Thanh Xuân Của Tôi Mang Tên Cậu

Chương 41: Giận (2)

yumetan.N

26/10/2019

Theo như lời con thư nói thì hai người đã đi đâu đó trong khi cô đi nói chuyện với giáo viên ở văn phòng. Nghe nhỏ nói, tim cô như bị rớt một nhịp vậy. Không dài dòng với nhỏ, cô liền đi kiếm cậu, con Thư có đoán là hai người sẽ ở sau sân trường học để nói chuyện vì vậy cô cứ hướng thẳng về phía sân sau mà đi tới.

Đúng y như lời con thư nói, khi cô đi đến thì thấy cái cảnh tượng mà trong truyện ngôn tình học đường hay có, cô gái e thẹn ngại ngùng ẹo tới ẹo lui nói lắp ba lắp bắp không nên lời trước mặt cậu trai mà cô ấy thích. Cái cạnh này thật là làm cô muốn nổi da gà vì cái độ sến súa của nó, cô cũng chẳng hiểu người không bao giờ làm mấy cái trò này như cậu bây giờ lại đang đứng đây. Cô liền tìm một chỗ để trốn để xem nó như thế nào vì cô biết bây giờ xuất hiện thì không hay lắm đâu.

Lúc này ngay chỗ của cậu...

- E...e...em..._ Cô em gái kia đang rất cố gắng để thổ lộ tình cảm của mình.

Cậu thì chẳng quan tâm lắm về cái vật thể sống đang đứng trước mặt mình đây. Cậu chỉ nghĩ về chuyện có thể làm sao cho cô ghen thôi, thật muốn nhìn khuôn mặt lúc giận của cô, nó rất đáng yêu, chỉ nghĩ đến cô là cậu không nhịn được mà phì cười trước mặt cô em gái này khiến cô ta bắt đầu sinh ảo tưởng. Cái cảnh tượng này thật dễ gây hiểu lầm a, cô đang trốn tronng bụi cây gần đó cũng nhìn thấy cậu đang cười với cô gái đó.

Cô như bị đứng hình, trái tim như bị ai bóp nghẹn lại vậy, cô không thích điều này chút nào cả.

- Em...emm thích anh! Em...có thể làm..._ Cô gái kia cứ tưởng cậu đang cười vớ mình liền mừng không ngớt.

Cậu không nói gì nhìn cô gái trước mặt mình, cậu nói

- Cô có thể làm gì?

- Bạn...bạn...gái anh..._ Cô ta ấp úng nói

- Bạn gái tôi cái gì? Ý nói là cái cô đang trốn trong bụi cây kia sao?_ Cậu nói

*Ý là ông này ổng hiểu nhầm là bà em gái biết Thụ Thụ đang trốn đằng bụi cây nên mới nói thẳng ra luôn nhưng thật ra ý của người ta không phải là như vậy. Mà lỗi cũng là bà em gái thôi, tại bả không nói tròn câu ahihi :))

Nghe cậu nói, cô nhóc năm nhất và cả cô đều ngơ ra. Cô thì thấy mình bị lộ rồi liền đi ra ngoài trong tình trạng khó xử ở mức maximum*. Cô cười cười bước ra khỏi bụi cây nhìn hai người đang đứng nhìn mình, cô càng ngượng ngạo đứng đực tại chỗ

- Xin lỗi, tôi không cố ý xem đâu, hai người cứ tiếp tục đi, tôi đi đây_ Cô nói rồi định chạy đi nhưng...

- Lại đây_ Cậu nói



- Tôi sẽ cản trở hai người mất..._ Cô run run nói

- Anh nói em lại đây_ Cậu trầm giọng xuống.

Cô đành phải quay lại đi đến bên cậu, cô bé năm nhất kia vẫn chưa hiểu chuyện đang xảy ra, cô gái này là ai?

- Hoa có chủ rồi tìm hoa khác đi_ Cậu nói

- Vậy...vậy... chị đây là?

- Chị...chị...chị là bạn gái của anh ấy...Chị xin lỗi, chị không cố ý chen ngang chuyện đâu...thật lòng xin lỗi em_ Cô cúi đầu xin lỗi cô bé kia

- Không...không sao đâu ạ! Em đã biết là mình sẽ không có cơ hội đâu nên là có chị hay không thì em vẫn không được chấp nhận đâu ạ. Em xin phép_ Thế là cô bé kia chạy đi để lại hai người ở lại.

Khi bóng em gái năm nhất biến mất, cả hai đều im lặng cho tới khi tiếng chuông reo hết giờ nghỉ trưa cô mới mở lời.

- Chuông reo rồi, chúng ta đi về lớp thôi_ Cô nói

- Em đang giận sao?_ Cậu nhìn cô

Cô không nói gì liền đi về phía trước, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn cậu khiến cậu hơi khó hiểu, cô bị sao vậy?

- Này! Em làm sao thế hả?_ Cậu đuổi theo

- Không có gì cả?_ Cô nói chuyện nhưng không nhìn thẳng vào cậu nói mà quay mặt đi chỗ khác.

- Em tại sao lại không nhìn anh?

- Chúng ta nên nhanh về lớp nếu không giáo viên sẽ trách phạt_ Cô vùng tay cậu ra chạy đi



Cậu tức rồi cô vì sao lại làm như vậy còn không nhìn mặt cậu từ lúc đó, cậu hỏi cũng chỉ nói qua loa không đúng ý. Thật là... cô ấy bị làm sao thế nhỉ?

Còn nữa...

_Hết chương 42_

[NGOẠI TRUYỆN]

Thụ Thụ chúng ta ghen rồi!

Lục Nhất Lâm: Này tg! Thụ Thụ của tôi xảy ra chuyện gì vậy?

Con tg: Ủa bả thành bộ dạng đó là do ai vậy?

LNL: Thì do ngươi chứ ai, hỏi ngu.

Con tg: Ơ! Tui thì liên quan quái gì tới hai người?

LNL: Ngươi viết ra bộ truyện này mà.

Con tg: *Lạy sml*

LNL: Thế cuối cùng là cô ấy bị gì?

Con tg: Thì bả ghen rồi đó, ông làm bả ăn dấm rồi đấy. Đúng ý ông rồi còn gì.

LNL: Thế à?

Con tg: (-.-)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Của Tôi Mang Tên Cậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook