Thật Xin Lỗi, Cường Ngươi Rồi

Chương 29: Vô tình vu oan

Cực Đạo

22/10/2016

Từ khi phát hiện có một “ con rùa tiền tài” đáng chết mỗi đêm trời tối ăn tiền của nàng, Cao Lê cảm thấy cần xử lý một chút! Nàng trắng đêm chưa ngủ, trải qua một buổi tối suy nghĩ cặn kẽ, nàng vuốt bụng nói: “Cùng đồ ăn đánh nhau, ta chưa từng có thua!” Nhưng đó là một thứ toàn thân trên dưới đều có vỏ cứng, nàng làm sao có thể thu phục nó?

Căn cứ kinh nghiệm kiếp trước của nàng, nàng dường như có thể lấy nước sôi bỏng chết nó, nhưng là, nào có một cái nồi lớn như vậy? Nếu lấy đao đi chém, nó dường như có thể cắn lấy, ăn cái đó có thấm gì?

Nàng một bên âu yếm tiền, một bên động tác võ thuật đẹp mắt tâm tư suy nghĩ đối phó con rùa tiền tài kia!

Sau đêm qua con mèo trắng kia lại xuất hiện bên cạnh nàng. Bất quá, lúc này nó giống như con nít, trốn sau cây cột, chỉ nhô đầu ra liếc trộm nàng, còn tưởng rằng nàng ko thấy.

Cao Lê đưa mắt xem tình hình, cười gian một chút, cố ý đem tiền ném trước mặt nó, dụ dỗ nó đi ra. Rõ ràng nó đã nhìn đến khó chịu, móng giơ lên định bổ nhào vào tiền, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Nàng ko thể ko tán thưởng cái sự kiên nhẫn của mèo kia. Nó luôn luôn đi theo nàng đến phía sau núi đổ tiền, đến tiền đường ăn cơm, thậm chí đến xem hồ cá lao ngư, cuối cùng bên dòng suối nhỏ ăn cá nướng.

Cao Lê đem cá nướng bỏ vào trong miệng, có tư có vị ăn, mèo trắng kia rốt cục nhẫn nại không được . Nó đi ra trước mặt nàng, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, ngẩng đầu đối nàng meo meo kêu vài tiếng!

Cao Lê cố ý ăn cá phát ra tiếng thật lớn, ra vẻ nói: “Ăn ngon! Thật sự là ăn ngon!”

Méo trắng thấy nàng không cho mình ăn, đành phải đi đến bên người nàng, kề bên người nàng nhiễu lai nhiễu khứ, dùng một thân da lông chạm vào nàng.

Cao Lê nhìn nó liếc mắt một cái nói: “Ngươi muốn ăn cá của ta, phải để ta ôm đó nga!”

Con mèo trắng nhăn lại mày, củ kết liễu một hồi lâu!

Cao Lê tiếp tục tăng giá nói: “Còn cho ta vuốt ve nữa!”

Mèo trắng liếc nàng một cái, nghiêng đầu đi!



“Ko đồng ý thì thôi!” Nàng tiếp tục ăn, còn đem xương dư ném ở trước mặt nó.

Mèo trắng đi đến ngửi một chút mấy cây xương cá, càng thêm không nhịn được, nó chạy đến Cao Lê bên người, kêu to, dường như đối với nàng phát giận nói: “Mau cho ta ăn! Ta muốn ăn !”

Cao Lê vì ko cho nó ăn vào, lập tức đứng lên, nói: “Ta ăn xong cá của ta liền đem quăng, ta mới ko cần để ý ngươi!”

Con mèo trắng ương ngạnh bổ nhào vào người Cao Lê, vươn móng vuốt theo quần áo bò lên trên, một đường Hướng Cao lê trên tay cá tiến quân.

Cao Lê nhìn thấy dáng vẻ nó vì cá điên cuồng, cảm thấy hết sức buồn cười, đành phải một bàn tay ôm nó, tay kia thì róc cá ăn cho nó ăn. Cái kia mèo một ngụm cắn được cá, bởi vì sợ Cao Lê đoạt nữa trở về, từ người Cao Lê lập tức nhảy xuống, chạy đi.

Cao Lê nhìn nó dáng vẻ gấp gáp, vừa bực mình vừa buồn cười, cũng theo hướng mèo chạy mà đuổi theo.

Vì thế trên núi có một cảnh tượng: một con mèo gặm nửa con cá trong miệng lao đi, một người phía sau vừa hô vừa truy! Cao Lê vốn là đuổi ko kịp mèo , bất quá nó ngậm lấy một nửa con cá, hành động rất không tiện, thế nào cũng chạy không nhanh! Sở dĩ lọt vào Cao Lê vây đuổi chặn đường, nó đành phải hướng hẻo lánh chạy đi. Cao Lê đuổi đến cao hứng không có chú ý, cũng đuổi theo!

Đột nhiên, mèo trắng dừng bước, vẫn ko nhúc nhích.

Cao Lê cười nói: “Thế nào đi ko đặng sao? Nhìn ngươi này con mèo ham ăn còn chạy…” Nàng phát hiện mèo trắng ko thích hợp, bởi vì nó quay đầu, nhìn nàng meo một tiếng, đại đại ăn một miếng cá thịt, ko lại kéo cá đi rồi, ngược lại hướng nồng đậm trong bụi cỏ mặc. Cao Lê bất đắc dĩ vốn ko nghĩ cùng nó đi. Nhưng là mèo trắng phát hiện nàng ko cùng lại đây, lại quay đầu hướng nàng meo meo kêu. Nàng đi qua nó sau, nó lại đi thảo ở bên trong mặc, như thế vài lần, khiến nàng cảm thấy con mèo này có vẻ như muốn nàng đi theo nó. Nàng nghĩ đến đây động vật dường như đều có điểm linh tính, nói ko chừng có những chuyện gì phát hiện, cũng cùng nó đi.

Thật ko ngờ con mèo này cư nhiên đi đến trên cây.

Nàng mang đầu đối với nó nói: “Ta không có tay chân linh hoạt như ngươi, làm sao leo được!”

Con mèo kia có vẻ như thực sự vội, tùng trên cây nhảy lên xuống dưới, cắn quần của nàng, dường như muốn tha nàng đi.

Cao Lê nở nụ cười, phun nước bọt chà chà hai tay, nhớ lại phương pháp bản thân mình hồi còn nhỏ trèo cây, 10 phần khó khăn bò lên cây. Nàng ngồi xong sau, vừa định nói: “Sao lại thế này?”

Lúc này, một trận gió to thổi qua, đột nhiên con mèo buông cá dừng lại! Bởi vì, vừa rồi chạy trốn mau, Cao Lê đem đèn lồng cho để tại nơi đó, sở dĩ chạy đến đèn lồng quang, có thể nhìn đến có vẻ như có một con rắn nhỏ này nọ, ở cẩn thận tra xét con cá kia! Ko bao lâu, nó ngửa mặt lên trời thét dài, gầm to lên: “Bạch Hổ! Ngươi thật to gan, lại dám ăn Tử Long tôn của ta, ngươi có giỏi thì ra đây! Ta muốn quyết đấu với ngươi! Bạch Hổ!”



Cao Lê một trận vựng hồ, nhìn chằm chằm mèo trắng, nhẹ giọng nói: “Ngươi chính là Bạch Hổ?”

Méo trắng lắc lắc cái đuôi, nằm rạp xuống phục ở trên nhánh cây cũng ko nhúc nhích nhìn chằm chằm con vật kia .

Cái kia kêu “Xà” một hồi lâu, một trận gió núi thổi qua, một con vật trắng muốt có hoa văn trên mình thổi một thổ cầu lớn bay đến, ngừng đến trước mặt con vật kia, tức giận nói: “Thanh Long, ta đã nói qua rất nhiều lần, cá đó không phải ta giết!”

Thanh Long chỉ vào nửa con cá trên đất nói: “Nửa người hài cốt Long nhi của ta còn dấu răng của ngươi, ngươi còn dám nói dối!”

Bạch Hổ cả giận nói: “Có tin hay không là tùy ngươi! Nhưng nếu ngươi cứ vu oan, ta cũng ko sợ ngươi!”

Thanh Long mở to hai mắt nói: “Ngươi… Ngươi lại còn nói ta… Vu oan! Ta liều mạng với ngươi!” Nói xong, nó cùng Bạch Hổ đánh nhau.

Cao Lê thấy bọn nó đánh nhau khó hoà giải, một con dùng triền dùng cắn, một con bổ nhào có xả, ở giữa còn có biết một ít cát bay đá chạy, cùng điện thiểm Lôi Minh, nhưng đều là cục bộ cùng tiểu phạm vi !

Bên này, trăng sáng sao thưa, bóng cây nồng đậm, yên tĩnh bình thản.

Bên kia, mưa rền gió dữ, thiên hôn địa ám, tinh phong huyết vũ.

Cao Lê cảm thấy có chút ngượng ngùng, nói với con mèo trắng bên cạnh nói: “Chúng ta có nên giải thích với chúng nó, nói con cá kia là chúng ta ăn không?”

Com mèo quay đầu nhìn nàng một cái, lại nhìn hiện trường máu tươi tung toé dưới kua, ánh mắt cực kỳ rối rắm.

Cao Lê nhìn hai con dã thú kia dường như ko phải cái loại ngũ giảng tứ mỹ huân đào lương thiện, phỏng chừng bản thân mình vừa nói như vậy, nhất định sẽ bị chúng đồng thời công kích tại đây. Nàng là ko sợ hai con động vật nhỏ này, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện thừa nước đục thả câu. Nàng nghĩ nghĩ nói: “Chờ bọn nó đánh mệt rồi, ko thể đánh lại , nói sau! Như vậy, chúng nó còn đang khôi phục, phỏng chừng chạy trốn cũng tương đối dễ dàng!”

Nàng ngáp một cái, nghĩ rằng vậy thì chờ đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Xin Lỗi, Cường Ngươi Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook