Thành Thời Gian

Chương 29

Giảo Giảo

24/05/2013

Cố Trì Quân kéo tôi ra khỏi sân khấu kịch.

Xe của anh đỗ ở khu gần đấy, anh không nói câu nào liền nhét chìa khóa xe cho tôi rồi ngồi vào ghế phụ.

Tôi thở dài, đúng là làm người nổi tiếng nó quen rồi. Nhận lệnh mà khởi động ô tô, cầm vô lăng hỏi anh: “Cố tiên sinh, xin hỏi muốn đi đâu vậy ạ?”

“Đi ăn.”

Anh không nhắc tới còn được, vừa nhắc đến tôi liền nhớ ra, chúng tôi vì bận rộn vở kịch mà không ăn cơm, chắc chắn anh cũng thế. Chỉ là bây giờ có lẽ cũng tám giờ rồi, đúng vào thời gian dùng bữa, lại là năm mới nữa, e rằng chỗ trống trong các nhà hàng thực sự không nhiều. Nhưng tôi tuyệt đối không muốn đến nhà anh, mặc dù khả năng nấu nướng của anh so với đầu bếp của đa số nhà hàng còn ngon hơn nhiều.

Cuối cùng đi tới nhà hàng lần đầu tiên chúng tôi cùng đi ăn. Từ bãi đỗ xe tôi đã biết, chỗ này quả thực rất đông. Cố Trì Quân quả thực đã sớm đặt chỗ từ trước.

Từ chỗ ngồi của chúng tôi nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao. Thực sự là một buổi tối năm mới đẹp đẽ, tuy có hơi lạnh một chút.

Tôi thực sự đói sắp chết, vui vui vẻ vẻ ăn cơm.

Cố Trì Quân lại không giống như đứa có tướng ăn khó coi như tôi, động tác rất nho nhã.

“Trước đây không cảm thấy em thích nhà hàng này như vậy,” Cố Trì Quân nói, “Ngon hơn so với tôi làm à?”

“Không bằng tài nghệ của anh,” Tôi nhận xét khách quan, “Trình độ nấu ăn của anh trong tất cả những người mà em quen biết, có thể coi như tuyệt nhất, không cần phải thêm từ một trong những vào đâu.”

Tối nay tâm trạng của anh rất vui vẻ, trên khuôn mặt anh ít nhất tôi cũng nhìn thấy hơn năm kiểu cười, “Đánh giá cao đến mức tôi thụ sủng nhược kinh, sớm biết em thích đồ ăn tôi nấu thế, hôm nay chắc chắn sẽ về nhà.”

“Em nhớ trước đây có đọc một lời đánh giá, nói là dựa vào diện mạo của anh, bẩm sinh chính là làm người nổi tiếng, tác giả nói, ngoài làm người nổi tiếng ra anh dường như không còn con đường nào khác nữa,” Tôi ăn no rồi, mãn nguyện nói, “Nhưng bây giờ, ít nhất em cũng phát hiện ra còn có hai nghề nữa anh có thể làm.”

“Nói ra xem nào.”

“Biên kịch và đầu bếp. Lần trước lúc lân la hóng chuyện, em biết anh là biên kịch của “Ba chương cam kết” rồi,” Tôi hiếu kì hỏi, “Anh làm diễn viên thành công như thế, tại sao lại muốn viết kịch bản?”

“Phỏng vấn à?” Anh nhướng mày, dùng ngữ khí thoải mái vui vẻ hỏi lại, “Ngữ khí vừa rồi của em rất giống phóng viên.”

“Điều này chẳng có liên quan gì đến là phóng viên hay không hết. E rằng mỗi người trên thế giới này quen biết anh đều muốn biết, nói thế nào thì em cũng là fan của anh nha. Hỏi như thế cũng là bình thường mà.” Tôi tìm cho mình một luận cứ đáng tin cậy, “Dù gì hai nghề biên kịch và diễn viên này, người bình thường e rằng sẽ chọn người phía sau.”

“Em sẽ chọn nghề nào?”

Anh đá quả bóng về phía tôi.

“Ồ, em á? Em không biết, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới.”

May mà anh lịch sự hỏi ngược lại tôi, tôi đồng tình anh biết bao nhiêu, phải tri âm nhiều thế nào mới biết được ý tưởng của anh nha. Nhưng tôi cũng học được một chiêu, câu hỏi không muốn trả lời thì trực tiếp hỏi ngược lại là được rồi.

Ăn cơm xong, lái xe ra ngoài tôi lại bắt đầu lo lắng đi nơi nào. Vì thế lái xe của người khác chính là không hay chút nào, cho dù muốn làm gì cũng đều phải suy nghĩ đến ý nguyện của chủ nhân. Đưa anh về nhà? Nhưng mà tôi về trường kiểu gì?

Ngiêng đầu nhìn Cố Trì Quân, anh vô cùng nhàn hạ, “Đi dạo đi.”

“Dạo nơi nào cơ?”

“Tùy em.”

“Trên thế giới không có nơi nào là tùy em cả.”

“Người cầm vô lăng quyết định. Tôi ngủ một lát.”

Cái bộ dạng “tôi thế nào cũng được, chuyện gì cũng do em quyết định” của anh khiến tôi không tức nổi, nghiến răng nghiến lợi một lúc, oán hận nghĩ, dứt khoát đem anh đi bán, chắc hẳn có thể kiếm được một đống tiền.

Ôm ấp cái ý nghĩ kì lạ này, tôi nghiêng đầu nhìn anh, mới phát hiện anh hạ ghế xe xuống, thực sự ngủ say rồi. Mí mắt anh khép hờ, cằm bị khăn che hết phần lớn. Tắt đèn trong xe đi, đèn đường chiếu rọi lên khuôn mặt anh, chiếu qua lông mi, dưới mi mắt rọi vào bóng của ánh trăng đầu tháng—trái tim bỗng nhiên run rẩy, đó là ám thị vô tư, không chút phòng bị. Anh đóng phim xong đến tìm tôi, xem kịch của Thẩm Khâm Ngôn, cùng tôi ăn cơm. Cũng chỉ có lúc anh tiếp xúc cùng tôi mới không lộ ra sự mệt mỏi.

Tôi mở điều hòa mức lớn nhất, xuống xe lấy từ ghế sau ra một tấm thảm đắp lên người anh. Có lẽ anh cũng thường xuyên nghỉ ngơi trên xe nên trên ghế sau có vài tấm thảm. Anh quá mệt mỏi, tôi hoạt động nhiều như vậy cũng không tỉnh.

Tì trán vào vô lăng nghĩ ngợi, nhìn lượng xăng trong xe vẫn còn rất đầy thế là lái xe về phía ngoại thành.



Tôi không biết phải đi đâu, chỉ thuận theo trí nhớ mà đi, đường cao tốc ở ngoại thành rất bằng phẳng, tôi lái xe không nhanh, chỉ sợ ồn làm anh tỉnh.

Nhìn thấy cái hồ nhỏ trong hồi ức xuất hiện trước mắt thì Cố Trì Quân cũng tỉnh dậy.

Nếu như tôi có kính thì hình như kính của tôi bị nhảy số rồi—không trùng hợp như thế chứ, tôi vừa mới đến nơi, anh liền tỉnh?

“Đến nơi rồi.”

Nhìn chung Cố Trì Quân đã tỉnh táo lại một chút, xem thời gian trên đồng hồ trong xe, rồi mượn ánh sáng của đèn xe nhìn khắp bốn phía.

“Hơn mười một giờ rồi, em đã lái hai tiếng?”

“Đi rất chậm.”

“Xem ra đã tới ngoại thành?”

“Vâng.”

Chúng tôi xuống xe, so với sự ấm áp trên xe thì nhiệt độ bên ngoài chênh lệnh quá lớn. Buổi tối cuối cùng trong năm, bầu không khí lạnh lẽo biến thành một loại sinh vật đi vào trong cổ bạn gắng sức chiếm lĩnh. Tôi hà hơi vào tay. Nơi đang đứng hiện nay cách đường chính vài trăm mét, có một cái sân nhỏ khoảng mười mấy mét vuông, dưới sân có vài bậc thềm, có một cái hồ giống như đá quí. Đèn trước của xe chiếu sáng khoảng sân nhỏ, cũng chiếu sáng nước hồ đen như mực.

“Rất…đẹp.” Cố Trì Quân chăm chú nhìn một lúc lâu mới nói khẽ.

“Em thích nơi này.”

Tôi ngồi xuống bậc thềm, , bờ hồ ban đêm rất lạnh, tôi nhét tay vào trong túi. Anh vào trong xe lấy ra tấm thảm vừa lúc nãy đắp lên người anh, trùm lên tôi từ đằng sau.

“Em cũng không lạnh,” Tôi từ chối, “Người lạnh là anh ấy, mới ngủ dậy mà.”

Ngẩng đầu nhìn anh, anh từ trên cao nhìn xuống tôi, đèn xe chiếu sáng lấp lánh sau người anh. Anh hiếm khi không khách khí với tôi, sóng vai ngồi với tôi, một tấm thảm cùng trùm lên cả hai chúng tôi. Tôi giữ một góc, anh kề sát vào người, nắm lấy đầu kia. Cái kiểu dựa kề này khoảng cách quá gần, tôi cụp mắt, chân ngắn hơn chân anh, đầu gối của tôi chạm nhẹ vào đùi anh, tôi có thể nghe thấy hơi thở dài của anh.

Hai người dựa kề vào nhau, rất nhanh đã không còn lạnh nữa. Không những không lạnh mà còn nóng ấy, tâm trạng giống như sợi dây đàn trên cây vĩ cầm càng căng càng chặt. Bầu không khí lúc này…giống như bầu không khí loãng bên hồ, cần yên lặng cảm nhận.

Cố Trì Quân nắm lấy tay tôi dưới tấm thảm, khẽ hỏi: “Sao em tìm được nơi này.”

Tay anh to hơn tay tôi, hơn nữa lại ấm áp.

“Cơ duyên trùng hợp,” Tôi trấn tĩnh, “Em xem tin tức thấy nói, chính phủ thành phố sẽ tổ chức bắn pháo hoa. Ở đây ngắm pháo hoa trong thành phố là tuyệt nhất. A, bắt đầu rồi kìa.”

Pháo hoa từ nơi xa bay lên bầu trời cao, khoảng cách quá xa, căn bản không thể nghe thấy tiếng pháo hoa nổ khi bay lên bầu trời, như tôi có thể nhìn thấy pháo hoa màu đỏ, màu vàng, màu xanh…màu sắc như hoa và từ ngữ chúc mừng năm mới xuất hiện, màu sắc rực rỡ vô cùng bắt mắt, đó là những bông hoa mở trong bầu trời đêm tịnh mịch.

Chúng dùng sự chờ đợi của của một đời đổi lấy một phút rực rỡ, cuối cùng không còn vết tích, dường như chưa từng xảy ra thứ gì hết.

Một trận pháo hoa khiến người ta mơ hồ về thời gian, tôi nhè nhẹ thở ra một hơi.

Nghiêng đầu qua, mới phát hiện ra Cố Trì Quân căn bản không xem pháo hoa, chỉ yên lặng ngẫm nghĩ, ngắm khuôn mặt nghiêng của anh. Anh có một đôi mắt sâu như đáy hồ, khoảnh khắc đó, chỉ cảm thấy màn pháo hoa đẹp đẽ ấy lại một lần nữa xuất hiện trong đôi mắt anh.

Căn bản không dám nhìn lâu, tôi nghĩ, thời gian chắc chắn đã qua mười hai giờ đêm rồi.

Cố Trì Quân buông tay tôi ta, đứng dậy vào trong xe lấy ra một cái hộp, hai tay đưa cho tôi, “Quà năm mới. Chúc mừng năm mới.”

Quà năm mới? Bây giờ vẫn còn thịnh hành tặng quà năm mới? Tôi nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh, mắt hoàn toàn dại ra.

“Sớm đã muốn đưa cho em, nhưng mỗi ngày đóng phim mười hai tiếng, thực sự không có thời gian” Cố Trì Quân nhìn tôi không nhận, tự mình mở hộp lấy ra một chiếc khăn lông cừu màu vàng nhạt, giơ tay quàng lên cổ tôi, vòng vài vòng, khăn mềm mại rũ xuống trước ngực, dường như không chạm vào môi.

Cùng nhãn hiệu với chiếc khăn trên cổ anh, loại hình cũng tương tự.

Vô cùng ấm áp. Nơi nào có khăn thì liền mang tới sự ấm áp.

Trước đây tôi nghĩ, nếu như quà tặng của anh quá đắt thì làm thế nào, nhận hay không nhận đều rất phiền muộn. Chỉ là một cái khăn, tôi có thể thản nhiên nhận, nhưng mà--

“Em không có quà đáp lễ.” Tôi nói với anh, dường như muốn phát cuồng, “Em căn bản không ngờ…không ngờ anh sẽ tặng quà cho em.”



“Quà đáp lễ--”Cố Trì Quân kéo dài giọng, kéo tôi lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

“Được rồi, tôi nhận được quà đáp lễ rồi.”

Không giống như nụ hôn trong thang máy, đôi môi không di chuyển, tôi bị dọa đến mức nhanh chóng nhắm mắt lại, anh thuận thế hôn lên mắt tôi, dùng lực dịu dàng, khiến mắt nhanh chóng nóng lên. Tôi cảm thấy nhãn cầu trở nên rất mềm mại, ướt át giống như sắp rơi lệ.

Ngón tay của anh dừng bên môi tôi, nhẹ nhàng ma sát môi tôi. Trái tim rõ ràng không chịu nổi quá tải, mà anh còn tiến thêm một bước—áp lực trên mắt biến mất, ngón tay đã mở môi tôi, tiến vào chạm vào đầu lưỡi của tôi. Tôi thực sự không có cách nào giả vờ tiếp được nữa, đột ngột mở mắt ra, nghiến răng nghiêng người về phía sau, dùng sức lực cực đại giơ cánh tay lên ngăn cách giữa ngực anh và tôi, mạnh mẽ đẩy anh ra.

Tấm thảm vốn dĩ trùm trên người chúng tôi rơi xuống bậc thềm, rất đáng thương, giống như cũng hiểu được biến cố này vậy.

Tôi dường như đã làm một cách không thiết thực, với tôi thế giới trở nên không còn tồn tại nữa. Bầu không khí xung quanh tăng thêm độ nóng vào độ ẩm, không khí ướt nóng ngưng đọng ở viền mắt, ép tôi tỉnh táo lại.

Chuyện đã đến nước này, không thể không nói cho rõ ràng.

Tôi không dám nhìn khuôn mặt lúc này của anh, lại nhích ra một chút, mới khe khẽ nói, “Không được. Em …tuy em nhìn có vẻ như vậy, rất thích anh…ý em là thích anh như fan hâm mộ điện ảnh…nhưng trên thực tế, em nhát gan, thực sự rất nhát…Cố tiên sinh, em đùa không nổi.”

Hai tay bị anh túm lấy, tay phải lại đặt lên mặt tôi, đưa mặt tôi đối diện anh.

“Hứa Chân, em nhìn cho rõ tôi. Tôi không đùa với em. ”

Anh hễ tức giận là sẽ gọi thẳng họ tên của tôi. Ánh trăng treo lơ lửng trên không, giống như đang nghe trộm chúng tôi nói chuyện. Xe đỗ ở bờ hồ, đèn trước chiếu sáng lấp lánh. Tôi nhìn khuôn mặt anh trong ánh sáng đó, sự nghiêm túc mà trước tay tôi chưa từng nhìn thấy; Tôi nhìn thấy đôi mắt đen như mực của anh, ánh sáng mờ mịt phát ra từ trong đó dường như muốn xuyên qua tôi.

“Bao nhiêu năm trở lại đây, em là cô gái đầu tiên tôi hạ quyết tâm theo đuổi.”

Không biết tại sao, tôi không hoài nghi tính chân thực trong câu nói của anh. Mặc dù anh nắm tay tôi rất bình ổn, nhưng giọng nói lại có điểm không đúng. Trầm thấp, hơi khàn, nỗ lực khắc chế tình cảm. Căng thẳng? Không biết phải làm sao mới được? Sự mờ mịt sau khi lần đầu tiên bị từ chối, thẹn quá hóa giận?

Tôi cũng không biết nữa.

Tôi chỉ biết khung cảnh bên ngoài tôi—buổi đêm cách xa thành phố, bờ hồ cô tịch, không khí chạm vào làn da lạnh lẽo. Mắt rất cay, cố gắng cúi đầu xuống, cái khăn mềm mại rơi trên mu bàn tay căng thẳng bị anh bắt lấy.

“Cố tiên sinh, cảm ơn sự ưu ái của anh. Nhưng anh đối với em mà nói, thực sự quá không phù hợp thực tế.”

“Không phù hợp thực tế?” Trong giọng nói của Cố Trì Quân mang theo sương mù lạnh lẽo, “Tôi đang ở trước mặt em, em lại nói tôi không phù hợp thực tế. ”

Tôi ôm chân, đem cằm đặt trên đầu gối, chăm chú nhìn vào màn đêm, lắng nghe nhịp tim của bản thân. Bốn phía cô tịch đến mức dường như không tồn tại. Âm thanh đến rồi lại đi, ánh sáng sáng rồi lại tối, giống như sắc tức là không, không tức là sắc trong ngôn ngữ phật giáo—Như tất cả sắc đều không tồn tại, chỉ còn lại tôi và anh ở mảnh đất này.

“Mẹ em nói, không được qua lại với người trong giới điện ảnh, em rất đồng tình với bà.”

“Trước đây em qua lại với tôi là vì sao?”

“Em là fan của anh, đã xem tất cả các bộ phim của anh, thật đấy, từ trước đến nay em chưa từng ngờ đến được xuất hiện cùng anh. Anh nói với em trên thuyền, muốn làm bạn với em em rất vui.”

Cố Trì Quân không nói gì.

“Nhưng thần tượng và đối tượng yêu đương không giống nhau. Em là một đứa vô cùng vô cùng nhỏ mọn, không thể chấp nhận được bất cứ điều khó chịu nào,” Tôi nghe thấy giọng nói của tôi vọng lại trên cơ thể, “Em không muốn bạn trai đẹp trai nhiều như vậy, giàu có như vậy, em chỉ muốn anh ấy toàn tâm toàn ý với em, cả đời đều chỉ hướng về em, chỉ yêu mình em. Em hy vọng anh ấy không có quá khứ phức tạp, cũng không có tình cũ. Em không muốn nhìn thấy tin đồn không rõ trắng đen của anh ấy và người khác, cũng không thể chịu được bị lôi lên báo, nếu như nhìn thấy anh ấy và người con gái khác yêu nhau đến chết đi sống lại trong rạp chiếu phim, cho dù chỉ là diễn xuất, em cũng sẽ tức giận. ”

Lực trên tay anh giảm đi, tôi rút tay lại. Cụp mắt xuống, chỉ nhìn thấy bầu trời đầy sao giữa hồ.

Cố Trì Quân yên lặng một lúc mới nói: “Điều này là yêu cầu quá đáng. ”

Tôi đương nhiên biết điều này là yêu cầu quá đáng, ích kỉ đến cực điểm. Ích kỉ đến bản thân cũng muốn giật hai tai của mình, cũng không có gan nhìn anh, nhát gan đến âm vô cùng, đến cục diện và hậu quả do chính bản thân tạo thành cũng không có gan nhìn.

Huống hồ đối tượng là Cố Trì Quân. Tuổi tác, lí lịch của anh quyết định quá khứ của anh căn bản không thể là tờ giấy trắng. Tôi lấy quá khứ của anh ra… Nói thực là quá quá đáng.

Nhưng mà tính khí của anh rất tốt, tuy không tức giận với tôi nhưng đứng trong góc độ của anh mà suy nghĩ, nếu ai dám nêu ra “Từ bỏ công việc và sự theo đuổi của em, anh mới yêu em” với tôi, e rằng tôi sẽ lấy ghế đập chết hắn.

Liếc mắt đến thân hình to lớn của anh hoàn toàn che lấp ánh sáng của đèn xe, tôi không nhìn rõ khuôn mặt của anh, mơ hồ cảm thấy thân hình anh hơi chuyển động.

“Tuy là yêu cầu quá đáng, nhưng về tình về lý tôi thực sự không phải là một người đàn ông khiến người khác an tâm,” Cố Trì Quân bỗng nhiên cười, giống như bầu trời sáng bừng lên.

Anh lại nắm tay tôi, cúi người xuống, hôn bàn tay tôi, “Thế em không muốn tôi đóng phim nữa đúng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Thời Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook