Tham Hoan

Chương 6: Thô bạo cưỡng hôn

Bát Trà Hương

20/06/2016

Cuộc điện thoại từ tối hôm qua, làm cho thần kinh của Lâm Tiểu Kiều cực kỳ hưng phấn, ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được. Hậu quả là sáng hôm sau không thể nào dậy được, lúc nhận được điện thoại Lâm Tiểu Kiều còn mơ mơ màng màng, không có xem màn hình điện liền mở miệng: "Alô... Ai vậy?"

Thẩm Gia Mộc nghe được âm thanh buồn ngủ của cô, cảm thấy ấm áp trong lòng, đối với cuộc gặp mặt này càng thêm chờ đợi, lại không nỡ để cô phải miễn cưỡng rời giường. Nở nụ cười mỉm, đối phương không kiên nhẫn sắp cúp máy trước, dịu dàng hỏi: "Chưa rời giường sao? Có muốn chờ một chút rồi đi không?"

"A?" Lâm Tiểu Kiều vừa rời giường, ngây ngô không nghe hiểu ý tứ của Thẩm Gia Mộc, "Đi đâu vậy? Anh là ai?"

Nghe âm thanh nồng đậm giọng mũi của cô, nụ cười của Thẩm Gia Mộc ngày càng hiện ra mặt nhẹ nhàng nói: "Anh là Thẩm Gia Mộc, không phải ngày hôm qua nói muốn đi vào quân đội sao? Hay là kéo dài thời gian, để em ngủ đủ rồi đi?

Lúc này đầu óc Lâm Tiểu Kiều mới định lại được, vội vàng mặc quần áo, ngay cả giày cũng chưa kịp mang, trực tiếp chạy đến phòng bếp cầm một chiếc bánh ngập trong miệng, liền mở cửa rồi chạy thẳng ra ngoài. Mặc dù xe của Thẩm Gia Mộc là xe quân đội, nhưng chung cư của cục tài chính anh không thể nghênh ngang đi vào, chỉ dừng xe ở ngoài cửa lớn rồi gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Kiều. Lâm Tiểu Kiều từ chung cư chạy ra, liếc mắt nhìn thấy xe Thẩm Gia Mộc, còn cầm chiếc điện thoại trên tay. Cô cẩn thận quan sát, thấy trên mặt anh không có chút hờn giận, bất an trong lòng liền lắng xuống, có chút ngượng ngùng đến trước mặt anh.

Thẩm Gia Mộc ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười, lại thấy miệng cô có dính mẩu bánh, khóe mắt có ố vàng, kỳ lạ không cảm thấy ghê tởm, ngược lại cảm thấy cô thật đáng yêu. Anh không tự chủ đưa tay lên lau ố vàng trên khóe mắt cô, cười nhẹ nói: "Chưa rửa mặt sao?"

Lúc này Lâm Tiểu Kiều mới nhớ đến chuyện rửa mặt, ở trước mặt một người đàn ông mà như vậy liền đỏ mặt, lúc này thật lúng túng, cảm thấy không được tự nhiên. Thẩm Gia Mộc biết cô đang rất lúng túng, lấy mẩu bánh trên miệng nàng xuống, nói: "Được rồi, bây giờ đi chở lại rửa mặt, cho em 20 phút, anh ở chỗ này chờ em ra rồi cùng đi ăn điểm tâm sáng."

"Nếu không ăn điểm tâm sáng thì trực tiếp đi luôn." Để cho anh ở ngoài cửa lớn chờ cô đi rửa mặt đã thất lễ rồi, còn muốn chở cô đi ăn điểm tâm nữa, chẳng phải là thành lỗi luôn rồi!"

"Không thể không ăn điểm tâm sáng? Đối với thân thể không tốt, em đi nhanh lên, buổi sáng anh đến đây, nếu vào quân đội trễ, anh sẽ bị phạt." Thẩm Gia Mộc cười rất sảng khoái.

"Kia... Nếu không, anh cùng em đi vào nhà luôn, nếu bị cha mẹ thấy bọn họ ở bên ngoài, không biết trách mắng em như thế nào đâu." Lúc này Lâm Tiểu Kiều chỉ cảm thấy xấu hổ và áy náy, nên không nhớ chuyện của Lâm Tĩnh Hảo và Thẩm Gia Mộc.

Con ngươi của Thẩm Gia Mộc chợt lóe lên, chạm đến đáy mắt trong suốt của cô, gật đầu thấp giọng: "Cũng tốt."

Kỳ thật, anh cũng có quyết định của chính mình, thấy Lâm Tỉnh Hảo kiêu ngạo, anh khẳng định cô sẽ không nói chuyện anh chia tay cho Lâm gia biết. Thừa dịp này, anh nói chuyện này cho Lâm Lạp và Trần Nhã biết chuyện này cũng tốt. Quan hệ của hai nhà, ngoài mặt duy trì hai nhà Thẩm, Lâm có quan hệ tốt, nhưng trên thực tế, cho dù trong lòng đều hiểu, hai nhà Thâm Lâm đều theo đổi lấy lợi ích cá nhân của mình mà thôi. Dù sao đều vì lợi ích, cho dù anh cưới ai, Lâm gia vô cùng vui vẻ gả con gái, mặt mũi của họ vẫn là trên hết, vợ chồng Lâm Lạp sẽ đối tốt với Lâm Tiểu Kiêu hơn trước. Lúc Thẩm Gia Mộc đứng trước chỗ đổi giày, Lâm Tĩnh Hảo đang ngồi ở trên bàn cơm ăn điểm tâm, mười ngón tay tao nhã xé chiếc bánh bao, ngẫu nhiên uống một ngụm sữa. Lâm Lạp cầm tờ báo che hết nửa khuôn mặt, trong tay cầm ly sữa, còn Trần Nhã đang quét bơ lên bánh. Ba người đều không biết Thẩm Gia Mộc đến, vùi đầu chuyên tâm ăn điểm tâm.

Lâm Tiểu Kiều lấy đôi dép lê từ trong tủ giày để bên chân anh, ngồi chồm hổm, lộ ra lúm đồng tiền như hoa: "Ngồi đây một lát, nhiều nhất chỉ cần 10 phút!"



Từ những này ba người trên bàn cơm mới ý thức được có khách đến, Lâm Tĩnh Hảo thấy gương mặt anh tuấn của Thẩm Gia Mộc thì trong lòng cảm thấy vui sướng, không phải anh đến đây để xin tha thứ? Nhưng không nghĩ tới, lời nói kế tiếp của Thẩm Gia Mộc làm cho suy nghĩ của cô bị đập nát.

"Không có chuyện gì, từ từ đi." Hiếm thấy tâm tình của Thẩm Gia Mộc tốt như thế, trước mặt người khác không để ý dị nghị, vân vê tóc của Lâm Tiểu Kiều, mang âm thanh cưng chìu, "Từ từ rửa mặt, anh chờ ở chỗ này.”

Lâm Tiểu KIều ngượng ngùng đỏ mặt, "A" một tiếng, di chuyển vào nhà vệ sinh. Trần Nhã nhìn thoáng qua thấy sắc mặt âm u của Lâm Tĩnh Hảo, kìm nén cố gắng cười, nhiệt tình tiếp đón Thẩm Gia Mộc: "Gia Mộc đến đây ăn điểm tâm nào?"

"Cả nhà cứ ăn đi," Thẩm Gia Mộc mỉm cười, trên trán hiện lên chữ anh khí, mặc quần áo tùy tiện, nhìn như tùy ý, nhưng lại không làm mất đi khí thế cường đại, "Đợi lát nữa con mang Lâm Tiểu Kiều ra ngoài ăn."

"Hôm nay hai người muốn đi đâu sao?" Lâm Tĩnh Hảo bĩu môi hỏi một câu, lại chưa từ bỏ ý định hỏi thêm một câu nữa, "Sao em không biết?"

Nụ cười trên mặt Thẩm Gia Mộc không giảm, gật đầu: "Tối hôm qua ta hẹn cô ấy sáng nay mang cô ấy vào quân đội chơi, có thể cô ấy chưa kịp nói cho mọi người biết."

Anh cư nhiên mang Lâm Tiểu Kiều nhập vào thế giới của anh! Lâm Lạp nhìn Thẩm GIa Mộc khẽ chấn động, Trần Nhã sợ quá quay qua cầu cứu chồng. Dù sao Lâm Lạp ở trong quan trường rất được mọi người hoan nghênh, trong lòng giật mình, biểu cảm trên mặt vẫn vững như Thái Sơn, lấy vai trò trưởng bối tạo áp lực cho Thẩm Gia Mộc: "Tĩnh Hảo cùng đi, em gái của con không hiểu chuyện, đừng để trong quân đội gây họa."

Thẩm Gia Mộc cười nhẹ, nhanh chóng nói: "Chú Lâm yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Tiểu Kiều, cho dù có gây họa cũng không sao, có con ở đây."

Lâm Tĩnh Hảo nắm chặt bàn tay làm cho bàn tay trở nên tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp nhìn Thẩm Gia Mộc đầy phẫn nộ, trong đó bao hàm một phần không thể tin. Vừa đúng lúc Lâm Tiểu Kiều xuất hiện, Thẩm Gia Mộc nâng cổ tay nhìn đồng hồ, vừa đúng 10 phút, cô gái này canh giờ rất đúng.

"Đưa túi xách cho anh, em đi giày vào." Lúc Thẩm Gia Mộc nói lời này, trên mặt không có biểu tình gì, chờ Lâm Tiểu KIều mang giày, anh cực kỳ tự nhiên vuốt đầu cô, "Ngoan, tạm biệt mọi người trong nhà đi."

Lâm Tiểu Kiều bị nụ cười của Thẩm Gia Mộc làm cho choáng váng, tùy tiện cười cười với cha mẹ và chị gái, thuận miệng chào: "Cha, mẹ, chị gái, con đi nha...A, trưa hôm nay con không về ăn cơm, không cần chuẩn bị cơm cho con."

Thẩm Gia Mộc đưa túi xách cho Lâm Tiểu Kiều, thấy con ngươi của cô tỏa ra ngọn lửa hưng phấn, đáy lòng đối với cuộc đi vào quân đội càng thêm mong chờ. Lại ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt ba người trên bàn ăn không tốt, Lâm Tĩnh Hảo nhìn Lâm Tiểu Kiều bằng ánh mắt căm thù, trong mắt thể hiện không cam lòng, chỉ có đùa cợt và khinh thường. Thẩm Gia Mộc rất không thích, cho dù không có Lâm Tiểu Kiều anh cũng không muốn qua lại với Lâm Tĩnh Hảo, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía cô, nhìn bộ dạng cao cao tại thượng giống như con kiến bình thường ở dưới chân. Anh thấy cô gái nhỏ này rất đáng yêu, cần phải được tán dương, cô bị nhìn như vậy mà cũng không ảnh hưởng.

"Chú Lâm, khả năng đêm nay Tiểu Kiều ở lại bên kia ăn cơm, con nên xin phép chú trước, ngày mai con đưa cô ấy về, chú đừng trách con bắt cóc con gái bảo bối mà không nói với chú một tiếng." Thẩm Gia Mộc nói có chút đùa giỡn, trong khi cười cố tình lộ ra hương vị cảnh cáo, làm cho Lâm Lạp chấn động.



Lâm Lạp vội vàng cười cam đoan: "Không có việc gì, các con là người trẻ tuổi thích chơi như thế nào thì như thế đó đi."

"Chú Lâm tốt nhất...." Thẩm Gia Mộc vẫn cười, "Về sau chúng ta như là người một nhà, có thể có người tốt như cha vợ, con cảm thấy rất vui."

Những người còn lại trong phòng đều trấn đông, biểu tình trên mặt muôn màu muôn vẻ. Thẩm Gia Mộc cười nhẹ nhìn Lâm Tiểu Kiều, chỉ thấy cô không tin nhìn anh rồi nhìn Lâm TĨnh Hảo, vẻ mặt buồn bực. Mà Lâm Tĩnh Hảo với những người còn lại thì khiếp sợ, vui sướng, oán hận điều gì đó. Anh cũng không để ý tới, liền kéo Lâm Tiểu Kiều đi ra ngoài."

Cửa chính đóng lại, Trần Nhã ngã ngồi trên ghế, ánh mắt yếu ớt nhìn về phía Lâm Lạp: "Ý của cậu ta là gì? Là muốn kết hôn với Tiểu Kiều sao."

"Tốt lắm," Lâm Lạp cầm tờ báo lên, nở nụ cười, "Đây cũng không phải là chuyện xấu, chí ít anh cao hứng, cũng chỉ là nhà chúng ta có con rể thôi. Nhà chúng ta coi như là trèo cao, không nghĩ tới nha đầu Tiểu Kiều kia, lọt vào tầm mắt Thẩm Gia MỘc! Tĩnh Hảo, con cũng đừng vội, con xem bộ dạng em gái con cũng có thể tìm được người có điều kiện như thế, tương lai ba sẽ tìm cho con một người chồng, nhất định sẽ rất tốt."

Lâm Tĩnh Hảo mím môi không nói gì, trong lòng cảm thấy rất khổ sở. Ngày hôm qua lúc từ quân đội trở về, không phải đã phát hiện ra sao? Hai người căn bản không thích hợp, xác thực Thẩm Gia Mộc không phải là mẩu người chồng tương lai của cô, từ nhỏ Lâm Tiểu Kiều không được mọi người yêu thương giờ người xem cô là báu vật. Nghĩ như vậy, một tia khổ sở cuối cùng cũng không có, cô bắt đầu động tác tao nhã ăn xong bữa sáng..

Lâm Tiểu Kiều vân vê túi xách, đi theo anh lên xe, mới hỏi: "Không phải anh cùng chị của em chia tay sao? Còn tính kết hôn sao?"

Thẩm Gia Mộc cũng không có trả lời ngay, quay đầu nhìn cô: "Vậy em hi vọng anh kết hôn với cô ấy hay không kết hôn với cô ấy?

"Em không biết." Lâm Tiểu Kiều một tay cầm túi xách một tay vân vê chiếc cúc áo khoát, trong đầu rất loạn. Thần kinh của cô luôn cự tuyệt suy nghĩ vấn đề của tgm, trong lòng cô có một bức tường không cho người ngoài vào, cho dù mình có thích hay không thì bức tường trong lòng sẽ ngăn cảng lại. Nhưng trong đáy lòng vẫn sinh ra một chút khát vọng, anh dùng từ ngữ cưng chìu để nói chuyện với cô, cô thật sự không anh dùng từ ngữ ấy để nói chuyện với những phụ nữ khác, nhất là cô luôn luôn hâm mộ và ghen tụ với Lâm Tĩnh Hảo.

Thẩm GIa MỘc thở dài, thấy cô hốt ha hốt hoảng, động tác giấu đầu hở đuôi, cô có khuynh hướng ngã, đối phương phản ứng kịp thời, đặt cô ngồi trên ghế tựa. Lâm Tiểu Kiều chưa kịp kêu đau, đã bị hơi thỏ nam tính vây quanh, phía trước là lồng ngực rắn chắc của anh, phía sau là ghế dựa kiên cố, tiến thoái lưỡng nan.

Bị môi anh áp chế trên lưng, trong đầu Lâm Tiểu KIều là tiếng còi báo động, xong rồi, xong rồi! Môi của anh làm có cô cảm thấy ấm áp xúc cảm muốn anh lý trí của anh quay lại, không nghĩ tới bị anh ôm thật chặt, đang chuẩn bị lui lại thì Lâm Tiểu Kiều sợ chết đứng lên. Nội tâm tgm "Oanh..." một chút nữa là nổi lên trận hỏa, cô trốn cái gì! Này Lâm Tiểu Kiều, anh là như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao?

Lần đầu tiên có người trong lòng Thẩm doanh trưởng cảm thấy không chắc chắn, cô gái bị đàn ông cưỡng hôn sẽ có phản ứng đầu tiên, anh ôm toàn bộ phản kháng của của cô để kéo tình yêu vụng về, trì độn của cô về. Hắn không chút do dự liền liếm đôi môi của cô, cánh môi mềm mại của cô bị cường thế bị đầu lưỡi cạy mở ra lúc này Lâm Tiểu Kiều cảm thấy hô hấp của hai người sắp thiêu đốt toàn bộ không gian này.

Lưỡi của anh mang theo độ mạnh nhẹ khuấy đảo khoang miệng của cô, thô bạo quấn quanh đầu lưỡi của cô, khao khát nuốt nước bọt của cô, không tính là dịu dàng thậm chí cái hôn có điểm thô lỗ, lại làm cho ánh mắt của cô mê lý, chậm rãi đắm chìm trong đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tham Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook