Tay Cự Phách

Chương 23

Sidney Sheldon

07/10/2017

Kate hồi phục sức khoẻ ở Dark Harbor, để cho mặt trời và gió bể giúp bà chóng bình phục.

Tony ở trong một dưỡng đường tư để được sự săn sóc tốt nhất. Kate đã mời những nhà chuyên môn về tâm thần đến từ Paris, Vienna và Berlin, nhưng khi tất cả những cuộc thử nghiệm và khám nghiệm thực hiện xong, sự chẩn đoán của họ đều giống nhau: con trai bà bị chứng hoang tưởng bộ phận và tâm thần phân lập có khuynh hướng giết người.

“Anh ấy không có đáp ứng đối với các loại thuốc và biện pháp điều trị tâm lí. Chúng tôi phải giữ anh ấy trong tình trạng kiềm chế?”

“Kiềm chế như thế nào?”

“Anh ấy ở trong một căn phòng có bọc đệm xung quanh. Chúng tôi cho anh ấy mặc một thứ áo bó chặt chân tay hầu như suốt cả ngày.”

“Có cần thiết phải làm như vậy không?”

“Thưa bà Blackwell, nếu không làm thế, anh ấy sẽ giết bất cứ ai lại gần.”

Bà đau đớn, nhắm đôi mắt lại. Họ không phải đang nói chuyện về Tony hiền lành, dịu dàng của bà, mà nói về một kẻ lạ mặt nào đó, một kẻ bị ám ảnh. Bà mở cặp mắt ra.

“Không có cách đi đến được tận trí óc của anh ấy. Chúng tôi vẫn cho anh ấy dùng thuốc, nhưng ngay khi thuốc hết hiệu lực thì anh ta lại điên cuồng trở lại. Không thể nào tiếp tục lối điều trị này mãi mãi được.”

Kate đứng thẳng người dậy. “Vậy ông đề nghị làm thế nào, bác sĩ?”

“Trong những trường hợp tương tự như vậy, chúng tôi phải lấy đi một phần não thuỳ tương tự như vậy, chúng tôi phải lấy đi một phần não thuỳ thì cũng tạo nên kết quả khả quan.”

Kate nuốt nước bọt đánh ực một cái. “Một cuộc phẫu thuật não thuỳ?”

“Đúng vậy. Con trai bà sẽ vẫn có thể hoạt động về mọi phương diện, duy chỉ có điều là anh ấy sẽ không còn có những cảm xúc mạnh mẽ bất thường nữa.”

Kate ngồi yên tại chỗ, đầu óc và thân thể bà như run lên vì lạnh. Bác sĩ Morris, một bác sĩ trẻ của bệnh viện Menninger, phá tan sự im lặng. “Tôi biết rằng bà khó có thể chịu đựng được một hoàn cảnh như vậy. Nhưng nếu bà nghĩ đến...”

“Nếu đó là lối duy nhất để ngăn chặn sự đau khổ dày vò nó, thì các ông cứ tiến hành.” Kate nói.

Frederick Hoffman muốn đem các cháu của ông về nuôi. “Tôi muốn đưa chúng nó về Đức.”

Kate nhận thấy ông ta có vẻ như già đi đến hai mươi tuổi từ ngày Marianne qua đời. Bà thương hại ông ta, nhưng nhất định không chịu rời xa các con của Tony. “Chúng được nuôi dưỡng ở nơi này. Ông hãy đến thăm các cháu luôn.”

Cuối cùng, ông Frederick đành phải nghe lời.

Hai đứa trẻ sinh đôi được đưa đến ở tại nhà bà Kate. Một dãy buồng nuôi trẻ được xép đặt dành cho chúng. Kate phỏng vấn các cô nuôi dạy trẻ, và cuối cùng tuyển được một cô người Pháp tên là Solange Dunas.

Kate đặt tên cho đứa sinh ra đầu tiên là Eve và đứa em sinh đôi của nó là Alexandra. Chúng giống nhau như hệt, khó mà phân biệt được đứa này với đứa kia. Trông chúng chơi đùa với nhau giống như là nhìn vào hình ảnh trong một tấm gương. Kate ngạc nhiên trước phép lạ kì diệu mà con trai bà và Marianne đã tạo ra. Chúng là những đứa trẻ thông minh, nhanh nhẹn và dễ bảo, nhưng chỉ ít tuần lễ, Eve có vẻ phát triển hơn Alexandra. Eve là đứa đầu tiên biết bò, nói chuyện và bước đi. Alexandra theo kịp nhanh chóng, nhưng ngay từ lúc đầu, Eve là đứa trẻ đi tiên phong. Alexandra yêu thương chị nó, và cố bắt chước mọi thứ chị nó làm. Kate cố dành nhiều thì giờ tối đa để chơi với các cháu. Chúng làm cho bà thấy trẻ lại. Rồi bà lại bắt đầu mơ tưởng. Một ngày nào đó, khi ta già yếu, sẵn sàng rút lui thì...

Vào ngày sinh nhật đầu tiên của hai đứa trẻ song sinh, Kate tổ chức một bữa tiệc. Chúng có hai chiếc bánh sinh nhật y hệt như nhau, và hàng chục món quà của bạn bè, nhân viên công ty, và gia nhân. Tiệc sinh nhật lần thứ hai đến tiếp đó nhanh chóng. Kate không thể tin được rằng thời gian trôi qua nhanh như vậy, và các cháu bà cũng lớn lên như thổi. Bà có thể nhận ra rõ ràng hơn sự khác biệt về nhân cách của chúng: Eva, mạnh khoẻ hơn, táo bạo hơn, Alexandra thì dịu dàng hơn, sẵn sàng chịu sự điều khiển của chị nó. Kate thầm nghĩ, chúng nó không có mẹ có cha mà chúng yêu thương nhau như vậy thì đó là một phước lớn.

Nhưng,vào đêm trước ngày sinh nhật thứ năm, Eve tìm cách giết Alexandra.

Đã khá lâu rồi, Eve vẫn ghét em nó. Nó nổi sùng lên một cách âm thầm khi có người nào đó bồng Alexandra lên vuốt ve nó hay cho nó một món quà. Eve cảm thấy như nó bị đánh lừa. Nó muốn có tất cả riêng cho nó – tất cả tình thương, tất cả những thứ đẹp đẽ xung quanh hai đứa. Nó không thể có một ngày sinh nhật riêng cho nó. Nó ghét Alexandra vì cô bé này giống nó. mặc quần áo y như nó, chiếm đoạt một phần tình thương của bà nội mà đáng lẽ nó phải được hưởng hoàn toàn. Alexandra yêu mến Eve, nhưng Eve lại khinh bỉ Alexandra vì chuyện ấy. Alexandra có tính tình rộng rãi, sẵn sàng nhường lại cho Eve các con búp bê và đồ chơi, nhưng điều đó lại càng làm cho Eve thêm khinh bỉ. Eve không chia sẻ thứ gì cả. Cái gì thuộc về nó là của nó; nhưng như thế chưa đủ. Nó muốn bất cứ thứ gì mà Alexandra có. Đến đêm, dưới cặp mắt canh chừng của cô Solange Dunas, cả hai đứa bé cùng đọc kinh thật to, nhưng Eve bao giờ cũng thêm vào đó một lời cầu nguyện âm thầm rằng Chúa sẽ đánh chết Alexandra đi. Khi lời cầu nguyện ấy không được đáp ứng, Eve không thể chịu đựng được ý tưởng phải chia sẻ một bữa tiệc sinh nhật nữa với Alexandra. Khách khứa hôm ấy là những người bạn của riêng nó, các quà sinh nhật cũng là những quà riêng cho nó mà em gái nó sẽ đánh cắp từ tay nó. Nó phải giết Alexandra cho sớm.

Đêm trước hôm sinh nhật, Eve nằm trên giường, mắt mở thao láo. Khi đã biết chắc rằng mọi người trong nhà đều ngủ cả, nó đi đến giường của Alexandra đánh thức em nó dậy. “Alex.” nó thì thầm, “chúng mình xuống bếp xem các bánh sinh nhật đi.”

Alexandra nói với giọng còn ngái ngủ, “Mọi người đang ngủ cả.”



“Mình sẽ không đánh thức ai dậy cả.”

“Cô Dunas sẽ không bằng lòng đâu. Tại sao chúng ta không chờ đến sáng mai xem bánh cũng được?”

“Bởi vì chị muốn xem các bánh ấy ngay bây giờ. Em có đi hay không?”

Alexandra giụi mắt cho tỉnh ngủ. Nó chẳng thích gì xem các bánh ấy, nhưng không muốn làm chị nó phải buồn lòng. “Em đi.” nó nói.

Alexandra đi ra khỏi giường, xỏ chân vào đôi giày vải. Cả hai đứa đều mặc áo ngủ bằng ni lông màu hồng.

“Ta đi nào. Đừng có làm ồn ào nhé.” Eve nói.

“Vâng,” Alexandra đáp.

Chúng rón rén ra khỏi phòng ngủ, đi vào hành lang ngang qua cửa phòng cô Dunas, xuống chiếc cầu thang dốc dẫn xuông bếp. Đó là một cái bếp rất rộng, với hai chiếc lò lớn đốt bằng khí, sáu cái lò nhỏ, ba tủ lạnh và một tủ ướp lạnh có thể bước vào được.

Trong tủ lạnh, Eve tìm thấy những chiếc bánh mà bà làm bếp Tyler đã làm xong. Một trong những chiếc bánh ấy có ghi dòng chữ, “Mừng sinh nhật Alexandra”, chiếc kia ghi, “Mừng sinh nhật Eve.”

Năm sau, Eve tự nhủ thầm. chỉ có một tên mà thôi.

Eve lấy chiếc bánh sinh nhật của Alexandra ra, đặt nó trên một cái thớt gỗ giữa bếp. Nó mở một ngăn kéo, lấy ra một gói nến đủ màu sắc.

“Chị làm gì thế?” Alexandra hỏi.

“Chị muốn xem khi mình đốt tất cả các cây nến lên nó sẽ trông như thế nào.” Eve bắt đầu gắn các cây nến lên lớp kem trên bánh.

“Em nghĩ chị không nên làm thế, Eve ạ. Chị làm hỏng chiếc bánh ấy đi, chắc bà Tyler sẽ giận lắm đấy.”

“Bà ấy sẽ chẳng để ý đến đâu.” Eve mở một ngăn kéo khác, lấy ra hai hộp diêm lớn. “Nào, giúp đỡ chị một tay.”

“Em muốn về giường nằm ngủ.”

Eve quay lại nhìn em, giận dữ. “Thôi được, mày về giường mà nằm. Đồ nhát như thỏ. Để tao làm một mình.”

Alexandra do dự. “Chị muốn em làm gì nào?”

Eve đưa nó một hôp diêm. “Thắp các ngọn nến đi.”

Alexandra sợ lửa. Cả hai đứa đều được căn dặn về sự nguy hiểm của việc chơi diêm. Chúng đã được nghe nói những câu chuyện ghê gớm về những đứa trẻ không nghe lời căn dặn ấy. Nhưng Alexandra không muốn làm chị buồn lòng, vì vậy nó phải vâng lời, bắt đầu châm các ngọn nến.

Eve đứng nhìn em nó trong một lát. “Mày quên không châm những cây nến phía bên kia, đồ ngu,” nó nói.

Alexandra nhoài người ra để châm những ngọn nến ở phía xa, lưng nó quay về phía Eve. Ngay lập tức, Eve quệt một que diêm, đặt nó sát vào các que khác trong chiếc hộp nó đang cầm ở tay. Các que diêm này cháy xoè lên thành những ngọn lửa. Eve thả hộp diêm dưới chân Alexandra, làm cho gấu chiếc áo ngủ của Alexandra bắt lửa. Một lát sau, Alexandra mới biết được chuyện gì đang xảy ra. Nó thấy đau đớn khủng khiếp ở chân, vội nhìn xuống, rồi hét to lên, “Cứu! Cứu tôi với!”

Eve nhìn chiếc áo đang bốc cháy, kinh hãi trước sự thành công mĩ mãn của mình. Alexandra đứng nguyên tại chỗ, cứng đờ, tê cóng vì sợ hãi.

“Đừng có động đậy !” Eve nói. “Để ta đi lấy một xô nước.” Nó hối hả chạy đến phòng chứa thực phẩm, tim đập rộn ràng với nỗi vui mừng pha lẫn chút sợ hãi.

Chính là nhờ một phim chớp bóng kinh hoàng mà người ta đã cứu sống được Alexandra. Đêm hôm ấy, bà Tyler, người đầu bếp của bà Blackwell, đi xem xi nê với một viên trung sĩ cảnh sát. Anh này thỉnh thoảng cũng chia sẻ chiếc giường nằm với bà ta. Đặc biệt tối hôm ấy, màn ảnh chiếu toàn những cảnh người ta chết chóc, cụt tay cụt chân một cách quá ghê rợn khiến cho bà Tyler không thể chịu đựng được nữa. Giữa một cảnh chặt đầu ghê rợn bà Tyler nói, “Richard này, có lẽ anh quen với những cảnh tượng này hàng ngày, chứ tôi thì không chịu nổi rồi.”



Viên trung sĩ Richard Dougherty miễn cưỡng đưa bà ra khỏi rạp xi nê.

Hai người về đến nhà bà Blackwell sớm hơn một giờ. Vừa mới mở cửa ra, bà nghe tiếng Alexandra kêu thét từ trong bếp. Bà Tyler và Richard liền nhảy xổ vào trông thấy cảnh kinh hoàng trước mắt, họ lập tức ra tay hành động. Richard nhẩy đến chỗ Alexandra ngã lăn ra sàn nhà, nằm bất tỉnh. Bà Tyler đổ đầy một bình nước, rồi tưới lên ngọn lửa đang lan trên sàn nhà.

“Gọi ngay một chiếc xe cứu thương,” Trung sĩ Richard Dougherty ra lệnh, “Bà Blackwell có nhà không?”

“Có lẽ bà ấy đang ngủ trên lầu.”

Khi bà Tyler vừa gọi xong xe cứu thương, có tiếng khóc phát ra từ phòng chứa thực phẩm của viên quản gia, rồi Eve chạy ra, vác một xô nước, vừa chạy vừa khóc lóc điên cuồng.

“Alexandra có chết không?” Eve thét lên, “Nó chết rồi hay sao?”

Bà Tyler ôm nó trong hai cánh tay để an ủi. “Không, cháu yêu quý ạ. em nó không hề gì. Rồi nó sẽ khoẻ lại ngay thôi.”

“Đó là do lỗi tại tôi”, Eve nức nở. “Nó muốn thắp đèn nến trên cái bánh sinh nhật của nó. Lẽ ra tôi phải ngăn cản nó.”

Bà Tyler vuốt lưng Eve. “Không hề gì đâu. Cháu đừng có tự trách mình như thế.”

“Các que... que diêm ấy rớt ra khỏi tay tôi, thế là áo của nó bắt lửa. Ghê gớm quá!”

Trung sĩ Richard nhìn Eve, nói với vẻ thương xót, “Tội nghiệp con bé.”

“Alexandra bị bỏng ở chân và lưng.” bác sĩ Harley nói với Kate, “nhưng rồi nó sẽ khỏi ngay thôi. Vào thời buổi bây giờ, chúng tôi có thể chữa những trường hợp bị bỏng một cách kì diệu. Bà hãy tin tôi đi, chuyện vừa rồi có thể đã gây một thảm kịch khủng khiếp.”

“Tôi biết.” Kate nói. Bà đã nhìn thấy những vết phỏng của Alexandra và rất lấy làm kinh sợ. Do dự một lúc bà nói tiếp, “Bác sĩ này, tôi lo về Eve hơn đấy.”

“Eve cũng bị thương hay sao?”

“ Không phải về thể chất. Con bé tội nghiệp ấy tự trách mình đã gây ra tai nạn. Nó bị những cơn ác mộng khủng khiếp. Ba đêm qua, tôi đã phải đi vào phòng nó, ôm nó trên tay, nó mới ngủ lại được. Tôi không muốn câu chuyện này gây nên chấn thương nặng hơn nữa. Eve là một đứa bé rất nhạy cảm.”

“Trẻ con dễ quên đi nhanh chóng. Nếu có vấn đề gì, bà cứ cho tôi biết, rồi tôi giới thiệu cho bà một bác sĩ nhi khoa.”

“Cảm ơn,” Kate nói đầy vẻ biết ơn.

Eve rất bối rối khó chịu. Buổi tiệc sinh nhật đã bị huỷ bỏ. Chính Alexandra đã đánh lừa để làm mình mất đi cơ hội này, Eve thầm nghĩ một cách chua chát.

Alexandra đã lành lại hoàn toàn, không mang một vết sẹo nào trên người. Eve cũng vượt qua được cảm giác tội lỗi một cách dễ dàng đến kì lạ. Vì bà Kate đã trấn an nó, “Tai nạn có thể xảy ra với bất cứ ai, cháu ạ. Cháu đừng có tự trách mình như thế.”

Eve đâu có tự trách mình. Nó trách bà Tyler tại sao bà ấy lại về nhà sớm để làm hư hỏng tất cả mọi sự? Nó đã chuẩn bị hoàn hảo rồi mà.

Dưỡng đường, nơi Tony bị nhốt, nằm trong một vùng đất yên tĩnh có nhiều cây ở Connecticut. Kate vẫn đi xe đến đó thăm anh mỗi tháng một lần. Cuộc giải phẫu não thuỳ đã thành công. Anh không còn biểu lộ những dấu hiệu hung hãn nữa. Anh nhận ra được Kate và hỏi han về Eve và Alexandra. Nhưng anh không tỏ ra có ý muốn nào gặp chúng nó. Anh rất ít quan tâm đến bất cứ thứ gì. Anh có vẻ như vui thích. Không, không phải là vui thích, Kate chữa lại câu nói. Hài lòng thì đúng hơn. Nhưng hài lòng – về cái gì?

Kate hỏi ông Burger viên giam đốc dưỡng đường, “Con trai tôi có làm việc gì suốt mỗi ngày không?”

“Có chứ ạ, thưa bà Blackwell. Anh ấy ngồi hàng giờ để vẽ.”

Con trai bà lẽ ra có thể làm chủ cả thế giới này, thế mà anh ta lại ngồi vẽ suốt ngày. Kate cố không nghĩ đến sự phí phạm nếu cái đầu óc thông minh sáng láng ấy bị mất đi vĩnh viễn. “Anh ấy vẽ cái gì vậy?”

Viên giám đốc tỏ vẻ bối rối. “Không ai có thể nhận ra được anh ấy vẽ cái gì.” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tay Cự Phách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook