Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 195: Diệu thủ không không

Nam Hi Bắc Khánh

15/09/2020

Dịch: mafia777

"Ân công, chúng ta...chúng ta đi đây."

"Ừm, bảo...bảo trọng."

Hàn Nghệ nhìn theo bóng dáng của ba người đội mũ, biểu lộ vô cùng bi tráng, vô cùng lưu luyến...

Kỳ thật Hàn Nghệ đã nghĩ đến 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》sẽ tạo ra rất nhiều phản ứng dây chuyền. Nhưng hắn không nghĩ tới lại tạo ra náo động như vậy.

Bọn Tang Mộc bị mắng, điều này đã sớm dự liệu rồi, bởi chuyện này ở hậu thế cũng thường phát sinh. Những người diễn vai xấu vẫn hay thường bị người khác thóa mạ, nhưng hắn không ngờ rằng lại còn bị đuổi đánh. Chỉ có thể nói là khán giả Đường triều quá dễ nhập tâm khi xem kịch rồi.

Đương nhiên, có lẽ là đám con cháu thứ tộc đó không dám đi đánh quý tộc thật, đành phải đi đánh đám quý tộc giả Tang Mộc, quả hồng thì chọn quả mềm mà bóp. Không những thế, ngay cả thỏ cũng hot luôn, cái này thì Hàn Nghệ quả thật không nghĩ tới.

Cái này không có cách nào khác, Tang Mộc bọn họ khẳng định không thể đi dạo nữa rồi. Hơn nữa Hàn Nghệ còn phải đi tìm Tiểu Mập, chỉ có thể bảo bọn họ về trước. Dù sao thì cũng chỉ là dạo phố mà thôi, không cần thiết phải mạo hiểm đến tính mạng.

Nói trở lại, mấu chốt vẫn là bởi vì Hàn Nghệ cảm thấy đi cùng với Tang Mộc bọn họ sẽ có nguy hiểm.

Sau khi tiễn ba nhân vật nguy hiểm đi, Hàn Nghệ liền mang theo Tiểu Dã tới Nữ Sĩ Các.

"Tiểu Béo! Tiểu Béo!"

Hàn Nghệ đứng ở dưới lầu gọi.

"Hàn đại ca."

Không lâu sau, thấy Hùng Đệ xuất hiện bên cửa sổ, mặt mày hớn hở.

Thằng nhóc này, xem ra tâm hồn đang ở chín tầng mây rồi. Hàn Nghệ nhìn bộ dạng vui vẻ của Hùng Đệ, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.

"Hàn đại ca, huynh mau lên đây."

Hùng Đệ đột nhiên vẫy tay nói.

Tên tiểu từ ngươi học điều xấu rồi à? Biết rõ là lão tử không lên được. Còn ở đó trêu đùa ta. Hàn Nghệ buồn bực nói: "Đừng chơi nữa, mau xuống đây. Chúng ta phải đi rồi."

"Phải đi?"

Hùng Đệ thoáng sửng sốt.

Một mình ngươi ẩn mình trong đám hoa thơm phong lưu vui sướng. Bọn ta và Tiểu Dã bị người truy sát. Ngươi nghĩ đến cảm giác của ta không? Hàn Nghệ nói: "Hay là đệ ở lại đây, ta và Tiểu Dã về trước."

"Đừng, Hàn đại ca, huynh đợi đệ. Đệ di xuống bây giờ."

Hùng Đệ lập tức hoảng hồn, y sợ nhất là bị Hàn Nghệ, Tiểu Dã bỏ rơi, vội vàng đi về. Nhưng không lâu sau nó lại xuất hiện bên cửa sổ, nói: "Hàn đại ca, Tiểu Dã, các tỷ tỷ trên lầu mời các người lên đây."

Chuyện này là chuyện gì?

Hàn Nghệ sửng sốt, thoáng nhìn Tiểu Dã.

Mẹ kiếp, Lúc trước ta muốn lên, các ngươi không cho lên. Bây giờ ta muốn đi, các ngươi lại muốn ta lên, coi Hàn Nghệ ta là ai chứ. Cho là ta chưa từng gặp mỹ nữ sao. Hàn Nghệ hừ một tiếng, nói: "Thôi đi, trời cũng không sớm nữa. Bọn ta đi về thôi."

Hùng Đệ "Ồ" một tiếng.

Chợt nghe trên lầu một nữ nhân nói: "Cự tuyệt lời mời của một nữ nhân, là một việc hết sức không lịch sự."

Ha, Dám trộm dùng lời của ta. Hàn Nghệ bất động. Câu đó nói như thế nào? Năm đó các người xa lánh ta, bây giờ ta muốn các ngươi không trèo cao được, nói: "Thật xin lỗi, không còn sớm nữa. Bọn ta phải về rồi."

Trên lầu nữ nhân kia lại nói: "Hiện giờ đúng lúc ăn cơm, nếu như cậu không ngại. Lên đây cùng ăn cơm, không biết các hạ có đồng ý không? Đương nhiên nếu các hạ sợ hãi thì thôi vậy."

Ăn cơm có gì đáng đi, trực tiếp vào chủ đề a. Hừ, lão tử đây sợ trời sợ đất, duy nhất không sợ nữ nhân, nữ quỷ cũng không sợ. Ắc, Tiêu Vân là một ngoại lệ. Đối mặt với đối phương ba lần bốn lượt mời. Hàn Nghệ cũng tò mò, thầm nghĩ, đi lên thì đi. Ta cũng muốn xem các người đang giở trò quỷ gì. Vì thế nói: "Nếu cô nương đã thịnh tình, vậy Hàn Nghệ từ chối là bất kính rồi."

Nói xong bèn ngước đầu nhìn Tiểu Dã, hai người liền đi vào trong lầu. Tên mãnh hán gác cửa kia lần này lại làm như không thấy.

Hàn Nghệ vốn đã bước vào, bỗng nhiên lui bước lại nhìn mãnh hán kia nói: "Ồ, ta là một nam nhân"

Nói xong, hắn hừ một tiếng, liền đi nhanh đi vào.

Nữ Sĩ Các không lớn. Chỉ khoảng 100 mét vuông, lầu một vẫn trống không nhưng được quét dọn rất sạch sẽ. Nhưng đến cái quầy cũng không có, nhìn có vẻ không giống là làm kinh doanh.

Hàn Nghệ mang theo Tiểu Dã đi vào lầu hai, bỗng nhiên mắt sáng lên, chỉ cách nhau có một lầu mà như một trời một vực. Lầu hai trang hoàng hết sức hào hoa. Truyện đăng bản đẹp tại b achngocsach. Trên tường treo bốn bức tranh, trong tranh đều là nữ nhân, hở ngực lộ nhũ. Năm ba cái bàn, bàn đàn hoặc quầy sách. Một chiếc giường phủ một tấm da hổ.

Đương nhiên, hấp dẫn người ta nhất vẫn là bảy tám mỹ nữ lớn nhỏ. Lớn nhất cũng khoảng 24-25 tuổi, nhỏ nhất cũng 16-17 tuổi.



Tiếc nuối duy nhất là, các nàng không giống bức tranh lúc nãy, ăn mặc hở hang. Phân nửa đều mặc nam trang, đem dáng người nổi bật kia giấu bên trong.

Là một tay chơi lão luyện, có lẽ là có một trái tim dâm loạn. Nhưng tuyệt không giống với những yêu râu xanh bình thường, nhìn thấy con gái thì hai mắt đăm đăm. Hàn Nghệ dùng đôi mắt sắc bén lướt qua, trong đầu hiện ra những tin tức thứ vớ vẩn. Nhưng mặt thì cố ra vẻ đạo mạo trang nghiêm.

"Hàn đại ca, Tiểu Dã."

Hùng Đệ chạy tới.

"Sướng hay không?"

Hàn Nghệ thấp giọng hỏi.

Hùng Đệ ngơ ngẩn nói: "Sướng gì?"

Shit. Lâu như vậy, Mẹ nhà ngươi, đến sờ cũng không sờ một chút, đúng là phí cái mặt đáng yêu của ngươi rồi. Hàn Nghệ phẫn nộ với việc Hùng Đệ không kiếm được gì. Đúng là lãng phí tài nguyên a.

"Ngươi chính là Hàn Nghệ?"

Chợt nghe thấy một nữ nhân nói.

Chính là người đối thoại với hắn lúc nãy. Chỉ thấy một nữ nhân từ trong đám người đứng lên.

Oa! Nữ nhân này cao quá. Hàn Nghệ hai mắt hơi mở.

Chỉ thấy nữ nhân vừa đứng lên đã tạo ra cảm giác hạc giữa bầy gà ít nhất là phải 1m75. Cái này nếu như ở hậu thế cũng không coi là cao lắm. Nhưng ở cổ đại, cho dù là trong phạm vi nam nhân thì cũng thể coi là cực cao rồi, không nói gì nữ nhân.

Bản thân Hàn Nghệ mới 1m74-1m75. Ở Dương Châu có thể coi là người cao nhất rồi, nhưng nữ nhân này e rằng còn cao hơn hàn nghệ một chút. Cộng với nữ nhân nhìn bao giờ cũng cao hơn. Nhìn qua giống như là cao hơn Hàn Nghệ không ít.

Trước nàng, nữ nhân cao nhất mà Hàn Nghệ từng gặp là Tiêu Vân.

Khuôn mặt đầy đặn, hai hàng lông mày thon dài, giữa hai hàng lông mày khí khái hào hùng. Da không phải quá trắng nhưng hết sức nhẵn nhụi, rất nõn nà. Đến mức không nhìn thấy một chấm đen nhỏ nào, mái tóc dài đen bóng búi ở trên đầu, chỉ để ra một búi như đuôi ngựa, rất tự nhiên phóng khoáng. Một chiếc váy dài màu xanh bó sát người, làm cho dáng người thon thả, chỗ lồi chỗ lõm thể hiện ra rất rõ.

Quả nhiên là một đại mỹ nhân.

"Đúng vậy."

Hàn Nghệ chắp tay nói.

Cô gái này tuy luận vóc dáng, xinh đẹp đều coi là hiếm thấy. Nhưng dung mạo thì Tiêu Vân thê tử cùa Hàn Nghệ có phần nhỉnh hơn. Không đến mức khiến Hàn Nghệ sững sờ. Hơn nữa Hàn Nghệ cũng không quá chú trọng với thân cao, hắn trước đây từng cặp kè với không ít người mẫu cao hơn hắn. Hắn cho rằng đàn ông quan trọng nhất vẫn là tự tin. Chỉ cần ôm eo, cao tới đâu cũng có thể khống chế được.

Mỹ nhân này chậm chạm bước về phía Hàn Nghệ, ánh mắt nhìn Hàn Nghệ một chút, thản nhiên nói: "Kịch nói là do tay ngươi làm ra?"

Nữ nhân này thơm quá! Không giống như hương phấn a, lẽ nào là mùi thơm cơ thể. Mùi cơ thể này dễ ngửi quá đi, hệt như nước hoa vậy.

Lúc nữ nhân này bước tới trước mặt, Hàn Nghệ thấy mùi thơm ngát xông vào mũi, giống như mùi hoa lại cũng không phải mùi hoa, hết sức dễ ngửi, nho nhã lễ độ gật đầu nói: "Không sai, mạo phạm giai nhân rồi!"

Mỹ nhân cao kia thoáng nhìn, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn lợi dụng kịch nói này để trả thù Tập Nhận?"

Tập Nhận? Chẳng lẽ lại là thân thích của Thôi Tập Nhận? Ta xem tám phần là đúng rồi. Mẹ kiếp, xem ra không phải là hẹn hò mà là gặp phải oan gia rồi. Có điều cho dù có vậy thì đã sao, đến Thôi Tập Nhận ta còn không sợ, còn sợ ngươi sao.

Hàn Nghệ hơi nhíu mày. Hắn không thích giọng điệu cao ngạo của mỹ nhân này lắm. Bỗng nhiên quay mặt lại, nhìn chằm chằm mỹ nhân này, không khỏi thầm khen một tiếng. Da của mỹ nhân này đúng là đẹp a. Không lẽ là đến một chấm đen nhỏ cũng không có, rốt cuộc là chăm sóc như thế nào vậy! Nhưng miệng lại thản nhiên nói: "Cái này liên quan gì tới cô?"

Mỹ nhân này dường như không nghĩ tới Hàn Nghệ lại phóng túng như vậy. Lộ liễu nhìn nàng chằm chằm, trong mắt có chút căm ghét, nhưng cũng không né tránh mà nghiêng mắt nhìn Hàn Nghệ. Một lát sau mới nói: "Không liên quan gì, ta chỉ hỏi vậy thôi."

Hàn Nghệ ồ một tiếng nói: "Hóa ra chỉ là hỏi vậy thôi a, vậy thì hết sức xin lỗi. Ta hiện giờ cũng chỉ có tâm trạng tùy thích nói vậy thôi."

"Hảo tiểu tử."Mỹ nhân bỗng nhiên sắc mặt sắt lại, hừ nói: "Ngươi cho rằng có quốc cữu công nâng đỡ thì ngươi muốn làm gì thì làm sao?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta không biết tại sao cô lại nói như vậy. Ta chỉ là một bách tính biết giữ phép tắc thôi, chưa bao giờ muốn làm gì thì làm. Nhưng nếu như đây là một loại ám thị. Ha ha, vậy ta cũng không hề từ chối."

Mỹ nhân trước là sửng sốt, sau đó mới hiểu, bỗng nhìn về ban công không xa, thản nhiên nói: "Ngươi có tin là bây giờ ta sẽ ném ngươi xuống."

Ngông cuồng như vậy! Nếu lão tử không dạy cho ngươi một bài học, chắc ngươi cho là lão tử dễ bắt nạt rồi. Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Không tin lắm.

Hùng Đệ lập tức luống cuống, vội vàng nói: "Mẫu Đơn tỷ tỷ."

"Ngươi đừng nói chuyện."

Mỹ nhân liếc nhìn Hùng Đệ.

Hàn Nghệ cười nói: "Cô tên Mẫu Đơn?"

Mỹ nhân nói: "Liên quan gì tới ngươi."

Hàn Nghệ ha hả cười nói: "Ta không có ý gì khác, chỉ là ta thấy người giống như tên, rất thơm."



Cái này là trắng trợn tròng ghẹo!

"Ngươi!"

Mỹ nhân kia nhăn lông mày.

Hàn Nghệ khinh miệt cười, đột nhiên đi về bên cạnh. Nhặt một quả ở trên bàn, tung tung, dùng tay áo lau. Lại rút từ tay áo ra một con dao găm, bắt đầu gọt vỏ.

Dù sao hắn cũng là cao thủ Thiên Môn, tay vô cùng khéo léo. Chỉ thấy hắn vừa chuyển động tay, cả cái vỏ đã rơi xuống đất, trong đó có hai miếng tròn và ở giữa có một miếng vỏ dài mỏng. Lúc rơi xuống bàn đều rất gọn gàng, giống như là bày ra vậy.

Chiêu này từng rất thịnh hành ở quán rượu lớn nhất Los Angeles. Mấy tên ngoại quốc đều học bản lĩnh này của hắn.

"Dao găm kia."

Bỗng nhiên, những nữ nhân khác đều hai tay che miệng, đôi mắt mở thật to.

Mỹ nhân kia ngẩn ra một lúc, một tay chống eo, nói: "Đây là dao găm của ta."

Hàn Nghệ cười nói: "Cô nói là của cô, thì là của cô sao?"

Mỹ nhân kia hừ nói: "Trên dao này có khắc tên của ta, không lẽ lại là giả."

"Vậy sao?"

Hàn Nghệ cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên chuôi dao có khắc hai chữ "Mẫu Đơn" ồ lên một tiếng, nói: "Đúng là của cô, ồ, đây là lúc nãy ta nhặt ở phía dưới."

Mỹ nhân bước lên trước một bước, đưa tay ra muốn giật lại con dao găm. Hàn Nghệ định rụt tay lại, nhưng không ngờ tay của nữ nhân này lại nhanh như hơn. Bước thêm một bước nữa, nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Hàn Nghệ.

Lần này Tiểu Dã không chạy lên giúp đỡ. Có lẽ bởi vì đối phương là nữ nhi.

Ai da, không ngờ thì ra là một cao thủ a. Hàn Nghệ không chút kinh sợ, mỉm cười nói: "Cô có muốn không, nếu cô muốn thì cứ nói rõ ra là được, cô không nói thì sao ta biết là cô muốn. Cô nói ra thì ta mới biết là cô muốn. Cô muốn thì ta sẽ cho cô. Cô nói là cô muốn thì ta không thể không cho cô. Không thể cô nói muốn mà ta không cho cô. Cô nói không muốn ta vẫn cứ cho côCho dù cô muốn hay không muốn, nhưng trước mặt nhiều người như này. Cô cứ cầm tay ta như vậy.Làm người ta xấu hổ."

Nói đến phần sau, Hàn Nghệ ra bộ xấu hổ.

Hàn Nghệ nói một tràng những lời vô nghĩa, mỹ nhân nghe xong chóng mặt, ngây người ra hồi lâu mới kịp phản ứng, mặt ửng đỏ. Lập tức đoạt lại dao găm trong tay Hàn Nghệ, vội vàng tránh xa Hàn Nghệ.

Đương nhiên là Hàn Nghệ cũng dự định đưa cho nàng ta, cười nói: "Kỳ thực nữ nhi không nên chơi dao găm, quá nguy hiểm. Chơi côn thì tốt hơn, vừa vặn ta đây có một cây, có thể ăn no, có thể giải sầu. Không biết cô có muốn hay không? Ồ, chỉ cho mượn không bán."

Lần này thì mỹ nhân kia có vẻ nghe không hiểu, tức giận nói: "Tên nhãi con ngươi đừng ăn nói hàm hồ. Dao găm này rõ rằng là ngươi lấy trộm trên người ta. Không ngờ ngươi dám dùng dao găm của ta gọt trái cây. Ta giết"

Nàng nói được một nửa, bỗng nhiên ngẩn người ra.

Chỉ thấy Hàn Nghệ từ trong ngực áo lấy ra một chiếc khăn lụa, khẽ tung. Nhưng nhìn thấy đó là một khăn lụa màu trắng, bên trên có thêu hình mẫu đơn màu đỏ. Chậm rãi lau tay.

"Đây là khăn lụa của ta."

Mỹ nhân kia hoảng sợ kêu lên.

"Sao lại là của cô."

Hàn Nghệ khó chịu nói: "Đây rõ ràng là của ta, cô đừng có nói là chiếc khăn lụa này thêu tên của cô."

Nói rồi hắn tự mình liếc nhìn một cái.

Tên khốn kiếp này. Dám dùng khăn lụa của ta lau tay. Mặt của mỹ nhân kia trở lên xám xịt, giơ tay ra đoạt lại.

Hàn Nghệ hơi vòng tay xuống dưới, nhưng cũng giống như lúc nãy. Tốc độ của mỹ nhân kia nhanh hơn, tay cũng chuyển động theo tay Hàn Nghệ, đoạt lại chiếc khăn lụa.

Hàn Nghệ kích động nói: "Cô có phải là điên rồi không? Đến khăn lau tay của đàn ông cũng muốn tranh."

Mỹ nhân kia một tay giơ chiếc khăn thêu lên, nói: "Đây rõ ràng là của ta."

"A."

Bỗng nghe thấy một tiếng kêu kinh hãi.

Mỹ nhân kia quay đầu lại. Chỉ thấy các bạn của nàng ta đều đang mở to mắt nhìn chiếc "khăn tay" trong tay nàng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một miếng vải cũ màu đen, hoảng hốt thét lên, vội vàng buông ra.

Hàn Nghệ được đà làm tới, hai tay ôm chặt lấy ngực, rưng rưng nói: "Cô ăn hiếp người quá đáng. Đây là tấm tã mẫu thân lúc sinh thời để lại cho ta, nếu làm hỏng cô có đền được không?"

"Tã?"

Mỹ nhân kia hai má hơi co lại, trong lòng cuồn cuộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook