Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 2: Ngộ Nhân

Âm Sí Thịnh

17/01/2017

CHƯƠNG 2 : NGỘ NHÂN

Nếu đã hoài nghi tự nhiên là muốn xác định, ta mặc dù lông bông nhưn không phải cái gì cũng không để ý, đối với cái xác này, nhiều ít cũng để ý, ba mươi năm hư ảo giờ bắt mình trở thành lão ông năm mươi vẫn còn có chút khó khăn, huống chi ta mặc dù không phải loại nhân vật thiên tiên gì nhưng cũng không phải dạng sửu nhân đương nhiên không có hứng thú việc hủy dung.

Mang theo bạc vừa nhận ta hướng ngoài thành bước nhanh, ba mươi năm trước ta mặc dù đã tới nơi đây, nhưng bởi vì nhất thời tham ăn tham uống Trường Sinh, cũng không tinh tế xem xét, lúc này ba mươi năm qua thăng trầm, ta tự nhiên cũng không có tâm tình, chỉ nhớ rõ năm đó tới đây đi qua một chỗ nước chảy vẫn còn làm động lòng người, nằm ở ngoài thành hiện tại là hoàng hôn nhất định không người quấy rầy, thích thú từng bước mà đi.

Ngoài núi, bụi gai trải đầy trên đất, đường nhỏ như ruột dê, nếu ba mươi năm trước ta có lẽ còn có thể bước như trên đường bằng, thế nhưng hiện tại mà nói —— kéo lại mảnh áo rách bươm, cười khổ một tiếng, hi vọng không có mấy thứ lang sói nào đó, nếu không ta cũng chỉ có thể học Phật tổ cắt thịt.

Thật vất vả đi vào mép nước, lang sói thì không có, bất quá —— xoay người, quân tử gian nguy không đứng dưới tường, ta hiện tại nội lực ngưng trệ, có thể nói là trói gà không chặt, so với tráng điền thì không bằng, so với loại thư sinh cũng không khá hơn bao nhiêu, càng đừng nói đến chuyện giang hồ gì nữa, tốt hơn là nên kiếm củi đốt lửa rồi trở lại.(đoạn này không nói rõ, ảnh nhìn thấy trận hỗn chiến gần sông mà tình trạng bản thân không thể xen vào nên không dám tới gần)

Chẳng qua người tính không bằng trời tính hôm nay nhất quyết không cho ta tới gần sông, nếu là ba mươi năm trước Thần Toán Tử nói ta có đại kiếp nạn ta còn cười cái thứ quái lực loạn thần của y, giờ lẽ nào đã qua ba mươi năm mà ta vẫn không thoát được hay sao?

Bị người túm cổ ném ra bụi cỏ ta không khỏi bắt đầu ai oán, hiện tại thật muốn tìm lại tên Thần Toán Tử một chuyến, xem có cách gì giải kiếp nạn này hay không.

“Là một tên khất cái” Hắc y nhân kéo ta đến trước mặt một tử y nhân, nguyên lai không biết khi nào thì bọn hắn đã đánh xong, chẳng trách lại rảnh rỗi để ý tới kẻ qua đường như ta.

Sắc mặt tử y nhân kia trắng bệch, khóe môi ẩn có vết máu có lẽ bị thương không nhẹ, chỉ không biết nhưng kẻ bao vây thiếu niên kia giờ như thế nào.

“Hữu dụng không ——”một hắc y nhân khác lên tiếng hỏi, hắn lại liếc mắt sang ta một cái, e là chỉ muốn làm thịt ta, ta mặc dù không sợ chết, nhưng lại tiếc mạng, lập tức sán lại cầu xin tha thứ.

Nhớ lại cảnh trước kia đã thấy, ta lập tức quỳ trên đất, làm bộ như chịu đủ kinh hách, run rẩy kêu một tiếng “Đại hiệp tha mạng.” Không biết bộ dạng hiện tại của ta bị mấy trưởng lão trong giáo thấy được liệu có lập tức ngất đi hay không.



Bất quá không chừng mấy lão đã nằm trong đất hết rồi, muốn ngất cũng không có cơ hội a.

Quả nhiên tử y nhân kia thấy bộ dáng yếu đuối của ta, lập tức nhếch mày, nếu không hiện tại cái mạng như mảnh chỉ treo chuông, ta chỉ sợ đã trêu đùa vài câu, gương mặt kia quả nhiên như yên như nước đẹp phi thường, thế nhưng lại đặt trên mặt một người nam nhân cũng có chút âm nhu, đáng tiếc đáng tiếc.

Ngay tại lúc ta thầm tiếc nuối, tử y nhân bỗng động, chỉ thấy y đang bên tai một người nói gì đó, ngay sau đó ta sẽ bị người xách lên ném vào một sơn động, xương cốt như muốn vỡ vụn, lửa nóng trào dâng trong bụng, nôn ra một búng máu.

“Thiếu Minh chủ hảo hảo hưởng thụ, tại hạ sẽ không phụng bồi.” Chỉ nghe tử y nhân kia cười to ba tiếng, xong liền rời đi.

Ta thở phào một hơi, đã giữ được mạng, đang định bò dậy, lại bị tiếng rên rỉ từ trong động truyền đến làm giật nảy, ánh mắt dần dần thích ứng được hắc ám trong động, nương theo ánh trăng mơ hồ có thể thấy một bóng người rúc vào bên vách đá, hẳn là cái tên gọi là Minh chủ gì đó đi, xem bộ dáng hắn hẳn là bị tử y nhân kia tổn thương không nhẹ, không biết vừa rồi lời tên tử y nhân là có ý gì.

Ta từ trước đến nay không tự xưng là người lương thiện, cũng không cho rằng làm thiện có thể cho ta bao nhiêu ưu đãi, huống hồ ta hiện tại cũng đang mắc nạn, làm gì còn hơi sức đâu đi quản chuyện người, nghĩ vậy ta tự nhiên là tính vỗ mông bỏ đi tìm, tử y nhân hình như đã rời đi, ta cũng không cần tiếp tục ở lại đây.

Chịu đựng đau nhức toàn thân, ta dựa vào thạch bích muốn đứng lên, lại không ngờ ngay sau đó liền trượt xuống đất, thật chật vật, thế nào còn có nửa phần tiêu sái phong lưu năm đó, chỉ có thể cảm thán vận mệnh trêu người, tạo hóa vô thường.

Vả lại đến tình trạng này, tạo hóa làm công, âm dương vạn vật làm đồng, chỉ không biết lửa than này rốt cuộc muốn nung ta tới khi nào mới bằng lòng bỏ qua.

Nhớ lại ta từ nhỏ chưa từng chịu qua khổ sở gì, mặc dù không thể nói là ưa đại toàn thiên hạ đều bị ta chiếm hết, nhưng cũng là nuông chiều từ bé được đặt ở trung tâm củng đến tận trời, ta từ nhỏ đã ở chỗ cao, hiện giờ mắc nạn đương nhiên cảm khái không thiếu người thường.

Cách Ngạo Sinh biết mình trúng kế, hiện tại toàn thân hắn thật giống như có lửa đốt, bệnh trạng ngày càng rõ lại càng chứng minh suy đoán của hắn, Tuý Sinh Hoan, không ngờ là Tuý Sinh Hoan, sống chết nắm chặt bàn tay, máu tươi chảy ra, nhưng vẫn ức chế không nổi rên rỉ trong miệng, ồ ồ thở dốc vang lên trong bóng đêm vô tận, ý thức Cách Ngạo Sinh ngày càng mơ mơ màng màng.

Chẳng lẽ hắn lại phải chết ở chỗ này sao?

Tuý Sinh Hoan, thiên hạ kỳ độc, phải nói là thiên hạ đệ nhất *** độc mới đúng, nếu trong vòng ba canh giờ không cùng người tầm hoan nó sẽ trở thành kịch độc trí mạng, Cách Ngạo Sinh cười tự giễu, hoang sơn dã lĩnh muốn hắn làm thế nào tìm được nữ tử đây?



Nghe được tiếng vang bên kia, Cách Ngạo Sinh nhắm mắt lại, không, Tuý Sinh Hoan còn có một giải pháp, cũng là mục đích của tên tử y nhân kia, cười khổ một tiếng, dấu hạ không cam lòng cùng cừu hận trong mắt, thôi thôi thôi, dù chết Cách Ngạo Sinh hắn cũng không chịu chấp nhận sự vũ nhục kia.

… Nam tử người lấy nhập huyệt, nữ tử lấy huyệt tiếp nhận, ngoài ra không có khả năng…

Ta quỳ rạp trên mặt đất, chờ đau đớn trôi qua, có thể lúc bị ném vào đây, đã bị nội lực hắc y nhân kia gây thương tích, hiện tại nội lực của ta ngưng trệ không thể tự điều dưỡng, tự nhiên cũng chỉ có thể mặc cho nó thương càng thêm thương.

Nói thật thương thế này không nặng không nhẹ, nhưng nếu ta muốn trước hừng đông rời khỏi đây là không có hi vọng, phỏng chừng tử y nhân kia cũng chính là muốn hiệu quả này.

Miễn cưỡng trở mình, ta nghiêng đầu nhìn người nọ, dưới ánh trăng, tình huống bên kia cũng thêm rõ ràng, mặt mày anh tuấn, dao khắc búa tạc, mi dài cong vút, phượng nhãn giác vĩ hàm xuân, môi đỏ mọng tươi đẹp, xuân triều đầy mặt, hơn nữa động này vốn không rộng lắm, tiếng thở gấp rên rỉ tựa như ngay bên tai, chỉ một thoáng dục hỏa trong ta liền bị khơi gợi lên.

Mím môi, thật không ngờ đã hơn năm mươi tuổi còn xúc động như vậy, đáng thương cho sự chịu đựng của lão nhân gia ta a!

Lắc đầu thở dài, nếu là một cô nương ta cũng không cảm khái như vậy, thế nhưng tiếng kêu động lòng người kia cố tình lại là một nam nhân, không phải thước bảy cũng là thước tám, càng đừng nói kia thân thể kia trên dười không có một chút gì giống nữ tử, còn không bằng tên tử y nhân cố chấp vừa rồi.

Ngay tại lúc ta bắt đầu lẩm bẩm bất mãn bên kia lại cố tình có động tĩnh khác, ta nhìn sang, nhất thời há hốc mồm, hai con người như muốn rớt ra, chỉ thấy người nọ chẳng biết lúc nào đã đem quần áo xé ra, ngươi nói xả liền xả đi, còn tạo tiếng vang lớn như vậy cho ai nghe, ngươi nói hắn có phải cố tình hay không, vật đổi sao dời, vật đổi sao dời, ta một lần lại một lần cảm khái.

.

.

. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook