Tế Thế

Chương 86: Buổi gặp gỡ cách một đời 1

Tô Du Bính

29/01/2018

Bế quan mười ba năm quả thực là giấc mộng đẹp đẽ mà xa vời.

Mới bế quan ba tháng đã bị Bạch Tu Đại Tiên quấy rầy “luyện công” ba mươi mấy lần, Trọng Thế Hoàng rốt cuộc không nhịn được nữa phải xuất quan.

Bạch Tu Đại Tiên vừa dùng ánh mắt đáp lại Ôn Cố đang cảm động dạt dào vì biết ơn, vừa trưng ra cái mặt liệt.

Trọng Thế Hoàng nghiến răng: “Lại chuyện gì nữa?”

Bạch Tu Đại Tiên đáp: “Ôn Cố xuất lực không nhỏ tại cuộc chiến ở Côn Lôn nên được nghỉ phép dài hạn, nay kỳ nghỉ đã chấm dứt, tới lúc trở về Thương Thiên nha rồi.”

Trọng Thế Hoàng đương nhiên biết Thương Thiên nha là cái quái gì, nếu không có nó, hắn với Ôn Cố sẽ không gặp rồi yêu nhau, cũng sẽ không trải qua nhiều lần sinh tử, đau khổ cùng cực. Việc như thế rơi vào người mình thì còn có thể nhẫn, đặt trên thân người khác thì không thể nhịn được. Hắn híp mắt: “Có ý gì? Ông muốn cậu ấy nhận nhiệm vụ gì? Không phải là giả trang thành vệ sĩ để tiếp cận cố chủ đó chứ?”

Bạch Tu Đại Tiên phất tay: “Thương Thiên nha chỉ phụ trách phát nhiệm vụ, quá trình hoàn thành có thể tự do phát huy.”

Trọng Thế Hoàng chìa tay ra: “Nhiệm vụ đâu?”

Bạch Tu Đại Tiên: “Xem thanh khuê.”

Ôn Cố do dự lấy thanh khuê ra, may mà hai dòng chữ khiến tim cậu đập thình thịch đã biến mất, thay vào đó là “Sau cơn mưa trời lại sáng, đêm đẹp trôi qua trong động phủ Hoàng Lăng.”

Trọng Thế Hoàng sáp lại gần để xem, nhịn không được bật cười: “Nhiệm vụ này được đấy, làm mấy lần nữa đi!”

Ôn Cố đen mặt, hàng chữ kia đã biến mất tăm hơi, cuộc đời một người hiện lên:

Ngụy Thiên Thành, sinh ngày 12 tháng 10 năm 1962 tại bệnh viện Long Thành.

Cha: Ngụy Gia Lượng, đã qua đời.

Mẹ: Trình Quốc Anh, đã qua đời.

Vợ: Lưu Hiểu Tuệ, đã qua đời.

Con: Lưu Hán Tư, đã qua đời.

Năm 1976, nhập học trường trung học Thập Nhị tại Long Thành.

Năm 1987, thành lập nhà máy bút bi.

Năm 1989, ở rể nhà họ Lưu.

...

Năm 2018, quyên góp năm trăm ngàn thành lập quỹ Hiểu Tuệ.

Năm 2019, đóng góp xây dựng mười hai trường tiểu học Hán Tư.

Năm 2020, đóng góp xây dựng sáu trường trung học Thành Tuệ.

Năm 2021...

Năm 2022...

Trên lý lịch sơ lược, từ sau năm 2018, Ngụy Thiên Thành bắt đầu hoạt động trong lĩnh vực từ thiện.

Trọng Thế Hoàng không nhìn thấy hàng chữ nhỏ dưới phần cuộc đời, hừ lạnh bảo: “Muốn chúng ta vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn à?”

Ôn Cố dùng khuỷu tay thúc nhẹ hắn, sau đó chỉ vào dòng chữ nhỏ — mệnh khắc song thân, không có con chăm sóc trước lúc lâm chung. Nửa đời làm việc ác, nửa đời làm việc thiện. Bệnh nguy kịch không có thuốc cứu chữa, đạt được ước nguyện an nghỉ cuối đời.

“Nghĩa là sao?” Trọng Thế Hoàng nhíu mày.

Bạch Tu Đại Tiên nhắc Ôn Cố: “Ngày thường ngươi phải chú ý dạy hắn đọc sách. Cả lý luận và thực tiễn đều quan trọng như nhau, cứ vùi đầu mải miết làm cũng vô dụng.”

Ôn Cố đỏ bừng mặt, vì mấy chữ “vùi đầu mải miết làm” quá mức khiến người ta liên tưởng nhầm đến rất nhiều cảnh tượng.

Bạch Tu Đại Tiên nói: “Nhiệm vụ của ngươi là tìm được người này, sau đó giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, lúc nhắm mắt không còn gì vướng bận.”

Mặt Trọng Thế Hoàng tối sầm, nở nụ cười âm hiểm: “Chết không còn gì vướng bận? Đúng là sở trường của ta.”

Bạch Tu Đại Tiên nói tiếp: “Trọng điểm là hoàn thành tâm nguyện. Hắn sắp chết rồi, không cần ngươi hỗ trợ cũng không sống được bao lâu nữa.”

Trọng Thế Hoàng lạnh lùng nói: “Ông muốn ta giúp kẻ thù giết ba mẹ ta hoàn thành tâm nguyện?”



Bạch Tu Đại Tiên chỉ sang Ôn Cố: “Đây là nhiệm vụ của cậu ta.”

“Phu thê đồng thể, của cậu ấy là của ta, của ta cũng là của cậu ấy.”

Ôn Cố sợ hai người đánh nhau, bèn ngăn ở giữa: “Còn nhiệm vụ khác không?”

Bạch Tu Đại Tiên: “Còn, nhưng của người khác.”

Trọng Thế Hoàng hỏi: “Không hoàn thành nhiệm vụ có bị trừng phạt gì không?”

Ôn Cố đang định bảo lần trước tôi làm hỏng bét cũng chưa thấy trừng phạt gì, Bạch Tu Đại Tiên đã giành nói trước: “Đương nhiên có! Hàng năm Thương Thiên nha đều có kiểm tra đánh giá, nếu tốt có thể nhận được đan dược pháp khí, không đạt yêu cầu thì phạt đi rèn luyện.”

Ôn Cố là kiếm tu, từ lúc tu luyện tới nay không biết đã đi rèn luyện bao nhiêu lần, nên hồn nhiên không để trong lòng.

Trọng Thế Hoàng dựng lông mày: “Đi đâu rèn luyện? Cần bao lâu? Đi một mình hay đi với các tiên nhân khác?” Hỏi đến câu cuối cùng, giọng nói cũng trở nên khắc nghiệt, cứ như thể nếu Bạch Tu Đại Tiên thốt ra đáp án không vừa lòng, hắn sẽ lập tức giết người chôn xác.

Bạch Tu Đại Tiên cũng cảm giác được khí thế u ám trên người hắn, cười làm lành: “Mọi người đều phi thăng, sợ cái gì?”

Trọng Thế Hoàng bảo: “Không cần sợ? Thế mấy dị năng giả hệ trị liệu kia chết thế nào vậy?” Sau khi phi thăng, hắn biết được rất nhiều tin tức nội bộ, cứ đào bới ở mấy nơi nhiều tệ nạn hay bị tàn phá nghiêm trọng ở nhân gian là có thể moi ra vài tiên nhân đang mai phục.

Bạch Tu Đại Tiên nghẹn họng, tâm càng nghẹn hơn.

Ôn Cố biết Ngụy Thiên Thành có ân oán với nhà họ Trọng, trong lòng thực sự không muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, vì vậy cũng làm như không thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Bạch Tu Đại Tiên.

Ai ngờ Trọng Thế Hoàng nghĩ sao lại đồng ý: “Nhiệm vụ không có kỳ hạn đúng không?”

Bạch Tu Đại Tiên đáp: “Nhiệm vụ không kỳ hạn, nhưng thọ mệnh của Ngụy Thiên Thành có hạn. Hắn không sống thoải mái được bao nhiêu năm nữa. Haizz, ngươi cứ yên tâm đi, thiên đạo cực kỳ công bằng. Ngụy Thiên Thành làm chuyện ác cuối cùng sẽ có báo ứng.”

“Vậy sao, nên báo ứng tất nhiên phải báo ứng.” Nếu có thể tự tay cho thì càng tốt. Sở dĩ Trọng Thế Hoàng nhận nhiệm vụ là vì hắn muốn tận mắt chứng kiến những giây phút cuối đời của Ngụy Thiên Thành, thay vì để những thần tiên khác tận tâm tận lực giúp hắn ta hoàn thành giấc mộng, chi bằng để tự mình làm. Hoàn thành giấc mộng có rất nhiều cách, hắn nhất định sẽ chọn “phương pháp thật ưu tú“.

Trải qua mười mấy năm trùng kiến và bình định, chính phủ uy tín cực cao, toàn quốc trên dưới một lòng, dần dần khôi phục được sức sống như trước khi tận thế. Ba căn cứ lớn đã trở thành danh từ đi vào lịch sử, chỉ để lại những tòa kiến trúc vắng bóng người.

Chạng vạng, Ôn Cố và Trọng Thế Hoàng đến Hổ Thành, thành phố không thay đổi mấy so với lúc họ ra đi. Hai người không vội đi tìm nhóm Cảnh Tụng Bình, mà tản bộ dọc theo bờ sông.

Trọng Thế Hoàng chợt lên tiếng: “Lúc chứng kiến viên đạn của tôi bắn vào tim cậu, cậu đang nghĩ gì?”

“...” Muốn ôn lại chuyện cũ à? Ôn Cố cười gượng: “Nay trời đẹp quá, hay mình nói chút chuyện vui vẻ đi?”

Trọng Thế Hoàng: “À. Vậy lúc trở về với Cảnh Tụng Bình cậu có vui không?”

“Vui!”

“Tại sao vui?”

“Vì được gặp anh.” Sự nghiệp bế quan giáo dục của Trọng Thế Hoàng cũng có chút thành tựu. Ôn Cố trên giường đã dạn hơn rất nhiều, bình thường cũng có thể nói vài câu tình tứ.

“Vậy sao không về sớm hơn?”

“...” Ở đây chờ chứ đâu. Ôn Cố cười càng gượng gạo hơn, “Tôi thiếu một hồn một phách, phải tu luyện trong tiên đàm.”

Trọng Thế Hoàng cố ý muốn nghe thêm nhiều lời tán tỉnh ong bướm, ngặt nỗi người yêu nhà mình chính là du mộc ngật đáp*, bất đắc dĩ nói: “Kể lại chuyện ở Quy Hồn cảnh đi. Sơn chủ kia đối xử với cậu ra sao?” Có lẽ là giác quan thứ sáu của người yêu, rõ ràng lúc nhắc tới sơn chủ, giọng điệu Ôn Cố rất bình thường, cũng không diễn tả nhiều, nhưng hắn vẫn cứ canh cánh trong lòng.

*chỉ những người đầu gỗ, tư tưởng bảo thủ, ngốc nghếch

Ôn Cố: “...” Nhắc mới nhớ, cậu có không ít quá khứ đen tối.

Cũng may, trên đường cái đột nhiên ồn ào, cắt ngang cuộc trò chuyện nguy hiểm của hai người.

Một người mặt mày xanh xao, hai mắt dại ra đang công kích người qua đường, rõ ràng là thây ma. Ôn Cố thấy thế định tiến lên hỗ trợ thì có hai bảo vệ trong cao ốc gần đó chạy ra, cầm theo hai cây chĩa lớn nom như cây gạt quần áo, một trái một phải, cực kỳ thành thạo đẩy người vào giữa.

Người qua đường hỏi: “Có nước thuốc không? Phun một ít đi.”

“Tôi có.” Bảo vệ móc túi áo, lấy ra đưa cho người qua đường.

Người qua đường cẩn thận chạy lên, phun năm sáu phát lên thây ma. Thây ma lập tức bất động.

Bảo vệ đặt cây chĩa xuống, lấy dây thừng trói cứng thây ma lại. Không bao lâu sau, cảnh sát lái xe tới, khiêng thây ma lên xe chở đi.

Từ đầu tới đuôi, dân chúng, bảo vệ và cảnh sát phối hợp ăn ý, không ai vì thây ma xuất hiện mà hoảng sợ, giống như đã trải qua hơn trăm lần diễn luyện và phối hợp.

Ôn Cố mỉm cười: “Cho dù không có thần tiên, bọn họ cũng làm rất khá.”



Trọng Thế Hoàng: “Cậu từ nay có thể bớt để ý đi rồi.”

Sau tận thế, Cảnh Tụng Bình liền chuyển tổng công ty của tập đoàn Lăng Thiên về Long Thành, trên đường về còn có tro cốt của Trọng Đôn Thiện, lá rụng về cội. Hắn vẫn băn khoăn tung tích của Trọng Thế Hoàng nên mở chi nhánh ở Hổ Thành, không cần quan tâm đến công việc, quan trọng là nếu có tin tức của Trọng Thế Hoàng thì phải báo ngay về tổng công ty. Các công ty chi nhánh khác vô cùng hâm mộ lão tổng của chi nhánh Hổ Thành, sớm tối mỗi ngày đều được cùng tổng giám đốc trò chuyện qua... điện thoại, nhưng đắng cay thế nào chỉ mình lão tổng biết, nội dung gọi điện vĩnh viễn đều giống nhau — có tin tức của Trọng Thế Hoàng chưa? Mà đáp án của ông luôn là – vẫn chưa.

Thế nên, lúc Trọng Thế Hoàng dẫn Ôn Cố đến trước mặt ông, ông cảm thấy như được diện kiến thần tiên giáng trần — nhưng sự thật cũng đúng như thế.

Lão tổng kích động lấy di động định gọi cho Cảnh Tụng Bình, nhưng bị Trọng Thế Hoàng ngăn lại.

“Tôi muốn cho cậu ta một bất ngờ.” Trọng Thế Hoàng cầm di động lật qua lật lại, “Dạo này tôi không có điện thoại xài.”

Lão tổng dùng tay trái đỡ khuỷu tay phải, tay phải duỗi thẳng, cúi đầu: Mời dùng.

Trọng Thế Hoàng đương nhiên nhận ngay.

Để lại lão tổng ôm điện thoại trong văn phòng mà phân vân không thôi: Gọi hay không gọi đây?

Điện thoại trong lòng bất chợt vang lên, Cảnh Tụng Bình hỏi như thường lệ: “Có tin của Trọng Thế Hoàng chưa?”

Lão tổng thở gấp.

Cảnh Tụng Bình vốn không ôm hi vọng gì chợt dừng tay đang kí tên lại, “Có tin rồi sao?”

Lão tổng lắp bắp: “Không, không có.” Trọng Thế Hoàng chính là chủ tịch, chức vị cao hơn cả Cảnh Tụng Bình, nên nghe chủ tịch mới đúng, nhỉ?

“Thế à.” Cảnh Tụng Bình cúp máy, lật tài liệu, sau đó lại nghi hoặc nhìn về phía điện thoại, cảm giác như lão tổng Hổ Thành đang che giấu điều gì, đang định gọi hỏi cho rõ nhưng rồi lại cảm thấy chắc chẳng có gì.

Sau lưng truyền đến tiếng gõ nhẹ, hắn nói mà không ngoảnh lại: “Vào đi.”

...

Đợi đã, sau lưng hình như là cửa sổ mà.

Hắn đột nhiên quay đầu, liền trông thấy Trọng Thế Hoàng không biết dùng cách gì mở được cửa sổ, đương nghênh ngang sải bước trên không trung lầu mười tám như tản bộ trong công viên.

Cảnh Tụng Bình: “...”

Trọng Thế Hoàng thấy hắn nhìn mình như đụng phải quỷ, cho rằng xa cách lâu ngày gặp lại đâm ra kích động, bèn trấn an hắn: “Thực ra tôi...”

“Tại sao lại thế?”

“Hả?”

Cảnh Tụng Bình trừng hắn, hai mắt đỏ bừng, thét gào đầy phẫn nộ: “Là ai? Ai giết cậu?!”

Trọng Thế Hoàng: “...”

“Triệu Thụ Thanh không tìm được cậu sao?!”

“Cậu ta đã đồng ý là sẽ dẫn cậu bình an trở về mà!”

“Rốt cuộc là kẻ nào làm?!”

...

Ôn Cố ngồi trên salon, nhìn Trọng Thế Hoàng thực hiện ba trò ảo thuật mới khiến Cảnh Tụng Bình tin hắn chưa chết, mười năm không thay đổi là bởi đã thành tiên.

Cảnh Tụng Bình lấy một hộp khăn giấy trong ngăn kéo, trốn trong góc phòng chùi cả buổi mới trở lại: “Nếu chưa chết sao không về sớm hơn?”

Trọng Thế Hoàng trả lời cực kỳ đúng lý hợp tình, không có nửa điểm chột dạ: “Vì phải cứu vớt toàn thế giới.”

Ôn Cố nháy mắt trêu ghẹo.

Cảnh Tụng Bình rất hứng thú với chuyện này, vội vàng truy hỏi.

Trọng Thế Hoàng thuật lại chuyện Diêm Hào nhúng chàm Càn Khôn Đãng Uế Đỉnh.

Cảnh Tụng Bình nghe xong, mắng liền mấy câu, “Cậu cho tôi biết hình dáng của gã Diêm Hào kia, còn nữa, viết cả tên và ngày sinh tháng đẻ luôn, ông nội nó, tôi tìm người nguyền rủa chết gã!”

Trọng Thế Hoàng bảo: “Gã chết rồi, hồn phi phách tán.”

Cảnh Tụng Bình nghiến răng nghiến lợi: “Quá hời cho gã rồi!” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tế Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook