Tây Hồ Nhị Nhân Chuyển

Chương 52: Sắp chia tay

Tang Phi Ngư

23/12/2020

Ngôi nhà xa lạ, chiếc giường xa lạ, mùi hương xa lạ…

Cố Thần ngủ không được nên trở mình liên tục, cậu không biết Quân Nhất Nặc có cố ý hay không mà lúc chọn phòng cho cậu lại chọn nơi gần với phòng ngủ của anh nhất, chỉ cần đi vài bước là đến ngay, hơn nữa trước khi ngủ Quân Nhất Nặc còn nói với cậu là: đừng khóa cửa…

Cố Thần giơ chân ra ngoài, nhưng cuối cùng cậu vẫn kiềm lại, cậu sẽ không làm ra mấy chuyện như nửa đêm đột nhập phòng của Quân Nhất Nặc đâu. Không những như thế, cậu còn khóa kỹ cửa phòng trước khi ngủ.

Nhưng, là chủ nhân của tòa biệt thự, Quân Nhất Nặc có chìa khóa của tất cả các phòng ở đây.

Quân Nhất Nặc không mất trí đến nỗi tối nửa đêm chạy vào phòng Cố Thần, nếu anh lấy chìa khóa mở cửa vào chắc sẽ bị cậu xem là dâm tặc mất, có khi cậu còn chia tay với anh luôn.

Thật ra Quân Nhất Nặc cũng rất ngạc nhiên vì bất kỳ lúc nào mình cũng nảy sinh suy nghĩ trêu ghẹo Cố Thần, nhưng phải thừa nhận là làm thế khiến khoảng cách giữa anh và cậu ngày càng gần nhau hơn, xem ra vị “tiền bối” Quý Du Nhiên kia đúng là có kinh nghiệm thật, hơn nữa qua hôm nay, anh cũng trông thấy một tính cách khác của Cố Thần.

Tóm lại tối nay, Quân Nhất Nặc vẫn tiếp tục “giao lưu” với Quý Du Nhiên, ai ngờ người kia mới dạy được một nửa đã chạy mất, nguyên nhân là tới giờ trao đổi tình cảm với bà xã. Nhưng cũng chẳng sao, nhiêu đây cũng đủ rồi, thế là anh nhắm mắt lại, ngủ.

Quân Nhất Nặc ngủ ngon lắm, nhưng Cố Thần thì lại thao thức không yên, cậu cứ lăn qua lăn lại, lăn đến lăn đi trên chiếc giường lớn, lăn đến tận bốn năm giờ sáng mới mơ màng thiếp đi vì mí mắt quá nặng còn bụng lại đói.

……

Hôm sau.

Lúc Cố Thần dậy thì đã mười một giờ rưỡi, mà nguyên nhân cậu dậy là do có người gõ cửa, mở cửa thì thấy người nọ là Quân Nhất Nặc.

Cố Thần quen thói đẩy chiếc kính trên mũi, nhưng kính của cậu giờ đang ở ký túc xá, vừa thức dậy nên đầu óc chưa tỉnh táo lắm, ánh mắt cũng mơ màng, sau đó cậu bị người đàn ông mặc áo sơ mi trắng kia mê hoặc đến mụ mị cả đầu óc, còn định sàm sỡ người ta vài cái.

“Mười một giờ rưỡi rồi, rửa mặt xuống ăn trưa.” Ban đầu Quân Nhất Nặc định gọi cậu dậy sớm hơn, nhưng nghĩ lại thấy có lẽ tối qua cậu không ngủ được nên không gọi.

Mười một giờ rưỡi…

“Sáng nay tôi có tiết!” Cố Thần tỉnh táo hẳn.

“Tôi đã xin giúp em rồi, hôm nay em cứ yên tâm nghỉ ngơi.” Quân Nhất Nặc xoa đầu cậu, anh chợt phát hiện tóc cậu rất mềm, sờ vào rất dễ chịu.

Thật ra Cố Thần muốn nói tôi không bị bệnh không bị thương thì nghỉ ngơi làm gì, nhưng giờ đã là buổi trưa, trường cũng cho về cả rồi, nói gì cũng vô ích thôi. Hơn nữa, cậu đói quá…

Bàn chải, kem đánh răng và khăn mặt đều mới tinh, nhưng Cố Thần không cảm thấy ngại gì cả, hoàn toàn xem nơi này là nhà mình… nhà mình… đáng lẽ phải là cậu dẫn nữ thần về nhà mình chứ?

Cố Thần suy nghĩ thật lâu, lúc rửa mặt xong cậu lại nhớ thêm một chuyện: Ai làm cơm trưa? Đừng nói là cậu làm nữa nha!

Quân Nhất Nặc xin thề, anh không hề điên khùng như Cố Thần nghĩ, vả lại anh cũng không muốn tiếp tục tra tấn dạ dày của mình… vế sau mới quan trọng.

Những người giúp việc được nghỉ hôm qua đã trở lại, Cố Thần cảm thấy tình huống hôm qua cũng chẳng phải được nghỉ, chỉ là được về sớm tí thôi.

Hương thơm nức mũi của thức ăn khiến Cố Thần đã nhịn đói cả đêm cảm thấy mình như đang bước vào thiên đường, trên bàn bày đầy thức ăn, những món này mới đúng là thức ăn nè, chứ kiểu tay nghề nghiệp dư kia của cậu thì đúng là trò cười.

“Tối qua thức khuya lắm à?” Quân Nhất Nặc vừa gắp thức ăn cho cậu vừa hỏi.

“Ừm…” Cố Thần trả lời, “Món này ngon, ngon lắm.” Nói xong thì gắp cho Quân Nhất Nặc, cậu chẳng quan tâm như vậy có vệ sinh hay không, dù sao nữ thần không để bụng là được.



Quân Nhất Nặc không hề chê nước miếng dơ, anh âm thầm ghi nhớ những món Cố Thần thích.

Tuy Cố Thần không thích ăn vặt, nhưng Quân Nhất Nặc cảm thấy Cố Thần biết thưởng thức lắm, hơn nữa cũng chẳng kén ăn, tám món trên bàn món nào cậu cũng ăn cả, nếu không phải cậu chỉ có một cái dạ dày, Quân Nhất Nặc nghĩ có lẽ cậu sẽ nuốt hết cả tám đĩa thức ăn xuống bụng luôn.

Ăn no rồi, Cố Thần mãn nguyện ợ một cái, sau đó mới nhớ nữ thần đang ngồi trước mặt, cậu xấu hổ vô cùng, làm mất hình tượng trước mặt nữ thần rồi tính sao đây.

“Có muốn ăn trái cây không?” Quân Nhất Nặc thật muốn xoa thử bụng cậu, nhưng cảm thấy hành động như vậy dường như hơi quá đáng, thế là anh cố nhịn.

“… Không cần đâu, ăn no quá.” Cố Thần sượng mặt, không biết nữ thần có nghĩ cậu là đồ tham ăn không ta…

Biệt thự của Quân Nhất Nặc tọa lạc ở vị trí khá tốt, đáng nói hơn đây là một biệt thự hoa viên, xung quanh biệt thự đều là hoa cỏ um tùm, ăn cơm xong có thể ra ngoài đi dạo, khỏi phải nói cũng biết thoải mái nhường nào.

“Nữ thần, hôm nay anh không đi làm sao?” Cố Thần chợt nhớ đến một chuyện.

“Ừm… mai sẽ về.” Quân Nhất Nặc nói.

Nghe thế Cố Thần sửng sốt, vừa định hỏi về đâu thì chợt nhớ ra trước đây Quân Nhất Nặc luôn ở Úc mà, lần này về nước chỉ là tình cờ mà thôi, sự nghiệp của anh chủ yếu vẫn ở Úc.

Cố Thần tức thì cảm thấy bơ vơ lạc lõng, “Chưa gì đã phải về rồi sao?”

“Tôi đến đây gần hai tháng rồi.” Quân Nhất Nặc cũng vô cùng bất đắc dĩ, “Quả Cam, tôi cũng muốn ở đây lắm, nhưng sự nghiệp của gia tộc tôi đã chuyển qua Úc từ mười năm trước rồi.”

“… nghĩa là, sau này anh sẽ luôn ở Úc sao?”

“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ như vậy.” Quân Nhất Nặc thấp giọng trả lời.

Cố Thần im lặng, tâm trạng phấn khởi ban đầu dường như tan biến sau khi nghe những lời này.

Quân Nhất Nặc chợt vươn tay nắm lấy tay Cố Thần, hành động này khiến cậu không quen lắm, trong mắt cậu, nam và nam nắm tay nhau không hợp với tình tiết phim truyền hình chút nào, cứ thấy quái dị sao ấy. Nhưng cậu lại chẳng hề muốn rút khỏi tay anh.

“Quả Cam, tôi phải nói rõ với em, nếu muốn chuyển sự nghiệp gia tộc về nước ít nhất cũng cần hai năm, hơn nữa thị trường Trung Quốc không chắc sẽ rộng mở như ở Úc. Cho nên, trừ khi em gật đầu, nếu không tôi sẽ không chuyển đâu.”

Lời anh nói khiến Cố Thần ngơ ngác, như thế chẳng phải cậu sẽ trở thành “họa thủy” hay sao?

Thật lâu sau Cố Thần vẫn không lên tiếng, cậu chỉ nhíu mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Một lúc sau, Cố Thần mới nói, “Thật ra gia đình tôi cũng ở Úc, chờ khi tốt nghiệp rồi chắc tôi cũng sẽ về công ty học quản lý.”

“… Vậy sao em không nói sớm?” Quân Nhất Nặc nhìn cậu với ánh mắt ai oán, anh đã chuẩn bị tinh thần cho đủ loại tình huống rồi, chỉ không ngờ đến loại mà Cố Thần vừa nói thôi. Hơn nữa vì tôn trọng nên anh không điều tra về gia đình cậu, giờ nếu cậu đã nói vậy, có lẽ anh cũng nên tra một chút xem sao.

“… Anh cũng không nói sớm với tôi.” Cố Thần càng vô tội hơn, nhìn dáng vẻ ai oán của Quân Nhất Nặc, Cố Thần nhịn cười không biết bao nhiêu lần.

Quân Nhất Nặc nhìn cậu một lúc, cuối cùng không kiềm được nữa ôm cậu vào lòng xoa mạnh vài cái khiến cậu xấu hổ tới nỗi chỉ muốn chui luôn xuống đất không lên nữa. Trong biệt thự có người đó, ở xung quanh có người giúp việc đó anh thấy không, anh dám công khai ôm ôm ấp ấp giữa ban ngày ban mặt như vậy còn ra thể thống gì nữa!

“Tôi phải đến bệnh viện thăm Đại Hoa…” Cố Thần đỏ mặt đẩy ai kia ra, nào ngờ chưa nói xong đã bị Quân Nhất Nặc ôm chặt hơn nữa, cậu cảm thấy xương mình sắp gãy đến nơi rồi.



Tuy phản ứng của Lâm Tử Ngang trong bệnh viện hôm qua không giống như đang ghen, vả lại có vẻ như cậu ta đã từ đường cong về lại đường thẳng, nhưng dù sao trước đây cậu ta cũng từng thích Cố Thần, nếu bây giờ để cậu đến bệnh viện, lỡ như Lâm Tử Ngang lên cơn rồi tỏ tình với Cố Thần thì sao.

Là một tình địch ngầm, Quân Nhất Nặc tuyệt đối không thể đứng nhìn.

“Đại Hoa có người chăm sóc rồi, không cần em đến làm vướng víu tay chân.” Quân Nhất Nặc trầm giọng.

Cố Thần chợt nhớ đến chuyện hôm qua, cậu cười gượng, “Nữ thần, tôi và Đại Hoa là bạn bè thôi, anh thật sự không cần phải ghen đâu.”

Quân Nhất Nặc nghĩ cậu đang cười trêu mình, mắt anh híp lại khiến Cố Thần thấy rợn tóc gáy, toàn thân cũng cứng đờ, cậu thật sự rất muốn bỏ chạy đó.

Một lúc sau, Quân Nhất Nặc mới nói, “Mai tôi đi rồi, em không muốn ở bên tôi sao?”

Cố Thần chợt thấy sóng mũi cay cay, nói thật thì thời gian cậu và Quân Nhất Nặc gặp nhau ngoài đời thực quá ngắn ngủi, kể từ lúc ban đầu là lúng túng đến bây giờ đã quen thuộc dần, quá trình này không hề dài. Rõ ràng vẫn đang trong giai đoạn “cuồng nhiệt”, nhưng nào ngờ lại phải xa nhau sớm như vậy, cậu buồn lắm.

“Anh sẽ về nữa chứ?” Cố Thần kéo tay áo anh như một đứa trẻ, cậu chợt thấy tủi thân.

“Tôi đâu có đi chết, sao mà không về…” Quân Nhất Nặc chưa nói hết thì Cố Thần đã che miệng anh lại, cậu trừng mắt nhìn anh, “Anh mới bao nhiêu tuổi hả, đừng có mở miệng là chết với không chết được không?”

Quân Nhất Nặc cầm tay cậu mỉm cười, “Được, không nói.”

Cố Thần ngại ngùng vì anh nắm tay mình, hai người ngồi trên băng ghế dài giữa hoa viên, lặng lẽ hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh về chiều.

“Hai tháng này bên đó bị dồn khá nhiều việc, lúc mới về đến có lẽ tôi sẽ khá bận. Hai tuần đầu chắc sẽ ít thời gian vào trò chơi, nhưng sau đó sẽ không bận thế nữa, nếu muốn gặp thì em cứ gọi điện thoại hoặc gọi video là được.”

“Ừm.” Cố Thần buồn bã gật đầu.

“Nếu em được nghỉ, rảnh thì qua Úc tìm tôi.” Quân Nhất Nặc nói tiếp.

“Ừm.” Đầu Cố Thần cúi càng thấp hơn.

Quân Nhất Nặc cũng bất đắc dĩ khi thấy cậu như vậy, con gà vàng ngốc này lúc cần thông minh sẽ vô cùng thông minh, nhưng đa phần thì y như gà vàng ngốc trong trò chơi, ngốc nghếch khờ khạo, trông rất dễ bắt nạt.

“Đúng rồi tôi quên, chuyện của anh với tôi… người nhà anh có biết không? Họ có phản đối không?” Cố Thần bỗng ngẩng đầu, suýt nữa đã đụng phải cằm Quân Nhất Nặc.

Quân Nhất Nặc lùi ra sau bảo vệ cái cằm của mình, trả lời, “Nhà tôi chỉ có mình tôi và ông nội, trước khi về nước tôi đã nói với ông việc này rồi, ông còn cỗ vũ tôi theo đuổi em nữa.”

Cố Thần nghe thế thì trợn tròn mắt, người ông này sao mà sống cởi mở quá vậy, cháu trai mình thích đàn ông, không những không phản đối mà ngược lại còn cổ vũ nữa, đây là ảo giác của cậu sao hay là ảo giác của cậu?

“Nói ra không sợ em cười chứ, thật ra lúc ông tôi còn trẻ cũng thích một người đàn ông.” Quân Nhất Nặc kể rất cặn kẽ về chuyện ông nội mình, chẳng để lại chút mặt mũi cho người ta, “Nhưng xã hội vào năm mươi sáu mươi năm trước không giống bây giờ, lúc đó khá ít người chấp nhận chuyện này.”

“Chắc chắn là vì ông nội anh không thể ở bên người đó nên vô cùng tiếc nuối.” Cố Thần, cậu trai chuyên tưởng tượng, bổ sung thêm.

Quân Nhất Nặc không phủ nhận, anh nhún vai nói: “Nên ông tôi không hề phản đối chuyện của tôi, ngược lại còn cổ vũ nữa.” Ban đầu anh thật sự rất lo lắng ông nội cổ hũ sẽ phản đối, nào ngờ anh vừa nói với ông chuyện này thì ông liền kể lại quá khứ của mình cho anh nghe, sau đó kêu anh về nước tìm Cố Thần.

Cố Thần lẩm bẩm, “Bên nữ thần không có áp lực gia đình, chắc tôi cũng phải tìm dịp nào để nói với ba mẹ…” Nhưng không chắc ba mẹ cậu sẽ dễ dàng chấp nhận như vậy.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tây Hồ Nhị Nhân Chuyển

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook