Tên Kia Đừng Tưởng Bở

Chương 20: SWEET MEMORIES

Congchuayeutruyentranh. (Sunflower)

14/07/2014

Lễ Tình nhân, trên phố đa số đều là những cặp tình nhân tay trong tay ấm áp trao đổi những lời đường mật. Riêng cô và anh là cặp đôi quái dị nhất.

Hai người vốn dĩ là oan gia, tại sao tự nhiên phải đi chơi chứ?!

T__T

“Chúng ta đi đâu bây giờ???”

“Không biết!”

Sau đoạn đối thoại ngắn gọn, hai người họ chìm đắm trong yên lặng. Thực ra, chỉ là thỉnh thoảng họ ms đi cùg nhau thôi. Khi đi cùng, nếu ko cãi nhau thì chính là điệp khúc cào-cấu-cắn của cô dành cho anh. Nhưng mà lúc này thì ko thể, vì họ đang ở trên đường, ngày hôm nay lại là lễ Tình nhân, đánh nhau là làm mất mặt họ đấy!!!

“Đi công viên chơi!” Cô nói. Thực ra cũng muốn trải nghiệm thử cảm giác đi chơi với một người đàn ông.

“Ừ!”

Anh dù cảm thấy có chút trẻ con nhưng vẫn vô cùng rộng lượng, ko hề chấp vặt mà chiều ý cô.

*************Sunflower

Công viên...

“Ối!!! Sao mà nhiều người quá vậy hả???” Cô trợn mắt. Dẫu biết lễ Tình nhân nhưng mà có cần đầy người thế ko hả???

“Vậy thì có thể tìm chỗ nào đó để ngồi nghỉ!” Anh sáng suốt đưa ra cao kiến.

Các băng ghế khác đều đầy ắp các cặp tình nhân, vì ko muốn phá hoại ko khí lứa đôi, cô và anh ngồi yên dưới một gốc cây to. Xung quanh cái cây này ko được sáng sủa, chắc bọn họ sợ muỗi nên ko ngồi ở đây.

“Cơm hồi trưa là cô làm hả???” Anh bất chợt hỏi. Thực ra ban đầu ăn anh cũng rất sợ, sợ ko biết cô có bỏ...thuốc chuột hay không?

“Không phải! Là chị tôi làm! Mà...tôi cũng ăn được một nửa rồi!” Cô êm ái nói. Có chút ngại khi nói ra câu này, đã ko nấu ăn thì thôi mà còn ăn luôn phần của người ta, chưa hết, còn vẽ bừa bãi lên mặt anh ta nữa. Cô thấy có lỗi, ngồi xích xích lại gần anh, giọng nhỏ nhẹ:

“Xin lỗi nha!!!”

Lâm Tịch nổi da gà. Hic! Hình như từ trước tới giờ cô ấy chưa từng nói vs giọng điệu ngọt ngào như thế này á?!! Cô ta ko bị...chạm dây chứ???

Lâm Tịch chưa quen với sự thay đổi này cho lắm, anh đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn ánh đèn và những âm thanh vui nhộn phía đằng xa.



“Nè! Tôi xin lỗi rồi mà!!!” Cô kéo kéo góc áo của anh. Anh ko phải ko thèm để ý, mà là ko biết nói gì bây giờ.

“Ê!!!!!!!! XIN LỖI RỒI CHỨ BỘ!!!!!!!!!!” Cô bực mình gào lên, ra tay quá mạnh kéo luôn anh té ngã. Lâm Tịch ko kịp phòng bị ngã nhào lên người Dương Chi Ngọc, tư thế cực kỳ...mờ~ ám!

“TT___TT” Dương Chi Ngọc mặt nhăn nhăn nhó nhó, đau khổ hết biết. Anh hỏi:

“Cô bị sao thế???”

“Trật chân rồi anh hai của tôi!!!” Cô mếu máo. Hôm nay tại sao lại mang giày cao gót cơ chứ?!!!

Lâm Tịch: >___<

Vì ko có xe, cô lại ko thể tự đi nên anh bất đắc dĩ phải cõng cô về nhà. Hừ!

Lâm Tịch nhăn nhó: Tại sao cô ta lại nặng đến thế chứ?!

“Có nặng ko hả???” Dương Chi Ngọc ý tứ hỏi. Cô tay kia cầm đôi giày, tay còn lại thì quàng qua cổ anh. Mọi người đi trên đường mặc nhiên ko lấy làm lạ vì đây là lễ Tình nhân mà!!! Chưa kể đến có một vài cô bé học sinh 17, 18 tuổi mơ màng nhìn họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

“Không...không nặng!” Vì mặt mũi, vì lòng tự trọng của chính mình, Lâm Tịch hiển nhiên ko đời nào tự nhận mình sắp chết vì cõng một con heo rồi!!!

“Hihi! Tôi biết là giảm cân có hiệu quả mà!!!!” Cô toe toét cười. Anh mồ hôi nhễ nhại trả lời qua loa cho có lệ.

Lâm Tịch: Bất hạnh khi phải nói vs cô, cô là heo đấy!!!!

“Này! Lần sau đừng có hơi tí là kéo tay kéo chân nghe chưa!!!!” Lâm Tịch nhắc nhở.

Nhớ hồi nãy, lúc té sấp lên người cô, cả hai đã...đơ mất 5s. Chóp mũi của cô và anh “thân ái” chạm nhau. Hai đôi môi chỉ nhỉnh chút nữa là...kiss luôn!!!

Từ cự ly đó, anh có thể nhìn thấy đôi mắt đen trong veo của cô. Hàng mi rung rung với những cái chớp chớp mắt rất đáng yêu. Làn da thì mịn mịn, mềm mềm, môi hồng phấn mấp máy như muốn nói mà nói không nổi làm cô càng dễ thương hơn...!!!

Thở hồng hộc, anh lê từng bước về nhà!!! Chẹp!!! Lễ Tình nhân cái quái gì cơ chứ?! Còn bày đặt ngọt ngào, có mà khủng khiếp ấy!!!!

Chỉ còn nhỉnh một tí nữa là sắp về nhà, bỗng dưng ở đâu xuất hiện ra một người chặn đường. Bị dọa hết hồn, Lâm Tịch quên mất trên lưng mình vẫn còn “một gánh nặng”, buông tay ra, thẳng lưng, thế là cô té xuống đất!!!

“Á!!!!!!!!”



“Ngọc?!!!” Anh xám mặt, vội vàng đỡ cô lên. Dương Chi Ngọc hét toáng:

“ANH BỊ ĐIÊN HẢ??? TÍNH CHO TÔI TRẸO CỘT SỐNG LUÔN CHẮC???”

“Anh!!!!!!!” Người chặn đường anh chính là Nhã Vi.

“Lại là con nhỏ giựt chồng người khác này!!! Mày rảnh lắm hả? Có rảnh thì về nhà hay đi tích chút đức đi. Biết đâu còn có thằng man rợ nào đó cần mày!!! Đừng có hơi tí là đi dụ dỗ chồng người khác!!!” Cô gào lên. Cũng may đoạn đường này vắng vẻ, nếu không đời này kiếp này Lâm Tịch anh chỉ có nước mà đào đường hầm để đi thôi!!! Mặt mũi đâu mà nhìn thiên hạ nữa chứ?!

“CÔ!!! SAO CÔ DÁM NÓI TÔI THẾ HẢ???” Nhã Vi tức tối muốn lao vào cào nát mặt Chi Ngọc. Còn cô, dẫu cho chân bị trật, lưng thì đau buốt nhưng miệng vẫn khỏe vô cùng. Câu nói đó của Nhã Vi như dòng điện 220V kích thích cô, bản lĩnh sát thương đạt đến mức V.I.P!!!

“Hahaha!!! Không phải hả? Về nhà mơ đi cưng! Đây là ông xã nhà chị, nếu cưng muốn có được hả? ...Hì hì...Chờ cho tới 100 năm sau cũng không có đâu nha!!! Cô nhìn lại cô xem, thân hình thì ốm nhom như cây tre miễu í!!! Đã vậy còn thấp hơn tôi cả một cái đầu. Hừ!!! Muốn đấu hả? Đừng có bệnh nữa!!!”

“Tôi...”

“Còn nữa, cô phải tự hỏi tại sao cô lại không có người yêu? Muốn biết?! À!!! Khi nãy mới đi qua khúc đường bên kia tôi có thấy một cái mương, nếu cần thiết cứ nhìn xuống đấy mà soi, nó phản ánh còn ‘xịn’ hơn mấy cái kiếng ở nhà cô đó!!! Chồng tôi rất có mắt nhìn người, có thể cưới một cô vợ hiền thục như tôi! Chưa hết lại có thể quán xuyến việc nhà!!! Bản thân cô làm được ư?”

“Cô...”

“Cô muốn ăn bám ư??? Tưởng bở! Cho cô biết, tôi chính là thiên tài học võ, chấp 10 người như cô tôi cũng không sợ. Bạn tôi là thiên tài kiếm đạo và Judo, còn người kia chính là thiên tài cãi lộn. Bộ tam của tôi mà không ‘xử’ nổi cô á?!!! Cảnh cáo cho cô biết, nếu cô còn dám bén mảng đến gần chồng tôi trong phạm vi 5m thì tôi xử đẹp cô...!!!”

Nói cho một đống, cô khập khiễng kéo Lâm Tịch đang đứng hình đi mất dạng.

___________

Chap sau nè:

"...Ánh đèn ngủ mờ mờ hắt lên giường. Dương Chi Ngọc chịu đựng cơn đau ở lưng và bả vai đến nhức nhối. Trời ơi~ Cứ như vậy làm sao cô tồn tại qua khỏi đêm nay đây?!

Nằm dưới đất, Lâm Tịch thấy vậy thì đứng lên, đi lại gần, nói:

"Đau hả???"

Gật đầu.

"Cởi áo ra!!!!"

WHAT???? Dương Chi Ngọc tí nữa thì ói ra máu!!! Cởi...cởi áo á?!!!.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tên Kia Đừng Tưởng Bở

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook