Thật Sự Có Cái Gọi Là Số Phận Sao?

Chương 4

Tinh Linh Mèo

24/02/2016

Càng đến sát ngày thọ yến, sứ giả các nước kéo về Phong Thành càng đông. Từng đoàn, từng đoàn mang theo trân châu lục bảo cùng không ít mưu mô, toan tính tiến vào hoàng cung.

Thượng Quan Vu không phải kẻ ngốc, hắn nhìn ra ẩn bên trong sự hiền hòa hữu nghị bình yên là từng đợt sóng ngầm, hắn phải ngăn chúng bùng nổ ở Thiên Thần Quốc. Để làm được việc này, hắn phải tập trung cao độ không có nhiều thời gian dành cho Lê Thiên Vu, hắn thật không còn cách nào khác.

Khác với sự lo lắng lao tâm của trượng phu, Lê Thên Vu trong khoảng thời gian này lại rất vô tư, thậm chí rảnh rỗi đến mức buồn chán. Trước đây tuy cũng không khá hơn bao nhiêu nhưng nàng còn có thể tìm Thượng Quan Vu với Thượng Quan Điền đùa giỡn, giờ thì ai cũng bận, không thể tìm ai làm sự nhàm chán lại tăng lên một bậc.

Cũng may còn nha đầu Tiểu Tam ở bên nàng, hôm nay không biết nàng ta chạy đi đâu, bỏ nàng một mình buồn muốn chết, mấy cung nữ trong Đông Cung chẳng ai hợp ý nàng hết. Cổ nhân nói không sai, rảnh rỗi sinh nông nổi, Lê Thiên Vu là minh chứng rõ nhất cho câu nói này. Hành động nông nổi của nàng là trốn ra khỏi cung chơi, khả năng quan sát nhạy bén và cái đầu thông minh của nàng toàn dùng vào những truyện không đâu, rất lãng phí nha.

Sau vài tháng ở trong cung, nhân vật rảnh rỗi nhất hoàng cung đã vô tình để ý được cách bố trí thị vệ và cấm quân trong cung, đồng thời cũng tìm hiểu luôn kiến trúc hoàng cung. Nhân tiện nàng cũng tính luôn thời gian và vị trí an toàn để vượt qua hàng ngàn thị vệ và cấm quân được huấn luyện kĩ càng. Nếu Hoàng Giao Chính mà biết được đám người do hắn huấn luyện dễ vượt qua thế, hắn chắc sẽ tức chết.

Sau khi lôi dưới đấy giương đồ ra được bộ quần áo gọn gàng thoải mái nhất, tháo đám trâm trên đầu ra, buộc lại mái tóc dài theo kiểu đuôi ngựa của các cô gái hiện đại, cho gối vào đống chăn, giả như người đang ngủ, Lê Thiên Vu bắt đầu chờ đợi thời gian, bắt đầu hành động.

Trèo (chui) qua hơn chục bức tường, vượt qua 13 trạm gác, giờ nàng đang tung tăng ngoài phố. Vượt qua được đội quân tinh nhuệ như thế làm cho nàng cảm gác rất có thành tựu. Cái gì trên đời cũng có kẽ hở, quân đội bảo vệ hoàng cung cũng vậy, dù có tinh nhuệ chặt chẽ đến đâu cũng có sơ hở, chỉ cần chú ý một chút là có thể nhìn ra, nàng có lẽ phải nói cho Thượng Quan Vu biết, nếu để kẻ thù phát hiện ra kẽ hở này thì thật nguy hiểm.

Mà không được, nói ra rồi nàng còn trốn ra hoàng cung được sao, kệ hắn đi. Nàng phải đi Lê Ngọc các tìm bảo bối Lê Đức của nàng đã, phải kiểm tra xem hắn dạo này quản lý đống tài sản của nàng thế nào rồi. Mang tâm trạng vui vẻ hướng Lê Ngọc các, ai ngờ vừa đến cửa nàng liền đâm trúng một người từ bên trong đi ra, cả hai đền ngã trên mặt đất.

Lê Thiên Vu bản chất là một ngôi sao quốc tế, việc giữ hình tượng trước đám đông đã thành phản xạ tự nhiên của nàng. Ngay khi vừa ngã xuống, không đợi ai đến người khác giúp đỡ, nàng lập tức tự mình đứng lên, chỉnh lại quần áo cùng tư thế rồi hướng người đối diện mỉm cười, đưa tay ra:

- Thật xin lỗi, ta đỡ ngài dậy.

Đây chẳng qua chỉ là một động tác xã giao giữ hòa khí bởi cả hai đều có lỗi. Nào ngờ tên đứng sau người vừa ngã bỗng nhảy dựng lên, gạt tay nàng ra, mở miệng mắng:

- Tiểu tử thối, dám đâm vào chủ tử nhà ta ngươi chán sống rồi hả.

Lê Thiên Vu rơi vào tình trạng dở khóc dở cười, đây rõ ràng chỉ là một tai nạn, hắn có cần làm ầm lên như thể nàng phạm phải tội chết thế không. Vốn định đỡ chủ tử hắn dậy, thấy hắn khí lực tốt như vậy hẳn là có thể giúp chủ tử mình. Nàng thu tay lại, quay người bước vào trong.

Mới đi được vài bước, tên kia đã hét lên:

- Tiểu tử, người đi đâu.

Mắt ngươi mù sao, không thấy người ta đang đi vào trong à. Thiên Vu không để ý đến hắn, tiếp tục đi, tên kia sau khi đỡ chủ tử mình dậy quyết không bỏ qua, chạy vọt lên chặn phía trước nàng:

- Ta đang gọi ngươi đấy.

- Ta sao, không biết có việc gì?

Hắn trợn mắt lên:

- Ngươi đâm phải chủ tử ta, còn muốn chạy sao.

Thiên Vu có xúc động muốn đáng người, đánh chết người trước mắt. Hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình không thể đánh nguời trong tiệm nhà mình được, có đổ vỡ gì thì người chịu thiệt vẫn là mình. Nàng mỉm cười, cười một cách khuynh đảo chúng sinh là tên trước mặt lóa mắt, đơ luôn.

Nàng không rảnh mà cười với hắn, nàng nhanh chong chuyển nụ cười của mình sang nạn nhân vừa bị đâm vào:

- Ta va vào ngài, ta đã xin lỗi, nhưng nếu ngài và nô bộc của ngài chưa nghe thấy, ta xin chân thành xin lỗi ngài một lần nữa.

Thời điểm nhìn thẳng vào mặt kẻ vừa bị đâm chúng kia, Lê Thiên Vu thất thần. Khoảnh khắc đó không kéo dài lâu, nàng rất nhanh lấy lại tinh thần, trong lòng âm thầm chửi thề, sao ở cái thế giới này lắm kẻ đẹp như vậy. Tên này có vẻ đẹp rất đáng sợ nha, cái mặt này có thể gây mất nước hại dân đấy.

Người kia hình như hơi bất ngờ với thái độ của nàng, hắn đứng yên không nói gì. Không nói gì tức là đã đồng ý với lời xin lỗi, nhìn hắn cũng không giống kẻ ngốc không hiểu nàng nói gì. Đã không phản ứng thì nàng đi thôi, vừa xoay người định đi thì hắn đột nhiên lên tiếng:

- Mời ta uống trà đi.

Lê Thiên Vu quay lại nhìn hắn đầy nghi hoặc, hắn tiếp:

- Một ly trà xin lỗi, chắc người có thể mời ta chứ.

- Mời lên lầu.

Thiên Vu không thể làm gì đành mời hắn lên lầu, gọi nguời mang cho hắn một ấm trà thiết quan âm hảo hạng cùng vài món bánh. Nàng vừa rót trà cho hắn, vừa mang vẻ mặt cực kì “hối lỗi” nói:

- Thành thật xin lỗi, khi nãy ta thực sự không cố ý, xin lấy trà thay rượu xin lỗi ngài.

Nói rồi rất khí phách giơ ly trà lên cao, hắn cũng cầm chén của mình lên, cực kì mị hoặc nói:

- Được ta chấp nhận lời xin lỗi của ngươi.

Đưa ly trà lên miệng nhấp một ngụm, cười đến điên đảo chúng sinh:

- Vậy xin hỏi vị tiểu công tử đây tên họ.

- “Bèo nước gặp nhau, cần gì biết tên họ”. Thiên Vu cười cười, đứng dậy hành lễ với hắn: “Ta đâm vào ngài, là ta không đúng, ta đã kính trà xin lỗi, ngài cũng đã nhận lời xin lỗi của ta, không còn việc gì nữa, ta xin đi trước, ngài cứa thong thả uống trà ăn bánh, ta sẽ thanh toán. Cáo từ.”

Vừa nói xong không đợi hắn phản ứng nhanh chóng rời đi, nhằm phòng làm việc của Lê Đức mà hướng tới.



Tên yêu nghiệt bị bỏ lại trên bàn trà, nhàn nhã tự châm cho mình ly trà, đưa ly trà lên ngang mũi, ngửi ngửi, cười đến gian tà, miệng khẽ thốt ra vài từ:

- Mắt màu lục bảo.

--- -----ta là đường phân cách màu lục bảo---- ------

Lê Thiên Vu sau khi tìm thấy Lê Đức, lại sau một hồi ôm ôm ấp ấp, bắt đầu kiểm tra sổ sách, không phải nàng không tin tưởng Lê Đức, nàng chỉ muốn kiểm tra lời lãi thế nào thôi.

Càng xem tâm trạng càng tốt, Tiểu Đức nhà nàng quả nhiên là thiên tài, nhìn xem, nhìn xem, mới có thời gian ngắn như vậy hắn đã làm gia tài nhỏ của nàng trở thành khổng lồ như thế. Hắn còn mở cả tiền trang, cứ đà này, chỉ ba năm sau, nàng sẽ giàu không thua kém gì Lê gia đâu.

Muốn thu được nhiều thì tiền vốn bỏ ra không thể ít, nàng và Tiểu Đức đều hiểu điều này. Sau một hồi bàn bạc, hai tỉ muội nhà họ Lê quyết định sẽ mở một mạng lưới thông tin xuyên quốc gia.

Để có được một mạng lưới thông tin lớn như thế không phải là việc đơn giản, đầu tiên phải đào tạo được một đội săn tin chuyên nghiệp. Đội ngũ ban đâu này sẽ là cơ sở cốt cán để tạo nên các cơ sở ngầm. Sau con người, còn phải xây dựng hệ thống cơ sở, hệ thống và cách thức truyền tin. Chà cũng tốn không ít tiền bạc và thời gian.

Lê Đức là một tiểu tử cực kì thông minh, biết nhìn xa trông rộng, hắn hiểu được trong mọi việc biết dùng người là điều mấu chốt để dẫn tới thành công. Và tất nhiên hắn đã nhanh chóng triệu tập cho mình một hàng ngũ nhân tài cùng cao thủ đệ nhất, bọn họ đều coa tài năng riêng, rất hữu dụng. Với tính toán của hắn, chưa đế một năm hệ thống thông tin kia sẽ hoàn thành.

Sau khi thành công gặp được Lê Đức, Thiên Vu lại theo lộ trình cũ trở về cung, nàng không dám đi thăm cha mẹ, sợ sẽ bị ca cho một bài vì lén ra khỏi cung.

Vừa về đến Đông cung, đang thay y phục, chải tóc thì Tiểu Tam chạy hồng hộc vào, mang vẻ lo lắng chất vấn nàng:

- Chủ tử, người vừa đi đâu vậy?

Lá gan nàng ngày càng lớn hơn rồi nha, giờ còn có cam đảm chất vấn nàng nữa.

- Ra ngoài đi dạo thôi.

- Người trốn ra khỏi cung sao, người có biết làm thế rất nguy hiểm, nếu bị phát hiện thì không hay đâu, đấy là chưa kể giờ tình hình kinh thành rất phức tạp, nếu người xảy ra chuyện gì...

- Ta biết rồi, ngươi nói nhiều quá.

- Nô tì chỉ....

- “Ta là chủ tử hay ngươi đây.” Thiên Vu làm bộ tức giận.

Tiểu Tam quả nhiên bị dọa sợ ngay lập tức quỳ xuông xin tha thứ:

- Chủ tử, người đừng tức giận, nô tì biết lỗi.

Nhìn dáng vẻ nàng xem, có giống bộ dạng của người kia xem có chút nào giống đang hối lỗi không. Thiên Vu cảm thán không thôi. Nàng là quá dễ dãi với nô tì rồi, các nàng đều chẳng coi nàng ra gì, đúng là tạo nghiệt nha. Tự coi thường chính mình, nàng đành thở dài.

- Đứng lên đi, nhìn mặt ngươi khó coi muốn chết. Ta đói rồi, ngươi còn quỳ ở đấy.

Tiểu Tam đứng dậy, vẻ mặt tươi cười:

- Nô tì đi lấy cho người ít điểm tâm và trà.

- Đừng, ta muốn ăn mì, đi nấu cho ta bát mì đi.

- Dạ.

Tiểu Tam rất nhanh làm cho nàng một bát mì thịt bằm lớn, mì nàng ta làm quả nhiên ăn rất ngon. Tiểu Tam đứng cạnh nhìn chử tử ăn, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Lê Thiên Vu rất nhanh nhìn ra sự bất thường, nàng buông đũa xuống, nhìn thẳng vào Tiểu Tam:

- Ngươi có gì muốn nói thì nói đi.

- Nô tì... lúc này ở phòng bếp nghe mấy vị thái giám nói...

- Nói cái gì?

- Thái giám nói, mấy vị sứ gỉa lần này sang chúc thọ hoàng thượng toàn là các công chúa, đại mĩ nhân có tiếng.

- Vậy thì sao?

- “Thái tử phi.” Tiểu Tam tức giận. “Bọn họ chắc chắn được cử đi để hòa thân, người không lo lắng sao?”

- “Tại sao phải lo lắng?” Lê Thiên Vu tiếp tục cầm đũa ăn mì, lười biếng nói.

- Người xem, bọn họ đều xinh đẹp như vậy, nam nhân nhìn thấy chắc sẽ siêu lòng, thái tử mặc dù rất yêu thương người nhưng soa dám đảm bảo ngài ấy không bị bọn họ quyến rũ chứ, người còn không nhanh nghĩ biện pháp.

- Được rồi, ta biết rồi, ngươi mau giúp ta mang bát đi.

Thiên Vu tìm cách đuổi Tiểu Tam đi, nàng nói nhiều quá, thật phiền. Nàng tuy biểu hiện thế nhưng trong lòng lại thấy rất vui, có người lo lắng cho mình, nàng có thể nhìn ra, Tiểu Tam là thật tâm. Nàng mang danh người ngốc vào cung, ở trong cung không ai để nàng vào mắt, ngay cả cung nữ của nàng cũng ít hơn bình thường. Nếu không phải Thượng Quan Vu khắp nơi tỏ ra yêu thương nàng thì chắc bọn họ cũng không mặc kệ nàng muốn sống sao thì sống như hiện tại.



Nàng biết Tiểu Tam lo lắng nàng bi thất sủng thì sẽ khó sống trong cung này, nhưng Tiểu Tam à, ngươi đã lo lắng thừa rồi, nếu Thượng Quan Vu dễ dàng bị mê hoặc như thế thì hắn đã không phải là Thượng Quan Vu của ngày hôm nay rồi. Không hiểu tại sao, trong lòng nàng có một niềm tin rất lớn đối với vị trượng phu này.

Ngày tháng cứ thế mà trôi qua, Lê Thiên Vu vẫn cứ ra ra vào vào Đông cung rảnh rỗi không có việc gì làm trong khi Thượng Quan Vu thì bận tối mắt tối mũi. Thọ yến này thật sự rất quan trọng, nó không chỉ là một bữa tiệc chúc thọ bình thường, nó còn là một nghi thức ngoại giao. Làm người Hoàng tộc thật mệt.

Sau cả đống thời gian chuẩn bị, thọ yến cuối cùng cũng đến, nàng cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng phu quân nhà mình. Hắn dẫn đầu một đoàn cung nữ thái giám, trên tay mỗi người đều bê một cái khay lớn. Nhìn thấy nương tử nhà mình, mặt Thượng Quan Vu lập tức thanh xuân phơi phới.

- Vu nhi!

Nghe thấy tiếng gọi của hắn, không hiểu sao da gà toàn thân nàng lập tức nổi hết lên. HẮn không phải bận dộn chuẩn bị thọ yến sao, khi nào có thời gian rảnh chạy đến đây.

- Vu, chàng là trốn việc chạy đến chỗ ta sao? Cẩn thận bị phụ hoàng trách phạt nha.

- “Ta là nhớ nàng lên mới tới, tướng công nàng vứt bỏ công việc đến thăm nàng, nàng không phải nên đặc biệt cao hứng chạy đến ôm ta vui mừng sao?” Hắn cười cười nhìn nàng, còn mở rộng vòng tay ý bảo nàng tiến vào.

- “Vu, chàng biết không?” Thiên Vu cực kì phối hợp chạy vào lòng hắn, cười gian tà làm nixng.

Thượng Quan Vu đang cực kì sung sướng, lần đầu tiên nàng phối hợp với hắn như thế, điều này có phải chứng tỏ trong lòng nàng có hắn cũng nhớ đến hắn. Nghĩ rồi không tự chủ ôm nàng chặt thêm một chút, trong mắt tràn ngập ôn nhu:

- Chuyện gì?

- “Ta mới không cần tướng công không có tiền đồ như thế.” Nói xong, xoay người ra khỏi lòng hắn.

Nhất thời, hắn cùng cung nữ, thái giám phía sau cứng người. Thượng Quan Vu là do không thích ứng kịp nàng nhanh như vậy đã rời khỏi vòng tay hắn. Còn cung nữ, thái giám là vì sốc quá mà không nói nên lời. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thái tử cũng có lúc ôn nhu như thế, cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy có người dám đùa giỡn thái tử, xem ra lời đồn thái tử sủng vị thái tử phi này tận trời là thật.

Thượng Quan Vu rất nhanh khôi phục, ngừng đùa giỡn, nghiêm túc:

- Ta mang trang sức và lễ phục đến cho nàng.

Hắn vừa rứt lời, hơn chục cái khay đang được cung nứ thái giám cầm lập tức được đặt ngay ngắn trên bàn. Nhìn đống đồ, Thiên Vu suýt ngất, nàng lắp bắp hỏi:

- Ta phải mặc hết chỗ này sao.

- Đúng vậy.

- Chúng rất nặng.

- Đây là trang phục truyền thống bắt buộc.

- Cũng rất nóng.

Thượng Quan Vu hiểu nàng không thích những bộ trang phục cầu kì, nặng nề, ngày thường trang phục nàng mặc đều hết sức đơn giản, dễ mặc dễ hoạt động, nói trắng ra là nàng lười lại ngại mệt.

- Ta biết nàng không thích, ta cũng không có cách. Lễ phục phải thể hiện được sự uy nghiêm của hoàng gia nên chất liệu phải dày, đủ độ cứng, không chỉ nàng mà các cung phi cùng phu nhân tam phẩm trở nên cũng đều phải mặc như vậy. Nàng chịu khó một chút.

Sự uy nghiêm sao.

- Chỉ cần ta giữ nguyên màu sắc cùng kiểu dáng, ta có thể thay đổi chất liệu cho nhẹ và mát hơn một chút không?

- Nàng định làm gì?

- Chàng yên tâm, ta không làm gì cả, lễ phục nhìn vẫn sẽ như vậy, không khác chút nào, ta chỉ thay đổi chút chất liệu để cho nhẹ và thoáng hơn thôi.

- Nàng muốn làm cũng không kịp rồi, chỉ vài canh giờ nữa là thọ yến của phụ hoàng rồi.

- Vậy ý chàng là đồng ý cho ta làm.

- Uhm.

- Tốt quá. Hôm nay không kịp cũng không sao, trong cung có nhiều yến tiệc như vậy, ta chuẩn bị trước để sau này dùng cũng được. Nhưng...

- Nàng muốn gì?

- Ta có thể mượn vài thợ dệt, nhuộm, may của viện dệt với một ít tơ tằm và hóa... à nguyên liệu nhuộm được không?

Nàng lại định làm cái gì đó khác người, cái đầu nhỏ của nàng luôn luôn có nhiều suy nghĩ kì quái. Hắn luôn không đoán được nàng sẽ làm gì nhưng lại luôn muốn ủng hộ nàng vô điều kiện, thưởng thức các tác phẩm nàng làm ra.

- Viện dệt là do Vân phi quản lí, bà ta chắc sẽ không đồng ý cho nàng mượn thợ. Nếu không ta tìm thợ và nguyên liệu từ bên ngoài cho nàng.

- “Thật chứ?” Thiên Vu sung sướng nhảy lên, chạy đến ôm Thượng Quan Vu, hôn một cái vào má hắn. “Vu chàng là tốt nhất.”

Lần thứ hai trong ngày, Thượng Quan Vu và đám cung nữ thái giám bị nàng làm cho đơ hình. Trong lúc mọi người còn đang ngây ra, Lê Thiên Vu đã gọi cung nữ của bản thân, chạy đi trang điểm thay y phục.

Thượng Quan Vu đứng đó như kẻ ngốc, thậm chí còn đưa tay sờ lên má mình, mỉn cười ngây ngô. Lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn, nàng chủ động , chủ động nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thật Sự Có Cái Gọi Là Số Phận Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook