miệng vết thương khép lại. Hơn nữa, không được để động tới miệng vết thương." Lâm Hoa Kính đem một cái bình sứ nhỏ để vào tay Diệu Châu, "Buổi tối phải có người canh giữ ở bên người điện hạ, cách một canh giờ phải thay thuốc một lần."

"Giao cho ta đi, việc này để ta làm."

Mấy người đồng thời quay đầu, thấy một người đi vào, tất cả đều lắp bắp kinh hãi.

Lúc Vệ Tử Quân thấy người kia nhìn chằm chằm vào phía sau lưng của nàng, trên mặt dâng lên nhất tầng khô nóng, nhất thời nhớ tới bộ dáng lõa lồ của hắn.

"Bệ hạ!", thấy bệ hạ của bọn họ phong trần mệt mỏi, khuôn mặt tuấn tú gầy yếu đi một vòng, Lâm Hoa Kính lo lắng kêu một tiếng.

Lý Thiên Kỳ vẫy vẫy tay, "Các ngươi đều lui xuống trước đi."

Đợi mấy người đi xuống, Lý Thiên Kỳ mới lập tức đi đến bên cạnh xem miệng vết thương của nàng. Vệ Tử Quân ngượng ngùng, dưới tình thế cấp bách, bối rối tự mình cởi xiêm y, lại bị Lý Thiên Kỳ bắt được tay.

Tay nàng, hơi hơi run, có một đôi mắt, nhìn chằm chằm vào lưng nàng, chờ khi xác nhận miệng vết thương không có trở ngại gì, rốt cục mới buông ra, than nhẹ một tiếng, tựa đầu vào cổ nàng, bất động thật lâu.

Hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái mà nóng bức phả lên mặt nàng, khô nóng trên mặt càng thêm lợi hại, không thể không lên tiếng nhắc nhở "Bá.. Bệ hạ.. Thỉnh bệ hạ đứng lên rồi nói."

"Ta rất mệt, cho ta ngủ một lát." Có thể nào không mệt chứ, ngày đêm cấp tốc lên đường, đã mệt chết hai con ngựa, bình thường tám trăm dặm dù lên đường gấp gáp cũng mất gần hai ngày, hắn một ngày một đêm liền chạy đến. Dọc đường đi đều không chợp mắt, hiện tại, thật sự là buồn ngủ quá.

"Bệ hạ không thể ngủ như vậy, bệ hạ đứng lên, lên giường ngủ đi." Vệ Tử Quân đẩy đẩy hắn.

"Được." Lý Thiên Kỳ đứng dậy cởi giày, liền từ dưới chân Vệ Tử Quân đi lên giường.

Vệ Tử Quân kinh hãi, "Bệ.. Bệ hạ.. Không phải ngủ ở nơi này."

Lý Thiên Kỳ căn bản không để ý tới khàng nghị của nàng, tay ôm lấy thắt lưng của nàng, ngửi lấy hương vị trên người nàng. Thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Vệ Tử Quân trong lòng oán thán không thôi, hắn sao có thể ngủ trong này chứ, như vậy ngay cả nàng lật người cũng thành vấn đề, nàng không có buộc ngực a.

Tất cả đều bất đắc dĩ, ai thán một tiếng, đem quần áo leo kéo về phía cổ áo, lại đem chăn ôm vào trong ngực. Lo lắng một lúc lâu, rốt cục nhịn không được chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook