Thê Chủ Tà Mị

Chương 127: Chương 124.2

Nhược Thủy Lưu Ly

11/04/2017

Editor: demcodon

Tiểu hồ ly ngồi xổm ở bên chân Phong Lăng Hề, giấu mình ở dưới khăn trải bàn không ngừng nhổ nước miếng: ‘thật đáng ghét, làm hại nó ăn ngụm nước của Thái nữ điện hạ kia!’

Độc xác thực không có liên quan đến vết thương kia, tiểu hồ ly vồ tới cũng không có cắn Phượng Linh Vân, chỉ là đến rồi dùng liếm một cái tiện thể cho nàng nếm trải một chút nọc độc.

Phong Lăng Hề nếu như đã quyết định náo loạn vậy thì dĩ nhiên là muốn ồn ào càng lớn càng tốt, làm cho Phượng Tê tự lo không xong là tốt nhất. Cho nên đối với Phượng Linh Vân cô hoàn toàn không có lưu tình.

Thái y chỉ là vì khó nói, không biết mình có nên trợn mắt nói dối hay không thì bên kia Âu Dương Dĩnh nói chuyện: "Tam Hoàng nữ xưa nay thủ đoạn hung tàn, giết người không thấy máu, chắc là dùng thủ đoạn hạ lưu gì đó."

Âu Dương Dĩnh cũng không hổ là người bảo thủ, nói chuyện không có chút nào lưu tình. Dù nói thế nào đi nữa thì Phượng Lăng Tịch cũng là nữ nhi của Phượng Tê, mắng quá ác như thế không phải là đánh vào mặt Phượng Tê sao? Bà lại không có chút nào kiêng kỵ.

Có lẽ bà còn vì công chính của mình mà kiêu ngạo đây? Tục ngữ nói đúng ‘thiên tử phạm tội cũng xử tội như thứ dân’. Nhưng trên thực tế thật sự có thể làm được như vậy hay không? Nhìn sắc mặt khó coi kia của Phượng Tê phỏng đoán cũng không phải thích vị Thừa tướng đại nhân này như vậy rồi.

Bánh bao nhỏ cầm lấy bánh ngọt ném về phía Âu Dương Dĩnh: "Ngài mới hạ lưu, cả nhà ngài đều hạ lưu, nhi tử của ngài là hạ lưu nhất, ngài là lão hạ lưu!"

Bánh bao nhỏ một bộ dáng xù lông không ngừng đạp chân, dáng vẻ rất muốn nhào tới đánh một trận.

Phong Lăng Hề xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nó thở dài nói: "Lại quên bình tĩnh rồi."

Bánh bao nhỏ trong nháy mắt không náo loạn, mím môi nhìn cánh tay nhỏ chân nhỏ của mình ủy khuất nói: "Nhưng mà con đánh không lại bà ta."

Phong Lăng Hề tương đối bình tĩnh nói: "Có một từ gọi là mượn đao giết người."

Vân Tư Vũ nhìn dáng vẻ mờ mịt của bánh bao nhỏ không khỏi lẩm bẩm một câu: "Quân muốn thần chết thần không thể không chết."

Vì vậy bánh bao nhỏ hiểu rồi, Nữ hoàng lão thái bà là một thanh đại đao sắc bén, con ngươi chuyển động ngồi nghiêm chỉnh, một bộ dáng vô cùng bình tĩnh. Sau đó suy nghĩ một chút, giống như không nên quá bình tĩnh, mẫu thân nói chỉ cần nội tâm bình tĩnh là được. Vì vậy bánh bao nhỏ lần nữa tức giận quát: "Lão thái bà, nhi tử của ngài còn hạ lưu hơn mẫu thân ta nhiều."

Âu Dương Dĩnh dường như bởi vì trước đây bị tức đến hung ác nên nhìn qua có chút suy yếu. Bất quá lần nữa bị bánh bao nhỏ lại nói đến hạ lưu kích thích, vẫn là không nhịn được tức giận: "Ngươi không có dạy dỗ!"

Lại nói, Thừa tướng Âu Dương thật đúng là không biết mắng người, nói đến nói đi đều là những từ này.

Bánh bao nhỏ tiếp tục gào thét: "Ta không có dạy dỗ có thể trách ta hả?"

"Trách mẫu thân ngươi không biết dạy!"

"Mẫu thân ta không có dạy dỗ có thể trách mẫu thân ta hả?"

"Trách mẫu thân của nàng không biết dạy!"

"Mẫu thân của nàng có phải là rất đáng chết hay không?"

"Đúng vậy..."

Âu Dương Dĩnh bị tức đến mức đầu hồ đồ rốt cục tìm lại một tia lý trí, phịch một tiếng quỳ xuống về phía Phượng Tê phía trên: "Thần đáng chết, Nữ hoàng bệ hạ thứ tội."

Mặt Phượng Tê âm trầm liếc qua bánh bao nhỏ đang đắc ý một chút, bánh bao nhỏ trợn to mắt trừng lại.

Bánh bao nhỏ ở trong hoàng cung vẫn luôn vui vẻ sung sướng, căn bản là không để Nữ hoàng bệ hạ Hoàng Vũ Hiên này ở trong mắt. Bây giờ đổi thành Phượng Tê thì nó càng không để vào mắt, bởi vì đây là người xấu!

Phong Lăng Hề tự nhiên cũng không để Phượng Tê ở trong mắt, căm giận bóp mặt bánh bao của nó nói: "Bánh bao xấu xa, lần sau mượn đao giết người nhớ tới giảm thiểu hy sinh, mẫu thân con là ta rất vô tội!"

Vân Tư Vũ không nhịn được cười to, mà bánh bao nhỏ vừa vỗ vào tay ác trên mặt mình, vừa đắc ý nói: "Cái này gọi là một hòn đá hạ hai con chim."



Phong Lăng Hề không khỏi lườm nó một cái, mới lớn như thế đã muốn tạo phản hả? Còn một hòn đá hạ hai con chim, không ngờ đã sớm muốn đối phó cô đúng không?

Bánh bao nhỏ nhìn mẫu thân cười nhe răng: "Mẫu thân không nên dễ giận như vậy chứ! Con không phải cũng không có dạy dỗ giống mẫu thân hay sao? Nói một chút lại không đau, đúng không, phụ thân?"

Vân Tư Vũ vừa cười vừa gật đầu, Âu Dương Dĩnh cũng thật sự là bối rối, lại dễ dàng như vậy đã bị bánh bao nhỏ thực hiện được ý đồ.

Thấy Vân Tư Vũ gật đầu bánh bao nhỏ càng thêm đắc ý nhìn Phong Lăng Hề. Hừ! Phụ thân cũng gật đầu mẫu thân tự nhiên không thể nói cái gì.

Phong Lăng Hề nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia của nó tức giận cũng không được mà cười cũng không được.

Sắc mặt của Phượng Tê vẫn âm trầm không để ý đến xử tội Âu Dương Dĩnh, lại quét mắt qua các đại thần phía dưới đang nơm nớp lo sợ. Trong lòng hừ lạnh một tiếng sau đó mở miệng nói: "Chuyện Thái nữ điện hạ bị ngộ độc cần phải tra rõ, trước khi điều tra rõ ràng thì Nhàn vương điện hạ trước hết cứ ở trong cung một thời gian ngắn, cũng để cho Phượng Thiên ta làm thật tốt bổn phận chủ nhà."

Lời này ý tứ rõ ràng chính là muốn giam lỏng Phong Lăng Hề.

Mộ Dung Cầm nhìn Phong Lăng Hề lại rơi vào kết cục của bản thân mình lúc trước lại không thấy rõ cao hứng biết bao nhiêu. Phượng Linh Vân rõ ràng lại chết như vậy tương lai nước Phượng Thiên lại nên làm gì? Nhìn thấy trước mặt thì không người nào có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.

Phong Lăng Hề không phản ứng gì, Phượng Tê trực tiếp xua tay cho người đưa nàng về ở tạm trong cung.

Chính vào lúc này một tiếng phượng hót vang vọng phía chân trời, nghe vào dường như rất xa xôi lúc ẩn lúc hiện nhưng mà vừa rõ ràng vang ở bên tai.

Phượng Tê ngẩn ra sau đó hoàn toàn biến sắc, kích động đứng lên gắt gao nhìn lên bên ngoài bầu trời đêm.

Bầu trời màu đen chấm chấm ngôi sao lấp lánh, mây đen bắt đầu khởi động mơ hồ hình như có tim sáng màu vàng sẫm lấp lánh ở giữa, trời nửa sáng nửa tối giống như đuôi phượng đong đưa di chuyển trong không trung.

Phượng Tê không khỏi nhớ tới truyền thuyết Tiên hoàng từng nhắc tới, truyền thuyết Phượng Thiên có từ bộ tộc Dạ thị. Tổ tiên kia và tổ tiên Phượng gia cùng nhau giành chính quyền, chỉ là có giao tình sinh tử, sau khi thiên hạ thái bình thì một sáng một tối bảo vệ nước Phượng Thiên. Phượng Thiên sở dĩ gọi là Phượng Thiên cũng bởi vì vị tổ tiên kia của Dạ thị tên là Dạ Thiên.

Trước khi nàng quy ẩn từng nói nàng là tôn tử của Dạ thị, tục danh có quan hệ đến chữ Thiên. Cho nên Phượng gia tuy là chim phượng nhưng thường xuyên cảnh giác, một khi quân vương ngu ngốc vô đạo tất có trời phạt.

Mà cái gọi là trời phạt tự nhiên là chỉ tên kiêng kỵ và tướng mạo, ngay cả tôn tử Dạ thị chắc chắn xuất thế.

Tổ tiên Dạ thị dù chưa xưng đế nhưng chỉ là thật sự ám đế, hơn nữa do truyền thuyết kia xem ra địa vị vẫn còn ở trên Nữ hoàng, chỉ vì lúc trước chính thức đặt xuống thiên hạ này chính là Dạ Thiên, mà tổ tiên Phượng gia quả thật chỉ là một Đại tướng thủ hạ của nàng.

Bây giờ truyền thuyết này từ lâu đã không cách nào chứng minh thật giả, bởi vì cũng chưa có ai từng thấy bộ tộc người Dạ thị. Nhưng đối với các đời Nữ hoàng mà nói thì truyền thuyết này lại luôn làm cho các nàng bất an. Nếu như đây là thật sự thì đại biểu các nàng ngồi trên phượng vị không yên.

Phong Lăng Hề không khỏi thở dài còn tưởng rằng Dạ Tinh sẽ chuẩn bị mấy ngày, không nghĩ tới nhanh như vậy đã hành động, rốt cuộc là cô đánh giá thấp thực lực bộ tộc Dạ thị hay là đánh giá cao kiên nhẫn của Dạ Tinh?

Đuôi phượng vừa mới ẩn thì trong điện các đại thần lại hơn phân nửa quỳ xuống hướng về bầu trời đêm, hành lễ chính là quỳ một đầu gối: "Cung nghênh gia chủ..."

Phong Lăng Hề nhìn những đại thần cung kính kia một chút, lại nhìn những đại thần còn lại mặt mũi tràn đầy mờ mịt, nhìn lại sắc mặt Phượng Tê đã đen đến mức có thể so với đáy nồi không nhịn được giật giật khóe miệng. Cô quả nhiên là quá đánh giá thấp bộ tộc Dạ thị.

Mặc dù rất nhiều năm chưa từng vào đời nhưng Phượng Thiên này rõ ràng hoàn toàn bị bộ tộc Dạ thị nắm ở trong bàn tay.

Bánh bao nhỏ trợn to mắt nhìn cửa điện, khi nhìn thấy Dạ Tinh một thân trường bào màu vàng sẫm đi tới thì trong nháy mắt kích động vung vẩy tay nhỏ kêu lên: "Tinh Tinh... Tinh Tinh..."

Nữ nhân phía sau theo Dạ Tinh nhíu nhíu mày, dường như là không vui khi bánh bao nhỏ thích ồn ào muốn bước nhanh về phía trước. Dạ Tinh lại lạnh lùng nói: "Lui ra!"

Người kia nhìn qua có chút vô tội, không hiểu nhưng vẫn lui về phía sau hai bước. Sau đó nhìn đồng bọn từ trong góc đi tới cười trên sự đau khổ của người khác nhìn nàng một cái, nàng mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, tiểu bất điểm ồn ào này chẳng lẽ nào chính là Quận chúa? Không phải nói tuổi còn nhỏ một chút sao? Đây đây… chuyện này... đây là nhỏ một chút hả? Có phải quá nhỏ rồi hay không?

Mặc kệ nàng suy nghĩ thế nào thì Dạ Tinh đã đi tới ôm lấy bánh bao nhỏ. Mắt của bánh bao nhỏ sáng lấp lánh nhìn nàng, sau đó loạn gặm một hồi ở trên mặt nàng.

Thấy vẻ mặt người kia rối ren nàng thật càng muốn tin tưởng đây là nhi tử của gia chủ.

Phượng Tê miễn cưỡng làm cho mình trấn định lại, trầm giọng nói: "Các vị đây là ý gì? Phượng Lăng Tịch, con lại muốn làm cái gì?"

Phong Lăng Hề không để ý đến, hoàn toàn coi mình là người ngoài đứng xem trò vui. Dạ Tinh rút ra trường kiếm bên hông không chút lưu tình chém về phía Phượng Tê lạnh lùng nói: "Hoàng kiếm, trên chém hôn quân, dưới chém nịnh thần, giết!"



Dạ Tinh ra một đòn toàn lực tự nhiên không thể coi thường. Phượng Tê trực tiếp bị trường kiếm đâm xuyên trái tim, đóng ở trên ghế phượng trợn to mắt chết không nhắm mắt. Bà chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ tới bà sẽ chết kiểu chết này.

Bên cạnh Phượng Tê tự nhiên là có ám vệ, đáng tiếc từ sớm đã có người quấn lấy ám vệ của bà; mà chính bà tự nhiên là chạy không thoát khỏi một đòn toàn lực của Dạ Tinh.

Từ một tiếng giết kia trong cung điện trong nháy mắt sát khí phân tán.

Hiển nhiên Dạ Tinh lần này là dự định thanh tẩy hoàn toàn, không phải là bộ tộc Dạ thị đều đuổi tận giết tuyệt toàn bộ người, đây quả thật là có thể ít đi không ít phiền phức. Nước Phượng Thiên về sau có như thế nào cũng sẽ không có lực cản quá lớn.

Trong điện đánh nhau vô cùng hừng hực, Phượng Tê vẫn có không ít thị vệ trung thành và ám vệ chết, hơn nữa coi như là vì mạng sống cũng phải liều mạng thôi!

Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt cũng nhảy vào tham gia trò vui, tiểu hồ ly cũng nhân cơ hội đục nước béo cò. Bạc băng từ trong áo của bánh bao nhỏ thò ra một cái đầu, mặc dù trong lòng ngứa có điều lại không động, nó muốn đi theo bánh bao nhỏ để phòng chuyện xảy ra bất ngờ.

Bất quá giữa hỗn chiến này lại có hiện tượng quái dị. Âu Dương Lăng Ca té xỉu không ai để ý tới nói còn nghe được, nhưng Âu Dương Dĩnh này là Thừa tướng đại nhân trung thành với Phượng Tê rõ ràng cũng không có ai để ý tới, còn có Mộ Dung Cầm. Mặc dù nàng chủ động tìm người giao chiến lại không có người đồng ý để ý tới nàng, nhiều lắm là qua loa ứng phó nàng một chút mà thôi.

Dạ Tinh ôm bánh bao nhỏ đi tới bên cạnh Âu Dương Lăng Ca, mũi chân rơi vào trên cổ Âu Dương Lăng Ca nghiền một cái. Sau đó lúc Âu Dương Dĩnh đứng giữa trợn mắt nhìn thì đi tới trước mặt bà chưởng vào đỉnh đầu của bà một cái.

Động tác của Dạ Tinh có thể nói rất dịu dàng, chỉ là nhẹ nhàng giẫm một cái vỗ một cái, không biết có phải là sợ hù dọa bánh bao nhỏ hay không.

Mà đối với Mộ Dung Cầm thấy nhân vật có chút nguy hiểm này nàng lại không có tới gần. Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt thích xen vào việc không đâu chạy tới hợp tác khống chế Mộ Dung Cầm. Mộ Dung Cầm mặc dù võ nghệ cao thâm nhưng cũng đánh không lại Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt cùng liên thủ.

"Giết đi! Không được đem máu tươi tưới lên trên người chúng ta."

Mặt Dạ Tinh không hề cảm xúc mà nhìn mặt mũi hai người tràn đầy hưng phấn và khuôn mặt dữ tợn của Mộ Dung Cầm, đôi môi khẽ mở thấp giọng nói: "Sơ Tuyết, nhắm mắt lại."

Bánh bao nhỏ không tình nguyện bĩu môi một cái sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Sau một khắc lại nghe được tiếng Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt kêu thảm thiết.

"Dạ Tinh, ngươi là tên khốn kiếp!"

"Khuôn mặt của ta là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở đó!"

Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt cùng đẩy một đầu máu tươi ra trợn mắt nhìn Dạ Tinh.

Về phần tại sao Dạ Tinh động thủ giết mấy người này, vậy còn không đơn giản ư? Từng bắt nạt bánh bao nhỏ và người một lòng tính toán muốn bắt nạt bánh bao nhỏ đều đáng chết.

Về phần tại sao nàng biết rõ ràng như vậy, thủ hạ của nàng nấp ở trong góc cũng không phải là uổng công lăn lộn sao, trên yến hội ai bắt nạt bánh bao nhỏ cũng đều nhớ kỹ đấy!

Vì vậy nam tử đàn tỳ bà kia cũng không thể chạy trốn khỏi ma chưởng.

Phong Lăng Hề nhìn Duẫn Thiểu Thiên và Cảnh Duyệt lắc đầu nói: "Mất mặt."

Vân Tư Vũ nhỏ giọng nói: "Hề, Dạ Tinh giống như có khí thế hơn nàng."

Sắc mặt của Phong Lăng Hề tối sầm lại, chua xót liếc mắt nhìn hắn, nội tâm ngược lại một chút cũng không có bị đả kích: "Người ta đây là thế lực của gia tộc, ta lại không có."

Vân Tư Vũ xì nói: "Nàng đây là lấy cớ, nàng phải cố gắng phát triển Thánh Cung cũng có thể như vậy, ai bảo nàng lười như vậy!" Thật sự cứ như hiện tại thế lực của Thánh Cung ở nước Hoàng Vũ cũng là có thể lật tung nước Hoàng Vũ, đáng tiếc Phong Lăng Hề sẽ không làm như vậy, thậm chí rất nhiều lúc vẫn còn bận tâm Hoàng Vũ Hiên.

"Ta phải chăm chỉ như vậy làm sao có thời giờ ở bên chàng? Lại nói thế lực quá lớn có cái gì tốt, chàng nhìn Dạ Tinh đi, còn nhỏ tuổi lại biến thành dáng vẻ này. Ta đã quyết định, về sau bánh bao nhỏ có muốn tiếp nhận Thánh Cung hay không ta cũng nghe theo nó, ta không có ý định mạnh mẽ kín đáo đưa cho nó."

Vân Tư Vũ chua xót nói: "Sao ta lại cảm giác nàng càng ngày càng sủng bánh bao nhỏ vậy?"

Phong Lăng Hề nhếch môi cười, vươn tay kéo hắn vào trong ngực bẹp một cái: "Ta đương nhiên là thương chàng nhất."

Hai người nghiêng ngả dính nhau cuối cùng sớm rời khỏi sàn diễn, ngay cả bánh bao nhỏ cũng mặc kệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thê Chủ Tà Mị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook