Tặng Em Phần Đời Không Cô Độc

Chương 9: Không quen biết

Tĩnh An Lộ 1 Hào

07/08/2019

Chu Bạch Diễm để ô ở ngoài cửa, Ôn Đông dẫn anh vào nhà, anh lại không nhúc nhích mà đứng ở huyền quan nhìn cô, Ôn Đông không biết anh có ý gì, hỏi: "Làm sao vậy?"

Huyền quan là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ "sinh khí" bên trong của ngôi nhà.... Đó là nơi mọi người phải đi qua khi ra vào căn nhà, là một bộ phận quan trọng trong kiến trúc.

Chu Bạch Diễm chỉ chỉ dép lê trên chân cô, "Không cần đổi dép lê sao? Tôi thấy sàn nhà cô rất sạch."

"A, không cần, buổi tối mỗi ngày tôi đều lau dọn một lần, không sao đâu."

Chu Bạch Diễm nâng mắt đánh giá phòng khách, rất gọn gàng.

Thật sạch sẽ. Tầng một là phòng khách, trước cửa sổ là một cái bàn, sắp xếp thật sự sạch sẽ, chắc là bàn làm việc. Có giấy tuyên thành đang mở, giá bút có bút lông, bên trong nghiên mực có mực, trên giấy tuyên thành có chữ viết, nhìn qua như là mới vừa viết xong.

Giấy Tuyên hay giấy huyện Kính là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ. Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa.

Bên cạnh TV đều là sách, đặc biệt nhiều, thật sự đặc biệt nhiều, trên mặt đất còn có mấy cái rương, mặt trên có chữ viết, đại khái đều là sách.

Màn hình TV còn dừng ở hình ảnh cuối cùng, anh nhận ra đây là phim [Câu lạc bộ đấu vật], Norton nói với nữ chính: "You met me at a very strange time in my life."

Sau khi nhìn quanh một vòng, đưa ra được một kết luận, rất sạch sẽ, phòng cũng vậy, người cũng vậy. Anh nghĩ.

Cũng thật... không thú vị.

Không giống nhà của những cô gái trẻ, một đồ vật của nữ sinh cũng không có. Anh đi đến nhà của mấy người bạn nữ, tất cả đều là tường hồng phấn, đồ chơi gấu bông gì đó, so sánh với ngôi nhà này, thật rất giống... nhà của trưởng bối.

Anh cứ đứng như vậy, không chút ngại ngùng đánh giá, lại khiến Ôn Đông có chút buồn cười.

"Anh tới rất sớm, thời gian hẹn còn nửa giờ nữa... Cho nên.. tôi còn chưa ăn cơm." Cô khách sáo mà chỉ chỉ bàn ăn, "Nếu không ngại thì anh có thể ngồi chờ tôi một chút, 10 phút là được."

Chu Bạch Diễm chuyển tầm mắt lên người cô, biến thành đánh giá cô.

Cao gầy, cực kỳ gầy, thân thể mảnh khảnh rất xinh đẹp.

Mỗi người nhìn thấy cô có lẽ đều sẽ nghĩ: Cô thật gầy, như là người mẫu.

Có chút quá gầy.

Tướng mạo bình thường, duy độc đôi mắt rất đặc biệt, cực kỳ sáng. Không tính là xinh đẹp, nhưng mặt rất nhỏ, nhìn qua rất trẻ tuổi. Khí chất có chút lạnh lùng xa cách.

Kỳ lạ chính là.

Gặp qua vài lần, cảm giác mỗi lần đều không giống nhau.

Vừa vào cửa anh đã ngửi thấy mùi thơm, nghe vậy thì nhướng mày, "Vậy sao.... trùng hợp, tôi cũng chưa ăn."

Ngữ khí rất tự nhiên, một chút ngượng ngùng cũng không có.

Ôn Đông nhàn nhạt trả lời, giống như sớm đã đoán được: "Kia vừa lúc, tôi cũng nấu nhiều, Chu tiên sinh ăn cùng đi."

Sau đó bọn họ đến bàn ăn, khách khách khí khí mà ăn cơm.

Người đàn ông đối diện đại khái là hormone tương đối nhiều, rất ít khi Ôn Đông ăn cơm với người khác giới trẻ tuổi, còn ở trong nhà của mình, cô có chút không thoải mái, có chút ngại ngùng.

Lấy cơm, suy tư một chút, Ôn Đông vẫn bưng cơm ngồi đối diện anh Thật ra cô không quen ngồi đối diện với người khác khi ăn cơm. Ôn Đông mời anh một tiếng "đừng khách khí", sau đó cúi đầu, để dành thời gian cho Chu Bạch Diễm đánh giá.

Chu Bạch Diễm xác thật rất tò mò. Lần đầu tiên anh đến nơi ở có phong cách của người già thế này, trong nhà Ôn Đông khiến anh hứng thú dạt dào, đương nhiên đồ ăn cũng vậy.

Anh thật sự không thấy ngại, buổi chiều anh đã ăn cơm chỗ làm rồi, khó ăn muốn chết, nhìn thấy một bàn đồ ăn nóng hổi thì dạ dày đều thèm không chịu được.

Anh ngồi xuống, Ôn Đông xới cho anh một bát cơm.

Không phải cơm tẻ, bên trong còn có thịt khô, khoai tây, đậu này, hương thơm bay vào mũi Chu Bạch Diễm khiến anh càng thèm hơn.

Anh nhìn bát cơm trước mặt, nhăn chặt mày: "Sao cô lại làm cái này?"

Ôn Đông nghiêng nghiêng đầu, có chút khó hiểu hỏi anh: "Anh nói cái gì?"

Anh nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không có khả năng, chắc là trùng hợp, cúi đầu ăn một miếng.

"Không có gì, tôi nói ăn rất ngon."

Ôn Đông gật gật đầu: "Thích là tốt."

Có lẽ là không ăn no, Chu Bạch Diễm nghĩ nghĩ, bắt đầu ăn cơm.

Sau đó.... anh thật sự không khách khí mà ăn hết nửa nồi cơm của Ôn Đông.

Ôn Đông nhìn anh, Chu Bạch Diễm lại không chú ý tới cô, kỳ thật cô không ăn được mấy miếng.

Cô nhìn anh ăn luôn nửa nồi cơm, nhìn đến hơi chấn kinh rồi, rốt cuộc hôm nay anh đã đói đến mức nào?

Cô ăn cơm với đàn ông rất ít, nhiều nhất là Dương Ứng Đông. Lượng cơm của Dương Ứng Đông không lớn, sinh bệnh nên phải ăn kiêng, rất nhiều thứ không thể ăn, không thể so được với người trước mặt.

Ôn Đông dứt khoát buông bát, nâng đầu nhìn người đối diện.

Có thể là thường xuyên bị người nhìn, sớm đã thành thói quen, Chu Bạch Diễm giống như không cảm giác được người đối diện đang nhìn chằm chằm mình, nên ăn như thế nào thì ăn thế ấy, cũng không nói lời nào, ăn rất nhanh nhưng cũng không kém phần văn nhã.



Cũng may gương mặt này thật là cảnh đẹp ý vui. Có thể là anh thật sự đói bụng, ăn quên mình, không có nửa điểm thiếu tự nhiên.

Cùng bóng dáng trong hồi ức dần dần trùng khớp, cô phát ngốc, có chút hoảng hốt.

Cơm nước xong, Ôn Đông dọn bát đũa. Chu Bạch Diễm không có việc gì làm, chạy đến ban tủ sách xem sách của cô.

Ôn Đông thu dọn xong, cô xoa xoa tay đón anh đến thư phòng, rót cho anh ly nước ấm, rót cho mình một ly táo đỏ long nhãn. Có lẽ là bỏ thêm rất nhiều mật ong, mùi mật tản vào không khí không ngừng bay đến chỗ Chu Bạch Diễm.

Anh nhìn chằm chằm cái ly của Ôn Đông nửa ngày.

Trên mặt Ôn Đông vẫn không có biểu cảm gì, cô chỉ chỉ cái ly trên tay mình, "Tôi vừa pha, ngọt quá không muốn uống, muốn uống nước hơn, anh thích ngọt sao? Chúng ta đổi đi, anh có để ý chuyện dùng chung ly với tôi không?"

Cô giơ cái ly đen như mực lên.

Chu Bạch Diễm nhướng mày, suy nghĩ một chút, mới chậm rì rì tiếp nhận: "Cảm ơn."

Anh nhận cái ly, uống một ngụm, quả nhiên cực kỳ ngọt.

Cô bình thản nói, "Tôi sẽ không giới thiệu lại nữa, Chu tiên sinh, về sau chúng ta sẽ gặp mặt thường xuyên."

Chu Bạch Diễm gật đầu, "Tôi không rõ Kim Mạch đã nói với cô thế nào. Bởi vì tính chất công việc, khả năng không có cách nào gặp mặt cố định thời gian được, nhưng tôi sẽ tận lực."

Ôn Đông gật đầu, "Lúc trước tôi không trả lời chính xác Kim tiên sinh là bởi vì tôi muốn gặp anh trước, chúng ta xác định lại, ký hai bản hợp đồng, sau khi biết rõ tình huống của anh thì mới có thể sắp xếp được." Cô lấy ra hai bản hợp đồng trong ngăn kéo. "Tôi dựa theo hợp đồng bên Mỹ, anh xem một chút."

Chu Bạch Diễm nhận lấy, không mở ra, hỏi một vấn đề không liên quan, "Cô ở Mỹ rất lâu?"

"Không tính là lâu, trên dưới 4 năm." Cô cười một cái, quay lại đề tài, "Tôi nói lời mở đầu theo lệ thường trước, được không?"

Anh nhìn cô, gật đầu.

"Ở quan hệ này của chúng ta, tôi sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ tâm lý của anh. Chúng ta cần tin tưởng lẫn nhau. Anh có thể xem như tôi là người anh gặp được trong thời kỳ khó khăn, một người có thể để anh chia sẻ những thống khổ, tôi sẽ cùng anh đi qua giai đoạn này, đưa anh anh toàn đến con đường tiếp theo. Cho nên tôi hi vọng chúng ta nói chuyện với nhau trên cơ sở là___ tín nhiệm."

Ôn Đông ký tên vào hai bản hợp đồng, đưa bút máy cho anh, "Trước kia tôi vẫn luôn nghiên cứu về hành vi dị thường, trên thực tế người muốn được cố vấn về những hành vi này rất ít, cho nên có rất nhiều điều tôi chưa nghiên cứu được hoàn thiện, nhưng tôi nghĩ tôi có khả năng giúp anh. Nếu trong quá trình trị liệu, tôi phát hiện anh có hành vi dị thường, tôi sẽ báo cho anh, kiến nghị anh tiến hành trị liệu. Mặt khác, phí tư vấn tôi đã nói qua với người đại diện của anh, cần tôi nói lại cho anh không?"

Chu Bạch Diễm lắc đầu, "Cậu ấy đã nói với tôi, tôi sẽ tận lực phối hợp, chi phí không thành vấn đề."

Ôn Đông gật đầu, "Có lẽ lần đầu tiên gặp mặt đã nói đến chuyện tín nhiệm sẽ khiến anh cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà nếu anh nguyện ý chủ động tìm tôi giúp đỡ, tôi tin tưởng anh muốn bản thân tốt lên. Nếu anh nguyện ý tin tưởng tôi---" Cô chỉ chỉ bản hợp đồng trên bàn, "Chúng ta có thể ký hợp đồng trước."

Trong lúc nghe cô nói chuyện, Chu Bạch Diễm giống như vẫn luôn thất thần, Ôn Đông không biết anh có nghe vào hay không.

Cô nói xong, Chu Bạch Diễm lại nhìn cổ tay cô, nói một câu, "Hình xăm của cô, là che đậy sao?"

Ôn Đông có chút kinh ngạc, cô nhíu mi, vẫn trấn định nói: "Đúng."

Cô không muốn nói dối, đơn giản nâng tay áo lên, "Bên trong sườn cánh tay có một cái, cũng là che đậy, xăm một đám mây."

Hình xăm rất tinh xảo.

Chu Bạch Diễm cười, đôi mắt cong cong: "Ráng đỏ sao?"

Cô nhìn anh vui vẻ, kéo tay áo xuống, còn chưa trả lời anh đã cúi đầu ký tên.

"Không đọc nội dung sao?"

"Không cần." Chu Bạch Diễm chống cằm, một tay cầm bút, "Tôi tin tưởng cô."

Ôn Đông cười một cái, cất văn kiện đi, "Chúng ta bắt đầu tâm sự đi?"

Anh gật đầu.

"Ngoài tên Chu Bạch Diễm của anh ra, tôi biết về anh rất ít, anh nguyện ý giới thiệu bản thân cho tôi không?" Ôn Đông nhìn mắt anh.

Tôi biết anh tên Chu Bạch Diễm, biết gương mặt này của anh, tôi và anh không quen biết. Ôn Đông nghĩ.

"Phương diện kia?" Anh suy nghĩ, "Tôi cảm thấy mình không có gì để nói cả, lời này của cô lại giống như đang phỏng vấn vậy."

"Tôi nói cách khác, tôi tên Ôn Đông." Cô chỉ chính mình, "Chưa lập gia đình, còn độc thân, 29 tuổi, tốt nghiệp tiến sĩ, trước đây từng làm ở viện nghiên cứu và bệnh viện, hiện lại là người cố vấn tâm lý, có thể làm vật lý trị liệu, cũng là giảng viên đại học. Sở thích rất ít, thể thao và đọc sách, thích nấu ăn."

Chu Bạch Diễm cười một cái, "Giống như xem mắt." Anh suy nghĩ, "Năm nay tôi 26 tuổi, chưa lập gia đình, học diễn xuất ở Mỹ. Cấp ba thì đi Hàn làm thực tập sinh, năm đó 17 tuổi. Ba năm sau về nước, hiện tại vẫn luôn phát triển ở trong nước, ngoại trừ công việc, thỉnh thoảng sẽ chơi game, xem phim điện ảnh, thời gian rảnh rỗi thật sự không nhiều lắm."

Ôn Đông nhìn anh, "Ngay từ đầu làm nghệ sĩ là ý nguyện của anh sao?" Cô bổ sung, "Nghệ sĩ không phải công việc dễ dàng."

Anh nhìn chằm chằm cái ly, rũ mắt.

"Ban đầu, tôi không nghĩ nhiều như vậy." Anh nhớ lại, nói rất chậm, "Lúc ấy còn rất trẻ, làm việc đều lỗ mãng thiếu suy nghĩ, còn không biết sau khi đi Hàn Quốc sẽ làm gì, cứ đi như vậy."

"Không thích làm minh tinh?"

"Chưa nói tới thích hay không thích." Anh lắc đầu, "Ngay từ đầu đã cảm thấy rất tàn khốc, bởi vì bên kia... rất mệt. Tất cả mọi người đều cố gắng đua, không giống trong nước. Sau đó tôi cảm thấy mình không còn đường lui, bèn nỗi lực biểu hiện bản thân, rất nhanh đã xuất đạo, nổi tiếng. Rất kỳ quái, tôi ở Hàn Quốc thì không có cảm giác cô đơn, có thể khi đó còn trẻ, một lòng nhiệt huyết, chỉ muốn nổi tiếng."

Ôn Đông không ngắt lời anh, để anh tiếp tục nói.

"Sau đó người thích tôi ngày càng nhiều, hoạt động càng ngày càng nhiều, càng ngày càng mệt, tôi bắt đầu hoài nghi chính mình, cảm thấy tất cả những việc này đều không có ý nghĩa." Anh nâng đầu, "Lần đầu nhìn thấy một cô gái ở dưới khán đài tê tâm phế liệt kêu tên tôi, tôi sợ hãi, còn có chút khẩn trương, sau đó dần dần chết lặng, chậm rãi bắt đầu cảm thấy thật phiền, bởi vì tôi không hiểu được bọn họ. Một bài hát, một đoạn nhảy, lặp đi lặp lại mấy trăm lần, vẫn thích như vậy, bọn họ không phiền, tôi đã phiền muốn chết."

Anh thoáng suy nghĩ, "Tôi cảm thấy đặc biệt phiền chán. Là minh tinh sẽ nhìn qua vô số cảnh tượng náo nhiệt, nhưng cảm giác mới mẻ qua đi, sẽ cảm thấy đặc biệt khiến người chán ghét. Khi đó tôi bắt đầu cảm thấy mỗi ngày đối mặt với những điều đó, tuy rằng kiếm được nhiều tiền nhưng tôi cảm thấy mình không xứng, bởi vì tôi căn bản không yêu công việc này."

Trong lòng Ôn Đông có chút bi thương.



Anh đã từng là mộng tưởng khiến cô thay đổi chính mình, mà hiện tại anh lại hoài nghi bản thân, nói con đường kia mình không thích, rất chán ghét.

Ôn Đông cảm thấy mình biết anh thay đổi điều gì. Tướng mạo của anh không đổi, nhiều nhất là khí chất trở nên thành thục hơn. Nhưng trước kia khi anh nhìn bạn, bạn sẽ cảm thấy đây là một người sáng ngời, bởi vì trên người anh có một loại khí phách hăng hái cùng nhuệ khí.

Hiện tại đã không còn, hiện tại trong mắt anh chỉ còn suy sụp và mê mang.

Nhưng cô không thể nói, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì, khiến bản thân trở thành như vậy.

Cô chỉ có thể nói, "Như vậy cũng không tồi, ít nhất trong giai đoạn quan trọng, anh thấy được chính mình phát triển đến cực hạn, chứng tỏ anh muốn bắt đầu nhìn lại bản thân, muốn hiểu rõ mình hơn. Vậy hiện tại, anh biết mình muốn trở thành người thế nào chưa?"

Chu Bạch Diễm nhìn cô. "Cô giáo Ôn, sau khi tôi về nước lại quay ra hâm mộ trạng thái trước kia."

"Vì sao?"

"Bởi vì rất trống." Anh cười, "Lúc ấy tôi cho mình một thời gian nghỉ rất dài, đi chơi. Tôi phát hiện tôi không thể chờ đợi một mình, mỗi khi rảnh rỗi tôi luôn có cảm giác có người đang gọi tôi."

"Chu tiên sinh." Ôn Đông rốt cuộc ngắt lời anh, "Anh để ý tôi hỏi anh, trong khoảng thời gian này, ngoài thay đổi trong công việc, cuộc sông của anh có thay đổi gì không? Tôi phát hiện... anh vẫn luôn không nói về gia đình của anh."

Anh tự thuật không hoàn chỉnh.

Chu Bạch Diễm nghe xong lại rất bình tĩnh, trực tiếp gật đầu, không giống dáng vẻ bị kích thích, "À, mẹ tôi đã qua đời lúc tôi mới về nước."

Anh cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không bình thường.

Trong lòng Ôn Đông hiểu rõ, đang muốn mở miệng hỏi, anh lại nói"

"Đề tài này có thể kết thúc ở đây được không?"

Cô nhìn anh, gật gật đầu, lấy ra mấy hình ảnh, "Có thể, thời gian ocnf lại chúng ta làm một thí nghiệm nhỏ được không? Thả lỏng một chút."

Chu Bạch Diễm có chút cảm kích, anh gật đầu.

Một giờ qua đi, Ôn Đông gấp sách lại, thu hồi hình ảnh thí nghiệm, "Hôm nay đến đây thôi, tôi nói đại khái những gì tôi nhìn được, anh nghe một chút, có thể chứ?"

Chu Bạch Diễm uống nước, nói được.

"Lần đầu tiên gặp mặt, chỉ là một quá trình làm quen nho nhỏ, tôi vốn tưởng rằng sẽ rất khó khăn, nhưng mà hiện tại tình huống của anh xem ra không khó như tôi tưởng tượng, thật không tồi." Ôn Đông nhìn anh, "Tuy rằng không phải đánh giá hoàn toàn, nhưng tôi cho rằng anh không có hành vi dị thường nghiêm trọng. Tôi rất cảm kích lần đầu tiên anh đã nguyện ý nói cho tôi suy nghĩ và cảm giác của mình, điều này rất quan trọng. Mặt khác... tôi cũng muốn nghe cảm nhận của anh về tôi, tôi sẽ nghĩ lại, điều chỉnh câu chuyện của chúng ta."

Anh cười, "Có chút ý kiến, tôi cảm thấy cô nói chuyện với tôi quá ít."

Ôn Đông gật đầu rất khiêm tốn: "Anh cảm thấy tôi nói rất ít, khiến anh không cảm nhận được có phải không?"

Chu Bạch Diễm buông cái ly, lắc đầu, "Ý của tôi là, tôi cảm thấy tôi nói chuyện cùng cô thực thả lỏng. Thật ra từ khi tôi tiến vào nhà cô, sau khi ngồi xuống sô pha, ở trong hoàn cảnh cùng cô mặt đối mặt, tôi cũng đã tiến vào trạng thái rất thả lỏng, trong lòng tôi đã coi cô như một người bạn rất thân thiết, có thể bóc trần chính mình, nhưng ngược lại...... Tôi cảm thấy cô rất khẩn trương, là ảo giác của tôi sao?"

Bàn tay đặt dưới bàn của Ôn Đông không tự giác mà siết chặt.

Anh suy nghĩ, lại tiếp tục nói, "Kỳ thật tôi cảm thấy nhà cô bố trí làm tôi rất thoải mái, hoặc là nói...... An toàn đi, từ khi tôi tiến vào tiểu khu này, nhìn thấy chợ bán thức ăn bên ngoài, hoa hoa cỏ cỏ dưới tiểu khu, tôi liền cảm thấy thực thoải mái. Cô ngồi ở chỗ kia, thực an tĩnh mà nhìn tôi, tôi cũng cảm thấy thực an tâm, sẽ muốn nói hết cho cô. Cô hy vọng làm cố vấn cho tôi ở nhà, là bởi vì nguyên nhân này sao?"

Ôn Đông gật đầu, "Không khác suy nghĩ của anh lắm. Tôi thích khiến người đến nhận cố vấn có cảm giác tới chơi, chính là hy vọng chính mình làm đối phương an tâm, ít phòng bị, xem như một kế hoạch nho nhỏ."

Chu Bạch Diễm nghiêng đầu, dùng ánh mắt hơi ngả ngớn nhìn cô, "Thật không... nhưng tại sao, tôi cảm thấy cô có chút sợ tôi? Cũng không phải sợ, luôn cảm thấy có chút... phòng bị tôi."

Anh có chút hứng thú mà nhìn cô, "Lần đầu tiên gặp cô đã có cảm giác này."

Như là thích anh, lại như chán ghét.

Ôn Động bị ánh mắt của anh nhìn đến mức đầu óc như say xe, cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra khắp người.

Cô không dám ngẩng đầu, cúi đầu nhìn sách của mình, lung tung tìm cho mình cái cớ, "...Có lẽ là, bởi vì lần đầu tiên làm trị liệu cho minh tinh, có chút khẩn trương... tôi xin lỗi."

Chu Bạch Diễm lắc đầu, "Cô hỏi cảm nhận của tôi, đây chính là cảm nhận của tôi. Cô muốn tôi tín nhiệm cô, mở rộng cửa lòng gì đó, tôi cảm thấy tôi làm được, nhưng cô rất ít nói về mình với tôi, điều này khiến tôi cảm thấy không công bằng."

"Trên thực tế, chúng ta nói là chủ đề của anh, tôi muốn anh cảm nhận, tôi nói chính mình, đầu đuôi lẫn lộn." Cô vẫn biện giải cho mình một chút, "Nhưng tôi nói, tôi sẽ lấy suy nghĩ của anh làm chủ, về sau tôi sẽ tâm sự về mình với anh, điểm này là sơ sót của tôi."

Chu Bạch Diễm nhìn cô, nhìn thật lâu, lâu đến mức Ôn Đông cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm.

"Vậy là tốt rồi." Anh rốt cuộc cũng đứng lên, mặc áo khoác vào, "Cuối tuần gặp?"

Cô cảm thấy anh giống như thở dài, thực nhẹ, lại như là ảo giác.

Ôn Đông cưỡng bách chính mình mỉm cười, "Được, cuối tuần gặp."

Lần gần đi, như là nhớ tới cái gì, Chu Bạch Diễm xoay người nhìn cô, "Tôi cứ cảm thấy đã quên cái gì, cô giáo Ôn, chúng ta nắm tay đi, chuyện sau này cảm ơn cô."

Cô có chút chưa kịp phản ứng, Chu Bạch Diễm đã bước hai bước đến nắm tay cô, lại nhẹ nhàng ôm vai cô, là một cái ôm vừa khắc chế vừa lễ phép, "Cảm ơn cô, cô giáo Ôn, cô nấu cơm ăn rất ngon."

Ôn Đông nghĩ mặt mình chắc chắn đã đỏ bừng rồi.

Chờ cửa đóng lại, Ôn Đông mới thở ra một hơi.

Cô cảm thấy có chút mất sức, cả người mềm như bông, chậm rãi trượt xuống theo cửa.

Ngày hôm nay quá mệt mỏi, cô ngồi xổm trước cửa, tay vòng lấy hai chân, chôn đầu xuống, nghĩ.

Hình như anh đã đổi nước hoa, là hương cam.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Em Phần Đời Không Cô Độc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook