Tâm Không Đề Phòng

Chương 6: Tri kỷ

Mèo Vớt Trăng Sáng

30/07/2013

Dù Tào Phẩm Tiệp nghĩ đến nứt đầu, cũng không đoán ra anh lại dẫn cô đi câu cá! Là câu cá thật, cầm cần câu dài, phía dưới có mồi câu. Nếu anh dẫn cô đi xem bóng rổ hay chọi trâu, chơi bi da, hay đi đua xe, thậm chí là cá độ, cô cũng không ngoài ý muốn, hơn nữa còn để ý chuẩn bị, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, anh đưa cô đi câu cá!

Có lầm hay không? Đây là một gã đàn ông nghe nói có một thời tuổi trẻ hoang đường, hút thuốc, trốn học cái gì cũng từng, sức mạnh lấy một địch mười, uy phong lẫm lẫm, hơn nữa khiến Tiểu Cố và A Quốc sùng bái rối tinh rối mù, vừa đẹp vừa lạnh đến không giống người sao? Hình tượng văn tĩnh tao nhã như vậy hình như không thích hợp với anh, ok?!

“Ngậm miệng em lại.” Anh tức giận nói, làm bộ muốn ném mồi câu vào miệng cô.

Cô hất tay anh ra, cười dài một hồi, mới nghiêm túc buông câu ngồi im.

Rồi ghé vào một bên nhìn. “Anh thật sự có thể?” Hoài nghi cực độ.

“So với em tốt hơn một chút.”

Chậc, người này cách nào cũng phải lộ ra cá tính thối rữa như thế, cứ hai ba câu phải đâm cô một cái sao? Nói chuyện tử tế sẽ chết ngay lập tức à?

Cô cắn vai anh một cái, “Tốt nhất là vậy, nếu em không được ăn cá, em sẽ ăn anh.”

Anh liếc cô. “Quả nhiên phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ. Anh có thể yêu cầu được chết toàn mạng không?”

Nói cái gì vậy, làm như cô đói khát cỡ đó! Cô rõ ràng không ý đó, anh càng muốn nghĩ đến chuyện dâm uế!

Cô nhéo hông anh thật mạnh. “Em – mới – có – hai – mươi – chín!”

Trợn mắt nói dối. “Anh hai mươi sáu, nghe nói người nào đó 『dài 』hơn anh bốn tuổi.” Có thể áp dụng số học chuẩn xác chút được không! Mãnh liệt hoài nghi văn bằng đại học của cô là dùng tiền mua.

“Anh sinh đầu năm, em cuối năm, chỉ hơn ba tuổi một chút!” Sinh nhật chưa tới, nói gì cũng vô nghĩa.

Chậc, đúng là phụ nữ! Nhắc đến tuổi là tính toán chi li, nhất là phụ nữ gần ba mươi, vừa đến giai đoạn này liền người người quên số học, chữ số thà chết không lên thêm một con.

“Rồi rồi rồi, em nói mười chín anh cũng tin.” Hiếm khi anh độ lượng, không tranh cãi với cô, cho cô lùi về mười năm thanh xuân mĩ mạo.

Có qua có lại, mải cãi nhau, thời gian bất giác hồn nhiên trôi qua.

Gió nam ấm áp thổi tới, hôm nay mặt trời cũng không quá chói, rất thoải mái, thổi cho Tào Phẩm Tiệp lười đến ngáp ngủ, sau đó trí nhớ dần dần mơ hồ, hoàn toàn ngã ra ngủ gục trên người anh.

Chăm chú nhìn gương mặt gối lên đùi anh điềm nhiên ngủ say, khuôn mặt anh mềm đi, thì thầm: “Ngu ngốc, anh một chút cũng không để ý em bao nhiêu tuổi.”

Anh đưa tay cởi áo khoác phủ lên người cô, đó là sự dịu dàng mà khi cô tỉnh giấc sẽ không bao giờ thấy.

Trong khoảng thời gian này, cô bận đến ngủ cũng không ngon, ăn uống kém đi rất nhiều, cả người gầy hẳn một vòng.

Cô gái này, luôn bơm mình thật căng, lại không biết tự đi hít thở không khí, thả lỏng bản thân, sớm muộn gì cô cũng bị áp lực công việc quá nặng ép tới không thở nổi.

Anh còn không hiểu cô sao? Thích hoàn mỹ đến nóng vội, làm việc nghiêm cẩn, ý thức trách nhiệm cao, luôn ôm đồm mọi việc vào mình, cá tính lại độc lập tự chủ không chịu yếu thế trước mặt người khác, khi không thể chống đỡ nữa thì làm sao bây giờ? Nếu không có ai bên cạnh cho cô hồ nháo giận dỗi, phát tiết một chút, sợ rằng sớm muộn gì cô cũng ép điên chính mình.

Có đôi khi, anh thật sự hy vọng cô đừng mạnh mẽ như thế.

Tào Phẩm Tiệp ngủ liền hai giờ.

Khiến cô tỉnh lại, là một đoạn đối thoại rất nhỏ.

“Lâu rồi không thấy, đang vội cái gì? Yêu đương à?”

“Đang nhìn đi đâu, mắt tôi kém đến vậy sao?”

“Mắt không kém đến vậy? Nghĩa là chân cậu ai cũng có thể gối lên mà ngủ?”

“...... Mấy ngày nay cô ấy không ngủ ngon.” Quay đầu lại nói.

Quan trọng không phải là cô ấy có ngủ ngon hay không, mà là người ta ngủ ngon hay không liên quan gì đến cậu? Còn cống hiến đùi cho cô ấy đi vào giấc ngủ nữa! Lấy vẻ lạnh lùng mà cậu hay đối xử với phụ nữ, luôn giữ khoảng cách, còn nói không có ý tứ với người ta...... Đợi chút!

Như là đột nhiên thấy cái gì rất đáng sợ, trừng mắt như sắp nuốt vào một con khủng long. “Cậu làm sao mà biết cô ấy không ngủ ngon giấc? Chẳng lẽ -- cậu, ngủ, ở, nhà, cô, ấy!”

“......” Nói lỡ.

Tào Phẩm Tiệp dụi mắt, thần trí một nửa còn chìm trong cơn mơ ngủ, nhất thời lầm nhìn chân anh thành gối đầu, gò má cọ cọ, mơ mơ màng màng giơ tay sờ soạng......

Cơ hồ là động tác theo phản xạ, Quan Tử Tề trực tiếp kéo đến áo khoác trên người cô trùm lên mặt. “Trư Bát Giới, ngủ chết em đi!”

“Này!” Cô khó hiểu, không rõ bản thân chọc tới anh ở đâu, vừa tỉnh ngủ đã bị bao thành “cái túi”. Anh không có một chút lễ phép đối đãi với thục nữ à?

“Anh không muốn ngược đãi ánh mắt của người khác.”

“Đồ thần kinh!” Cô bị chọc tức đến hoàn toàn tỉnh táo, giãy dụa từ trong áo khoác chui ra, hoàn toàn không hiểu được anh phát điên cái gì.

Quan Tử Tề ngửa đầu, nhìn về người phía trước đang cố gắng nén cười, mặt hơi lúng túng.

Hai người kia...... Sao mà đáng yêu quá!

***

Cô không làm cho rõ ràng, nhưng những người đứng xem tự nhận là đã đoán được đại khái.

Lúc này, dáng vẻ cô vừa tỉnh ngủ ngây thơ khiến ai cũng thích, thanh thuần lại mang theo quyến rũ, làm lòng người khác râm ran, A Tề làm sao có thể để người khác nhìn thấy bộ dạng cô. Thứ hai, cô sờ sờ cọ cọ, vô tâm đốt lửa, đúng lúc đó có một người...... “Xấu hổ”.

Quả thực không thể tin, đây là Quan Tử Tề từng lạnh mặt quăng phụ nữ ra khỏi phòng, đàn bà ngồi trong lòng mà vẫn không loạn ư? Người ta cũng chỉ là cọ hai ba cái, sờ hai ba lần mà thôi, lại không chịu nổi khiêu khích!

Tào Phẩm Tiệp giờ mới nhận ra ở đây đã có người thứ ba, hơi hơi đỏ mặt. Thấy vẻ mặt cắn răng nhịn cười, nhớ tới Quan Tử Tề già mồm nói lúc cô mới tỉnh ngủ giống bà điên, vội vàng vuốt gọn tóc, gật đầu chào hỏi. “A, xin chào.....”

“Người ta đã kết hôn, còn lộ vẻ háo sắc phóng điện loạn xạ.” Phía sau thình lình phóng đến tên bắn lén.

“Anh!” Anh thế nào cũng phải trước mặt người ngoài khiến cô khó coi sao? Cô âm thầm vòng tay ra sau lưng anh, nhéo ngang hông anh một cái thật mạnh.

Quan Tử Tề gặp ám toán, đầu tiên là hơi nhíu mày, lập tức mặt không đổi sắc, quay nhìn bạn bè nói: “Ngại quá, Đại Dũng, không quản giáo tốt, để cậu chê cười.”

Cái gì, sao, dám, nói! Cô ngại cho người ngoài ở đây, không tiện phát tác, chỉ có thể âm thầm cắn răng, trong lòng ghi lại món nợ này.

Anh chàng được gọi là Đại Dũng bật cười.



A Tề, miệng cứng rắn như vậy, chọc bạn gái bực rồi!

Tuy rằng miệng không thừa nhận, nhưng người sáng suốt nhìn vào là biết, bao lâu nay bọn họ có từng thấy anh liếc mắt đưa tình với cô gái nào đâu, vậy mà bây giờ thản nhiên tự tại thế này? Muốn nói không có gì, lừa quỷ sao?

“Hai người có hoạt động gì nữa không? Hay đến nhà tôi ngồi một chút? Mẹ tôi lúc trước luôn hỏi sao lâu không thấy cậu.”

“Đúng lúc, mấy con cá này đưa sang cho Quách mẹ thêm đồ ăn.” Quan Tử Tề phủi người đứng dậy.

“Thật là câu được?” Tào Phẩm Tiệp lại gần, đúng là có mấy con cá sống đang quẫy đuôi.

“Vô nghĩa. Bằng không để cho em có cơ hội thèm nhỏ dãi cơ thể của anh sao?”

Hừ, không hiểu ai mới là người vô sỉ? Cái người ở trên giường không chút kiêng kỵ cũng chẳng phải cô, chiêu thức hạ lưu gì cũng đều làm được, còn dám nói cô phối hợp không đúng!

“Ai Kim Bình Mai như anh!” Đã nói cô là luật pháp toàn thư, văn chương pháp luật chắc chắn hơn tứ đại dâm thư Trung Quốc như anh, cô nghi ngờ anh căn bản là lấy cô làm đạo cụ sống mà trình diễn thực nghiệm mấy trích đoạn mùi mẫn trong sách!

“A, em còn biết Kim Bình Mai viết cái gì đấy? Quả là đọc nhiều sách vở, kiến thức phong phú, làm người ta kính phục, hay là đọc vài đoạn cho anh tham khảo một chút?”

“......” Luận về đùa giỡn hạ tiện, nếu xếp anh đứng thứ hai, chỉ sợ không có ai dám giành ngôi thứ nhất.

Quách gia ở vùng ngoại thành, mặt sau có một vườn trái cây, không khí rất tốt, ngày thường hàng xóm lề mề thường thường la cà qua chơi, rất có cảm giác thân thiết.

Quách mẹ đúng kiểu phụ nữ truyền thống, gần gũi lởi xởi, cả đời chưa từng đọc sách, bình thường giúp chồng chăm sóc vườn trái cây, cần kiệm giản dị, mới gặp mặt, bà đã thân thiện lại ân cần chiêu đãi, hoàn toàn không coi cô là người ngoài, Tào Phẩm Tiệp ngay từ cái nhìn đầu tiên đã quyết định thích bà.

Đương nhiên, càng thích đồ ăn bà nấu.

Đúng rồi, cô quên bổ sung, Quách gia có sáu con, sinh nhiều không thua Quan gia, trong đó ba người đã kết hôn, vừa gặp bọn họ chính là con lớn Quách gia.

Mà quan trọng là --

“Đây, xong rồi, chúng ta ba thiếu một.”

Ăn cơm no, trà còn chưa có uống được hai ngụm, bàn mạt chược đã được bày ra, xác định vị trí, giấy bài đầy đủ, sắp vào trận thì nhìn cô sửng sốt.

“Này, đây là đánh bạc! Căn cứ --”

Quan Tử Tề hoàn toàn sờ hết suy nghĩ trong đầu cô, không đợi cô nói xong đã ngắt lời: “Cái này gọi là tiểu đổ di tình (đánh cuộc chơi cho vui), em bớt nói luật dân sự, luật hình sự đi.” Đủ chưa, lại lên giọng luật pháp toàn thư!

“Ha ha! Chúng ta luôn trao đổi tình cảm kiểu này. Mau mau mau, Phẩm Tiệp, chờ mỗi mình em.”

“Em......” Há mồm, ngậm miệng vài giây. “Nhưng, em không biết chơi mạt chược......”

“Học rồi sẽ biết.” Quan Tử Tề xen vào, cứ thế kéo cô ngồi xuống, gọn gàng xào bài, chia bài...... “Xem anh đánh, anh dạy một lần, học không xong đừng trách anh cười em não heo.”

Quốc tuý đó! Niên đại nào rồi còn có người không chơi mạt chược, uổng phí cô đi qua hai mươi chín năm cuộc đời.

Sự thật chứng minh, cái đầu cô không chỉ biết đọc sách, năng lực học tập chuyện khác cũng rất mạnh, mới nhìn vài ván. cô đã có thể như cá gặp nước, một mình đảm đương một phía, còn liên tục tìm tòi, mặc anh ở một bên chậc chậc thở dài. “Anh quá coi thường em, có hứng thú cùng anh hùn vốn mở sòng bạc không?”

“Thắng rồi, anh, cút xa một chút.” Cô còn ngại anh vướng chân vướng tay.

“Được rồi, chúc khách quan tài nguyên quảng tiến ( = tiền vô như nước).” Anh thong thả ra phòng khách, chiều theo lời mời nhiệt tình từ Quách gia gia, hạ bàn cờ vua, pha trà rồi ngồi xuống.

“Ông nội, hay chúng ta cũng chơi một lúc?” Đám phụ nữ sát hại chiến trường, người nhìn dù có hiền lành cũng ngứa!

“Nếu con thua, tìm vợ về đây rồi kết hôn cho ông, ông muốn ôm cháu.”

“Cháu nhiều như vậy, còn sợ ôm không hết!”

Âm thanh nói chuyện mơ hồ truyền đến, chị cả xóc bài mỉm cười nói: “Đôi bạn già trẻ này cảm tình rất được, nhiều cháu như vậy, người ông ấy thương nhất lại là con nuôi bà chị đưa về -- Bạch I Bản.”

“Đứa nhỏ như A Tề hiếm có ghê, biết săn sóc lại kiên nhẫn. Mấy năm nay trí nhớ ông càng lúc càng kém, luôn lặp lại mấy câu mới vừa nói trước đó không lâu, A Tề cũng không phiền – A, tôi ăn một con!”

Chị ba tiếp lời: “Ông tuổi đã cao, trong lòng cô độc, muốn có người nói chuyện, nghe nó nói chuyện thì biết, tâm tư A Tề tinh tế hơn so với bất cứ ai. Đàn ông tốt như nó, ai gả cho nó sẽ rất hạnh phúc...... Đợi chút, tôi được rồi!”

“Đúng đó. Phẩm Tiệp, nhìn chuẩn mục tiêu, cảm giác đúng, xuống tay thật sớm, để cho người ta nhanh chân đến trước, đến lúc đó coi chừng em phải khóc không ra nước mắt.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Chị thấy A Tề có ý với em, em thì sao? Có dự tính gì không?”

Lề mề một người một câu, rõ ràng là muốn vu oan giá hoạ.

“Hồi nãy......” Tào Phẩm Tiệp vẻ mặt vô tội. “Em không cẩn thận hồ bài, trang ngũ, môn thanh, tự mạc, đại tam nguyên*, mấy lá rồi?” (*những lá trong bài mạt chược)

“......”

***

Trên đường về, Tào Phẩm Tiệp xấu hổ không nói, đầu cách nào cũng không ngẩng lên nổi.

“Một nhà thua sạch, Tào đại luật sư, em tài quá!” Mãnh liệt hoài nghi cô phẫn trư ăn lão hổ. Quan Tử Tề vừa lái xe vừa cười. Từ lúc rời khỏi Quách gia đến giờ, anh cứ cười suốt.

May mà chỉ là giải trí, tiền đặt ít, bằng không Quách gia lúc này thật đến mức người người thua đến phải cầm quần!

“Đừng nói nữa!” Chôn mặt trên lưng anh, nhục nhã than nhẹ.

Nào có người làm khách mà lại xuống tay độc ác như vậy, cả nhà người ta già trẻ lớn bé, giết đến máu chảy thành sông, không chừa manh giáp? Cô thật mất mặt quá đi!

Mặc dù khi về, người ta không ngại, còn nhiệt tình nhét vào tay một túi hoa quả lớn, muốn Quan Tử Tề lần tới rảnh rỗi dẫn cô đến chơi.

“Em cũng không ngờ lại như thế......” Thiên ý nan vi (ý trời khó tránh) thôi!

Quả thật là vậy.

Anh hạ bàn cờ vua, vòng trở về quan sát cuộc chiến mạt chược đang gay cấn, vừa nhìn vào đã phải há hốc mồm.

Cô thường ở tình thế nhìn như không thấy những lúc người nhả súng, nhưng tới cuối tự lần mò, tưởng như không hồ bài không xong, mà ngay cả những ván ở trạng thái đáy biển mò kim, ngàn cân treo sợi tóc cũng lật ngược tình thế, quả là kỳ lạ!

Người mới chơi, quả nhiên vận may sẽ đặc biệt tốt, luận điểm này lại được nghiệm chứng trên người cô.

“Nếu không phải rất hiểu em, anh sẽ nghi ngờ em vượt ông trời.” Ít quan sát bài người ta, lại tùy tiện nghe tùy tiện hồ, trừ khi có vận may, anh thật sự không biết còn có thể nói gì.



“Này, anh sỉ nhục em!” Cô là loại người này sao?

Đấm vào vai anh một cái, hỏi lại: “Vậy còn anh? Thắng hay thua?” Thua là phải lấy vợ, sinh con.

Anh lặng im. “Dù thua cũng không cưới em, quản nhiều quá đó!”

Ai thèm! Cô thích quản sao?

Đi chơi cả một ngày, cô hơi mệt mỏi, đấu đá với anh vài câu, dựa vào lưng anh nhắm mắt nghỉ.

Quan Tử Tề nhận ra cô im lặng, kéo tay cô đặt lên lưng, cô theo thế vòng tay ôm anh, dọc đường đi không nói gì nữa.

Không biết từ bao giờ, cô đã hình thành thói quen ngồi ở ghế sau, ôm eo anh, cùng anh tận hưởng cảm giác đón gió chạy băng băng trên đường. Lâu dần, trong xe anh có thêm một chiếc áo gió mũ bảo hiểm của nữ.

Chiếc mô tô cỡ lớn này dàn máy vô cùng tốt, so với ô tô của cô chắc chắn chiếm thượng phong, A Quốc nói, tư thế anh cả điều khiển xe rất tuấn tú, nhưng người đàn ông này không chịu cho cô thấy, khi chở cô đi, tốc độ xe mãi mãi theo quy củ, chưa bao giờ vượt quá bảy mươi, A Quốc biết còn thấy đả kích hơn, không thể nhận ra “tốc độ rùa bò” như thế có thể xuất hiện trên người anh cả anh minh thần võ của nó.

Cô cho rằng, là bởi vì phía sau có cô, anh sẽ không lấy mạo hiểm với thân thể và an toàn của cô, nên tự tin và kỹ thuật đều sẽ không còn.

Cô không phủ nhận Tiểu Cố, A Quốc thậm chí là người nhà Quách gia không sai, tính tình anh buông thả, nhưng so với bất kỳ ai đều có tâm tư tinh tế hơn.

Anh cả Quách gia nói, duyên phận để Tử Tề và bọn họ quen biết, là thời kì phản nghịch ở trung học, anh cùng với anh thứ ba và thứ năm Quách gia, bọn họ từng đánh nhau, hai bên từng rất khó chịu, không thể chơi cùng.

Nhưng điều ngoài ý muốn là, khi anh thứ ba Quách gia gặp chuyện không may, đám huynh đệ ngày thường nói nghĩa khí đều khoanh tay đứng nhìn, người duy nhất giúp anh ta, chính là Quan Tử Tề bình thường không hợp nhất.

Mạng anh thứ ba là anh cứu về, người đàn ông này rất có nghĩa khí.

Quách mẹ cũng nói, đứa nhỏ này thoạt nhìn rất khó đoán, thật ra anh có thói quen giấu tâm sự rất sâu, phải dụng tâm nhìn mới có thể biết.

Câu cá là thói quen anh có sau khi học đại học, mỗi khi phiền lòng hoặc gặp phải chuyện khó giải quyết, anh sẽ đến hồ, trong lúc trầm tư câu cá, cũng làm cho lòng bình tĩnh trở lại.

Anh để ý một người, sẽ không nói ngoài miệng, anh sẽ lấy tim lấy gan, dùng hết sinh mạng yêu người đó, hỉ nộ ái ố của người đó anh sẽ tự mình gánh vác, toàn tâm toàn ý đối đãi, được anh yêu thương là hạnh phúc tuyệt vô cận hữu (hiếm có).

Bọn họ còn nói rất nhiều, rất nhiều, cô không hiểu người này có ma lực gì, làm cho mỗi người bên anh đều cam đoan cho anh?

Đêm đó, sắp ngã vào mộng đẹp, không biết tại sao, cô mơ mơ màng màng thốt ra một câu: “Quan Tử Tề, anh biết yêu không?”

“Vô nghĩa!” Anh hừ nhẹ.

Ý tứ là -- có?! “Anh yêu ai?”

Tay anh vận sức, kéo thân thể mềm mại vào lòng một cách dịu dàng, giọng nói lại có chút buồn bực. “Không liên quan đến em.”

Đúng vậy, không liên quan đến cô, giữa bọn họ là quan hệ bạn giường đơn thuần, không có tư cách nói tới tình yêu ......

Cơn buồn ngủ khiến cô đầu hàng, ở trong lòng anh điều chỉnh tư thế thật thoải mái, an ổn chìm vào mộng đẹp.

Đêm nay, cô ngủ rất say.

***

Cô phát hiện, Quan Tử Tề rất biết hưởng thụ, không lưu luyến quán đêm hoặc là ra vào nơi chơi bời trai gái, mà thích những môn giải trí nhàn nhã, dù là tĩnh hay động đều không làm khó được anh.

Anh khá hiểu cuộc sống, không như cô, trừ công việc vẫn là công việc, khiến cho cuộc sống vội vã bận rộn, nhìn anh thản nhiên thích ý, lại nhìn mình bần cùng trống rỗng, cô quả thực hơi ghen tị với anh.

Anh dường như rất hiểu cô, mỗi khi cô gặp áp lực, buổi tối ngủ không tốt, không thèm ăn, cảm xúc cũng trở nên bức bối, vì thế anh sẽ luôn giúp cô giải sầu, lơi lỏng thần kinh đang buộc chặt. Sau đó, đêm ấy cô ngủ rất ngon, hôm sau thoải mái đối mặt với những khiêu chiến mới.

Cảm giác sống cùng anh, so với trong tưởng tượng còn tốt hơn, tốt đến mức người ngoài liên tục hiểu lầm quan hệ giữa họ, nhưng cô bất cần, cũng lười giải thích, mặc bọn họ nghĩ thế nào, chỉ cần trong lòng hai người đều biết là được.

Có điều người ngoài không nghĩ như vậy.

Có một lần, cô vứt quần áo vào máy giặt, đang kiểm tra vật dụng trong túi áo anh thì thấy một lá thư ngắn.

“Phẩm Tiệp thân yêu......” Mới nhìn vào câu thứ nhất, cô đã bật cười ra tiếng. Câu này rõ ràng được sao chép nhiều đến thành rừng!

“Em biết không? Mấy ngày nay không gặp em, anh hoang mang lo sợ muốn tự sát. Anh muốn dùng mỳ sợi thắt cổ, dùng đậu hũ đập đầu, dùng cô ca làm thuốc độc, dùng dù để nhảy lầu......”

Ai vậy trời? Đùa giỡn ác à?

“Em, chân em nhất định rất đau nhức phải không? Bởi vì em ở trong đầu anh chạy cả một ngày!” Cô thề, câu này chắc chắn cô đã đọc được trên mạng!

“Đã nói với em bao nhiêu lần, buổi tối phải để ý, đừng ra ngoài, em không nghe, xem đi, đêm qua lại chạy vào giấc mơ của anh, hại anh không muốn tỉnh giấc......” Cô vừa đọc, vừa bị mấy lời tâm tình vơ vét trên mạng làm cho nổi hết da gà cười cũng không được, cho đến khi cái tên ở góc kí tên đập vào mắt.

Tử Tề?!

Anh đột nhiên lương tâm mọc răng sao? Bày trò với cô như thế?

Một chút cũng không tin tưởng người đàn ông cái miệng so với Huyết Tích Tử còn giết người vô hình độc địa hơn có thể viết ra mấy cái này.

Cầm hỏi anh, anh đọc, vẻ mặt hiện lên một tia quẫn bách, mặt hơi đỏ lên. “A Quốc và Tiểu Cố, hai thằng ngốc!”

Bắt buộc anh giải thích không thành, dám sử dụng loại ám chiêu này, giả tên anh viết thư tình cho Tào Phẩm Tiệp, khả năng viết lách kém đến không còn gì để nói.

Anh đã cảnh cáo vô số lần, đừng vụng trộm dấu trong quần áo anh mấy thứ đồ chó má gì đó, nhưng nhìn tình hình hẳn là vô ích.

Thấy rõ ý đồ mấy người hiểu chuyện nhiệt tâm tác hợp cho bọn họ, cô lại mong chờ không dứt mỗi khi tìm thư trên quần áo anh, đọc mấy lá thư tình này để thư giãn cả thể xác và tinh thần, mỗi ngày được bò ra cười.

Những ngày như vậy, bằng lương tâm mà nói, thật không tệ, cô có thể toàn tâm làm việc, không có tình cảm, sẽ không phải băn khoăn vắng vẻ bạc bẽo, mỗi người đều có cuộc sống của mình, khi cô độc, lại quay đầu an ủi lẫn nhau.

Cô luôn luôn cho rằng, những ngày trôi qua như thế sẽ cứ thế yên lặng trôi qua, tuy rằng miệng anh không nghe lời, có khi còn sắc bén hơn so với luật sư như cô, thường khiến cho cô cơ hồ thất khiếu chảy máu, nhưng sự chăm sóc của anh hiện ra khắp nơi, mỏi mệt sẽ luôn có một đôi tay giơ ra cho cô dựa vào, để cô cảm giác có người đứng sau không tiếng động bảo vệ mình, như dòng nước róc rách, ấm áp.

Nếu không phải đã xảy ra một chuyện.

Nếu không phải vì chuyện đó, cô chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ kết thúc với anh......



Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tâm Không Đề Phòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook