Thế Bất Khả Đáng

Chương 222: Phiên ngoại 7

Sài Kê Đản

04/11/2016

"Cậu đó, thấy tôi chưa đủ phiền hay sao còn ở đó công kích tôi? Hiện tại mau mau tập trung suy nghĩ chuyện kia giúp tôi còn hay hơn." Vương Trì Thủy lại bắt đầu than thở.

"Không phải tôi thấy tâm tình cậu đỡ hơn một chút nên mới muốn giúp cậu thoải mái hơn sao?

"Ai lại giúp như cậu hả? Nghĩ cách giúp tôi đi mà! Đi~ đi~~" Vương Trì Thủy cậu hiện giờ chính là đang bị lửa đốt bỏng mông đấy, Hạ Diệu mà còn không chịu giúp nữa thì tập xác định luôn là vừa.

"..."

Hạ Diệu bất quá lại bị vẻ mặt đáng (đấm) thương này của người kia lay động, lần nữa (dại dột) chấp nhận nghĩ cách giúp cậu ta.

Hai người vừa ăn sáng vừa bắt đầu thương lượng kế sách.Vương Trì Thủy trầm mặc một lúc, đột nhiên thẳng thừng mở miệng phán

"Tôi hiện có linh cảm rất mãnh liệt, An Nhuận lần này không dễ dàng bỏ cuộc như vậy đâu, cậu ta nhất định sẽ sai người đánh tôi một trận, đánh cho tôi chết mới hả dạ. Mà như vậy không phải là càng có lợi cho chúng ta hay sao?"

Hạ Diệu đang nhai nhai ngừng lại.

"Ý cậu là..."

"Thuận nước đẩy thuyền!" Vương Trì Thủy nháy mắt liền bắn ra một tia gian xảo.

Người ta nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, câu này có khả năng phải xem xét lại rồi.

"Tôi càng ngày càng sợ cậu! Tuồng này diễn thế nào đây?" – Hạ Diệu trưng ra dáng vẻ tại hạ hổ thẹn nhận không bằng, xin lắng tai nghe theo sự sắp xếp của các hạ.

Vương Trì Thủy tất nhiên chỉ đợi có thế, bắt đầu thao thao khai triển kế hoạch.

"Tôi dĩ nhiên là nạn nhân, phụ trách đưa mặt cho người ta đánh. Còn trách nhiệm của cậu là dẫn Đại Vũ đến, chỉ cần thấy tôi toàn thân thương tích, Đại Vũ không thể sắt đá mà lơ tôi nữa, cậu ấy cũng sẽ tin tôi bị hại.Vì tôi vì Đại Vũ, có chịu tội lớn hơn cũng đáng."

Hạ Diệu âm thầm đánh giá một chút lại nói "Cậu đừng quá lo lắng, cứ giao cho tôi. Việc này trong khả năng của tôi, chỉ cần cậu báo cảnh sát tôi lập tức ra mặt giúp cậu, cũng có thể để An Nhuận ra chịu tội trước pháp luật!"

"Đúng đúng đúng!"Vương Trì Thủy gật đầu tán thành liền kéo tay Hạ Diệu nói thêm "Tôi không nghĩ đến vấn đề này, so với tôi tự mình điều tra thì để cậu điều tra kết quả rất khác nhau a! Chưa nói đến mức độ tin cậy càng cao hơn nữa. Lần này phải cho An Nhuận một cú thật đau mới được hahaha..."

Đang nói hăng say đột nhiên Viên Tung cầm một cái túi xuất hiện, lững thững đi tới trước cửa đổi giày. Hạ Diệu vừa nhìn thấy thì mặt mũi lập tức trắng bệch la lên

"Khoan đã, cậu đừng mặc bộ quần áo đó, không đẹp!"

Viên Tung bất đắc dĩ dừng lại nhìn cậu

"Vậy cậu nói tôi làm sao bây giờ?"

Hạ Diệu còn không đợi người kia nói hết đã phi nhanh vào phòng xới tung cả tủ quần áo mà lão công vừa mới thu dọn hôm qua. Phải mò bới, ngụp lặn cả buổi, cậu mới chọn được một bộ ưng ý nhất, hào hứng vui vẻ đẩy đến cho Viên Tung. Viên đại thúc ngay lập tức thay quần áo ngay ngắn chỉnh tề cho Hạ tiểu yêu xem, tiêu chuẩn chính là phải soái từ trong ra ngoài, hơn nữa còn phải có sự kiểm duyệt của người kia mới được bước chân ra khỏi cửa.Giải quyết xong vấn đề trọng đại, Hạ Diệu lại tiếp tục cùng Vương Trì Thủy bàn bạc thêm về kế hoạch kia một chút.

Chẳng mấy chốc trong căn phòng liền chìm trong bầu không khí "nguy hiểm"

(RIP bạn Nhuận)

......

"Đã ba ngày rồi mà một chút động tĩnh cũng không có, tính toán của chúng ta có theo đúng hướng không vậy? Tôi theo Đại Vũ đã ba ngày rồi đấy, thật muốn nói với cậu ấy cậu đang ở nhà tôi." Hạ Diệu vừa trở về liền mở miệng cằn nhằn, hơn nữa trong lòng thật cũng có chút lo lắng.

Lý do hả?

Còn không phải vì cái tên Vương Chết Bầm kia sao. Là ai mấy ngày trước còn như bị lửa đốt mông, nước ngập tới tận mũi, quằn quại hệt con lãi mà ra sức gào thét, ra sức nghĩ cách. Giờ thì hay rồi, ba ngày không chút tiến triển vậy mà cậu ta vẫn có thể an tĩnh trưng ra bộ dáng bình chân như vại, mặt mũi tỉnh bơ coi như không phải chuyện của mình. Ngược lại người lo lắng lúc này lại là cậu, trái đất đổi cực rồi sao? Tận thế vài phút nữa à?

Nhìn cậu ta lúc này muốn bao nhiêu bình tĩnh có bấy nhiêu bình tĩnh, thật không giống bình thường nha. Có lẽ nào thần trí không ổn? Hay do nhớ Tuyên Đại Vũ quá mà thành ra như vậy?

Bên này Hạ Diệu lo thay cho Vương Trì Thủy, bên kia cậu lại như chẳng việc gì quay sang an ủi Hạ Diệu.

"Đừng gấp đừng gấp! Đợi thêm hai ngày nữa. Nếu hắn còn không có động tĩnh tôi chỉ có thể..." Vương Trì Thủy thấp giọng ngập ngừng



"Có thể làm gì? Không phải cậu muốn...." Hạ Diệu trong mắt toàn bộ đều là hai chữ 'khẩn trương' cậu dường như đã đoán ra Vương Trì Thủy định làm gì rồi. Cũng không đợi Hạ Diệu nói Vương Trì Thủy lại nói tiếp suy nghĩ của mình.

"Đúng, chỉ có thể kiếm người tự đánh!"

"Tôi phục cậu rồi đó!"

Hạ Diệu nghiến răng nghiến lợi gào thét. Vương Trì Thủy ơi Vương Trì Thủy, cực phẩm như cậu cả đời tôi đảm bảo không thể gặp người thứ hai. Cậu trong mắt Đại Vũ là cực phẩm thì trong mắt tôi chính là cực phẩm của cực phẩm của cực phẩm rồi. (Chuyện quan trọng nhất định phải nói 3 lần)

Cái này quả thật... là Hạ Diệu tôi thật phúc khí đầy người mới quen được cậu mà.

Hạ Diệu khi này mới cảm thấy bản thân thật sự quá may mắn, nguyệt lão quá chiếu cố mới đem Viên Tung giao đến cho cậu. Thậm chí còn may mắn hơn nữa là Vương Trì Thủy không đeo bám theo Viên Tung của cậu.

Vương Trì Thủy nào biết trong đầu người kia nghĩ gì, lòng chỉ mong sao cho miệng thúi thiệt thúi, nói sao ra vậy, cầu được ước thấy

"Nhất định phải tới đánh tôi a. Nhất định phải đánh thật nặng thật nặng mới được a!"

.........

Buổi tối sau khi tan ca Hạ Diệu hẹn Tuyên Đại Vũ đi ăn. Mấy ngày này Tuyên Đại Vũ coi như được thanh tĩnh triệt để nên đối với lời mời ra ngoài của bất cứ ai cũng cảm thấy hơi lười một chút, nhất là khi đó lại là Hạ Diệu.Thật có dùng đầu gối suy nghĩ cũng thừa biết, tên 'tiểu nhị B" kia của cậu nhất định là lại bám lấy Hạ Diệu và Viên Tung, hừ...cậu mặt dày ở nhà người ta, ăn chực của người ta lâu như vậy cũng không biết xấu hổ sao? Thật làm Tuyên Đại Vũ tôi mất mặt, đã vậy tên Hạ tiểu yêu kia cũng thật không phiền khi có cái bóng đèn suốt ngày ầm ĩ hay sao?

Thà không nghĩ thì thôi, nghĩ đến rồi lại cảm thấy nghẹn muốn chết. Vương Trì Thủy, xem như cậu giỏi, tôi mà còn nhắc đến cậu thì không phải là Tuyên Đại Vũ nữa.

Suốt buổi Hạ Diệu cũng chỉ nói mấy chuyện công việc này nọ, Tuyên Đại Vũ đa số thời gian không cắm đầu ăn thì cũng chỉ ngồi đó nghe Hạ Diệu nói, căn bản là không có lọt tai, tâm tình không tốt lại càng không muốn nghe gì.

Hạ Diệu nói hết nửa ngày nhưng một chút cũng không có nhắc tới Vương Trì Thủy. Nhìn bề ngoài thì như thông cảm với Tuyên Đại Vũ, không muốn vì nhắc đến người nào đó mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng cậu ta. Còn thực chất bên trong là Hạ Diệu đang cố ý muốn quan sát biểu hiện của Tuyên Đại Vũ. Hạ Diệu nói vòng vo một hồi cũng làm cho Tuyên Đại Vũ ngứa ngáy như có mấy con sâu bò tới bò lui trong lòng. Vốn dĩ Tuyên Đại Vũ đã đoán ra Vương Trì Thủy ở đâu lúc này, lại còn giả vờ mang mặt nạ lạnh lùng, cậu rõ ràng rất muốn biết tên 'tiểu nhị B" kia hiện giờ thế nào, cứng miệng không hỏi đến là quái gì chứ.

Hạ Diệu càng cố ý nói đủ chuyện thiên địa, Tuyên Đại Vũ lại càng muốn nghe xem Vương Trì Thủy hiện tại như thế nào! Mấy cái ý nghĩ ấy cứ không ngừng thôi thúc, chẳng mấy chốc bức tường phòng thủ trong lòng của cậu liền tự mình sụp đổ.

"Cái tên tiểu nhị B kia ở chỗ cậu đúng không?"

"Uhm...Hiện giờ chính là vậy." Hạ Diệu gật đầu.

"Hiện giờ?" Tuyên Đại Vũ nhíu mày.

Hạ Diệu cố ý nói "Chúng tôi đuổi cậu ta, cậu ta nhất quyết bám lại! Thật là hết cách với cậu ta!"

"Cậu làm sao đuổi?" Tuyên Đại Vũ có chút mất tự nhiên.

"Thì chửi cậu ta như cậu chửi vậy a!"

Hạ Diệu thản nhiên trả lời, ý tứ rõ ràng là cố ý chọc vào nội tâm đang cắn xé của người kia.

"Cậu ta ăn nhờ ở nhờ nhà tôi thật không có lý do gì để tôi phải hầu hạ cậu ta cả,muốn ăn thì tự mà xoay sở còn không thì cứ ăn đồ thừa của chúng tôi đi. Tôi là không vừa mắt với cậu ta nên dùng mọi biện pháp muốn cậu ta đi càng nhanh càng tốt, không có việc gì tôi còn kêu Viên Tung đá cho cậu ta hai cái. Dám đá lại thì tôi liền lập tức đuổi cậu ta ra khỏi cửa. Cậu yên tâm! Tôi với cậu là chỗ anh em, tôi sẽ thay cậu dạy dỗ cậu ta một trận."

Hạ Diệu càng nói càng hăng say, Tuyên Đại Vũ thì trong lòng muốn nổi cơn bão tanh bành luôn rồi.

Thế nhưng đối mặt với mấy lời sắc nhọn như dao của Hạ tiểu yêu, Tuyên Đại Vũ vẫn phải ra sức kìm nén, một chút biểu cảm cũng không để lộ ra ngoài, trên khóe miệng khẽ cong lên nụ cười nhàn nhạt.

Nếu đã diễn tuồng thì diễn một trận cho xứng đáng luôn, nghĩ liền làm một mạch. Hạ Diệu tỏ vẻ khoái chí khoe với Tuyên Đại Vũ "Hôm qua tôi kêu cậu ta rửa chén cậu ta lại không thèm rửa, tôi lúc đó thật tức giận liền một cước đạp cậu ta ngã nhào, có lẽ hôm nay còn chưa dậy nổi!" Vừa nói Hạ Diệu vừa vung chân, điệu bộ rõ ràng là đang diễn lại cho Tuyên Đại Vũ xem, càng đắc ý vì lừa được Tuyên Đại Vũ, lại càng không khỏi thầm cảm thán bản thân 'ai nha mình cũng thật có khiếu diễn tuồng nha~'Tuyên Đại Vũ hiện tại ngay cả ăn cũng mất khẩu vị, biểu tình trên mặt vô cùng phong phú nha. Giây trước còn bất ngờ, giây sau liền mặt lạnh như tiền, xem như chuyện gì cũng không liên can đến mình.

Hạ Diệu rõ ràng nhìn ra được, trong đáy mắt Tuyên Đại Vũ hiện rõ một tia đau xót được che giấu cẩn thận.

"Thật đúng ý tôi!"

Tuyên Đại Vũ ngậm vàng cả buổi, đến lúc mở miệng liền chỉ nói được một câu không đầu không đuôi.

Hạ Diệu cũng không mấy ngạc nhiên, khẩu xà tâm phật, nếu không phải như vậy thì cũng không phải Tuyên Đại Vũ mà cậu quen biết.



"Cậu ta bây giờ chỉ có thể trông cậy vào tôi cho nên phải dùng mọi cách để lấy lòng. Nhờ tôi khuyên cậu. Cậu nói xem tôi có giúp hay không? Chúng ta là anh em bao nhiêu năm rồi, tôi giúp đỡ cậu ta chẳng phải rất có lỗi với cậu sao?"

"..."

Tuyên Đại Vũ quả thật đang nghĩ, ở vào tình thế như Vương Trì Thủy hiện tại, nếu không ra sức nhờ vả Hạ Diệu giúp đỡ thì cũng chẳng còn cách nào khác. Ăn nhờ ở đậu cũng không nói, đằng này lại còn suốt ngày khóc lóc kể khổ, đêm đến ồn ào quấy rối thì ai mà chịu nổi chứ.

Có thể là bị làm phiền thái quá, lâm vào cảnh chẳng đặn lòng nên Hạ Diệu mới phải nể mặt nói giúp cậu ta vài câu.

Còn Hạ Diệu thì...Đây là cái kiểu giúp đỡ gì chứ, không phải toàn khoe chiến tích cậu ta hành hạ 'tiểu nhị B' của tôi hay sao? Nghĩ nghĩ một hồi, Tuyên Đại Vũ vẫn là quyết định giữ im lặng, mặt tối sầm như muốn dọa chết người khác.

Hạ Diệu đối với loại biểu tình này của đối phương, không há mỏ ra cười được thì chính là uất ức muốn chết mà.

Hai người ngồi đối diện, trước mặt là một bàn đầy món ăn ngon nhưng ở vào cái tình cảnh này thì đố ai mà nuốt cho nổi. Nhưng bất quá lại không thể tùy tiện bỏ đi đống thức ăn này, tụi nó vốn vô tội a.

Rốp!!

Hạ Diệu trợn mắt ngây người, biểu tình đau khổ quay sang gọi phục vụ "Xin hỏi, cải này là ai xào vậy?" Đọc truyện tại Web Truyen Online . com

"Thưa, là do Viên Tổng xào." Phục vụ cẩn thận trả lời.

Hạ Diệu vừa nghe xong thì sắc mặt đại biến, vội vàng nhanh nhẹn đem vật thể lạ cứng cứng trong miệng mình phun ra.

Tuyên Đại Vũ thấy Hạ Diệu như vậy liền gấp gáp hỏi "Này, cậu không sao chứ?"

Hạ Diệu lúc này đang tập trung chuyên môn, một mực muốn đem cái thứ kia lôi ra ngoài để nhìn cho rõ, đến khi nhìn rõ rồi thì mặt mũi liền đen thui như đít nồi gào thét

"Đại gia nó! Tôi còn tưởng là ăn trúng kim cương, thế quái nào lại là sạn chứ!" Hạ Diệu cau có nhăn tít cả mày. Cái này là biểu hiện của hội chứng ăn dưa bở nói chung và quê độ nói riêng a

Hừ! Đã không có kim cương thì thôi, còn cố tình bỏ sạn vào cho mình nhai,Viên Tung nhất định là cố ý trả đũa việc hôm qua mình ôm Vương Trì Thủy. Viên Tung! cậu là đồ hẹp hòi!

"Gọi Viên Tung ra đây cho tôi!" Hạ Diệu nói với phục vụ.

"Viên tổng xào xong đi rồi."

"Đi đâu rồi?" Hạ Diệu thiếu chút nữa đã túm cổ áo người ta (với điều kiện kèm theo là người ta không phải phụ nữ)

'Cái này tôi cũng không biết!' Phục vụ thành thật trả lời.

"..."

Đang nói chuyện thì điện thoại trong túi lại reo, Hạ Diệu tiếc rẻ chép miệng một cái liền thò tay lấy ra xem – là Vương Trì Thủy.

"Hạ Diệu à tôi có tin tốt báo cho cậu đây, đảm bảo kinh thiên động địa luôn...tên tiểu tử kia rốt cuộc cũng sai người đánh tôi rồi...hahaha... tôi cuối cùng cũng bị đánh rồi...."

Hạ Diệu bởi vì bên kia còn có Tuyên Đại Vũ đang chông mắt nhìn nên không tiện biểu hiện ra ngoài, nét mặt trước sau vẫn giữ một vẻ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Khóe miệng khẽ nhếch lên hỏi lại

"Cậu đang ở đâu? Rõ ràng là bị đánh mà còn vui vậy à? Cậu không sao chứ?"

Vương Trì Thủy bên kia ồn ồn ào ào đủ loại âm thanh, mãi một lúc sau Hạ Diệu mới nghe rõ địa điểm, đang định nói thêm vài câu thì bên kia liền náo loạn chửi bới một trận rồi điện thoại đột ngột mất tín hiệu. Hạ Diệu ơ một tiếng.

Tuyên Đại Vũ nãy giờ đã nghe ra giọng 'tiểu nhị B' nhà cậu nhưng mà nội dung câu chuyện thì không nghe được, bắt đầu tò mò ngứa ngáy.

"Sao vậy?"

"Không có gì? Tôi muốn hóng mát một chút. Ăn xong chúng ta lấy xe đi một vòng đi!" – Hạ Diệu đề nghị.

.....

loading... var SC_CId = "170971",SC_Domain="n.ads1-adnow.com";SC_Start_170971=(new Date).getTime();

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Bất Khả Đáng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook