Thành Phố Học Viên Vocaloid

Chương 30: CHỊ ƠI, MÌNH LÀM BẠN NHA!

Shana1300

04/03/2016

Shana chọn ngày hôm nay đăng truyện là vì hôm nay chính thức tròn một năm Shana viết truyện “Thành Phố Học Viện Vocaloid.” này. Um… chắc các bạn quên rồi nhỉ!

Thôi thì tự chúc mừng mình nhỉ!

HAPPY SPECIAL DAY!

~~~~~

~Hồi tưởng~

Giờ ra chơi, học viện Vocaloid,

_LenLen, lát nữa tan học cậu cứ về trước đi. Tớ có việc, tớ sẽ về sau nha. – Rin cười nham hiểm.

“Rồi cậu ta sẽ phục sát đất mình. LenLen sẽ bái phục mình cho coi. Hihi.”

Len khó hiểu cộng ngạc nhiên,

_Sao vậy?

Rin thản nhiên gác tay lên vai Len, trông cô rất giống mấy dân anh chị đang ăn hiếp đàn em.

_Cậu cứ về nhà đợi tớ đi. Sẽ làm cho cậu một bất ngờ lớn. – Rin cười tự hào.

_Thật à? – Len nghi hoặc.

Rin vô tay tự tin,

_Hãy tin ở tớ.

~Kết thúc~

Bây giờ, Rin đang đứng tại một cửa tiệm bánh mì siêu hạng. Một nơi bán bánh mì cực ngon.

Đó là loại bánh mì rất đặc biệt. Bên trong là các loại thịt hảo hạng chỉ ở tiệm này mới có. Điều đặc biệt là bánh mì được làm từ nhiều hương trái cây khác nhau.

Mà Rin thì có bao giờ bỏ qua cam của mình đâu. Vì thế mà cô quyết định đứng xếp hàng để mua hai ổ bánh mì, một hương cam, một hương chuối.

Rin biết là Len rất thích chuối nhưng do hình tượng “nam tính” của mình, Len đã kiềm chế nó lại. Vì lúc nhỏ, do thích ăn chuối mà các bạn cậu trêu cậu là “nữ tính”, và đến giờ Len cũng không biết lý do tại sao. Thật là một lũ tào lào!

Sau một tiếng rưỡi đồng hồ đứng xếp hàng, Rin cũng được mua được hai ổ bánh mì. Rồi khó khăn lắm cô mới chen ra được.

Vừa chen ra khỏi “rừng người” đó, Rin thấy một cô gái bị xô té.

_Không mua thì ra chỗ khác cho người ta mua. Đồ nhỏ khùng. – tên tóc đỏ.

Tên tóc xanh đẩy nhẹ vai tên tóc đỏ,

_Ê mày, hình như nó bị câm đó. Nãy giờ mình chửi nó quá trời, mà nó chẳng nói lời nào hết.

_Ờ, chắc nó bị câm thật. Haha, con câm. – tên tóc đỏ cười man rợ.

Cô gái dưới đất chẳng nó lời nào, cô cũng không dám ngước mặt lên, mặc cho tụi nó muốn làm gì thì làm. Người cô đang run bần bật.

Trong khi đó, máu Rin đã dâng tới não, cô nắm chặt túi bao bánh mình. Rin chạy nhanh tới, xô hai thằng kia ra rồi nắm lấy tay cô gái chạy thật nhanh.

Hai thằng kia chỉ ngơ ngác nhìn theo hướng họ chạy.

Rin kéo tay cô gái chạy ra thật xa chỗ đó. Hai người chạy tới một công viên. Tựa vào một thành ghế đá gần đó, cả hai cùng đứng thở một hồi lâu.

_Nè… hộc.. cậu có sao không?

Cô gái lắc đầu.

Sau khi ổn định lại nhịp thở, Rin đi lại gần cô gái cười tươi và đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay cô gái đó.

Tuy nhiên, cô gái đó không hiểu, cô ngước lên nhìn Rin. Chỉ khi cô gái đó ngước lên,

_Bịch. – tiếng bao bánh mì bị rớt xuống.

Rin ngỡ ngàng, trong vô thức thốt lên,

_Chị…

Và cô gái đó là Kagamine Lenka.

Lenka không hiểu, cô nghiêng đầu hỏi,

_Chị sao?

Hành động của Lenka không khiến Rin khỏi ngạc nhiên. Nó cứ như một đứa bé lên ba.

Không biết từ khi nào Rin đã nhặt bao bánh mì lên. Trong vô thức, Rin đưa cho Lenka ổ bánh mì hương cam mà cô cực khổ lắm mới mua được.

“Mình nên làm sao đây?”

“Mình phải đối xử với chị ấy như thế nào?”

“Liệu chị ấy có phải là gián điệp của b… không, của Leon?”

Lenka dù không hiểu lắm nhưng vẫn nhận lấy ổ bánh mì từ tay Rin. Trong khi Rin cứ thẩn thơ thì Lenka đã ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó.

_Ngon quá đi. – Lenka kêu lên trong hạnh phúc.

Rin hơi giật mình. Cô quay sang nhìn Lenka. Bất chợt cô nhìn thấy hình ảnh mình trong Lenka, nhưng không phải bây giờ, mà hình ảnh một bé gái năm tuổi.

_Chị ơi, còn nữa không? – Lenka liền nói sau khi cô ăn hết, trên miệng còn dính những nước sốt cũng như vụn bánh mì.

Rin lại giật mình, cô ngơ ngác nhìn Lenka,

“Chị sao?”

Hình ảnh một thiếu nữ 17 tuổi, đang nghiêng đầu đưa tay ra xin đồ ăn, hai chân đung đưa, trên mặt còn dính vụn bánh. Hơn nữa còn có nụ cười rất trẻ con cùng khuôn mặt ngây thơ, không chút toan tính. Tất cả những điều này khiến Rin không khỏi bất ngờ.

Nhưng rồi cô lại cười hiền, đưa ổ còn lại cho Lenka,



_Đây, còn một ổ.

Nhận lấy ổ bánh mì từ Rin, Lenka cười rất tươi,

_Cám ơn chị.

Rin lắc đầu, cô cười rồi đi lại ngồi chung với Lenka. Trong khi Lenka ăn thì Rin lấy khăn tay của mình ra lâu cho Lenka.

Sau đó, cả hai cùng nhìn nhau cười tươi.

Đó là lần đầu tiên em gặp chị nhỉ? Tựa như một đứa bé năm tuổi, không toan tính, trong sáng như ánh ban mai. Vì vậy, chúng ta dễ dàng kết bạn với nhau.

~~~~~

Tại phòng Rin,

_K-A-G-A-M-I-N-E R-I-N… – Len tức giận gào lên.

Rin toát hết mồ hôi. Lỗi là do cô, bắt Len đợi ở phòng đến ba tiếng hơn, vậy mà bất ngờ cô đem cho Len chỉ là một cây kẹo mút.

_Hìhì… cậu cứ bình tĩnh, nghe tớ nói. – Rin cười cười đẩy Len ngồi xuống.

Kéo một chiếc ghế ra ngồi trước mặt Len. Mặt đối mặt, Rin bắt đầu nghiêm túc hơn.

Thấy sắc mặt Rin thay đổi, Len cũng khá ngạc nhiên. Nhưng cậu quyết định im lặng để xem Rin sẽ nói gì.

Hít một hơi thật sâu, Rin lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Len nói,

_LenLen, tớ vừa gặp chị Lenka.

~~~~~

Ngày hôm sau, tại học viện Vocaloid,

Rin bước tới trường trong tình trạng thơ thẩn thẩn thơ, cô hoàn toàn không chú ý đến mọi việc xung quanh.

Len đi sau, thấy vậy cậu cũng không muốn làm phiền Rin. Len biết là Rin cần thời gian để suy nghĩ chuyện này.

Vừa bước tới lớp, Rin quăng cặp xuống dưới chân bàn rồi nằm ỳ ra bàn. Cô nhắm mắt lại suy nghĩ.

_Reng reng…

Hồi chuông vào học vang lên. Các học sinh đều vô chỗ ngồi. Khoảng ba phút sau, giáo viên chủ nhiệm đã có mặt trước cửa lớp.

Cô kéo cửa bước vào,

_Chào các em. Có vẻ các em rất thắc mắc vì sao cô có mặt ở đây phải không? – cô giáo nhí nhảnh, nháy mắt.

_Dạ phải. – đa số lớp đồng thanh.

Mọi người rất náo động và phấn khích, có vẻ cô giáo sẽ thông báo điều gì thú vị, ví dụ như nghỉ học chẳng hạn. Riêng Rin vẫn nằm im trên bàn.

Cô giáo cười tươi, rồi nhìn ra cửa lớp,

_Em vào đây.

Cánh cửa lớp được đẩy ra một cách nhẹ nhàng, chậm rãi. Một cô gái tóc vàng, ôm chiếc cặp che mặt, đôi chân run run bước vào. Và người đó đương nhiên là Kagamine Lenka.

Xém tý nữa là Lenka vấp té do bục giảng,

_Em không sao chứ?

_D… dạ, em không sao. – Lenka ngập ngừng.

Cô giáo cười hiền,

_Ừm, vậy tốt. Lenka-chan, mạnh mẽ lên, giới thiệu với các bạn tên của em đi.

“Lenka-chan?”

Đang nằm im trên bàn, không gì lay chuyển được Rin nhưng chỉ vừa nghe đến cái tên “Lenka” Rin liền phản ứng, cô hơi giật mình khi nghe thấy. Cả Len cũng vậy, cậu liền ngước lên nhìn cô gái trên bục.

Lúc Rin ngước lên là lúc Lenka bỏ cặp che mặt xuống. Hai ánh mắt chạm nhau, cả hai cùng ngạc nhiên.

_C… chị… – Rin lại trong vô thức thốt lên.

Nghe được từ “chị” từ Rin, Len liền quay sang nhìn cô. Thấy biểu hiện của Rin, Len đã hiểu người trên đó có quan hệ gì với Rin.

Còn Lenka, sau nhìn thấy Rin, cô như được tiếp thêm tinh thần, cô cười tươi với Rin rồi nói,

_Chào các bạn. Mình là Kagamine Lenka. Rất vui được làm quen với các bạn.

_Ồ… – cả lớp đồng thanh.

Đâu đó bắt đầu xuất hiện những lời xì xầm, như là sao học sinh mới lại giống Rin đến vậy, giống cả họ tên luôn. Hoặc là Rin, Len, Lenka là anh chị em của nhau.

Sau khi giới thiệu xong, Lenka quay qua nói với cô giáo,

_Cô ơi, cho em ngồi gần bạn ấy được không? – Lenka vừa nói vừa chỉ tay về phía Rin.

Nghe vậy cả lớp lại “ồ” lần hai. Mọi người đều hướng ánh nhìn về Rin. Rin cũng ngạc nhiên không kém.

Cô giáo nhìn xuống chỗ Rin, hai bên đều đã có người ngồi. Cô không biết phải làm thế nào, có chút bối rối, cô nhìn hai người bên cạnh Rin.

Đương nhiên là Len sẽ không chịu đi rồi. Vì vậy, người bên cạnh kia hứng hết. Hiểu ý, cậu ta liền đứng dậy nhường chỗ, cậu ta không muốn mình bị thiêu rụi bởi ánh mắt của Len.

_Thưa cô, cô cứ để bạn ấy ngồi chỗ của em. – cậu ta giơ tay lên nói.

Cô giáo gật đầu cười,

_Ừm, vậy em xuống bàn cuối ngồi giùm cô nha.

Cậu bạn gật đầu rồi xách cặp xuống bàn cuối.

Thấy cậu ta nhường chỗ cho mình, Lenka liền cuối đầu cám ơn. Sau đó, cô quay sang cám ơn cô giáo rồi đeo cặp về chỗ.



Lenka ngồi vào chỗ cũng là lúc tiết học bắt đầu.

Lenka lấy tập sách ra, sau đó quay sang Rin, cô nở nụ cười thật tươi, rồi đưa tay ra trước mặt Rin,

_Chị ơi, mình làm bạn nha.

Lại một lần nữa Rin được Lenka làm ngạc nhiên.

Thôi thì, sinh sau làm chị nha!

Ừm, chúng ta cách nhau có mấy phút, ai làm chị cũng được

~~~~~

Giờ ra chơi,

Vừa nghe tiếng chuông ra chơi, học sinh như đàn ông vỡ tổ ào ạt chạy ra khỏi lớp.

Tuy nhiên vẫn có một số ít bạn ở lại do tò mò về học sinh mới. Họ vây quanh Lenka, gần như không chừa cho cô chỗ thở.

Lenka bắt đầu lúng túng. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, đây là lần đầu tiên cô được tiếp xúc với nhiều người như vậy. Bọn họ cứ hỏi dồn dập cô.

Trong khi đó,

_Rin, xuống canteen với tụi mình đi. – IA đi cùng Kaito đến bàn Rin nói.

Rin đang nhìn sang bàn Lenka nên khi bị kêu bất ngờ cô hơi giật mình một chút,

_À… ờ… – Rin trả lời trong khi mắt cứ nhìn hướng Lenka.

_Ừm, mình đi. – IA nói rồi cùng Kaito đi trước.

Rin do dự,

“Làm sao đây? Mình có nên…”

Trong lúc do dự, Rin đã đứng lên. Rin vừa đứng lên thì bị Len nắm tay lại. Rin hơi giật mình. Tuy nắm tay Rin nhưng Len vẫn nhắm mắt, cậu nói,

_Cậu đi thật sao? Đó là lựa chọn của cậu?

~Nhớ lại~

Tối hôm qua,

Sau khi kể lại mọi chuyện cho Len, Rin khẽ thở dài.

Còn Len chỉ im lặng lắng nghe mọi chuyện. Sau một hồi trầm lặng, Len cười hỏi Rin,

_Rin, cậu muốn có em hay có chị?

_Hả? – Rin ngạc nhiên.

_Chị hay em? Cậu thích cái gì? – Len lặp lại.

Rin ngẫm nghĩ một chút,

_Mình thì muốn có một đứa em hơn, mình muốn chăm sóc nó, làm tóc cho nó, khi buồn thì cả hai cùng nhau tâm sự, lúc vui thì cùng mặc đồ đôi xuống phố. Nhưng mình cũng muốn có chị, mình muốn làm nũng, nhõng nhẽo, muốn được chị bảo vệ.

Len cười bí hiểm,

_Không phải dù không có chị, cậu cũng đã có những điều đó sao?

_Cậu… – Rin dần hiểu ý Len.

Len nắm tay Rin, cậu trở nên nghiêm túc hơn,

_Rin, bây giờ cậu có ba lựa chọn. Một là bỏ mặc chị ấy, coi như không quen biết. Hai là nhận chị ấy làm chị. Ba là nhận chị ấy làm em như chị ấy muốn. Cậu sẽ chọn cái nào?

Ngay lúc đó, Rin đã không trả lời được câu hỏi của Len. Cô nói với Len là cô cần thời gian để suy nghĩ. Nhưng không ngờ là sang ngày hôm sau lại gặp lại Lenka. Điều này làm Rin bối rối, khiến cô không thể suy nghĩ thông suốt.

Bởi vì Rin rất sợ, sợ đó lại là một âm mưu khác của Leon, sợ cô lại hắn bắt cóc một lần nữa, sợ bị mất đi mạng sống, sợ sẽ không được nhìn thấy những người cô yêu quý.

_Mình cần thời gian để suy nghĩ. – Rin nói xong rồi đứng lên đi về phòng.

~~~~~

_Tớ… – Rin cắn môi.

Lúc này Len mới chịu mở mắt ra, cậu nhìn Rin, đôi mắt như muốn nói “Hãy tin tưởng vào bản thân cậu, và tin tưởng cả tớ nữa.”.

_Cậu cứ việc làm những gì cậu cho là đúng, còn Leon cứ để tớ lo. – Len cười tự tin.

Sau khi được Len khích lệ, động viên Rin như dũng cảm hơn. Nắm lại tay Len,

_LenLen, cám ơn cậu, tớ biết tớ nên làm gì rồi. – Rin cười hạnh phúc.

Buông tay Len ra trong sự luyến tiếc, Rin đi sang bàn Lenka.

_NÈ, MỌI NGƯỜI ĐANG LÀM BẠN ẤY SỢ ĐÓ! – Rin hét to.

Mọi người đều quay lại nhìn Rin và có hơi tản ra một chút.

~~~~~

Cùng nhìn lại một năm đầy “sóng gió” của truyện này nào.

Ây chà, một năm qua nói thật, Shana đã cảm thấy rất vui. Mỗi lần có chuyện gì buồn vui đều được các bạn chia sẻ cùng với Shana. Vậy nên, mong các bạn tiếp tục cùng Shana đi hết truyện này nhé.

Một năm qua rồi.

Shana đăng vừa tròn 30 chap truyện.

Một năm không dài cũng không ngắn, không biết các bạn có gì muốn nói với Shana không nhỉ?!

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thành Phố Học Viên Vocaloid

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook