Thiển Hạ Vi Lương

Chương 3: Tranh chấp. (1)

Chích Hữu Ngư Tri

18/01/2016

"Tập tiên sinh, ngài tìm tôi có chuyện gì?" Rốt cuộc lúc Lâm Thiển Hạ đi tới cửa lầu cũng không nhịn được quay đầu lại trừng mắt liếc Tập Vi Lương. Anh mặc quần áo quân đội hơn nữa còn là người đàn ông có bộ dáng rất tốt, quay đầu nhìn thế này thật sự không phải là cao bình thường.

"Bản hộ khẩu gốc." Tập Vi Lương không để ý ánh mắt và giọng điệu giễu cợt của Lâm Thiển Hạ, nhàn nhạt nói.

Lâm Thiển Hạ ngước mắt nhìn, không biết làm thế nào đành nói : "Tôi phải đi học rồi."

Tập Vi Lương nhướng mày, rõ ràng là không vui nhưng vẫn không nói gì, chẳng qua là đứng thẳng ở đó đưa mắt nhìn Lâm Thiển Hạ rời đi.

...

Sau khi hoàn thành bốn tiết học trên lớp trong tâm trạng thấp thỏm, Lâm Thiển Hạ đã đói bụng đến ngực dán vào lưng rồi. Cô uể oải đi từ lớp học ra, lại vô cùng hoảng sợ phát hiện Tập Vi Lương đang lẳng lặng địa đứng ở bên cạnh một chiếc Land Rover quân dụng, giống như một gốc cây thông cao ngất thẳng tắp, dáng vẻ hờ hững giống như mọi thứ quanh mình không hề liên quan đến anh.

"Lên xe." Tập Vi Lương đi tới trước mặt Lâm Thiển Hạ, không thể không thừa nhận bước đi này làm cho cô nhìn say mê nhất.

"Đi đâu?"

"Cục dân chánh."

"..." Trong lòng Lâm Thiển Hạ gào thét qua mấy vạn câu thô thiển rốt cục cô mới kiềm chế lại xúc động muốn nói thô tục nhàn nhạt nói: "Tôi cảm thấy anh nên đến 'Thiên Nhị' làm kiểm tra toàn diện đi." 'Thiên Nhị" là một bệnh viện tâm thần ở thành phố K, bởi vì nằm ở phía sau khách sạn 'Thiên Nhất' cho nên được người dân gọi đùa là "Thiên Nhị" .

Lâm Thiển Hạ vòng qua người Tập Vi Lương, đang muốn rời đi lại sửng sốt cảm giác được một đôi tay khỏe mạnh nhẹ nhàng ôm lấy cô đi tới chiếc Land Rover quân dụng.

"Anh bị bệnh sao... Mau buông tôi xuống! !" Lâm Thiển Hạ kích động quơ múa hai móng vuốt, vẫy vẫy hai chân mắng to. Mặc dù cô vẫn luôn mơ tưởng có một cái ôm kiểu công chúa, nhưng cũng không muốn dùng hình thức này hoàn thành ước mơ đâu? ?



Sức lực lăn qua lăn lại của Lâm Thiển Hạ đối với Tập Vi Lương mà nói thì gần như là không có ảnh hưởng gì, anh cũng hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt ngạc nhiên và lời nói to nhỏ quanh mình, động tác đóng cửa xe, lái xe làm liền một mạch, mạnh mẽ vang dội.

Mỗi lần Lâm Thiển Hạ bị ném tới phía sau xe liền vội vàng ngồi dậy muốn nhảy xuống xe, nhưng dù sao thì Tập Vi Lương từng được huấn luyện đương nhiên mạnh mẽ hơn với người thường, anh có thể đưa một bàn tay ra phía sau kiềm chế Lâm Thiển Hạ thật chặt, một bàn tay nắm tay lái, sau đó thuần thục khởi động xe.

Cổ tay Lâm Thiển Hạ bị anh nắm chặt làm đau, hơn nữa bụng rỗng tuếch, cũng không còn dư lại bao nhiêu hơi sức để giằng co. Cô ngoan ngoãn ngồi ở trong xe, lắp bắp nói : "Anh thật sự là quân nhân sao? Không phải la quân nhân đều rất quan tâm đến tác phong và kỷ luật quân đội sao? Anh có biết hành động vừa rôi của anh sẽ dẫn tới náo động ở thành phố K hay không? !"

Tập Vi Lương nhíu, rốt cuộc khuôn mặt núi băng vạn năm không thay đổi cũng có một chút đông đậy. Nói thật là mới vừa rồi anh không có nghĩ nhiều, chỉ là thấy Lâm Thiển Hạ không nghe lời cho nên liền dứt khoát mạnh mẽ ôm cô vào trong xe. Anh đã đi tới vị trí này thì bình thường chỉ có anh dạy dỗ người khác không có ai có cơ hội dạy dỗ anh, huống chi có tư cách dạy anh tư tưởng chính trị cũng là lãnh đạo bộ đội đặc chủng ở xa.

Đối với mình bây giờ còn có thể bình tỉnh trao đổi với tội phạm bắt cóc như vậy, Lâm Thiển Hạ cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Cô nghĩ có thể là vì mình trong tiềm thức của mình khẳng định anh là người tốt sẽ không làm tổn thương cô hoặc có lẽ là bởi vì tình cảm bị tổn thương nặng cô lại bị người khác bắt đi lần nửa cũng không ảnh hưởng qua nhiều.

"Anh muốn đưa tôi đi đâu? !" Tập Vi Lương không để ý cô, Lâm Thiển Hạ hỏi tiếp.

"Cục dân chánh."

"Nhưng mà tôi không có bản hộ khẩu gốc."

"Không sao, thẻ chứng minh của em ở chỗ tôi." Chỉ là sẽ hơi phiền phức một chút. Quân hôn chính là quân nhân phải trình lên rất nhiều tài liệu giao cho cấp trên thẩm tra, vì vậy một tháng trước Tập Vi Lương liền trình lên xin giải quyết kết hôn. Bây giờ mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ cần hai người đến cục dân chính chụp hình ký tên vậy bọn họ lập tức trở thành vợ chồng hợp pháp rồi.

"Ai muốn kết hôn với anh? ! Anh có bệnh! !" Lâm Thiển Hạ giận đến dựng tóc trợn mắt. Còn có sao cô không biết thẻ chứng mình của cô ở chỗ của anh từ khi nào?

"Vậy đến chào hỏi cha mẹ của em trước." Tập Vi Lương khẽ mở môi mỏng, chậm rãi bổ sung: "Số 32 đường số 3 thôn Tập Tiên trấn Kim Phong thành phố K."

"Anh, cái tên hèn hạ vô sỉ! ! Quan hệ của hai chúng ta thế này đến chào hỏi cha mẹ tôi anh sẽ nói thế nào? !" Lâm Thiển Hạ phát điên nói.

"Dĩ nhiên là bẩm báo chi tiết."



Bị cha mẹ truyền thống bảo thủ của cô biết cô chơi trò tình một đêm? ! ? ! Ngay cả nghĩ Lâm Thiển Hạ cũng không dám nghĩ.

"..." Lâm Thiển Hạ nắm chặt hai quả đấm, sau đó hít một hơi thật sâu."Được, tôi và anh đi cục, dân, chính!" Cô cắn răng nghiến lợi nói. Hai tròng mắt màu hổ phách bắn ra ánh lửa như muốn đốt chết Tập Vi Lương.

Bây giờ Lâm Thiển Hạ rất tự trách, tự giận cảm giác thầm mến suốt bảy năm của mình hơn nữa sau này còn vì người đàn ông là chồng của người khác làm mình rơi vào tay giặc và làm cho cô mất đi quá nhiều nhiệt tình và ước mơ, bây giờ cô chỉ cần không bị người khác nhất là cha mẹ biết mình say rượu làm bậy, phải gả cho cái người điên này thì cô cũng chịu!

Gả cho cái người điên này Lâm Thiển Hạ cảm thấy có thể mình cũng điên rồi...

Lâm Thiển Hạ hung hăng liếc nhìn Tập Vi Lương, rõ ràng là vô sỉ uy hiếp người khác mà vẫn còn ra vẻ đúng đắn, không thể không gạt mình: Thật ra thì người này không phải là kẻ điên, chỉ là cá tính hơi cứng ngắc; hơn nữa anh còn là một quân nhân, phải nói là đối với hôn nhân sẽ trung thành không đổi; huống chi cõi đời này có thể có mấy người phụ nữ may mắn như cô sẽ gặp một người có trách nhiệm với tình một đêm như vậy đây?

Dĩ nhiên điều kiện đầu tiên anh thật sự là một quân nhân.

Nói thật, Tập Vi Lương hoàn toàn phá vỡ hình tượng vĩ đại của quân nhân ở trong lòng Lâm Thiển Hạ, nếu như xác định anh thật sự là quân nhân, cô có thể từ đó mà không có cảm giác tốt đẹp với quân nhân.

Liếc gò má mạnh mẽ anh tuấn của Tập Vi Lương một cái, cuối cùng ánh mắt Lâm Thiển Hạ rơi vào cặp chân thon dài thẳng tắp kia.

"Kết hôn với tôi, anh thua thiệt." Cô tự biết rõ nói. Dáng vẻ bề ngoài của mình tầm thường cộng thêm vóc người thấp bé, đứng ở bên cạnh Tập Vi Lương cô phải tự ti ngượng ngùng.

Thì ra là cô kết hôn với anh sẽ có một chỗ vô cùng tốt, đó chính là sau này sinh đứa bé thì rất có thể sẽ thoát khỏi thấp bé. Bởi vì dáng người của mình, Lâm Thiển Hạ cũng bị không ít người cười nhạo.

Tập Vi Lương dùng khóe mắt liếc nhìn gương mặt mũm mĩm hơi có vẻ trẻ con, anh nhớ má trái của cô có một lúm đồng tiền xinh đẹp giống như giọt suối. Nâng khóe miệng lên, ngay cả chính anh cũng không phát hiện giọng nói trở nên mềm mại không giống bình thường ."Không có thua thiệt, em rất đáng yêu."

Anh bỗng dưng nhớ tới con số trên thẻ chứng mình của Lâm Thiển Hạ, rất vui vẻ nói : "Em 20 tuổi tôi 30 tuổi, là tôi được lời."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiển Hạ Vi Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook