Tại Vì Em Đã Yêu Nên Đợi Chờ

Chương 4

Katherine Lee

12/05/2014

Đây không phải lần đầu nó ngồi ghế trước ô tô nhưng cảm giác lúc này thực sự có gì đó rất khác lạ. Nó cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Không có sự hồi hộp, căng thẳng như những lần nó đi cùng bố mẹ đi ăn tiệc ở công ty của bố. Nó không phải diện những chiếc váy thướt tha, điệu đà. Không phải chuẩn bị những nụ cười mỉm xã giao. Nó cười.

- Em nghĩ gì mà lại cười một mình thế? — Anh Huy quay sang hỏi nó.

- Hỳ! Không có gì ạ? Mình đi đâu bây giờ hả anh.

- Cứ đi rồi sẽ biết. Yên tâm, anh không đi bán em đi đâu.

- Anh mà dám. Mà quà em đâu?

- Một lúc nữa anh đưa em.

Anh Huy rẽ vào đường Hoàng Diệu. Sao ngày hôm nay, Hà Nội khác thế? Nó thầm nghĩ. Cái nắng chiều sắp tắt. Người đi trên đường mỗi lúc một đông hơn. Một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến nó thấy lạnh.

- Á!

- Sao vậy em?

- Hôm nay là Noel!

- Trời ạ! Vậy mà anh tưởng em bị sao.

- Hỳ! Hôm qua em đã biết vậy rồi đấy chứ. Sáng nay dậy không biết sao quên béng luôn.

- Chán nhóc quá!

- Anh gọi em là nhóc hơi nhiều rồi đấy nhớ. Em gần 20 rồi. Không còn là nhóc đâu.

- Nhưng với anh thì em vẫn chỉ là một cô nhóc thôi.

- Xì! Ghét!

Anh Huy cười. Còn nó…nó lại nhớ Noel của bốn năm trước. Noel cuối cùng nó và anh Tuấn đi chơi cùng nhau.

Đó là một ngày mưa. Sao cái ngày hôm đây lại mưa lớn đến thế không biết? Nó đã mong ngóng ngày Noel hôm ấy phải từ một tháng trước. Nó nghĩ ra bao nhiêu thứ. Nhất là…nó muốn nói với anh tình cảm của nó. Nó mơ, nó mong một ngày đẹp trời. Nó và anh sẽ lượn lòng vòng trên những con phố Hà Nội, ngắm đường phố, ngắm cái không khí Noel tràn về, ngắm cái ấm của mùa đông lạnh giá. Nó mong, nó đợi cái hạnh phúc khi nó nói nó yêu anh, anh sẽ ôm nó vào lòng, sẽ hôn lên trán nó một nụ hôn thật nhẹ nhàng nhưng lại thật ấm áp. Vậy mà ông trời lại làm hỏng kế hoạch của nó. Trời mưa lớn, mẹ nó chẳng cho nó đi ra khỏi nhà nữa. Nó ngồi trong phòng, nhìn ra phía ngoài ban công. Mưa…Từng giọt…Thật nặng nề. Là lòng nó nặng hay là giọt mưa kia nặng thật nhỉ? Nó không hiểu nữa. Nó chỉ biết ngồi đợi. Đợi một ngày tình cảm sẽ được nói ra và được đáp trả thật ngọt ngào. Nó vớ lấy chiếc điện thoại và gọi cho anh. Nó muốn nói với anh 3 chữ: Em Yêu Anh!

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện…”

Lòng nó chợt nhói. Anh đi đâu? Làm gì? Sao lại phải tắt máy? Anh…với ai? Hay có lẽ là mạng bận? Nghĩ đến đấy, nó lại gọi…

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện…”

“Thuê bao quý khách vừa…”

“Thuê bao quý…”

“Thuê bao…”

“Thuê…”

Nó gọi, cứ gọi…nó chờ…nó đợi…vì nó yêu…

Nó thấy má, cằm ướt đẫm, lạnh nữa… Nó khóc từ lúc nào nó cũng chẳng nhận ra. Ngực trái của nó đau. Nó ngã gục xuống thềm nhà… Nó thiếp đi…



“Tại vì em đã yêu nên đợi chờ…Một tiếng yêu, anh từ lâu hững hờ…Tại vì cơn gió…”

Nó chớp chớp mắt và tỉnh dậy. Chiếc điện thoại đang rung lên trong lòng bàn tay nó.

- Công chúa ngủ trong rừng đã tỉnh rồi cơ à? Anh gọi nhiều khản cổ quá!

- Á! Anh!

- Á gì mà á? Mở cửa phòng ra. Làm gì mà khóa trái rồi ngủ say thế?

- Chờ em chút! — Nó giụi mắt rồi vội vàng chạy ra mở cửa.

- Ngủ sướng không?

-Hỳ! — Nó cười trừ — Mà sao anh tắt điện thoại? Em gọi mãi không được.

- Tắt đâu mà tắt. Anh đang đi trên đường sang đây thì mưa to. Anh chẳng kịp mua nổi cái áo mưa thì đã ướt hết rồi. Điện thoại để trong túi áo khoác ướt luôn. Hỏng rồi.

- Vậy anh vừa gọi cho em bằng cái gì đấy.

- Em nhìn xem.

- Hỳ! — Nó nhìn chiếc điện thoại trong tay anh. Điện thoại không dây của nhà nó. Nó có bao giờ lưu số điện thoại nhà đâu.

- Ngố ạ! — Đi chơi đi! Anh xin bố mẹ em rồi.

- Nhưng mà trời mưa.

- Em vẫn chưa tỉnh ngủ à? Ra ban công nhìn xem.

Nó liền chạy ra ban công.

- Oa! Tạnh mưa thật rồi. Tốt quá! — Nó cười nhìn sao mà hạnh phúc thế.

- Thế em định diện bộ đồ ngủ Bunny đấy đi à?

- Nhìn iu mà. — Nó nháy mắt tinh nghịch.

- Thế thôi. Anh đi một mình.

- Này! Em đâu có định thế.

- Anh cũng đâu định thế. Tốn công đội mưa sang đây.

- Anh xuống nhà đi! Chờ em một tẹo. Ơ! Mà anh mặc đồ của anh Trung à? — Giờ nó mới nhận ra. Không biết đầu óc con nhóc này để đi đâu nữa.

- Chán em. Giờ mới thèm nhìn ra. Anh mặc đẹp hơn thằng Trung nhờ?

- Tý em mách anh ý nhớ!

- Ừa ừa. Anh xuống nhà đợi em. Nhanh lên, gần 9h rồi.

Anh và nó đi xe máy, lượn khắp đường. Hình như mưa khiến mọi thứ đẹp hơn thì phải. Nhìn đâu cũng thấy lung linh. Nó mải ngắm nghía nên cũng quên béng “mục đích cao cả” của ngày hôm ấy rồi. Anh với nó đi ăn kem New Zealand này. Đi ra Nhà Thờ Lớn này. Lòng vòng ra Vườn Hồng. Đi một vòng Hồ Tây nữa. Cứ đi mãi. Nó cũng chẳng nhớ nổi tên những con đường mà anh với nó đi qua.



Lạnh. Lạnh thật. Hai má nó lạnh toát. Anh cũng thế. Mà anh còn lạnh hơn ý chứ. Anh phải đèo nó mà.

- Cho em ôm anh nhé!

- Vớ vẩn!

- Lạnh mà.

- Ai bảo mặc phong phanh?

- Phong phanh đâu. Anh phóng thế không lạnh mới lạ.

- Áo anh có túi đấy. Cho tay vào cho ấm.

- Hỳ hỳ!

- Đi tiếp nhé!

- Zạ.

Nó cho tay vào túi áo anh. Túi áo anh ấm thật ý. Nó bỗng thấy nóng mặt. Nó im re chẳng nói gì. Anh thấy lạ liền hỏi:

- Sao tự dưng im bặt thế?

- Có gì đâu ạ. Em đang mải ngắm đường thôi.

- Ngắm đường? Thèm của ngọt à? — Anh đùa.

- Hỳ hỳ! Đúng ùi đấy. Đi ăn kem đi anh đi.

- Kêu lạnh mà giờ còn muốn ăn kem.

- Anh không muốn ăn à?

Anh chỉ cười không trả lời. Ăn kem mùa đông là sở thích của cả hai mà. Lần đầu nó ăn kem mùa đông là hồi cấp 3. Người dẫn đi ăn kem cũng chẳng phải ai khác. Là anh. Từ đấy, vào mùa đông, tuần nào cũng thế, không anh thì là nó rủ đi ăn kem. Nó thích nhìn anh lúc ăn kem. Nhìn trông dễ thương lắm. Như một thằng nhóc lần đầu được ăn kem ý. Nó hay trêu anh như thế và bị anh cốc vào đầu vì dám gọi anh là thằng nhóc. Bị cốc nhưng nó chẳng thấy đau. Nó đang thấy hạnh phúc mà. Có người từng hỏi nó: Khi ở bên cạnh người yêu, nó có cảm giác thế nào? Nó đã trả lời rằng cảm giác hạnh phúc. Nó chỉ cảm thấy như thế thôi. Người ấy đã trả lời nó rằng: Ở bên người yêu thực sự phải có cảm giác bình yên, an toàn chứ không phải là cái cảm giác hạnh phúc, vui vẻ tầm thường mà con người ta vẫn cảm thấy. Khi nghe câu ấy, nó đã nghĩ phải chăng thứ tình cảm đang tồn tại thực sự chưa phải là tình yêu? Tất cả chỉ là tình cảm anh trai em gái thôi sao? Nó sợ hãi. Nó không muốn bản thân bị nhầm lẫn tình cảm. Nhưng bên anh, nó cảm thấy vui vẻ, nó cảm thấy cái thứ hạnh phúc mà người ta cho là tầm thường ấy. Với nó, đó đã đủ cho ba chữ “tình yêu đầu”.

Nhìn anh ăn kem, nó nghĩ “Liệu khi nó nói nó yêu anh, anh có thay đổi cách đối xử với nó không?” “Liệu có như những gì nó mong ước không?” “Hay tất cả sẽ như bong bóng vỡ tan khi chạm tay vào?” “Tại sao anh không nói rõ cho nó tình cảm của anh cho nó biết?” “Tại sao anh cứ…như thế?” “Anh…Anh có biết em yêu anh nhiều, rất nhiều không?”. Một giọt nước mắt của nó bỗng trào ra, lăn vội trên má. Anh giật mình.

- Này! Em sao thế? — Anh sốt sắng hỏi, lấy giấy thấm lau nước mắt cho nó. — Có chuyện gì? Nói với anh.

- Không! Có gì đâu ạ. Bụi bay vào mắt em ý mà. Anh tưởng tượng cái gì đấy? Haha. — Nó cười.

- Có chuyện gì phải nói với anh đấy.

- Không có gì mà anh. Ngố!

- Dám bảo anh ngố! — Anh cốc vào đầu nó.

Nó xoa xoa đầu. Mặt mếu mếu giả đau.

- Thôi đi cô! Đừng có giả vờ. Ăn cốc nữa là đau thật đấy.

- Gọi cốc kem nữa nhớ! Haha! — Nó đùa. Anh cười. Nó cũng cười nhưng trong lòng nó thì đau lắm. Nó thấy sợ…sợ những giây phút hạnh phúc bên anh như thế, sợ không được nhìn thấy nụ cười của anh.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tại Vì Em Đã Yêu Nên Đợi Chờ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook