Thần Phục

Chương 4: Nước mũi của anh Đầu Gỗ

Yến Tử Hồi Thì

13/06/2017

Sau khi Triển Tiểu Liên về nhà liền nói với ba cô chuyện chứng kiến hôm nay, ba cô sờ sờ đầu con gái, cười nói: “Tiểu Liên sau này sẽ lái xe ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc giao thông, không phải ai cũng có thể lái xe như vậy. Đó là không đúng, có biết hay không?”

Triển Tiểu Liên “à há” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, cô còn tưởng rằng biết lái ô tô đều có thể oách như thế, thì ra đây cũng là phải tùy người.

Ba mẹ cô mang theo cô ở nhà dì ba ngày, đã phải trở về, kết quả sau khi về nhà có một sự ngạc nhiên lớn.

Trường An Lý Mộc cho nghỉ đông, ngày thứ ba Triển Tiểu Liên đi anh cũng về đến nhà, kết quả phát hiện người yêu nhỏ của anh không ở nhà, hỏi thăm mới biết ba mẹ Triển Tiểu Liên mang theo cô đi Thanh Thành, ra ngoài chơi một vòng với bạn học cấp ba ngày trước, hôm nay tới đây thử vận may, đi đã ba ngày rồi, cũng nên về nhà chứ?

Số An Lý Mộc rất may, đi dạo một vòng trước cửa nhà Triển Tiểu Liên, đang định đi về, quay đầu liền nhìn thấy ba bóng người từ xa, vừa thấp vừa tròn ở giữa kia không phải là Triển Tiểu Liên sao, trên người Triển Tiểu Liên bị ba cô tròng vào áo khoác vải của quân đội, bước đi cũng thở gấp, không phải đi đường mệt, mà là bị áo khoác đè. Cái mặt tròn của cô đỏ bừng, thở hổn hển, “Ba, con sắp đi không nổi.”

Ba cô liếc nhìn cô, dỗ cô: “Tiểu Liên ngoan, sắp về đến nhà rồi, cơ thể con yếu ớt, phải vận động nhiều hơn.”

Mắt Triển Tiểu Liên trợn trắng: “Ba, con là bị cái áo khoác đè…”

Mẹ cô nghe vậy, vươn tay nhấc cổ áo khoác của cô, “Mẹ chia sẻ giúp con, vậy là được rồi chứ?”

Triển Tiểu Liên cảm thấy mắc cỡ chết người, vóc người cô lùn lại béo, người ta nhìn từ xa không phải tựa như thấy là mẹ cô nhấc cô mà đi? Triển Tiểu Liên vội vàng đẩy tay mẹ cô ra, sau đấy nhìn thấy An Lý Mộc đứng ở cửa nhà cô, Triển Tiểu Liên gào khóc hai tiếng, chạy băng băng: “Anh Đầu Gỗ!”

An Lý Mộc mặc áo lông mới mua, hai tay đút trong túi, cũng qua đón, “Tiểu Liên, em đã về?”

Ba mẹ cô ai có thể ngờ An Lý Mộc mười chín tuổi và Triển Tiểu Liên mười ba tuổi yêu đương? Triển Tiểu Liên cho dù bây giờ ôm An Lý Mộc hôn hai cái, có lẽ ba mẹ cô cũng sẽ không nghĩ về phương diện ấy, chủ yếu là Triển Tiểu Liên quá nhỏ, tuổi nhỏ vóc dáng nhỏ, mấu chốt là khuôn mặt kia cũng nhỏ, chính là đứa trẻ cứ vui vẻ là dính lấy anh hàng xóm.



“Đầu Gỗ vào nhà chơi đi, Tiểu Liên nhà bác đã sớm nhắc mãi cháu rồi.” Mẹ cô vừa nói, vừa lấy chìa khóa ra mở cửa.

Hai tay Triển Tiểu Liên kéo túi của An Lý Mộc, lén lút sờ tay anh bên trong, vừa sờ còn vừa nhe răng cười với anh, An Lý Mộc cũng chỉ cười trừ, không biết nên nói cái gì, anh phát hiện, cô nhóc này còn háo sắc hơn mình tưởng tượng.

Cửa vừa mở ra, Triển Tiểu Liên liền kéo An Lý Mộc vào, đẩy An Lý Mộc về phía phòng mình, sau đấy lại chạy tới lấy túi trong tay ba cô, ngồi xổm xuống kéo khóa lục đồ, “Anh Đầu Gỗ, em có quà cho anh…”

Mẹ cô cười như gì, quay đầu nói với ba cô: “Tiểu Liên nhà mình có phải cũng quá dính Đầu Gỗ hay không? Anh xem xem…”

Ba cô cũng cười theo, chỉ căn dặn Tiểu Liên đừng quá ầm ĩ người ta.

Triển Tiểu Liên làm như không nghe thấy, ôm quà mình mua cho An Lý Mộc xong liền kéo An Lý Mộc về phòng mình, còn khóa luôn cửa từ bên trong.

Bên này khóa cửa, bên kia Triển Tiểu Liên ném quà mình ôm trong tay xuống đất, nhảy lên người An Lý Mộc như con khỉ, lập tức làm anh ngã nhào xuống giường, ấn anh hôn “chụt chụt” mấy cái, “Anh Đầu Gỗ, anh nhớ em không?”

An Lý Mộc bị cô đè trên giường, tay còn phải đỡ cô không để cho cô ngã, “Tiểu Liên, tiếng động của em nhỏ thôi…”

Mặt tròn của Triển Tiểu Liên tức giận, hung thần ác sát hỏi: “Anh rốt cuộc nói có nhớ em hay không hả?”

An Lý Mộc vội vàng gật đầu: “Nhớ, cũng sắp muốn chết luôn rồi.”

Triển Tiểu Liên lúc này mới cho anh ngồi dậy, nhưng chính mình vẫn còn nép trong ngực anh, hai người mặt đối mặt ôm lấy nhau, Triển Tiểu Liên bắt đầu bức cung An Lý Mộc: “Trường quân đội các anh có nữ hay không? Trông thế nào?”

An Lý Mộc nghĩ nghĩ, nói: “Có nữ sinh, nhưng ít hơn nhiều…”



Còn chưa nói hết, Triển Tiểu Liên lập tức nổi giận: “Cái gì?! Có nữ sinh? Anh còn ngại ít?! Anh Đầu Gỗ, anh sao có thể như vậy?”

An Lý Mộc lập tức đau đầu, sợ cô ồn ào ba mẹ cô cũng nghe thấy, vội vàng nói: “Lớp bọn anh không có, không có một nữ binh nào, hơn nữa nhà trường nghiêm cấm yêu đương, Tiểu Liên em đừng đa tâm nhé.”

Phương thức liên lạc khi An Lý Mộc và Triển Tiểu Liên đi học chỉ có viết thư, điện thoại bấy giờ rất hiếm thấy, đừng nói là gọi, có thể nhìn thấy đã là không tệ, hơn nữa tiền điện thoại rất đắt, hơn một đồng một phút, không mấy người dùng được, nhà An Lý Mộc và Triển Tiểu Liên đều không có điện thoại, nhà có điện thoại trên trấn Nam Đường có thể đếm được trên đầu ngón tay, phương thức thông tin duy nhất chỉ có viết thư.

Triển Tiểu Liên hận nhất là viết văn, kết quả vì người yêu nhỏ của cô chỉ có thể bắt đầu học viết thư, Triển Tiểu Liên viết thư đều là chép, ghép đông lấy tây từ nội dung trong sách mà cô từng xem trước đây, mỗi lần An Lý Mộc nhận được thư của Triển Tiểu Liên đều phải chuẩn bị tâm lý trước, anh cũng không biết thư anh nhận được rốt cuộc là thư tình kiểu Trung Quốc hay là lời tâm tình kiểu tây, dù sao, thứ chắp vá mà ra, chung quy không hề có logic, rất đánh đố tư duy người ta.

An Lý Mộc thật ra rất sớm lúc trước đã biết suy nghĩ của Triển Tiểu Liên và khuôn mặt nhỏ nhắn của cô là hai thái cực khác nhau, khi cô còn bé xíu, đã dùng một loại ánh mắt rất… rất đáng khinh nhìn lén anh, anh tắm rửa cô từng nhìn lén, đi vệ sinh cô cũng từng nhìn lén, đến nỗi về sau, An Lý Mộc chỉ cần có động tác cởi quần, anh đều sẽ phản xạ có điều kiện nhìn xem cô nhóc kia có phải lại đang nhìn lén hay không.

An Lý Mộc mười chín tuổi, cái nên biết hay không, anh đều đã biết, động tác của Triển Tiểu Liên có đôi khi rất quá đáng, thật ra cũng là đang khiêu khích anh nhóm lửa, tựa như bây giờ, cô nhóc Triển Tiểu Liên này, cái tay nhỏ bé ấy lại dám theo quần An Lý Mộc sờ xuống dưới, thật ra thì Triển Tiểu Liên cũng không hiểu biết động tác của mình, thế nhưng cô thấy trong sách có ghi mà, đàn ông sẽ thích.

An Lý Mộc thiếu chút nữa kêu ra tiếng, liều chết ấn tay cô không cho động đậy, Triển Tiểu Liên thấy mặt An Lý Mộc đỏ lên là biết anh vui sướng, vẻ mặt cũng đáng khinh nhìn chằm chằm khuôn mặt An Lý Mộc hưng phấn hỏi: “Anh Đầu Gỗ, anh có thoải mái hay không?”

An Lý Mộc cắn răng, anh mười chín tuổi, mười chín tuổi rồi đấy, cái tuổi sức lực dồi dào, chính là khi tinh lực dồi dào nhất trong cuộc đời người đàn ông, lúc mười sáu tuổi anh đã biết loại chuyện này, An Lý Mộc là vì Triển Tiểu Liên thật sự quá nhỏ, bằng không anh không đời nào còn có thể nhịn đến bây giờ, anh không dám làm gì khác, cũng đến được mức độ này, chỉ có thể mượn tay Triển Tiểu Liên.

Tay nhỏ bé ấy mềm mại nóng hổi, Triển Tiểu Liên còn nghe lời, một chốc An Lý Mộc cũng chỉ có thể ôm cô thở dốc. Triển Tiểu Liên lấy tay mình ra, sau đó bóp mũi kéo cửa chạy ra ngoài, An Lý Mộc thiếu chút nữa đụng đầu chết luôn, cô nhóc chết tiệt ấy lại cứ thế ra ngoài?

Mẹ cô nhìn cô giơ trên tay thứ gì chạy về phía phòng bếp, liền hỏi câu: “Tiểu Liên, cầm trên tay cái gì vậy?”

Trái tim An Lý Mộc cũng đã dịch lên đến cổ họng rồi, ngồi trong phòng Triển Tiểu Liên không dám nhúc nhích, sau đó An Lý Mộc liền nghe thấy Triển Tiểu Liên giòn tan đáp mẹ cô một câu: “Nước mũi của anh Đầu Gỗ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Phục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook