Thần Phục

Chương 12: Chung quy sẽ có lúc vỡ mộng

Yến Tử Hồi Thì

13/06/2017

Trong lòng mẹ cô vẫn băn khoăn, chỉ là không có bằng chứng, bà dù cho hoài nghi, cũng không tiện nói với người khác, chỉ có thể chôn trong lòng, nhưng theo bản năng chú ý. Cũng không thể trách mẹ cô nghĩ nhiều, nhà bà chính là con gái, nếu thật sự có gì thua thiệt nhất định là con gái, bà có thể không lo lắng sao?

Gia đình người ta mà học sinh đi thi đều là nhốn nha nhốn nháo, cả nhà vây quanh thí sinh, sáng hôm Triển Tiểu Liên đi thi vẫn là mẹ cô kéo dậy, đầu bù xù, mơ mơ màng màng ngồi ngẩn người, mẹ cô bận rộn tết tóc cho cô, bản thân Triển Tiểu Liên thì chỉ biết ngáp, ba và mẹ muốn đưa cô đi, Triển Tiểu Liên còn không muốn, vừa đánh răng vừa ló đầu nói với ba: “Anh Đầu Gỗ lát nữa sẽ đưa con đi, ba, ba cứ làm việc của ba đi, con không cần ba lo.”

Cơm nước xong Triển Tiểu Liên lấy một cái hộp bút liền đi, ba và mẹ muốn đưa cũng đưa không được. An Lý Mộc đạp xe chờ bên ngoài, thấy cô đi ra vội vàng gọi: “Tiểu Liên nhanh chút, hôm nay trên đường kẹt xe, đừng đến muộn.”

Triển Tiểu Liên nhảy vào chỗ ngồi sau, ôm eo An Lý Mộc ngủ gà ngủ gật, An Lý Mộc cúi đầu nhìn thấy hộp bút trong tay cô, vươn tay lấy xuống kiểm tra đồ, kết quả phát hiện trong hộp bút chỉ có một cái bút bi, không có cái gì khác, An Lý Mộc cũng không biết nên nói gì, người ta ai đi thi không phải đều mang theo mấy cái bút dự phòng? Hơn nữa thước đo com-pa gì gì đó đều bất ly thân, chỉ lo khi nào dùng đến, cô thì giỏi rồi, chỉ một cái bút, ngộ nhỡ đang thi thì hết mực, chỉ biết khóc còn gì. Vội vàng đi về bảo ba cô thêm mấy cái dự phòng, ba cô nghe An Lý Mộc nói Triển Tiểu Liên chỉ mang theo một cái bút, thở dài mãi, đứa nhỏ này sao lại khiến người ta lo lắng như vậy chứ?

Triển Tiểu Liên là nộp bài thi trước giờ, bởi vì biết An Lý Mộc chờ bên ngoài mà, vào trong năm mươi phút đã ra, đây là thi ngữ văn, cô làm đề coi như là chậm, nếu thi toán các loại không chừng ba mươi phút đã ra, An Lý Mộc từ xa đã nhìn thấy Triển Tiểu Liên một đường chạy chậm ra khỏi cửa lớn, “Anh Đầu Gỗ!”

An Lý Mộc vội vàng qua đón: “Tiểu Liên, thi thế nào?”

Triển Tiểu Liên cười hì hì, không khiêm tốn chút nào nói: “Rất tốt.”

Phụ huynh xung quanh ào ào bĩu môi, thi cấp ba mà nộp bài trước giờ, còn dám ba hoa.

An Lý Mộc lại hỏi: “Có làm văn hay không? Đừng nói với anh là không làm!”

Triển Tiểu Liên chán nản, “Viết một nửa.”

An Lý Mộc vừa nghe liền biết, nếu tính theo số ô vuông, cô chỉ viết một nửa số đó, cũng không quá nghiêm khắc, viết còn đỡ hơn không viết chữ nào, Triển Tiểu Liên mỗi lần thi mất điểm đều là vì không làm văn, vì thế An Lý Mộc mới căn dặn đi căn dặn lại trước khi thi. Ba cô nếu nói như thế cô dám chắc ngại ba cô dài dòng, kết quả là An Lý Mộc nói, Triển Tiểu Liên liền cười hì hì mà nghe. Ba cô đây là không biết tâm tư của con gái ông, nếu biết phỏng chừng có thể khóc đến chết, cô rốt cuộc là con gái ai chứ?

Hai ngày thi chớp mắt đã qua, khi ra khỏi trường thi môn cuối cùng Triển Tiểu Liên nhảy thẳng lên người An Lý Mộc, phụ huynh xung quanh một đám liếc xéo, An Lý Mộc xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, Triển Tiểu Liên vui vẻ cười khanh khách: “Anh Đầu Gỗ, em tự do rồi!”

An Lý Mộc nói với cô thế nào cũng không xuống, anh đành phải vội vàng ôm cô đặt vào chỗ ngồi phía sau xe đạp, nhanh chóng đạp xe đưa cô đi.

Triển Tiểu Liên từ phía sau ôm eo An Lý Mộc, hăng hái nói chuyện với anh: “Anh Đầu Gỗ, em mười lăm tuổi rồi, em lập tức sẽ là học sinh cấp ba. Anh Đầu Gỗ anh đã xem báo chưa? Trên báo nói học sinh cấp ba có người đã sinh con làm mẹ…”



An Lý Mộc vừa nghe liền biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, anh hiểu rất rõ, cô nàng nhìn trông đơn thuần, có trời mới biết trong cái đầu nhỏ bằng hạt dưa của cô cả ngày đều suy nghĩ cái trò gì, quả thực chính là ngâm trong chất lỏng bỉ ổi, “Tiểu Liên, trước khi em trưởng thành em đừng nghĩ có nghĩ không, em bây giờ còn nhỏ mà.”

Triển Tiểu Liên liền biết anh Đầu Gỗ của cô chính là gỗ, đầu óc bảo thủ, cô cũng đã mười lăm tuổi, đã là cô gái rồi mà?

Đã không còn áp lực cuộc thi, hai người đều vô cùng thả lỏng, vẫn dán cùng một chỗ, có khi là núp trong phòng Triển Tiểu Liên, có khi là ra ngoài, dù sao khi nào nhìn thấy, hai người đều là cùng nhau tay trong tay. Chuyện này nếu như trước đây, ai nhìn cũng sẽ nói Triển Tiểu Liên và anh Đầu Gỗ của cô thân thiết với nhau, tựa như anh em ruột, nhưng bây giờ lớn hơn rồi, lại như hình với bóng như hồi bé thì có vấn đề. Người ngoài nhìn không sao, nhưng mẹ cô nhìn thì không xuôi, đứa nhỏ bây giờ không phải là hồi bé thì thân nhau, sau khi trưởng thành có ý thức nam nữ từ từ kéo dài khoảng cách sao? Vì sao đến phiên Tiểu Liên và Đầu Gỗ lại không được chứ? Hơn nữa, trước kia trước kia chơi với nhau cũng không chỉ hai đứa nhỏ này, trên trấn còn có mấy đứa khác ấy, kết quả những bé gái khác từng đứa một không thân với An Lý Mộc nữa, chỉ Tiểu Liên còn thân với thằng bé hơn cả hồi nhỏ, đây có phải không thích hợp hay không?

Thi vào cấp ba không bao lâu, nhà trường nghỉ, mẹ cô ở nhà thu dọn, bà ngẩng đầu nhìn căn phòng của Triển Tiểu Liên trên lầu, cửa phòng đóng chặt, Tiểu Liên và An Lý Mộc đi vào cả buổi sáng, ngoại trừ trong lúc đó Triển Tiểu Liên ra tìm hoa quả cầm vào trong, hai đứa cũng không đi ra.

Mẹ cô nghĩ nghĩ, chính là cảm thấy có chút kỳ quái, rón rén lên lầu, kết quả là nghe thấy tiếng bên trong có chút bất thường, thở dốc rất gấp, rất kìm nén, mà lại, không có tiếng nói chuyện gì, bản thân mẹ cô là người từng trải mà, vừa nghe tiếng động ấy liền biến sắc, lập tức thò tay gõ cửa: “Tiểu Liên! Đầu Gỗ!”

Cửa là Triển Tiểu Liên mở, cũng không chậm trễ bao lâu, nhưng cũng không phải là lập tức mở, mẹ cô làm bộ tùy ý liếc một cái, phát hiện An Lý Mộc ngồi dưới đất, ôm một chân đang hừ hừ, mẹ cô sửng sốt, vội vàng đi qua hỏi: “Đầu Gỗ đây là làm sao vậy?”

An Lý Mộc còn chưa kịp nói chuyện, Triển Tiểu Liên đã cười xấu xa đi qua, chân trần đá một cái trên đùi An Lý Mộc, kết quả An Lý Mộc kêu tiếng lớn hơn nữa, tiếng động vẫn là cái loại cảm giác muốn cười lại cười không nổi đó, vẻ mặt đau khổ lại thêm bất đắc dĩ tố cáo với mẹ cô: “Thím, chân cháu cũng sắp tê chết đi rồi, Tiểu Liên còn cố ý đá cháu… Ôi…”

Triển Tiểu Liên lại muốn đá, mẹ cô vội vàng chặn lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm, “Đầu Gỗ cháu duỗi thẳng chân ra, gập như thế càng khó chịu, duỗi thẳng một lát là được rồi.” Sau đó mẹ cô đứng chọc chọc trán cô: “Tiểu Liên đừng toàn bắt nạt anh Đầu Gỗ của con, con còn đá?!”

Triển Tiểu Liên le lưỡi, sau đó cầm một quyển sách tranh ngồi xuống bên cạnh An Lý Mộc, hai người cúi đầu đọc sách. Mẹ cô lấy quần áo cần giặt trong phòng cô ra, có điều sau khi đi ra cũng không cho cô đóng cửa nữa, “Tiểu Liên, hôm nay trời oi như thế, đóng cửa cái gì? Mau mau mở ra hít thở không khí, không được đóng cửa.”

Mẹ cô thật ra vẫn còn hoài nghi, vừa rồi đi vào nhìn tất cả bình thường, nhưng trên giường rất lộn xộn, ga giường nhăn không ra gì, gối cũng rơi trên mặt đất, không biết hai đứa vừa rồi ầm ĩ như thế nào, mẹ cô lại không tiện hỏi, chỉ nổi lên lòng cảnh giác, không cho đóng cửa.

Động tác vươn tay kéo ga giường xuống trước khi đi của mẹ cô làm cho toàn thân An Lý Mộc tỏa ra mồ hôi lạnh, vừa rồi Triển Tiểu Liên trêu chọc quá mức, nếu không phải là mẹ cô đột nhiên gõ cửa, hai người còn không biết sẽ biến thành thế nào nữa, may mắn phản ứng cũng kịp thời, bằng không chắc chắn bị phát hiện.

Nhưng trải qua một phen này, hai người đều càng thêm cẩn thận, lúc ở nhà tuyệt đối không dám thể hiện. Trong nhà không dám ở, vậy khẳng định sẽ phải đi ra ngoài, đi đâu hẹn hò thành họa lớn trong lòng An Lý Mộc cùng Triển Tiểu Liên. Cuối cùng, địa điểm tiến hành bí mật quyết định tại rừng cây nhỏ phía đông mà chính phủ dự định đổi thành công viên.

Chỉ có điều trên đời này thật đúng là không có gì là đảm bảo, luôn có lúc vỡ mộng. Nơi bọn họ chọn vẫn còn rất sát vào trong, hôm nay như thường lệ khi dán vào nhau liền nghe phía sau có tiếng động, Triển Tiểu Liên đang ngồi trên đùi An Lý Mộc dựa vào anh mà ngủ, lập tức đã bị tiếng vang đằng sau quấy rầy, cổ cô co rụt lại, theo bản năng quấy rầy tiếng: “Ai?!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thần Phục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook