Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Chương 69: Thất trận

Rinca_seta​

22/12/2015

Syaoran thở dài nhìn Terada nằm mệt mỏi trên giường. Hắn trở về trong tình trạng hôn mê, và nằm im lìm suốt hơn 10 ngày, tưởng chừng không thể tỉnh lại. Vết thương của hắn quả nhiên không nhẹ. Giống như anh khi bị Sakura đâm ở đảo Hongo, vết thương của Terada không làm hắn mất mạng, nhưng cũng đủ để khiến hắn phải giam mình trong phòng một thời gian dài. Syaoran mỉm cười một cách hứng thú. Sakura đã đủ tàn ác để giết sư phụ của cô - người mà cô tôn kính. Như vậy, cũng đã đến lúc hạ màn trò chơi này.

“Tôi đã nghĩ anh sẽ làm được điều gì đó đấy, Terada!”

Syaoran mỉm cười. Terada hé mắt nhìn, cười một cách hiểu biết:

“Và giờ đây, cậu cho rằng, tôi đã làm được nhiều hơn những gì cậu chờ đợi, đúng không?”

Syaoran mỉm cười, không trả lời:

“Anh và Rika đều thất bại. Tôi phải đến chiến trường phía Tây, nếu không muốn hứng chịu cơn giận của mẹ tôi khi bà thất bại trở về”

“Rika đâu?”

Syaoran thở dài:

“Bị Kinomoto bắt rồi”

Terada bật dậy ngay lập tức. Dù vết thương vẫn chưa lành, nhưng hắn đối với hắn, điều đó không quan trọng. Syaoran không có ý ngăn cản, khi nhìn Terada lao khỏi phòng, anh chỉ gọi với theo:

“Nhờ anh đưa Rika đến Tây điện nhé. Nhớ cảm ơn Amamiya đã chăm sóc cho cô ấy”

Bóng Terada khuất sau tường. “Chắc hắn không nghe thấy rồi!” - Syaoran nhún vai nghĩ thầm, trước khi sai người chuẩn bị ngựa để tới thành phía Tây.

__________________________________________________ __________

Đã gần một tháng trôi qua, trận chiến ở chiến trường phía Tây vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Li phu nhân và Sonomi Daidouji giao tranh nhau, ăn miếng trả miếng, không bên nào nhân nhượng bên nào. Trong khi các chiến trường phía Đông, Nam đã chuẩn bị cho trận chiến mới thì chiến trường phía Tây vẫn đang ở giai đoạn cao trào và khốc liệt nhất.

Quân Kinomoto của Sonomi Daidouji tiếp tục được tăng cường. Hiyula gửi tin cho Yukito, đề nghị viện trợ. Chỉ sau một ngày từ lúc thư báo được chuyển đi, quân lính từ thành Bắc đã bắt đầu khởi hành đến thành Tây. Từ phía Nam, nhận ra sự khó khăn của chiến trường Tây, Sakura Kinomoto lập tức cho tăng cường quân đội. Trên đường di chuyển, những người dân Clow tình nguyện đi theo quân Kinomoto, làm mạnh thêm cho quân đội.

Trái ngược với quân đội Kinomoto, quân đội triều đình gần như không có sự bổ sung nào. Quân lính chính quy của triều đình đều đã được sắp xếp vào các chiến trường phía Đông, Nam, Tây và cả chiến trường phía Bắc. Riêng cấm vệ quân, Syaoran toàn quyền sử dụng vào công việc cản phá, bảo vệ kinh thành. Cho đến nay, công việc của binh lính vẫn chưa có gì sai sót. Vì vậy, bà Li không muốn rút cấm vệ quân ra chiến trường, làm phá vỡ thế cân bằng hiện có.

Sự dồn ép từ phía quân Kinomoto khiến quân triều đình lâm vào khó khăn, phải vừa đánh vừa lui. Càng ngày, sự thiệt hại của quân triều đình càng lớn. Cảm thấy không thể thắng một cách vẹn toàn như kế hoạch ban đầu, bà Li quyết định tập trung toàn bộ cấm vệ quân đang đóng trong thành, đánh một trận quyết định cuối cùng để kết thúc trận chiến triền miên này.

Hửng sáng ngày thứ 40 của cuộc tấn công kinh thành, quân Kinomoto đóng trong thành phía Tây chợt nghe thấy tiếng thét “Tấn công” từ phe địch. Do đã có sự chuẩn bị trước, Sonomi không hề nao núng, lập tức triển khai trận địa binh lính. Có lợi thế về mặt vị rí và quân đội, quân Kinomoto do Sonomi Daidouji lãnh đạo, nhanh chóng dồn đối phương vào thế bị động.

“Ngươi nghĩ rằng, tấn công bất ngờ thì có thể làm khó cho ta sao? Thật nực cười!”

Sonomi đối mặt với đối thủ của mình bằng nụ cười ngạo nghễ, cao ngạo của kẻ chiến thắng. Li Yelan nghiến răng:

“Phải công nhận là ngươi khá lắm, Sonomi Daidouji! Đoán trước được cuộc tấn công của ta, và chuẩn bị trước cách đối phó. Chỉ là gia thần nhưng quả thật ngươi cũng không thua kém ‘Tam gia huyền thoại’ bao nhiêu đâu”

Khuôn mặt Sonomi chợt biến sắc. Đôi mắt bà tối sầm lại trước nụ cười lạnh lẽo của bà Li. Sonomi nói như rít qua kẽ răng:

“Ta là chị của Hoàng hậu Nadeshiko Kinomoto!”

Bà Li cười nhạt, như đang nghe một câu chuyện nhàm chán:

“Phải rồi, ngươi là chị của Hoàng hậu Kinomoto. Nhưng... Nadeshiko là một con bé ngốc nghếch, có thể chấp nhận gọi con chó cô ta nuôi là chị”

Nhanh như cắt, thanh kiếm của Sonomi tấn công xuống Yelan. Bà Li nhếch mép cười, lẹ làng tránh sang một bên, làm lưỡi kiếm sượt ngang vào không khí. Bà Li nhìn đôi mắt long lên của Sonomi bằng vẻ giễu cợt. Giọng bà vang lên lạnh lùng:

“Sonomi Daidouji! Bây giờ có lẽ ngươi đang nghĩ rằng, kế hoạch của ngươi đã thành công. Nhưng... ngươi hãy chờ mà xem, ta sẽ không bao giờ để cho ngươi toại nguyện”

Sonomi đã lấy lại vẻ ngoài bình tĩnh. Bà cười khẩy lạnh lùng:

“Ngươi muốn ngăn cản ta sao, Li Yelan?” - Sonomi chợt cười vang - “muốn ngăn cản ta à? Bằng tất cả những gì ngươi đã làm? HA HA HA.... Đồ ngu ngốc!”

Bà Li im lặng, kiên nhẫn một cách nhẫn nhịn chờ Sonomi kết thúc tràng cười dài. Li Yelan chỉ lặng lẽ nhìn, bằng đôi mắt khó đoán, kiên định một cách kì lạ:

“Đúng như những gì ngươi thấy! Và dù ngươi tin hay không, kế hoạch của ta cũng sẽ thành công. Sau tất cả những gì ta đã hứng chịu, ta nhất định sẽ không thể thất bại!”

Không đợi Sonomi kịp cười trước những suy nghĩ ấy, bà Li ngay lập tức tấn công. Sonomi buộc phải chống đỡ. Những vết chém sượt qua trong khi hai người giao đấu. Hai thanh kiếm va vào nhau tạo nên những âm thanh chói tai.

Trong khi đó, quân triều đình đã buộc phải chuyện sang cầm cự trước thế tấn công như vũ bão của quân Kinomoto.

“Ta khuyên cô nương không nên. Cô nương còn yếu, xin hãy giữ gìn sức khoẻ”

“THẢ - TA - RA!”

Rika nhấn mạnh từng chữ. Người đàn ông già chỉ khe khẽ lắc đầu, thở dài uể oải. Rika đá mạnh chân vào song sắt. Cái nơi được chính cô cho sửa sang lại để giam giữ quân Kinomoto thì giờ lại trở thành thứ ngăn cản cô. Vết thương đã không còn đau nữa. Và cô vẫn sống, dù đã tự sát. Trớ trêu thay, kẻ cứu sống cô, kẻ chăm sóc cho cô trong suốt 10 ngày mê man bất tỉnh, lại là kẻ thù cô cần phải giết. Có thể gọi đây là một vụ “tự sát bất thành”. Trên một lí lẽ nào đó, đến tự sát cũng thất bại khién Rika thấy nhục nhã.

Amamiya ngồi xuống, nhìn Rika bằng đôi mắt bình tĩnh, lặng lẽ nhưng có cái gì đó buồn bã. Biết không thể làm gì hơn, Rika cũng ngồi xuống chiếc giường tồi tàn trong phòng giam, đối diện với Amamiya qua những song sắt.

“Tại sao lại cứu ta? Các người nghĩ dùng ta làm con tin thì có thể đánh thắng Syaoran sao? Ha ha...” - Rika bật cười thành tiếng - “Lầm to! Syaoran sẵn sàng giết ta ngay lập tức nếu các ngươi đem ta ra làm điều kiện trao đổi. Không cái gì có thể ngăn cản anh ấy đâu, cho dù là người đã sinh ra anh ấy. Không cái gì.... Không một cái gì....” - Rika lẩm bẩm gần như chỉ nói với mình. Bỗng cô ngẩng lên, đôi mắt thoáng xót xa, và có cả ân hận - “Không, vẫn có. Nếu các ngươi đem Sakura Kinomoto ra làm con tin thì Syaoran chắc chắn sẽ đứng sang một bên, mở đường cho các ngươi đi!”

Trong giọng nói của Rika là sự cay đắng không cần che dấu. Amamiya im lặng nhìn cô gái trẻ. Giống như Sakura, mới chỉ hơn 20 tuổi mà nhìn cô dường như đã trải qua rất nhiều những đau khổ trên đời. Cô gái này rất giống ông, mang trong mình nỗi ân hận muộn màng đã không bao giờ có thể sửa chữa. Sự mạnh mẽ, lạnh lùng cô thể hiện ra ngoài không che dậy được nỗi xót xa và sự cô đơn. Khi mê man, Rika đã nói “xin lỗi” trong làn nước mắt.

“Cô nương là người cuối cùng của gia tộc Sasaki, một trong ‘Tam gia huyền thoại’?”

“Vậy thì sao?” - Rika trả lời cộc lốc. Vết thương vừa nhói lên làm cô khẽ nhăn mặt.

“Ta nghe nói, gia tộc Sasaki đều đã chết, cùng quốc vương Kinomoto trong vụ thảm sát 11 năm trước. Tại sao cô thoát chết?”

“Tại sao à?” - Rika chợt hỏi lại trong vô thức. Những kí ức xưa chợt hiện lên, rõ nét như chỉ vừa mới xảy ra - “Tại sao à.....?”

Tại sao??? Cô cũng không biết. Trong buổi sinh nhật của công chúa Kinomoto 11 năm trước, chính mẹ cô đã đưa cô tới một ngôi nhà nằm trong khu phố quý tộc, ngôi nhà có khu vườn rộng mênh mông và bức tường cao tưởng như không nhìn thấy thành phía trên. Mẹ dẫn cô bé 9 tuổi ấy tới căn phòng cao nhất, gạt nước mắt nhìn lại trước khi khoá cánh cửa từ bên ngoài.

-------------------------------------

“Rika, mẹ xin lỗi! Đến một ngày nào đó, khi hiểu hết những chuyện này, con sẽ hận mẹ vô cùng. Nhưng đây là lựa chọn của mẹ và cũng là số phận của con. Mẹ không cầu xin con tha thứ, nhưng mong rằng, con sẽ hiểu cho mẹ. Mẹ yêu con, Rika!”

---------------------------------------



Đã bao ngày tháng, Rika cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không thể nhớ ra những lời cuối cùng mẹ đã nói với cô. 9 tuổi là một độ tuổi quá nhỏ để có thể nhận biết tất cả những gì đang diễn ra. Vậy mà tại sao, bây giờ những lời nói ấy như đang vang lên bên tai cô. Những câu nói trong đau đớn, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt và cái ôm miết, thật vội vàng.

Rika như bị quay vòng trong mớ kí ức hỗn độn vừa bất chợt trở về. Dường như trong đó còn một cái gì đó. Một cái gì đó rất khủng khiếp.

----------------------------------------

“Rika Sasaki! Đừng khóc. Con phải mạnh mẽ lên. Gia tộc Sasaki giờ chỉ còn lại mình con. Ta sẽ chăm sóc con, ta sẽ trở thành mẹ của con. Gia tộc Li cũng đã không còn ai. Chúng ta đều là kẻ cô độc. Đừng khóc, Rika! Ta và con, chúng ta sẽ trả thù! Trả thù cho mẹ con... Trả thù cho chính ta và con...”

--------------------------------------

Ngày hôm đó, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất Rika nhìn thấy nước mắt của bà Li.

Trong cái tĩnh lặng tưởng chừng rất bình yên của bầu trời, trong cơn gió rì rào, xào xạc lá cây, vang lên tiếng khóc thương tâm của cô bé 9 tuổi không còn người thân. Trong nỗi đau hoà vào trái tim, người phụ nữ gục đầu vào vai đứa trẻ, nước mắt thấm đẫm vai áo.

Mặn chát....

Giọt nước mắt rơi trên khoé môi hôm ấy, Rika mãi mãi không bao giờ quên....

Mọi thứ quay cuồng trong đầu Rika, tạo thành một dòng xoáy mạnh. Cô ngồi yên, bất động, không để ý đến tiếng gọi của Amamiya. 11 năm nay, dường như có một sự thật đang được che dấu.

“THẢ TA RA!!” - Rika bất chợt lao lại, gào lên. Cô cần phải ra khỏi đây. Cô cần phải gặp bà Li. Cô muốn biết mọi chuyện - những chuyện mà cô luôn cho rằng đã quá rõ ràng, bất chợt gào thét, nhảy múa những điệu nhảy hỗn loạn.

Trước khi Amamiya kịp lên tiếng, từ bên ngoài vọng vào tiếng kêu của quân lính. Có kẻ xông vào trong nhà giam, sẵn sàng mở đường đi bằng thanh kiếm đẫm máu trên tay. Amamiya đứng lên, đối mặt với kẻ mới xuất hiện. Rika kinh ngạc không kịp phản ứng: Terada Kinomoto!

__________________________________________________ ____________

Bà Li cảm thấy khung cảnh trước mắt mình như mờ đi. Máu loang lổ trên lớp áo giáp. Hai vết thương liên tiếp do Sonomi Daidouji gây ra khiến bà phải cố gắng lắm mới có thể ngồi vững trên lưng ngựa. Sonomi cười lạnh lùng, tiếp tục những đường kiếm nhanh và mạnh về phía Li Yelan. Bà Li chống đỡ yếu ớt. Bà chỉ có thể đỡ kiếm theo cảm giác. Đôi mắt bà chẳng còn thấy gì, ngoài máu của chính mình. Tai bà chỉ còn vọng lại tiếng kêu thét của quân lính.

Nhanh hay chậm, bà không biết, chỉ biết rằng, thanh kiếm của Sonomi đâm thẳng vào ngực bà một nhát kết thúc. Bà Li nhận ra, cuộc sống đang rời bỏ mình.

“RÚT QUÂN!!”

Tiếng hét của ai đó vang lên, dội lại, át cả tiếng hô xông lên của quân Kinomoto. Quân triều đình rút khỏi chiến trường. Cánh cổng phía Tây khép lại, như đóng chặt một sự thật đáng sợ trong quá khứ xa xăm.

Đã 3 ngày trôi qua, bà Li vẫn nằm mê man trên giường, đôi mắt nhắm chặt, thân hình bất động. Tây điện rối loạn trong bước chân của cung nữ và cả quân lính. Tất cả những thầy thuốc được mời về đều lắc đầu. Những vết đâm quá sâu, luôn nhằm vào chỗ hiểm, lại thêm tuổi tác không ủng hộ, tính mạng bà Li đã không thể níu kéo.

Syaoran ngồi lặng im bên giường mẹ, mái tóc nâu gục xuống. 3 ngày bà Li không thức dậy, cũng là 3 ngày anh không ngủ. Vừa chăm sóc mẹ, lại vừa phải một mình điều hành quân đội bảo vệ kinh thành, Syaoran gần như kiệt sức. Nhưng anh phải đứng vững. Vì mẹ, vì anh, và còn vì rất nhiều người khác.

Bên ngoài, lá vàng lười nhác buông mình xuống con đường vắng. Những cơn mưa bất chợt buồn bã trước khung cảnh tĩnh lặng của kinh thành Tomoeda. Mùa thu đến kéo theo sự tàn úa và vô vọng. Cái vô vọng từ sâu tận trong tim. Bầu trời cao vời vợi và xa thăm thẳm. Dường như, dù nỗ lực đến kiệt sức, con người cũng không thể chạm tay vào nơi xa xôi ấy.

Đúng như dự tính của Syaoran, dù vào được kinh thành, nhưng quân Kinomoto không thể tấn công ngay. Quân Kinomoto từ thành Nam và thành Đông, đúng như dự đoán của vị tướng quân tài ba, đều đã phải dừng lại. Riêng đội quân ở phía Tây vẫn đóng bên ngoài, có thể tấn công bất cứ lúc nào. Từ thành Bắc, quân đội của Yukito Tsukishiro cũng sẵn sàng yểm trợ từ bên trên. Trận chiến được thu hẹp lại trong kinh thành của Clow - vị trí trọng yếu đối với cả hai phe.

Sau cuộc biểu tình, tấn công thành Nam, người dân Tomoeda đều đã di cư đi nơi khác, chỉ còn lại vài gia đình không nỡ rời bỏ nơi đã sinh thành ra mình. Cái tĩnh lặng của không gian càng làm cuộc chiến thêm ác liệt, gay cấn đến nghẹt thở.

Vấp phải sự cản phá của cấm vệ quân bảo vệ kinh thành và triều đình, quân Kinomoto chuyển sang lối đánh du kích. Những cuộc đột kích trong đêm luôn làm quân triều đình phải đặc biệt đề phòng. Những đôi mắt căng thẳng nhìn ra bóng đêm. Những bước chân nhẹ nhàng trên lớp lá khô. Những cuộc truy quét trên đường phố vắng lặng. Chiến tranh, loạn lạc.... Máu cùng nước mắt....

Syaoran thở dài, ngẩng đầu lên. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà kinh thành đã bị biến động mạnh. Từ Tây điện, lắng tai nghe tiếng quạ đập cánh, anh chợt đau lòng trước kí ức không xa. Đã lâu đến thế sao, cái thời kì kinh thành ồn ã với dòng người đi lại, với những tiếng nhạc du dương, tiếng nói cười từ quán ăn, quán rượu.... Đối với anh, thời gian đã ngừng lại mãi mãi, vào ngày hôm ấy, ngày cây hoa anh đào gục đổ trong khu vườn rộng.

Syaoran chợt giật mình nhận ra những ngón tay của bà Li khẽ động đậy. Anh nhào xuống bên bà, lay người bà và cất tiếng gọi trong đau đớn. Bà Li nằm nhỏ bé trong đống chăn gối dày. Làn da bà tái nhợt nhạt, đôi mắt nhắm chặt. Bà tay gầy gò nắm lại, hằn lên những đường gân xanh. Những nếp nhăn như sâu hơn, rải rác trên khuôn mặt khắc khổ của người phụ nữ đã một đời chinh chiến trận mạc. Syaoran luôn tôn trọng mẹ. Dù đối với bà, anh chỉ là công cụ lợi dụng, nhưng bà vẫn là mẹ anh. Và anh yêu kính bà, cho dù có chuyện gì xảy ra.

Bà Li chậm rãi mở mắt. Đôi mắt mệt mỏi, nhìn thẳng vào trần nhà quen thuộc trong căn phòng bà đã từng gắn bó từ hơn 12 năm trước. Mọi thứ vẫn như vậy. Vẫn những bước tường ấy, trầnnhà ấy. Vẫn tấm rèm bay nhẹ trong cơn gió cuối thu. Vẫn cánh cửa nặng nề kêu lên ken két. Khung cảnh không thay đổi, nhưng con người đã không còn nguyên vẹn. Không còn nụ cười, chỉ còn nước mắt. Những người năm xưa giờ đều đã đi xa. Chỉ còn lại bà, sống trong đau khổ và thù hận không bao giờ nguôi.

Bà đã sai hay đúng? Trong giờ phút này, bà vẫn không thể trả lời câu hỏi ấy.

--------------------------------------

“Đừng ngốc nghếch vậy, Nadeshiko. Cậu muốn hi sinh chính bản thân mình sao?”

“Nhưng.... tớ không thể làm hại đến con dân vương quốc Clow. Tớ không thể để họ gặp nguy hiểm”

Nước mắt....

Cậu đang khóc sao?

“Vậy hãy giết ‘người ấy’ đi!”

Lắc...

“Tớ không thể. Tớ không thể.....”

Đừng khóc!

Nước mắt của cậu làm tớ rất đau lòng....

“Xin lỗi vì tớ không thể giúp cậu. Dù phải hi sinh cả vương quốc Clow, cả gia đình, cả cuộc sống, tớ cũng phải bảo vệ dòng máu của cậu.... Nadeshiko...”

--------

Ướt....

Là nước mắt của cậu hay của tớ?

“Cầu xin cậu, Midori! Xin đừng làm thế! Tớ xin cậu!!”

Ôm...

Tiếng khóc bật ra qua đôi môi mím chặt

“Tớ phải làm. Đây là số phận của tớ. Đừng khóc nữa, Nadeshiko. Chúng ta buộc phải gạt nước mắt để bước chân trên con đường mà ta chọn. Đúng hay sai, chúng ta vẫn phải tiến lên. Tất cả chúng ta đều đã không còn đường lui”

Tớ yêu cậu, cậu có biết không? Vì cậu, tớ có thể làm tất cả....

-----------

“Anh sẽ bảo vệ Clow. Cho dù phải giết Quốc vương và hoàng hậu, anh cũng sẽ bảo vệ Clow”



“Đối với anh, Clow quan trọng thế sao?”

Cười.

“Anh có thể sẵn sàng từ bỏ quyền lực, ngôi vị quốc vương cho Fujitaka, chỉ cần Clow vẫn còn, vẫn đẹp, vẫn phồn thịnh…”

“Cho dù là em sao, Hiroshi?”

“Cho dù phải giết cả em… anh sẽ vực lại Clow, cho dù hi sinh bất kỳ ai…”

-------------

“Yelan….”

Cười.

Nụ cười tan trong nước mắt.

“Tớ sẽ giết cậu, Nadeshiko. Dù cậu cầu xin tớ, tớ cũng sẽ giết cậu…”

Máu….

Tung tóe.

Cô bé ngước nhìn đôi mắt lạnh lẽo của người phụ nữ. Máu từ con dao nhỏ chảy xuống. Máu tung lên cùng tiếng cười man rợ.

Chạy đi.

Chạy đi, Sakura…

“Cám ơn cậu…. Yelan….”

Ngã.

Một mạng người. Một giọt nước mắt.

“Tớ sẽ bảo vệ Sakura. Bởi vì…. Tớ sẽ bảo vệ Clow…”

Lời hứa…. Lời thề…. Khi đã nói ra không bao giờ có thể rút lại…

Nước mắt rơi vội vã....

Syaoran kinh ngạc nhận ra nước mắt chan hoà trên gò má bà Li. Lần đầu tiên anh thấy bà khóc. Lần đầu tiên anh biết rằng, mẹ anh đã đau đớn đến nhường nào.

“Ri....ka....”

Người đầu tiên bà Li gọi tên là Rika! Không phải Syaoran!

Anh miết nhẹ bàn tay gầy của mẹ:

“Mẹ! Mẹ sao rồi?”

Bà Li khẽ quay lại. Từ lúc mở mắt đến bây giờ, bà mới nhận ra sự có mặt của Syaoran.

“Rika đâu?”

“Cô ấy không sao. Có lẽ cũng sẽ sớm đến đây thôi”

Bà Li hơi gật đầu, đôi mắt chậm rãi nhắm lại. Bà không ngủ. Bà không thấy mệt. Vết thương trên thân thể chỉ khiến bà tỉnh táo hơn. Có lẽ bà sắp chết. Người sắp chết thường hay nhớ về quá khứ. Chưa bao giờ quá khứ hành hạ bà đến thế.

Syaoran không gọi, cũng không quá vội vã. Anh ngồi im, nắm lấy bàn tay của mẹ trong cái tĩnh lặng đến tuyệt vọng. Nằm im một khoảng thời gian không lâu, bà Li quay lại. Đôi mắt màu hổ phách của Syaoran vẫn chờ đợi. Đôi mắt ấy làm bà chợt đau nhói. Nó lạnh quá, tĩnh lặng quá và cũng xa xôi quá.

“Ta sẽ chết..... Syaoran.... Ta sẽ chết....”

“Mẹ.... nghỉ chút đi. Mẹ sẽ không sao đâu!”

Bà li lắc đầu, khẽ đến mức không thể nhận ra.

“Hãy hứa với ta, Syaoran, hãy chăm sóc Rika. Ta đã hứa sẽ chăm sóc nó...”

Syaoran im lặng. Bàn tay anh xiết lấy bàn tay mẹ.

“Con hứa!”

“Và hãy hứa.... Không, con hãy thề với ta... con sẽ tiêu diệt.... tiêu diệt Kinomoto....”

Im lặng....

“Con hứa!”

Khi bà buông người xuống giường, nước mắt ướt trên khoé mắt. Ấy là những giọt nước mắt cuối cùng của một người phụ nữ bất hạnh.

Hơi thở của bà chỉ còn là tiếng thì thầm. Đôi mắt dần trắng dã. Đôi môi bà mấp máy. Nhưng tiếng nói cuối cùng ấy như vang vọng bên tai Syaoran:

“Người duy nhất.... người nắm.... giữ.... sự thật.... W..e..i.....”

Syaoran cứ ngồi im như vậy khi bà Li trút hơi thở cuối cùng. Anh vuốt nhẹ mắt bà, rồi đắm mình trong cái tĩnh lặng đáng sợ của không gian. Bàn tay anh vẫn nắm chặt tay mẹ, cảm nhận thân nhiệt của bà đang mất dần.

Anh ngồi đó, mái tóc nâu rủ xuống buồn bã.

Lâu thật lâu.....

Người nắm giữ sự thật.... Wei....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đường Hạnh Phúc 1

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook