Thế Thân Khí Phi

Chương 172

Huyết Thương

04/04/2017

Từ khi Hoán Khê biết đứa nhỏ trong bụng Vũ Dương là của Thương Duật thì thỉnh thoảng trong lúc vô tình mà cố ý sẽ hỏi Vũ Dương đôi câu về chuyện cuộc sống của nàng trước đây khi còn ở biên cương. Thật ra bà tò mò vì muốn biết thật ra Thương Duật đối nàng có thật lòng hay không. Tuy rằng khi lần đó nhìn thấy hắn vì nàng lấy thân chắn kiếm nhưng Thương Duật hắn một thân đầy võ công, đương nhiên cũng biết nặng nhẹ, nói không chừng hắn chỉ là đóng kịch giả bộ mà thôi.Mặt khác bà cũng không như hoàng thượng, chỉ chú ý đến thân phận của hắn, đứng trên lập trường là một người mẹ bà chỉ hy vọng nữ nhi mình được sống hạnh phúc tốt đẹp là bà đã mãn nguyện.

Kể từ lần đó cùng Mộ Ưu Vân ngã bài, mặc dù bề ngoài Vũ Dương tỏ ra hết sức bình tĩnh nhưng trong lòng cũng thầm lo lắng không thôi. Mộ Ưu Vân lần này đã tốn nhiều tâm tư cùng sức lực nếu như hắn thật lòng muốn đối phó Thương Duật, lại thêm vào đó ân oán từ lâu giữa hoàng đế Trục Nguyệt và Thương Duật, hiển nhiên Thương Duật sẽ không có khả năng mà bình an vô sự trở về.

Nhưng trong người nàng hiện giờ còn đang mang thai nghén, không thể tự do ra khỏi cung, chuyện tình bên ngoài một chút tin tức nàng cũng không biết. Trử Văn Quân cũng không biết làm sao mà mấy ngày rồi cũng không tiến đến, dù tính hắn có hơi bồng bột, nhưng quả quyết sẽ không hành động như hiện tại, như vậy mọi chuyện trước mắt chỉ có thể nói là có người cố ý sắp đặt.

Mộ Ưu Vân đương nhiên không có cái quyền ngăn không cho một hoàng tử láng giềng như hắn vào cung, trừ khi là Trục Nguyệt hoàng đế ra lệnh, như vậy tình huống trước mắt mới có thể phát sinh thành ra thế này.

Trong lúc nàng còn ngồi đó lo lắng, bên ngoài Trục Nguyệt đã gần tiến đến Ngữ Yên cung, lại còn dẫn theo một đám thái y.

Lúc này Nịnh Phi đang ngồi một bên khải đàn, còn nàng thì đang ngẩn người. Mấy ngày nay, thân thể nàng càng lúc càng nặng nề, nàng ngồi cũng không cảm thấy thoải mái, mà nằm cũng chả tốt hơn, mỗi đêm sau khi giật mình tỉnh lại nàng chỉ có thể tro mắt nhìn rèm trướng, không muốn di chuyển, toàn thân khó chịu vô cùng.

Sau khi hành lễ xong xuôi liền có cung nữ tiến đến giúp nàng ngồi xuống.

Ánh mắt Trục Nguyệt hoàng đế rất nhanh lướt qua bụng nàng rồi trầm tư cân nhắc một phen. Mặc dù ông sớm đã có kế hoạch, nhưng khi phải thốt ra khỏi miệng thì quả thật không dễ chút nào.

“Hoàng thượng, có chuyện gì xin mời cứ nói thẳng!”

“Tốt, không hổ là nữ nhi của trẫm! Rất thẳng thắn!” Nhìn thái độ nàng rõ ràng đã sớm biết mục đích của ông khi đến đây lần này, Trục Nguyệt không khỏi tán thưởng, đưa tay vuốt cằm nói:”Vũ Dương, trẫm có chuyện muốn biết, đứa nhỏ trong bụng con rốt cục là của ai?”

Vũ Dương nghe xong liền ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt lo lắng của Nịnh Phi, bên cạnh là mâu quang thương xót cùng không đành lòng của Trục Nguyệt. Ánh mắt nàng thoáng đảo qua rất nhanh, lại chưa từng dừng lại quá lâu dường như trong đó đang chứa đựng vô vàng ẩn nhẫn cùng băn khoăn làm cho tự trách trong lòng của Hoán Khê và Trục Nguyện càng thêm sâu sắc:”Ly Vương!” Thời gian gần đây nàng phát hiện thái độ dò xét của Trục Nguyệt, lại thêm những câu hỏi vô tình nhưng cố ý của Nịnh Phi, nàng ít nhiều cũng đã đoán được phần nào, có lẽ Mộ Ưu Vân đã đem sự tình chân tướng nói cho hoàng thượng biết. Nhưng không ngờ chờ lâu như vậy mà vẫn không thấy bọn họ mở miệng cho tới hôm nay, thì ra họ cũng vì không muốn làm tổn thương nàng.

Trục Nguyệt khẽ lắc đầu, biết rõ tính nàng chính là như thế:” Con biết rõ trẫm cùng Ly Vương có khúc mắt, nay lại còn lưu lại đứa nhỏ của hắn, vậy là ý tứ gì chứ?” Tuy ông khó khăn lắm mới nói ra được những lời này, nhưng ý tứ sắc bén bên trong cũng không hề giảm bớt.

Tay Hoán Khê lập tức vươn ra, không đành lòng trơ mắt nhìn Vũ Dương một mình chống chọi, đối mặt với những chất vấn của Trục Nguyệt, thậm chí bà còn có loại cảm giác vô cùng nhục nhã pha lẫn đau đớn đánh úp lại.

“Chỉ đơn giản muốn giữ lại đứa nhỏ, không hề có ý tứ gì cả!” Thấy nàng vội vàng mở miệng, bàn tay đang nắm chặt nàng của Nịnh Phi cũng cứng đờ.

Trục Nguyệt hoàng đế không nói gì nữa, mà cho dù giờ ông muốn cũng nói không được. Chứng kiến thái độ thẳng thắn không hề chùng bước hay nao núng của nàng, ông chỉ cảm thân mình quả thật rất tàn nhẫn. Đối với chuyện ông sắp làm, dù là đối với một người xa lạ ông đã cảm thấy đau lòng huống hồ chi là đối với chính đứa con gái ruột của mình. Ông hướng ngự y đang đứng một bên phất tay ra hiệu cho bọn họ tiến đến.

Đám thái y mà ông mang theo từ bên Thiên Dược tư nghe lệnh, chậm rãi tiến đến, Vũ Dương nhìn thấy bọn họ liền lập tức cảnh giác, cả người dựng lên phòng bị càng lúc càng khẩn trương hỏi:”Các người muốn làm gì?” Vì đang ngồi trên ghế nên nàng muốn lui cũng không thể lui, hai tay gắt gao nắm chặt xuống cạnh bàn, đầu cũng cúi xuống thấp, vì nàng dùng sức nên các đốt ngón tau giờ cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.

Trong đám thái y có một người hơi cúi thấp đầu nói:”Thỉnh công chúa để thần giúp người bắt mạch”

Hắn vừa nói xong, những thai y còn lại cũng chuẩn bị tiến đến. Trên mặt nàng giờ trái lại không biểu hiện một chút biểu tình gì, chỉ là hoàn toàn chết lặng nhìn qua đám người, cả người toát lên một cảm giác u tịch cùng lạnh lẽo không thôi.

“Không…” Bất giác nàng thét lên, trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nàng đứng phắt dậy vẻ mặt khẩn trương nhìn đến hoàng đế Trục Nguyệt, tuyệt vọng lên tiếng:”Người muốn giết chết hài tử của ta sao?” Mồ hôi lạnh trên người nàng giờ chảy ròng ròng, lòng bàn tay siết chặt, mồ hôi đã ướt đẫm, cơ thể nàng làm cho nàng không thể khống chế mà cơ thể cũng bắt đầu run lên từng đợt.

Hoán Khê vừa nghe lời nói đó của Điệp Vũ Dương bèn kinh hãi hét lớn:”Hoàng Thượng!”

“Hoán Khê, nàng đừng khẩn trương, trẫm không hề có ý đó, chỉ đơn giản muốn nhờ thái y xem thân thể nàng thế nào mà thôi!” Một bên an ủi ái phi của mình, nhưng một bên khác Trục Nguyệt cũng ngầm ra hiệu, ý bảo thái y bắt đầu chuẩn bị:”Nàng nhìn mà xem, mấy ngày nay không phải Vũ Dương nhìn gầy hẳn đi sao!”

Hoán Khê nửa tin nửa ngờ, ngẩng đầu nhìn đến Trục Nguyệt hoàng đế:”Thật vậy sao?” lại không phát hiện ra một tia khác thường nào bà thế này mới thoáng yên tâm.

“Đương nhiên là thật, Vũ Dương không phải cũng là hài nhi của trẫm hay sao?”

Hoán Khê mỉm cười gật đầu đồng ý:”Vâng!” Nói xong bà lại đưa ánh mắt an ủi nhìn về phía Điệp Vũ Dương:”Hài tử sẽ không có sao đâu!”

Nịnh Phi quá mức ngây thơ, mới có thể tin tưởng lời nói của Trục Nguyệt, nhưng chỉ có Điệp Vũ Dương mới hiểu rõ, làm sao có chuyện đơn giản như vậy chứ! Làm gì đơn giản một đám thái y đến đây chỉ với mục đích chẩn đoán cho nàng, đến xem cơ thể một người mang bầu đã chín tháng coi thai phụ thế nào nghe qua không phải rất buồn cười sao? Dù sao đối với Trục Nguyệt hoàng đế, ông quan tâm nhất vẫn là thân thể Vũ Dương.

Hiển nhiên sau khi chẩn mạch xong, thái y liệt kê một đống lý do, đơn giản khuyên nàng hãy chú ý nghỉ ngơi cho tốt, còn phải nhớ uống thêm nhiều thuốc bổ vào.

Có lẽ bọn họ đã tính toán đâu vào đó trước, nên khi thái y vừa đi khỏi thì đám người Trục Nguyệt hoàng đế cũng theo đó mà vội vã rời đi.

Từ đầu đến cuối Vũ Dương coi như chưa từng phản kháng, chỉ là trầm mặc suy nghĩ mọi chuyện một lượt. Hài tử của nàng, nàng so với ai khác đều đau lòng hơn hết, bởi vậy nàng có thể đoán được cơn sóng ngầm cuồn cuộn đang chờ nàng ở phía trước là khốc liệt như thế nào.

Thân ở trong hoàng cung bấy lâu vậy mà hàn thiền chi tâm chưa tới tay, ngược lại tìm về chính là cha mẹ thân sinh. Vốn dĩ đây là chuyện vui, nhưng ai ngờ sự đời lại cố tình sinh ra nhiều rắc rối làm cho người ta nhất thời trở tay không kịp. Chốn hậu cung này, nàng vốn không có ai để dựa vào, duy nhất chỉ có Nịnh Phi, nhưng nàng lại không nỡ làm cho bà phải đau lòng vì mình.

Điệp Vũ Dương a Điệp Vũ Dương, ngươi giờ vốn lạnh lùng, không ngờ trên lưng hiện tại đeo thêm gánh nặng của bậc“Mẫu thân”, chẳng lẽ vì thế mà hiện tại đã bắt đầu sợ bóng sợ gió rồi sao?

Không quá hai ngày, Trục Nguyệt hoàng đế liền tự tay bưng thuốc an thai tiến đến. Sau khi ra lệnh cho người hầu đem thuốc chuẩn bị thì ông ngồi xuống cùng đám thái y. Kỳ lạ hơn là hôm nay không hiểu sao bộ dạng Hoán Khê trông rất mệt mỏi, liên tục ngáp dài, cuối cùng không còn cách nào chống dỡ bèn đứng lên:”Phụ tử hai người cứ tán gẫu tiếp tục, hôm nay ta cảm thấy buồn ngủ quá.” Trước khi rời đi bà còn không quên dặn dò Vũ Dương:”Vũ Dương, nhớ ngoan ngoãn đem thuốc uống hết biết không!”

Trong phòng thoáng cái dậy lên mùi hương thoang thoảng của thuốc, ánh mắt nàng đảo nhanh nhìn đến chung quanh một đám cung nữ vẫn nghiêm chỉnh đứng hầu, tuy nàng nhìn qua bề ngoài vô tình cùng hờ hững, nhưng những gì trong lòng Vũ Dương đã quyết thì chưa bao giờ cảm thấy hối hận.

Rốt cục, nhìn ra được có gì đó không ổn, Trục Nguyệt lập tức hô to:”Vũ Dương, không cần…!!” Ông thật không thể ngờ nàng đối với nguy hiểm nhưng lại không hoảng sợ trái lại còn hành động như thế.

Nhưng tất cả đã quá muộn, Điệp Vũ Dương trong lúc mọi người không phòng bị đã té ngã trên đất, thế nhưng giây phút trước khi chạm mặt, đất khóe miệng kia vẫn tươi cười, đó là một nụ cười thỏa mãn.

Máu trong cơ thể nàng từng chút từng chút chảy ra, cũng giống như tượng trưng cho một sinh mệnh nào đó cũng đang từng chút từng chút rời khỏi thân thể của chính mẫu thân nó.



Nàng chỉ thầm thở dài tự an ủi:”Hài tử, mẫu thân chỉ có thể làm thế này thì mới có thể bảo vệ được cho con mà thôi.” Nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, nàng khóc cho sinh mệnh đau thương của cốt nhục chính mình, nhưng cũng không oán không hối.

Hoàng đế Trục Nguyệt lúc ấy chỉ biết đứng sững nơi đó, ngây ngốc nhìn nữ nhi của mình từ từ ngã xuống đất. Nàng sao có thể tuyệt tình như thế, rốt cục là giống mẫu thân Hoán Khê hay là giống hắn, ngang nhiên dám mạo hiểm đem sinh mệnh chính mình để giữ lại đứa nhỏ.

Nghe thấy tiếng Trục Nguyệt thét lớn, Hoán Khê đang từ trong mơ màng cũng bị đánh thức, vừa bước đến, bà đã thấy nữ nhi của mình trên người đầy máu, đang nằm sóng soài trên đất, bà hoảng sợ hô lên:”Cả một đám vô dụng các nười, còn đứng trơ ra đó làm gì? Không mau đi thỉnh bà mụ!”

Đây là lần đầu tiên Hoán Khê nổi giận như thế. Hoàng đế Trục Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đến ôm Điệp Vũ Dương chạy vội vào bên trong.

Vừa đặt Vũ Dương an ổn trên giường, đã thấy một đám y nữ đang hoang mang kéo tới.

Không đợi Trục Nguyệt hoàng đế mở miệng, Hoán Khê đã tức giận nói:”Nếu lần này Cạnh Văn công chúa và đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, các ngươi đừng mong sống yên trong Ngữ Yên cung!” Khi nói xong những lời này, mâu gian Hoán Khê cũng đầy nước mắt, nhưng ánh mắt kia lại chưa từng liếc nhìn nam nhân bên cạnh dù chỉ là một lần.

Bà tuy rất đơn thuần nhưng không phải là một kẻ ngốc, chỉ theo những gì vừa chứng kiến trong đại sãnh, nhìn đến chén dược cùng sự mệt mỏi khác thường của mình đêm nay, bà đã muốn hiểu rõ mọi chuyện.

Bước tới cạnh giường, bà gắt gao cầm lấy tay Điệp Vũ Dương,:”Vũ Dương, con nha đầu ngốc này, cũng là mẫu thân đây ngốc nghếch, mẫu thân thế nhưng không biết lòng người âm hiểm, lại còn đi tin lời của hắn ta.” Không muốn bận tâm đến nước mắt chính mình, bà nhẹ nhàng nâng tay giúp nàng lau đi những giọt lệ nơi khóe mắt, toàn thân ngã rạp trên giường không ngừng run rẩy sợ hãi:”Con sẽ tốt thôi, nhất định phải ráng lên, còn có đứa nhỏ, nó cần có mẹ, cho nên con phải cố lên.”

Bà cố tình đem trách nhiệm của đứa nhỏ đẩy hết cho nàng, vì chỉ có như vậy bà mới có thể yên lòng một chút mong nàng không từ bỏ.

Thu hồi tươi cười, thoáng cái quay người tiêu soái rời khỏi tẩm phòng.

Trong đại sảnh, nam nhân đang ngồi thất thầm, vừa nhìn thấy bà bước ra, trong mắt lóe lên một tia vui sướng nhưng lại rất nhanh biến mất rồi gục đầu cúi xuống.

“Như thế nào, có gan làm lại không có gan nhận sao?” Hoán Khê lạnh lùng nhìn ông, lần đầu tiên trong đời bà đối với ông vô cùng thất vọng:”Người đừng nói với thiếp cái gì là giang sơn xã tắc, thiếp không hiểu, thiếp không phải là phi tử của người, cho tới bây giờ cũng không phải, thiếp chỉ là mẫu thân của Vũ Dương, là ngoại tổ mẫu của đứa nhỏ mà thôi.”

“…”

“Thiếp chưa bao giờ yêu cầu vinh hoa phú quý, năm đó gặp gỡ, không ngờ người lại chính là thái tử, sau này phải thừa kế hoàng vị. Thiếp không quan tâm danh phận thế nào chỉ là đơn giản theo người tiến cung, người kính thiếp, trọng thiếp, quan tâm thiếp, thiếp cám ơn, nhưng nay người lại nhẫn tâm muốn đem cốt nhục vứt bỏ, chẳng lẽ thiếp trước đây đã nhìn lầm người rồi sao?”Nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, Hoán Khê cố tỏ ra kiên cường, kiềm chế không cho mình bật khóc thành tiếng.

“Không, Hoán Khê, không phải, nàng không có nhìn lầm!” Từng câu từng lời chỉ trích của bà thốt ra tựa như từng nhát kiếm đang đâm thẳng vào tâm hắn, đau đớn không thôi:”Nàng nếu như không đồng ý ta như vậy, ta liền nghe theo nàng.”

“Người đi đi, hai ngày sắp tới mong người đừng đến đây quấy rầy nữ nhi cùng tôn nhi của thiếp”. Vừa nhắc đến hai từ nay trong lòng bà liền dâng lên một cỗ xúc động:”Xin tuyệt đối đừng tới!” Vì muốn bảo hộ bọn họ, bà phải kiên quyết thêm một chút nữa.

“Nhưng mà ta còn chưa thấy…”

“Cho người xem thì thế nào, dù sao đối với người họ cũng là những kẻ đáng phải chết..”

Trục Nguyệt hoàng nghe xong, ảm đạm xoay người. Ông cũng không cố cưỡng cầu nữa, tính tình Hoán Khê chính là như vậy, xưa nay bà là người dễ giải, vốn thế nào cũng được, nhưng một khi bà đã thật sự nổi giận, thì khó có ai có thể ngăn cản.

Nhìn ông đau lòng rời đi bà cảm thấy trong lòng áy náy, Hoán Khê biết rõ, hoàng thượng cũng rất khó xử vì phải đối diện bộ dạng kiên quyết của chính mình. Dù sao ở trước mắt ông, khó xử của ông không chỉ có hỉ nộ ái ố của Hoán khê, còn có là trách nhiệm với toàn dân trong thiên hạ. Làm ông rơi vài tình trạng này, mặc dù xem ra có thể chống đỡ nhất thời nhưng sự thật mâu thuẫn và ân oán giữa ông và Thương Duật thì làm sao trong thời gian ngắn mà giải quyết được chứ.

Đến khi Vũ Dương tỉnh lại, nhìn đến đứa nhỏ đang yên đang lành nằm bên cạnh, nàng không khống chế mà vươn tay, muốn chạm đến khuôn mặt non mềm của nó. Thì ra là một tiểu cô nương, nhưng khuôn mặt sao lại khó coi thế chứ.

“Yên tâm, bây giờ nhìn thì như vậy nhưng lớn lên sẽ thay đổi.” Hoán Khê mỉm cười, tiến đến thấy đầu mày Vũ Dương hơi nhăn lại nói tiếp:”Bộ dạng của con trước đó cũng không khác hài tử này gì mấy, nhưng chẳng phải bây giờ thì cực kỳ xinh đẹp hay sao?”

“Phải không? Nương, người còn nhớ rõ thời điểm Vũ Dương còn nhỏ sao?” Cách xưng hô thế này làm cho nàng có chút không quen, nhưng càng lúc nàng lại thấy mình nghiện với cách gọi này.

“Chẳng phải cũng thế này sao? Thật ra không khác đứa nhỏ này là mấy đâu?” Nói xong bà tự nhiên tiến đến ôm lấy đứa bé rồi giao vào tay nhũ nương:”Vũ Dương, mẫu thân thật rất vui, mặc dù giờ con chưa có phu quân, nhưng con đã sinh cho mẫu hậu một ngoại tôn xinh xắn thế này, ta thật rất hạnh phúc.”

Vũ Dương chậm rãi nắm chặt lấy bàn tay Hoán Khê, trong lòng cảm động đến rơi nước mắt:”Đa tạ nương!” Từ trong lời này của bà, Vũ Dương không khó nghe ra bà cũng không mấy đồng ý chuyện nàng cùng Thương Duật một chỗ.

“Tốt rồi, mau… mau đem thuốc này uống hết đi!” Hoán Khê vừa nói vừa đỡ nàng ngồi dậy, giúp nàng đem chén thuốc từng ngụm uống cạn.

Bởi vì bị mất máu quá nhiều, thân thể Vũ Dương rất yếu, may mắn là trong thời gian này, Trục Nguyệt hoàng đế chưa từng đặt chân đến đây, coi như tạo cơ hội cho ba người họ có thể an ổn vui vẻ một thời gian.

Nhưng trong lòng Vũ Dương biết rõ, lần này tuy nàng có thể may mắn giữ lại đứa nhỏ, nhưng mâu thuẫn giữa Trục Nguyệt và Thương Duật chưa từng bị xóa sạch, càng nói là Thương Duật sẽ không bao giờ dừng tay, còn Trục Nguyệt hoàng đế hiển nhiên sẽ không thể đứng yên đó mặc cho hắn công kích, cho nên kết cục chia xa là việc khó tránh khỏi.

Mỗi ngày Hoán Khê và Vũ Dương quay quần một chỗ, ấm trà đặt giữa, hai người mẫu tử cùng nhau vui vẻ dùng bữa.

Tuy rằng cả hai đều là người kiệm lời ít nói, nhưng tâm vốn tương thông, tình cảm hai người từng ngày càng thêm khăng khít, khó thể tách rời, đồng thời càng lúc càng tham luyến những ngày tháng yên bình trước mắt.

Họ vốn không phải là người ham chuộng hư vinh, tiền hô hậu ủng, kẻ hầu người hạ từng đoàn, cho nên đối với những ngày tháng trước mắt này, cả hai cảm thấy rất thỏa mãn. Nếu đây không phải là hoàng cung thì họ đã cho rằng mình đang ở bồng lai tiên cảnh, thiên thượng nhân gian cũng nên.

Hôm nay trong lúc dùng thiện, Hoán Khê mới ăn chỉ được một nửa liền cảm thấy khó chịu, không ngừng nôn khan. Suy nghĩ trong đầu bà thầm kêu không ổn, vốn là muốn tự mình chăm sóc Vũ Dương, bây giờ nếu xảy ra chuyện kia rằng mọi chuyện càng phức tạp hơn.

Cung nữ đứng hầu bên cạnh, vừa thấy Nịnh Phi như thế bèn không đợi bất luận kẻ nào phân phó, vội chạy đi gọi ngự y, mặt khác bảo người hầu đi báo với hoàng thượng

Đơi đến tai Trục Nguyệt hoàng, ông giờ đây quẳng lời dặn mấy hôm trước của Hoán Khê qua một bên, vội vàng tiến đến. Khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hoán Khê, liền hối thúc ra lệnh ngự y nhanh bắt mạch.

“Ta không cần!” Nếu như chỉ nhìn bề ngoài đương nhiên bọn họ sẽ không biết.



“Không được!”

Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, một bên là mâu quang kiên định của Hoán Khê, một bên là ánh mắt đau lòng, lo lắng của Trục Nguyệt hoàng đế, lại thêm bao nhiêu bịn rịn quyến luyến cùng nhung nhớ làm cho Hoán Khê cũng thấy mềm lòng đi xuống.

Phát hiện thay đổi thoáng chốc, ông liền hối thúc ngự y nhanh lên:”Còn không nhanh tay lên một chút!” Nói rồi từng bước tiến sát đến gần, Trục Nguyệt hoàng gắt gao đem Hoán Khê ôm trọn vào lòng. Cảm giác quả nhiên vẫn rất ấm áp, gần mười ngày không nhìn thấy Hoán Khê, ông đã bị nỗi nhớ nhung này dày vò sắp điên mất:”Hoán Khê, nàng thật nhẫn tâm, một chút cũng không nhớ đến trẫm sao?”

Lời nói chứa đầy u oán kia làm cho Hoán Khê không khỏi mềm xuống. Đương nhiên ngoại trừ hàng năm khi bà phải rời cung lên Cầu phúc tự, ngoài ra bọn họ hai người trước giờ chưa từng tách ra lâu như vậy.

“Chẳng lẽ nàng còn không chịu tha thứ cho ta sao? Nàng ngẫm lại mà xem, Thương Duật hắn ta tàn bạo thế nào thì sẽ thấy ta cũng rất khó xử, cũng sẽ không hành động như thế.”

“Vậy người….”

Được rồi, từ nay về sau ta sẽ không tự ý làm như vậy nữa!”Chỉ cần là bà mở miệng yêu cầu, ông ta liền thế nào cũng được, trước giờ đối với Hoán Khê ông hoàn toàn đâu có cách nào.

“Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng hoàng thượng, nương nương có thai.”

“Á…” Trục Nguyệt hoàng nhất thời không phản ứng kịp, nhất thời khó mà tin nổi, nhưng sau cơn kinh hoảng qua đi, ông chỉ cảm thấy vô cùng kích động và sung sướng.

Mãi một hồi lâu ông mới lấy lại tinh thần, kích động ôm chặt lấy Hoán Khê:”Nàng có nghe thấy không? Không ngờ thời điểm chúng ta tìm về được nữ nhi, thì lại có thêm hài tử, đây chẳng phải là ý trời sao?” Trục Nguyệt cao hứng ôm chầm lấy Hoán Khê, hôn lên làn môi đỏ mọng, trong lòng mừng rỡ như điên.

Đợi cho đến khi hai người tách ra thì Hoán Khê mới từ từ mở miệng:”Thiếp không muốn!” Bà biết rõ thân thể chính mình, có thể kéo dài mạng sống đến hôm nay toàn bộ là do thuốc than bên ngoài tác động, nếu có thêm đứa nhỏ này nữa thì bà nhất định phải chấp nhận từ một vài thứ hiện tại đang có.

“Vì sao?” Hoàng đế kinh ngạc nhìn bà, nhất thời không thể hiểu nổi.

“Thiếp chỉ cần mỗi Vũ Dương là đủ!”

“Nhưng mà ta muốn.”

“Thiếp…”

“Việc này không bàn cãi nữa, cứ như vậy đi, chuyện hài nhi, ta sao có thể dung túng để nàng tự ý làm bậy chứ!”

Ông lớn tuổi thế này mà còn có con, đây là chuyện kích động cỡ nào:”Tốt lắm, nàng bây giờ phải nhớ giữ cho tâm trạng mình vui vẻ biết không, đừng có lúc nào cũng nhíu mày lo nghĩ nhiều.”

Tong lòng Hoán Khê âm thầm buông tiếng thở dài, cũng không cố chấp nhắc lại, chỉ là trong đầu cân nhắc suy nghĩ một chút.

Đã nhiều ngày bởi vì chuyện Hoán Khê có thai nên Trục Nguyệt hoàng cũng thuận lý thành chương, tự nhiên phá bỏ cấm giới trở lại Ngữ Yên cung. Mỗi ngày, ông sai người hầu kéo theo đống lớn đống nhỏ đủ loại thuốc bổ một phần vì Vũ Dương, phần khác vì Hoán Khê mà tẩm bổ.

Cho tới bây giờ khi mỗi ngày phải uống đủ loại thuốc, Hoán Khê mới biết chính mình lúc trước đã quá đáng đến mức nào, ngày ngày không ngừng ép buộc Vũ Dương uống vào đủ loại thuốc bổ.

“Vũ Dương, mẫu thân muốn hỏi, có phải con nhất định phải có được hàn thiền chi tâm không?” Vì hàn thiền chi tâm mà nàng không ngại mạo hiểm vào cung cho thấy chuyện này không phải tầm thường chút nào.

A? Mấy ngay nay vì đứa nhỏ, nàng thế nhưng đã quên mất chuyện Hướng Lăng. Trong lòng nhất thời cảm thấy tự trách không thôi, liền trả lời:””Đúng vậy, đó cũng là lý do con đến Hoàng Thành.” Mặc dù không rõ vì sao bà hỏi như thế nhưng nàng vẫn trả lời rất thành khẩn.

Bà chậm rãi gật đầu xem như đã rõ:”Ừ, nương biết rồi!” Hoán Khê không nói gì thêm, chỉ là chậm rãi thả bộ ra ngoài.

Vì thái độ kỳ quái của Hoán Khê, nên đêm nay dù đã trễ thế này nhưng nàng lại không thể chợp mắt, cả đêm trằn trọc không yên. Hài nhi sớm đã bị nhũ nương bế đi, nàng nằm đó lcả đêm ăn qua lộn, trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an.

Vũ Dương vì chuyện thai nghén nên sớm đã ở trú lại cung này cùng Hoán Khê. Hôm nay nàng đột nhiên cảm thấy buồn chán, muốn ra ngoài dạo một chút cho khuây khỏa, nàng cũng không phải đi khắp mọi nơi xa xôi, chẳng qua chỉ muốn đến thăm hỏi mẫu thân một tiếng thì cơ thể có thể chịu được.

Nhưng hôm nay khi vừa đi đến gần đại sảnh, nàng nghe thấy mẫu thân và Trục Nguyệt hoàng dường như đang tranh chấp gì đó. Nàng cho rằng lại liên quan đến cái thai của mẫu thân cho nên cũng không muốn để ý, nhưng khi nghe nhắc đến tên mình, nàng liền không tự chủ mà thả chậm.

“Hoàng thượng, vậy phải làm sao bây giờ? Phải nói thế nào với nàng đây?” Đến nước này bà quả thật không phải biết xử lý thế nào, tuy rằng đây vốn chỉ là chuyện thường tình của một vị vua, nhưng khi liên quan đến Vũ Dương, một nử tử tuyệt tình như vậy, ông cảm thấy thật sự rất khó mở miệng.

“Trước hết nàng không cần đề cập đến làm gì, cứ để ta xử tử xong thì mới nói sau?” Giọng nói lạnh lùng, rõ ràng đây là thái độ tàn nhẫn chỉ có thể đối với kẻ thù của mình mới biểu hiện ra.

“Xử tử?”

“Không sai!”

Vừa nghe đến hai từ xử tử, lòng Vũ Dương bất giác dựng ngược, cảm giác bất an trong lòng không hiểu sao kéo tới càng lúc càng lớn. Thật ra chuyện mà bọn họ đang nói chỉ là những nghị luận rất bình thường về phạm nhân, nàng nhún vai, cố muốn xoa đi cảm giác bất an trong lòng, lại nghĩ mình cũng nên rời khỏi đây nhưng giây phút vừa xoay lưng lại bị thanh âm bén nhọn của mẫu thân kéo lại lần nữa.

“Nhưng đây chính là xử tử Thương Duật, vậy Vũ Dương phải làm sao bây giờ?”

Vốn nàng đang thả lỏng người, bị tin tức vừa rồi làm cho cả người lảo đảo, ngã gục đi xuống.

Mẫu thân nàng vừa mới nói gì? Xử tử ai? Là đang nói Thương Duật sao? Là hắn sao? Chẳng lẽ Trục Nguyệt hoàng đã bắt được hắn? Nếu không phải vậy bọn họ sao lại nói thế? Thái độ cẩn trọng như vậy khẳng định người bị bắt kia chính là Thương Duật không sai.

Không….không thể như vậy được, không thể a….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Thân Khí Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook