Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 3 - Chương 10: Đại nghiệp chạy trối chết của sư muội cụt tay cùng sư huynh què chân

Hạ Tiểu Mạt

05/03/2016

Là tên đáng chết nào từng nói, thời điểm nữ nhân nói không muốn, liền nhất định là muốn. Để cho cô nương biết ai nói, nhất định giết chết hắn.

Hiện tại, giờ phút này, cô nương nói chính là chân chân chính chính không muốn!

Mai Vũ nhìn cửa động, vô cùng thống khổ nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn.

Miệng động mặc dù không cao, nhưng muốn kéo một nam nhân đi lên, đừng nói nàng hiện tại một cánh tay bị thương. Chính là thời điểm nàng tứ chi khỏe mạnh, đều là tương đối mất sức.

Nhưng giờ phút này, nàng nhất định dưới tình hình hai người còn khí lực, kéo tên què này lên.

Trời đánh, tại sao nàng gặp phải nam nhân đáng chết này? Tại sao!

Suy tư một chút, Mai Vũ quay đầu lại, nói với nam nhân không có lương tâm đó: “Này, ta nghĩ rồi. Tay phải của ta bị thương. Hai tay của ngươi hoàn hảo. Như vậy đi. Chúng ta hợp tác. Ta dùng tay trái bám vào vách núi, ngươi dùng tay phải cũng bám vào vách núi, một cái tay khác nắm chặt ta. Như thế nào?”

Vân Khinh cười rực rỡ: “Được.”

Mai Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn liền xung động. Thật muốn xông lên đạp gãy mắt cá chân còn lại của hắn.

Liếc mắt, Mai Vũ đem cây sáo ngọc bọc cẩn thận trong ngực. Cùng Vân Khinh lấy tư thế cực kỳ quái dị ôm nhau, trèo lên trên.

Hô khẩu hiệu, Mai Vũ cùng Vân Khinh dùng sức leo lên.

Đầu Vân Khinh đúng lúc ghé vào trước ngực Mai Vũ, Mai Vũ có chút đỏ mặt cắn môi.

Ô! Tại sao nàng lại có cảm giác xấu hổ a! Rõ ràng chính là nam nhân này đang sàm sỡ nàng.

“A, tựa hồ đụng phải vật gì kỳ quái rồi. . . . . .” Nam nhân dựa trước ngực nàng, đột nhiên nói như vậy.

“Đáng chết! Ngươi câm miệng!” Mai Vũ thẹn quá hóa giận kêu to.

“Là thứ gì đó thật rất kỳ quái!”

“Ngươi còn nói, ta hiện tại liền đạp ngươi xuống!”

Vân Khinh ủy khuất câm miệng.



Nữ nhân chết tiệt, nữ nhân khác ngực đều mềm mại, ngươi á, cứng như thế!

Ta lại chưa nói thứ kỳ quái, là tiêu ngươi đặt trong ngực, làm thiếu gia muốn ói!

Vừa leo lên, Vân Khinh vừa bất đắc dĩ nghĩ.

Mình và nữ nhân này — quả nhiên không có cách nào hiểu được nhau!

Thật vất vả, hai người mời leo ra ngoài cửa động, trong nháy mắt hít thở không khí mới mẻ, Mai Vũ thật là vui vẻ cực kỳ.

Bất quá, cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Hai người nằm ở cửa động còn chưa hoàn hồn, trên cổ liền có thêm hai cây kiếm.

“Ha ha, chờ các ngươi đã lâu.” Mai Vũ ngẩng đầu, thấy nam nhân cầm đao cư nhiên là Tiếu Lý Đao.

Trong lúc nhất thời, rất muốn dứt khoát rơi trở về trong động.

Đáng chết, kẻ thù của nàng tại sao muốn cùng một phe với kẻ thù của Vân Khinh chứ!

Tiếc rằng cổ của mình ở dưới đao người ta, Mai Vũ rất dứt khoát bị người kéo lên, trói lại. Mà Vân Khinh cũng bị kéo lên trói lại.

Trời, lúc này có chút đã tối.

Tiếu Lý Đao nhìn trời một chút, lại nhìn hai người, quả quyết nói: “Hai người kia rất nguy hiểm. Trời tối lên đường, không biết sẽ xảy ra sự cố gì. Hôm nay trước hết thu xếp ở chỗ này đi.”

Một người nam khác do dự, nói: “Vậy vạn nhất Mục Vô Ca đuổi theo thì làm sao bây giờ?”

Lý Tiếu Đao nói: “Đi phái người dẫn đám người Mục Vô Ca rời đi.”



Mai Vũ cùng Vân Khinh bị trói dưới tàng cây, mắt to trừng mắt nhỏ.

“Đều tại ngươi, nếu như không phải là ngươi liên lụy đến ta, ta tuyệt đối sẽ không thua ở đây.” Mai Vũ trừng hắn, nói.

“Hừ, dù sao chúng ta cũng đã ăn trấn tâm hoàn, nói gì cũng muộn rồi.” Vân Khinh vô sỉ nói.

“Vân Khinh! Hôm nay trừ phi ta chết, nếu không ta nhất định ở trên giang hồ đem nhược điểm của ngươi tiết lộ cho người trong thiên hạ.”

“Hừ, ta mới muốn đem lai lịch của ngươi cũng tiết lộ ra ngoài đấy.”

Tiếu Lý Đao nhìn bộ dạng cãi vã của hai người, không khỏi vui vẻ.

“Này, hai người các ngươi bây giờ là châu chấu trên một sợi dây thừng, sao còn ồn ào như vậy?” Khuấy đống lửa, Tiếu Lý Đao hỏi.

Mai Vũ khoa trương cười to: “Ha ha ha ha, cười chết người rồi. Cho dù cô nương ta là châu chấu, tuyệt đối cũng sẽ không cùng một màu với người này!”

Vân Khinh cười: “Châu chấu còn có nhiều màu sao? Ngươi dị dạng?”

“Ta nhổ vào! Ngươi mới như vậy, đồ châu chấu!” Mai Vũ phản kích.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Tiếu Lý Đao thật là bội phục.

Thì ra là, năm sát thủ đứng đầu giang hồ, bất quá cũng chỉ là phàm phu tục tử.

“Mặc dù, nghe các ngươi gây gổ rất có ý tứ. Bất quá như vậy sẽ trêu chọc tới phiền toái không cần thiết. Cho nên nhờ cậy hai vị câm miệng.” Tiếu Lý Đao cảnh cáo hai người.

Nghiêng đầu, hai người động tác nhất trí, vẻ mặt nhất trí mở miệng: “Xin bịt miệng hắn (nàng) lại, hắn (nàng) tuyệt đối sẽ không tự câm miệng.”

Nói xong lại đồng loạt hướng về phía đối phương nói: “Không cần học lời nói của ta!”

Tiếu Lý Đao liếc mắt, đi về phía hai người: “Vậy cũng chỉ đành bịt miệng cả hai vị thôi.”

Vân Khinh cúi đầu, khóe miệng treo lên một nụ cười không dễ phát giác. Mà Mai Vũ lúc này, căng thẳng nhìn Tiếu Lý Đao đến gần.

Một bước, hai bước, ba bước. Gần, gần.

“Động!” Vân Khinh mở miệng, thân hình Mai Vũ lập tức bắn lên, tay của nàng không biết lúc nào đã thoát khỏi sợi dây, nhanh chóng xông về phía trước, Tiếu Lý Đao không chút nào phòng bị. tiêu trong tay Mai Vũ nhanh chóng bay về phía mặt Tiếu Lý Đao. Một chiêu dốc sức ra, Tiếu Lý Đao chỉ kịp kinh ngạc miệng mở lớn, liền ngã gục.

Vân Khinh bám vào cây đứng lên, thở hổn hển nói: “Phối hợp không tệ.”

Mai Vũ bĩu môi: “Ta nói đều là lời thật lòng.”

Đúng, mới vừa gây gổ, chỉ là vì thu hút sự chú ý của Tiếu Lý Đao, riêng bên dưới, Vân Khinh đang nhanh chóng cởi sợi dây.

Bất quá, hiện tại cũng không phải là thời điểm khoe khoang hoặc là tán thưởng đối phương.

Nói thật, Mai Vũ căn bản không muốn phối hợp tốt với hắn như vậy.

Hiện tại, đương nhiên là thời điểm chạy trốn!

Mai Vũ am hiểu nhất là chạy trốn. Nhưng không am hiểu nhất mang theo người què chạy trốn!

Nắm lấy Vân Khinh, Mai Vũ trong đêm tối chạy trốn.

Sau lưng, truyền đến tiếng thét: “Hai người kia chạy rồi! Mau đuổi theo. Bọn họ một người què, một cụt tay! Chạy không xa!”



Miệng Mai Vũ rút ra.

Một người què, ngươi nói đúng rồi. Hắn thật sự là một người què.

Nhưng một cụt tay, mẹ kiếp! Ngươi xem cô nương cánh tay nào cụt?

Người nói lời này, ta thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà ngươi!

Vân Khinh dựa ở trên người nàng, vừa chạy vừa thở gấp nói: “Này, chúng ta bây giờ thật là châu chấu trên một sợi dây rồi!”



Mai Vũ cũng há mồm thở dốc: “Ít, Ít nói nhảm! Cho ta giải dược!”

Mái tóc đen của Vân Khinh đan xen trên mái tóc nàng, dung thành một màu, ngăn khóe miệng, dứt khoát nói: “Không có!”

“Vân Khinh!” Mai Vũ giận dữ!

Không có? Ngươi dám nói không có? Ngươi còn dám nói, giết người đêm nguyệt hắc phong cao. Ta trước hết giết ngươi, sau đó tiếp tục đường Hoàng Tuyền của mình.

Vân Khinh cảm nhận được sự tức giận của nàng, run rẩy, vội vàng nói: “Trước chạy trối chết được không?”

Mai Vũ liếc mắt.

Được rồi, bất kể nàng có muốn làm châu chấu hay không, hiện tại cũng không so đo. Chạy trối chết quan trọng hơn!

Đang nói. Phía sau liền chạy đến một mảnh hắc y nhân, Mai Vũ cùng Vân Khinh bị vây xung quanh.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.

“Sư muội, xem ra, chúng ta không mở một đường máu không được rồi.” Vân Khinh khẽ cười nói.

Mai Vũ nhìn hắn tóc đen bạch y, mặc dù chật vật như vậy, vẫn bộ dáng ưu nhã như cũ không giảm.

Đột nhiên nhớ tới lúc còn rất nhỏ, lần đầu tiên thấy Vân Khinh. Loại kinh ngạc đó.

Người thứ nhất, người thích nhất.

Hắn là bé trai đẹp mắt nhất nàng từng thấy qua từ trước đến nay.

Cho dù vật đổi sao dời, nụ cười của hắn, bạch y của hắn, vẫn là ấn ký y nguyên tồn tại trong đầu nàng không thể phai mờ.

Mai Vũ bất đắc dĩ nhếch miệng: “Không có biện pháp, ta không muốn làm châu chấu nướng.”

Coi như là nghiệt duyên cũng được.

Đời này, gặp gỡ nam nhân này, vốn chính là một kiếp, trốn không thoát đâu.

Hai người dựa lưng vào nhau, chống lại một đám Hắc y nhân.

Thấy hai người không muốn khoanh tay chịu trói. Đám người Vô Vân lâu liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt nhào tới.

Vân Khinh lấy quạt tới, Mai Vũ cầm sáo ngọc ra, đang lúc một nhóm người xông lên muốn công kích hai người.

Mai Vũ đột nhiên tháo túi rượu ra, tung về hướng người đánh về phía nàng. Vân Khinh giơ tay lên, một đám bột rải ra.

Người của Vô Vân lâu rối rít chống đỡ, kêu to: “Đáng chết! Thứ gì!”

Mai Vũ đỡ Vân Khinh chạy về phía trước, kêu to: “Rượu độc của Vũ Thần, tặng cho các ngươi!”

“Phấn độc đặc chết của Vân Khinh, không cần khách khí!” Vân Khinh cũng kêu to.

Lúc này không trốn thì đợi đến bao giờ.

Nói giỡn! Lúc này đánh nhau, cũng không phải là ngu ngốc. Nhất định sẽ bị thương càng thêm bị thương.

Thế nào? Bọn họ hèn hạ.

Thật không có ý, bọn họ là sát thủ nha.

Không hèn hạ mới có quỷ!

“A! ! !” Sau lưng hai người đang trốn chạy, truyền đến một mảnh kêu thảm thiết.

Cho nên nói, cùng là một sư phụ dạy dỗ. Ở một phương diện nào đó, đương nhiên là thừa kế phẩm chất tốt đẹp của sư phụ. Cũng coi là hồi báo vĩ đại đối với sự cần cù dứt khoát giáo dục của sư phụ bọn họ.

Nói trắng ra, đều là lấy cớ. . . . . .

Bọn họ chẳng qua là, đang chạy trối chết mà thôi. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook