Thánh Khư

Chương 43: Sợ hãi

Thần Đồng

10/04/2020

“Quái vật.” Sắc mặt cô ta trắng bệch, phun ra hai chữ. Đây đích thật là một con quái vật cường đại, kinh khủng, khiến cho cô ta bất an, tim đập thình thịch.

Nhất là, nghĩ đến vừa rồi cuộc trò chuyện gián đoạn, khiến cho cô ta không rét mà run. Người trong điện thoại còn đang kêu to, đột nhiên im bặt, giống như âm thanh sau cùng của tử vong.

Mục im lặng, không lên tiếng.

Y bước đến trước cửa sổ sát đất, nhìn một bên trời, thật lâu cũng không có tiếng động. Kết quả này quá đột ngột.

“Vì sao lại như vậy?”

Y đột nhiên quay người, gương mặt rất lạnh, từ đáy mắt hiện lên ánh sáng khiến người ta run sợ. Cả phòng khách rộng rãi đều có chút lạnh lẽo.

Kết quả này đối với y mà nói, thật sự hỏng bét, khiến tâm trạng của y sa sút trầm trọng. Đây là mười tám dị nhân, một lực lượng vô cùng quan trọng trong tay y, kết quả lại chết hết?

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho tôi biết không?” Mục đè nén âm thanh.

Gương mặt anh tuấn không hiện lên nụ cười, cũng khó duy trì cảm giác bình thản. Lúc này, mặt y trầm xuống như nước, mang theo khí tức âm lãnh, hoàn toàn không tương xứng với khí chất nho nhã của y.

Hứa Uyển Thanh thì đang lẩm bẩm: “Thế mà lại phát sinh chuyện này? Rốt cuộc hắn là ai? Sao có thể giết chết hơn mười dị nhân vừa mới uống thuốc mới được chứ?”

Choảng!

Mục ném ly rượu đế cao xuống mặt đất, kiếng bể óng ánh văng tứ tung, tản mát bốn phía. Y nhịn không được phát ra tiếng gầm nhẹ.

“Đáng chết.” Y gầm lên.

Trước kia, y lúc nào cũng ung dung, gương mặt nở nụ cười ôn hòa, hoàn toàn không để ý chuyện này. Y cho rằng người kia chết không thể nghi ngờ, là kết cục đã được quyết định từ lâu.

Nhưng bây giờ, y nắm chặt nắm đấm, gương mặt tái xanh, khó mà che giấu được sự phẫn nộ trong lòng. Đây là một thất bại không thể tha thứ, một tổn thất rất trọng đại.

“Mục, không nên tức giận, mau tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này như thế nào.” Hứa Uyển Thanh nói. Cô ta tự trấn định, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, việc này bởi vì cô ta mà xảy ra.

Nếu người kia muốn đến báo thù, nhất định sẽ tìm đến cô ta.

Trong phòng khách xuất hiện thêm một người, là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, dáng vẻ gầy gò đứng tại chỗ, nói: “Mục, đây không phải là lỗi của cậu. Ai cũng không thể ngờ được kết quả này.”

Ông ta nói rất có lý. Mười tám dị nhân cùng nhau xuất kích, cộng thêm uống thuốc kiểu mới, tuyệt có thể quét ngang một phương, giết một người thật sự quá đơn giản.

Thiên hạ này, không phải dị nhân nào cũng có thể sánh vai với Kim Cương.

Đội hình cường đại như vậy, phục kích dị nhân lạc đàn, hoàn toàn chẳng có gì phải lo lắng, nhất định sẽ bị tuyệt sát.

“Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề? Bác Ôn, bác cho người đi thăm dò giùm cháu. Cháu muốn biết kết quả rõ ràng, cháu không cam tâm.” Nét mặt của Mục càng âm trầm hơn. Đốt ngón tay bị y bóp đến tái xanh.

“Có thể do Kim Cương ra tay hay không? Người của Bồ Đề Cơ Nhân không phải hoạt động trong khu vực đó à?” Hứa Uyển Thanh nói.

Bác Ôn khẽ giật mình, nhưng ông không tỏ thái độ gì. Dựa theo yêu cầu của Mục, ông ta phân phó người lập tức đến hiện trường điều tra kỹ càng, tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mười tám dị nhân.

Mục cau mày. Y cũng đang hoài nghi, phải chăng Kim Cương vì y mà đến?

Nhưng căn cứ vào số liệu, dị nhân có được cơ thể bất hoại vẫn còn đang trên đường, nhanh nhất cũng phải chiều nay mới đến nơi.

“Đi thăm dò thử xem phải chăng Kim Cương đã lén lút đến trước đó rồi không?” Mục lạnh lùng nói.

Bác Ôn gật đầu. Ông ta bắt đầu sắp xếp nhân thủ, điều động tài nguyên nhân mạch, điều tra kỹ càng động tĩnh nhân vật quan trọng nhất của Bồ Đề Cơ Nhân.

Một máy bay trực thăng cỡ nhỏ cất cánh, nhanh chóng bay đến khu rừng cách đó tám mươi dặm, điều tra nguyên nhân cái chết của mười tám dị nhân và manh mối tại hiện trường.

Mặc dù những người này không phải cao thủ, nhưng thắng ở kinh nghiệm phong phú.

Khi tiến vào khu rừng, bọn họ cảm thấy sợ hãi. Mười tám dị nhân đều bị cắt cổ, thậm chí có mười ba người đầu bị cắt xuống đất.

Rõ ràng, bọn họ đều chết trong tay một người. Hơn nữa còn là cường thế chém giết, nhìn vết tích hiện trường, cũng chỉ có mấy người kịch liệt chiến đấu.

Những dị nhân còn lại căn bản không phải là đối thủ của người kia. Tất cả đều trong thời gian ngắn bị chém rụng thủ cấp. Kết quả này khiến bọn họ rùng mình.



“Chẳng lẽ Kim Cương đã đến?” Có người run giọng hỏi.

Ngoại trừ Kim Cương và ba người kia, còn có dị nhân nào đạt đến chiến lực đó sao?

Khu rừng được bọn họ tìm kiếm tỉ mỉ một lần, nhưng hoàn toàn không có manh mối quan trọng nào về người kia cả. Hắn giống như đã xóa đi vết tích sau đó vậy.

Huyện thành, trong khu nhà cao cấp.

Mục nhận được báo cáo, mặt càng trầm như nước.

“Mười tám dị nhân bị lợi khí chặt đứt đầu. Vết thương của mọi người đều là vết thương trí mạng. Người kia cường thế mà lăng lệ, chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.” Bác Ôn nhìn báo cáo, sau đó lên tiếng.

“Nghe nói Kim Cương có hai loại binh khí, một trong số đó là Hàng Ma Xử. Nhưng trong tình huống bình thường, hắn ta sẽ không vận dụng. Ngoài ra, hắn ta còn có một thanh đao, đã từng dùng mấy lần, vô cùng sắc bén.” Hứa Uyển Thanh nói.

Đúng lúc này, có người đưa lên một phần mật báo. Sau khi bác Ôn nhận lấy, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Cái gì? Kim Cương đã thật sự đến, mà còn đến vào sáng sớm hôm nay?” Hứa Uyển Thanh tiếp nhận mật báo, nhìn thoáng qua, lập tức chấn kinh.

“Kim Cương đến thật rồi.” Mục phẫn nộ, gương mặt méo mó, một chưởng vỗ lên bàn, khiến chiếc bàn nổ tung.

Y khó mà duy trì được sự nho nhã. Bây giờ, y nhịn không được mà tức giận. Kim Cương đến, điều này có ý nghĩa như thế nào? Có lẽ chỉ có người này ra tay mới có thể giải thích thông hết thảy.

Bằng không, ai sẽ có được năng lực như thế chứ? Dưới tình huống phật đao hoành thiên, tuyệt đối có thể giết chết mười tám dị nhân. Cho dù uống thuốc loại mới cũng không được.

Tổn thất quá lớn.

“Theo tin tức đáng tin cậy, sau khi Kim Cương chạy đến, đúng là đã ra ngoài, sau đó vào rừng, đến nay còn chưa về. Chỉ là không biết hắn ta có đi đến hướng đó hay không?” Bác Ôn nói.

“Kim Cương, tôi và anh không xong đâu.” Mục giận dữ, khóe mắt hiện lên sát khí, ôn tồn lễ độ đã mất sạch. Một ngọn lửa giận đang đốt cháy trong lòng bọn họ.

“Người kia đâu? Chẳng lẽ cũng không đến đó sao?” Hứa Uyển Thanh nghi hoặc. Người đứng đằng sau Sở Phong không xuất hiện sao?

Sau đó, cô ta lại cảm thấy thoải mái. Kim Cương tham dự vào. Điều này dính đến tranh đấu giữa Bồ Đề Cơ Nhân và Sinh Vật Thiên Thần, Sở Phong chết ở đây chỉ có thể được coi là chết vô ích.

Hai quái vật khổng lồ đối kháng nhau. Cao thủ xuất kích, một người phàm đi ngang qua, bất hạnh gặp nạn, còn trách được ai? Chỉ xem là hắn không may mà thôi.

Hứa Uyển Thanh thở phào một hơi, cảm thấy không có vấn đề gì. Ngay cả vị cao thủ sau lưng Sở Phong cũng không biết chân tướng, đoán chừng chỉ có thể bất đắc dĩ.Trong khu rừng, Sở Phong một đường đi nhanh, từ xa nhìn thấy huyện thành, dần dần thả lỏng bước chân.

“Ả đàn bà kia ác độc quá. Nếu trực tiếp giết chết cô ta thì không khỏi tiện nghi cho cô ta quá rồi.”Hắn lẩm bẩm.

Sở Phong nghĩ đến cô gái lái xe đến đón hắn. Cô ấy còn rất trẻ, mấy nốt tàn nhang trên mũi khiến cô ấy nhìn rất bình dân, lại còn hay nở nụ cười. Khi hắn từ chối lên xe cùng với cô, cô còn có chút không biết làm sao. Cuối cùng cô lại chết thảm như vậy, ngay cả chiếc xe cũng bị chia năm xẻ bảy.

“Phát rồi rồi.” Ánh mắt Sở Phong mang theo sát khí.

Khi hắn ra tay với kẻ địch của mình, mặc dù vô tình, quả quyết sát phạt nhưng trong lòng cũng có lúc mềm yếu, không nhìn được người thiện lương, người yếu ớt bị ức hiếp.

“Giết cô sớm quá thì có lợi cho cô rồi. Bây giờ phải để cho cô vượt qua sự sợ hãi trong lòng.” Sở Phong đối với cô gái kia chán ghét vô cùng.

Hắn lấy điện thoại liên lạc với Lâm Nặc Y.

Rất nhanh đã có người bắt máy.

Sở Phong hỏi thẳng Lâm Nặc Y mấy ngày trước ai đã giữ điện thoại của cô.

Lâm Nặc Y hỏi hắn có chuyện gì xảy ra, nhưng Sở Phong không nói gì, trực tiếp cúp máy.

Sau đó không lâu, Hứa Uyển Thanh rời khỏi tòa nhà cao cấp, chạy đến chỗ Lâm Nặc Y.

“Uyển Thanh, cậu có liên lạc với Sở Phong hay không?” Lâm Nặc Y có được vẻ đẹp vô cùng mỹ lệ, da thịt trắng muốt, thon thả. Hiện tại cô đang đứng trước cửa sổ nhìn về phía xa.

“A, đúng vậy. Khi biết mình không phải cậu, chúng tôi đã trò chuyện vài câu đơn giản rồi cúp máy.” Tâm trạng Hứa Uyển Thanh rất thả lỏng, tùy ý trả lời một câu.

“Có đúng như vậy không? Có phải cậu có gì giấu mình hay không?” Lâm Nặc Y quay đầu lại. Mái tóc dài xõa xuống hai bên chiếc cổ trắng ngần, mang theo gương mặt lạnh lùng tinh xảo, ánh mắt mỹ lệ mà thâm thúy, khiến cho Hứa Uyển Thanh cảm thấy áp lực không nhỏ.

“Không có mà.” Hứa Uyển Thanh làm ra vẻ kinh ngạc.



“Dựa vào sự hiểu biết của tôi đối với Sở Phong, nhất định có việc.” Lâm Nặc Y nói.

“Anh ta đến đây rồi à? Anh ta nói gì với cậu thế? Anh ta không phải hẹp hòi như vậy chứ? Lần trước mình nói chuyện với anh ta cũng không được hòa hoãn cho lắm.” Hứa Uyển Thanh hờ hững nói. Cô ta biết, người kia vĩnh viễn sẽ không xuất hiện nữa.

“Cậu ấy còn chưa đến, nhưng vừa nãy nói chuyện, mình thấy cậu ấy đối với cậu cũng không chỉ có thành kiến đơn giản như vậy?” Lâm Nặc Y nhìn chằm chằm Hứa Uyển Thanh.

“Vừa nãy?” Hứa Uyển Thanh bị dọa đến ngón tay run rẩy, suýt chút nữa làm rơi tách trà xuống đất, nhưng cô ta vẫn che giấu được.

Lâm Nặc Y cười lạnh: “Nói thật đi.”

“Thật sự không có cái gì mà.” Hứa Uyển Thanh cố gắng trấn định, nhưng từ sâu trong nội tâm lại sợ hãi vô cùng. Người kia không có chết?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô ta cảm thấy thấp thỏm, lo âu. Sở Phong sẽ đến thật sao?

Lúc này, trong lòng cô ta đang run sợ, sinh ra đủ loại suy nghĩ. Hắn thật sự còn sống. Cái này…. Quá đáng sợ.

Trong nháy mắt, Hứa Uyển Thanh nghĩ đến rất nhiều chuyện. Cô ta cảm thấy lưng của mình đang bốc lên luồng khí lạnh, cơ thể hơi chết lặng.

Cô ta đang sợ, đang khủng hoảng, không biết nên làm cái gì? Cô ta muốn rời khỏi, nhưng Lâm Nặc Y đang theo ngó chừng cô ta.

“Lát nữa Sở Phong sẽ đến.” Lâm Nặc Y nói. Trên thực tế, Sở Phong cũng không nói lúc nào sẽ đến, thậm chí cũng không xác định sẽ đến hay không.

Bởi vì cô có thể cảm giác được, Sở Phong đang che giấu một sự tức giận.

Trong khoảnh khắc, trên lưng Hứa Uyển Thanh xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh. Sở Phong sắp đến? Còn cô ta thì chỉ có thể chờ đợi ở chỗ này, không cách nào thoát đi. Chuyện này đối với cô ta mà nói, là một sự thống khổ, dày vò đến đáng sợ.

Quá sợ hãi, cô ta cảm thấy cái gì cũng không che giấu được. mặc dù có chị của cô ta che chở, sợ rằng cái giá phải trả cũng rất khổng lồ.

“Uyển Thanh, cậu không thoải mái sao? Sắc mặt của cậu hơi trắng bệch kìa.” Lâm Nặc Y hỏi. Đây cũng là lời quan tâm, nhưng lại thiếu đi mấy phần ấm áp.

Trong lòng Hứa Uyển Thanh đánh bộp một cái. Cô ta biết, Lâm Nặc Y đang bất mãn với cô ta. Lâm Nặc Y muốn thông qua sự “lạnh lùng ấm áp” này mà chỉnh cô ta.

“Đúng vậy, mình nghỉ ngơi không được tốt, bị cảm lạnh mất rồi.” Hứa Uyển Thanh mỉm cười yếu ớt, sờ lên gương mặt tái nhợt của mình, biểu hiện sự áy náy, sau đó đứng lên cáo từ.

Nhưng Lâm Nặc Y không chờ cô ta nói ra miệng, lập tức lấy một chai thuốc màu lam bảo Hứa Uyển Thanh uống, đồng thời bảo cô ta ở đây nghỉ ngơi, không có ý định để cô ta rời đi.

Tim của Hứa Uyển Thanh thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. Bởi vì cô ta nhìn thấy cái chai chứa chất lỏng màu xanh lam to bằng ngón tay cái tương tự với cái chai trong tay Mục.

Cách đây không lâu, mười tám dị nhân cũng đã uống loại thuốc này.

Đây là ý gì? Trong lòng Hứa Uyển Thanh trở nên khẩn trương, không khỏi bồn chồn, càng lúc càng bất an.

“Đây là loại thuốc đặc biệt mới sáng chế, có thể giúp tăng khả năng miễn dịch và tinh lực cho cơ thể. Cậu uống vào đi, một lát sau sẽ có tác dụng thôi.” Lâm Nặc Y bình thản nói.

Hứa Uyển Thanh hơi chấn kinh, tiếp nhận cái chai, xem đi xem lại, hẳn không phải cùng loại thuốc với Mục. Màu sắc này hơi nhạt, tuy nhiên nó vẫn khiến cho cô ta cảm thấy căng thẳng.

“Uyển Thanh, rốt cuộc là cậu đã làm cái gì? Đừng giấu diếm mình. Cậu cũng biết tính cách của mình rồi đấy.” Lâm Nặc Y nhìn chằm chằm vào Hứa Uyển Thanh.

Hứa Uyển Thanh mỉm cười, nhưng trong lòng phát lạnh. Sau khi nghĩ đến đủ loại khả năng, cô ta hơi run rẩy. Cho dù Lâm Nặc Y không có khả năng đến với Sở Phong, nhưng cũng không muốn hắn xảy ra bất trắc.

Nếu Sở Phong chết thì cũng thôi đi. Dù sao cũng có Bồ Đề Cơ Nhân và Kim Cương làm bia đỡ đạn, vừa lúc xóa hết mọi vết tích, nhưng điều khiến cô ta sợ hãi chính là người này còn sống.

“Trong cuộc trò chuyện lần trước, mình và Sở Phong cãi nhau vài câu, mình nói anh ta không xứng với cậu. Mình nghĩ anh ta nhất định sẽ rất hận mình.” Giọng của Hứa Uyển Thanh rất nhẹ, nhìn Lâm Nặc Y, nói tiếp: “Mình cảm thấy anh ta không thích hợp với cậu. Hai người là hai thế giới khác nhau.”

Cô ta dùng lời nói dối để che lấp, tận lực kéo dài thời gian. Cho dù Sở Phong đến, cô ta cũng muốn dựa vào cái này mà tranh luận, không thừa nhận cô ta đã làm qua những chuyện đó.

“Cậu làm cho mình thất vọng quá.” Lâm Nặc Y bình thản nói ra câu này, nhìn không ra trong lòng cô đang thật sự nghĩ chuyện gì nữa.

Hứa Uyển Thanh thấp thỏm. Cô ta cảm thấy có chút không ổn. Bởi vì Lâm Nặc Y quá thông minh. Cho dù còn chưa nhận được tin tức, cũng không có chứng cứ, nhưng cô đã có thể suy đoán ra được.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Nặc Y vang lên.

“Lái xe mà em phái đến đón anh nửa đường đã bị hỏa tiễn bắn nổ tung. Cô ấy đúng là rất đáng thương.” Là Sở Phong gọi

Mặc dù Lâm Nặc Y đã đoán ra được điều gì đó, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Cô đột nhiên quay người nhìn Hứa Uyển Thanh, đôi mắt đẹp sáng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thánh Khư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook