Tà Y

Chương 9

Nguyên Viện

13/02/2014

“Tuyết Vận, đến đây ngồi đi.” Một người nam nhân mặc áo xanh ôn văn tao nhã đỡ phụ nhân ngồi trên ghế, săn sóc rót ly nước đưa cho bà: “Trước uống chút nước.”

Bạch Tuyết Vận tay run rẩy nhận lấy chén trà, nhưng không uống..., ánh mắt ửng hồng vẫn nhìn chằm chằm Thôi Bán Hạ, trong mắt có kích động cùng khát vọng, nghĩ mở miệng, muốn nói lại thôi.

Thôi Bán Hạ cũng bị bà nhìn đến mức tâm tình rối rắm, lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc, nhưng ánh mắt không nhịn được lén nhìn về phía nam nhân đang dịu dàng chăm sóc vị phụ nhân kia.

Mới vừa thấy người bên ngoài chính là người nam nhân này, đưa tay đỡ mẫu thân đang rưng rưng, sau đó ôn hòa mời bọn họ đi vào y đường.

A, nam nhân này còn kêu A Công nàng một tiếng “Sư phụ”.

Thôi Bán Hạ lập tức nhìn về phía Thôi thần y, lại vô tình bỏ qua mẫu thân léng phéng kia, nàng cũng không tin A Công không biết chuyện gì xảy ra! Nàng chờ A Công giải thích với nàng!

Đối mặt ánh nhìn chằm chằm của cháu gái, Thôi thần y hoàn toàn không đau không nhột, ánh mắt lấp lánh thẳng tắp nhìn Trạm Ly Tiêu... Chính xác mà nói, là nhìn vào nơi hai người còn tay trong tay.

Thôi Bán Hạ lúc này mới phát hiện ra sự khác thường này, cộng thêm ánh mắt thật sự quá hung tàn của A Công, nàng lúc này mới nghĩ đến A Công vẫn luôn không thích Trạm Ly Tiêu.

Nàng vội vàng muốn rút tay về, Trạm Ly Tiêu lại nắm lấy tay nàng thật chặt, còn vô sỉ đưa tay lấy mấy sợi tóc vương bên má nàng vuốt ra sau tai, ngón tay nhẹ nhàng quấy nhiễu lỗ tai nhỏ nhạy cảm.

Trạm Ly Tiêu vô tình cố ý vừa nghịch lỗ tai Thôi Bán Hạ vừa nhìn về phía Thôi thần y, hướng Thôi thần y biểu hiện rõ ràng hắn và Thôi Bán Hạ thân mật không giống như xưa.

Thôi thần y nheo con mắt, nặng nề bỏ chén trà trong tay lên bàn. Sao ông lại không nhìn ra thằng nhóc đáng ghét này là đang muốn thị uy! Ông trước giờ không có hảo cảm với hoàng thân quốc thích, nếu không phải bởi vì Y Tiên cốc lưu truyền tổ huấn, ông cũng sẽ không vào hoàng cung làm đồ bỏ ngự y.

Mà đối với Trạm Ly Tiêu luôn mơ tưởng đến cháu gái mình, ông cảm thấy càng thêm khó chịu. Thái tử điện hạ thì sao, hoàng cung chính là nơi thị phi bất phân, hắn là không có ý định để cháu gái cả đời lăn qua lăn lại trong hoàng cung, càng sẽ không giao cháu gái cho Trạm Ly Tiêu tâm cơ khó dò này!

Thấy cháu gái không tự chủ đỏ mặt, Thôi thần y càng thêm tức giận. Đứa cháu gái này là người thông minh, mặc dù có tâm phòng bị người khác, nhưng đây rõ ràng là con sói lại cho đó là thỏ trắng mà nuôi, thật là!

“Bán Hạ, tới đây!” Thôi thần y trầm giọng gọi cháu gái.

Thôi Bán Hạ cũng biết Thôi thần y tức giận, nàng hung hăng trừng Trạm Ly Tiêu một cái. Người này nhất định là cố ý!

Trạm Ly Tiêu mỉm cười vô tội với nàng, lại vẫn không buông tay để nàng rời đi.

Thôi Bán Hạ thấy sắc mặt Thôi thần y càng lúc càng khó coi, vội vàng giãy bàn tay bị nắm, gấp gáp thấp giọng quở trách: “Này! Mau thả...”

Trạm Ly Tiêu không để ý tới Thôi Bán Hạ giãy giụa, nhàn nhạt nhìn về phía nam nhân nho nhã: “Ngươi là Lý Ngọc?” Từ khi tiến vào Y đường hắn đã chú ý tới dân chúng Tương thành vô cùng kính trọng đối với nam nhân này, lập tức đoán ra thân phận y.

Lý Ngọc lập tức tiến lên, cung kính khom người hướng Trạm Ly Tiêu: “Huyện lệnh Tương thành Lý Ngọc tham kiến thái tử điện hạ.”

Loảng xoảng... Chén trà trên tay Bạch Tuyết Vận rơi xuống đất, nàng khiếp sợ nhìn Trạm Ly Tiêu, lại nhìn Thôi Bán Hạ, sau đó khẽ nhìn về phía nắm tay hai người, sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Tuyết Vận!” Không để ý thái tử điện hạ, Lý Ngọc gấp gáp nhìn Bạch Tuyết Vận: “Không có bị trà nóng đổ trúng chứ?” Hắn cầm tay bà lên kiểm tra.

“Không.” Bạch Tuyết Vận lắc đầu, miễn cưỡng cười yếu ớt: “Tướng công, đừng lo, thiếp không sao.”

Thôi Bán Hạ đương nhiên có thể hiểu được phản ứng của mẫu thân, nếu đổi lại nàng là vương phi phản thần, chẳng những không chết hơn nữa còn nhìn thấy nữ nhi ở cùng một chỗ với thái tử điện hạ, chỉ sợ sớm đã bị hù chết.

Ách... Nàng trì độn nhớ tới tình cảnh mình bây giờ.

Trước mặt là vương phi phản thần, mà nàng là nhi nữ phản thần, đang dắt tay nàng chính là thái tử đương triều …

Con bà nó! Thôi Bán Hạ biến sắc mặt. Trạm Ly Tiêu cũng không phải là kẻ ngốc, nhất định sẽ hoài nghi! Thôi Bán Hạ không khỏi run rẩy nhìn trộm Trạm Ly Tiêu.

Hắn đang nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Vận. Biết được thân phận của hắn thì phụ nhân này có nét sợ hãi thoáng qua trong mắt, mà nàng và Hạ Hạ dung mạo rất giống nhau, Hạ Hạ lúc này cũng rất kích động...

Hắn từng nghĩ tới bí mật có liên quan tới bộ dáng nàng, mà rất rõ ràng dung mạo Hạ Hạ di truyền từ phụ nhân trước mắt này, lúc đầu Thôi thần y rõ ràng nói phụ mẫu nàng bị cường đạo giết chết... Nếu Thôi thần y nói láo thì nguyên nhân là cái gì?

Trạm Ly Tiêu khẽ chau lông mày, hắn thấy được thân phận phụ nhân này không tầm thường. Không nói tới dung mạo tuyệt sắc, mà còn có khí chất tôn quý kia, hắn nhớ Lý Ngọc gọi là nàng Tuyết Vận...

“Bạch Tuyết Vận.” Trong đầu Trạm Ly Tiêu nhanh chóng thoáng qua cái tên này. Khi còn bé mẫu hậu từng nói với hắn nàng có một tỷ muội gọi Bạch Tuyết Vận, đã từng được xưng tụng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, trước đây là vương phi của Thanh vương, chỉ tiếc Thanh vương mưu phản, hồng nhan cuối cùng bạc mệnh.

Nghe Trạm Ly Tiêu lẩm bẩm ba chữ Bạch Tuyết Vận, trừ Thôi Bán Hạ vẻ mặt ngây ngốc ra, còn lại, Thôi thần y nhíu mày, Lý Ngọc lại là vẻ mặt cẩn thận che trở thê tử.

Bạch Tuyết Vận mặc dù mặt trắng bệch, nhưng lại vỗ nhẹ tay trượng phu, trấn định mà khẽ mỉm cười với Trạm Ly Tiêu: “Không hổ là đứa nhỏ của Hinh Vũ.”

Thôi Bán Hạ nhớ tới Hinh Vũ hình như là khuê danh hoàng hậu. Thì ra mẫu thân ruột thịt của nàng và Hinh hoàng hậu còn là quen biết cũ... Không đúng, Trạm Ly Tiêu như thế nào biết tên mẫu thân? Vậy... Vậy hắn không phải cũng biết trước đây mẫu thân từng là vương phi chứ? Vậy không phải cũng biết nàng là...

Trạm Ly Tiêu cuối cùng cũng hiểu mục đích mà phụ hoàng giảo hoạt kêu hắn đến Tương thành là gì. Huyện lệnh Tương thành Lý Ngọc là người Y Tiên cốc, có Y Tiên cốc ở Tương thành giúp một tay, khó trách phụ hoàng chỉ hạ chỉ xuất ngân lượng giúp nạn dân thiên tai mà không phái thầy thuốc đến Tương thành.

Còn có thê tử Lý Ngọc, hẳn là Thanh vương vương phi đáng ra nên bị xử tử từ lâu, hơn nữa rõ ràng có quan hệ với Thôi Bán Hạ, mà Thôi Bán Hạ... Trạm Ly Tiêu yên lặng nhìn về phía nàng.

Thôi Bán Hạ bị nhìn đến da đầu tê dại, nàng quyết định giả ngu: “A Công, sao ông lại ở Tương thành? Còn có ách...” Nàng nhìn hướng Bạch Tuyết Vận, Bạch Tuyết Vận cũng nhìn nàng, mỉm cười dịu dàng với nàng, ánh mắt từ ái nhưng cũng khẩn trương.

Ánh mắt như vậy khiến Thôi Bán Hạ mềm lòng, nàng vội vàng mở to mắt, chỉ sợ Trạm Ly Tiêu vẫn nhìn nàng chằm chằm nhận ra điều gì: “Ách, bà ấy là ai vậy? Thế nào bộ dạng lại giống con đến thế?”

Thôi thần y tức giận nhìn cháu gái: “Tuyết Vận là mẫu thân thân sinh ra con!” Đứa nhỏ ngốc nghếch! Khi còn bé đã cho nàng xem bức tranh mẫu thân, giờ còn không nhận ra!

Thôi Bán Hạ mặt kinh ngạc: “Ách, nhưng không phải là A Công nói phụ mẫu thân sinh bị cường đạo giết?”

“Đó là gạt con!” Thôi thần y nhìn về phía Trạm Ly Tiêu, trước mặt thái tử, nói ra thân phận Thôi Bán Hạ: “Thật ra thì mẹ con năm xưa chính là Thanh vương vương phi, chỉ là phụ vương con bị bắt vì mưu phản, mẹ con vì muốn cứu sống con, uống thuốc trợ sinh, sau đó ta mang con đi, không nghĩ tới...”

Thôi thần y nhìn về phía Lý ngọc, hừ hừ: “Ta lại giao người kia cho đồ đệ tốt!”

“Ta cùng Tuyết Vận từng là một đôi tình lữ, cuối cùng không có duyên đến được với nhau.” Lý Ngọc nói, thâm tình nhìn thê tử: “Sau được biết chuyện Thanh vương mưu phản, ta vội vàng chạy tới Thanh vương phủ, kịp thời cứu Tuyết Vận. Bán Hạ,…” Hắn nhìn Thôi Bán Hạ, ôn hòa mỉm cười: “Con tên là Bán Hạ đúng không? Tuyết Vận vẫn rất muốn gặp con, lại không muốn con biết thân thế của mình, hơn nữa con lại ở trong cung...” Hắn tạm ngừng, nhìn về phía Trạm Ly Tiêu.

Thôi Bán Hạ thực sự muốn khóc rồi, tại sao chuyện cẩu huyết như vậy lại xảy ra trên người nàng? Nàng hoàn toàn không dám nhìn Trạm Ly Tiêu nữa.

“Điện hạ.” Lý Ngọc nhìn về phía Trạm Ly Tiêu: “Tuyết Vận và Bán Hạ là vô tội, hơn nữa điện hạ cùng Bán Hạ...” Lý Ngọc ngừng nói, hai người công khai thân mật rõ ràng như vậy, sao sư phụ chưa từng nói qua thái tử và Bán Hạ là một đôi? Nhưng vấn đề thân phận... Hắn không khỏi trầm mặc.

Bạch Tuyết Vận cũng nghĩ tới chuyện này, ánh mắt vừa đau lòng vừa áy náy nhìn nữ nhi.

Thôi thần y lại là hừ lạnh nhìn Trạm Ly Tiêu, ông sớm đã nhìn ra tiểu tử này có lòng dạ xấu xa với cháu gái bảo bối của mình, ông ngàn phòng vạn tránh, không nghĩ tới thằng nhãi này lại thừa dịp ông không ở mà xuống tay. Được lắm, hiện tại biết thân thế Bán Hạ rồi, ông muốn xem thằng nhãi này sẽ làm thế nào! Nếu dám bắt nạt Bán Hạ... Mặc kệ tiểu tử này là thái tử, ông cũng sẽ không bỏ qua cho y!

Thân thế Thôi Bán Hạ quả thật ngoài dự liệu của Trạm Ly Tiêu, hắn tin phụ hoàng nhất định đã sớm biết chuyện này, không bức Thanh vương phi chết lại mắt nhắm mắt mở để bà trở thành thê tử của Lý Ngọc.

Phụ hoàng sẽ không bởi vì một nữ nhân và một đứa nhỏ mà đối nghịch với Y Tiên cốc, chỉ đơn giản coi như chuyện gì cũng không biết, lờ đi, sau khi phát hiện tâm tư nhi tử nhà mình, liền vứt cho hắn một nan đề (vấn đề khó khăn).

Địa vị thái tử và nhi nữ tội thần, hắn chọn bên nào?

Trạm Ly Tiêu nhìn chằm chằm Thôi Bán Hạ, tròng mắt đen tĩnh mịch. Hắn thấy hết sự chột dạ của nàng, bao gồm cả việc nàng giả bộ kinh ngạc lúc nghe được mình thân thế của mình.

Trước mặt một cao thủ ngụy trang như hắn, biểu hiện của nàng cũng thật quá vụng về đi, hơn nữa nàng luôn tìm cách che giấu dung mạo bản thân... Trạm Ly Tiêu từ từ nheo con mắt.



Thôi Bán Hạ đột nhiên cảm thấy lạnh cả người...

“Ách...” Thôi Bán Hạ bị áp đảo lên tường, áo đơn mỏng bị kéo xuống, cái yếm cùng tiết khố cũng bị vứt trên mặt đất, hai chân nàng mở rộng, nhục huyệt màu hồng dâng trào bị hung hăng xỏ xuyên qua, đầu nhũ đầy đặn cơ hồ bị môi nóng ngậm mút hết một nửa.

Đêm quá yên tĩnh, bất kỳ tiếng động nhỏ nào vang lên giống như đều sẽ bị người ta nghe thấy, điều này làm cho Thôi Bán Hạ phải tận lực cắn môi nhịn xuống tiếng rên rỉ, trong mắt nổi lên ướt át.

Trạm Ly Tiêu không chút dịu dàng mà giống như đang trừng phạt, dũng mãnh liều chết tiến vào, chà xát chặt chẽ xông vào nhục huyệt, lại dùng sức tiến vào kiều hoa, hung ác xỏ xuyên qua.

Lệ châu nháy mắt trào ra.

Ban ngày Trạm Ly Tiêu đều rất bình thường, sau khi biết thân thế của nàng không hề nói gì, chỉ hỏi Lý Ngọc chuyện Tương thành, hơn nữa cùng Lý Ngọc vào trong thành quan sát nạn dân.

Thôi Bán Hạ thì bị Thôi thần y kéo đi giúp chữa bệnh một tay, Bạch Tuyết Vận cũng ở đây bên cạnh giúp. Bà vẫn nhìn chằm chằm Thôi Bán Hạ, nhìn ra được có rất nhiều lời muốn nói với nàng.

Đối mặt Bạch Tuyết Vận, Thôi Bán Hạ cảm thấy rối rắm. Mặc dù Bạch Tuyết Vận là mẫu thân ruột của nàng, mặc dù tuổi hai kiếp của nàng cộng lại thật sự cũng không nhỏ hơn Bạch Tuyết Vận là bao, cái từ mẫu thân này nàng không gọi ra được khỏi miệng.

Hơn nữa, khiến cho nàng lo hơn cả là thái độ của Trạm Ly Tiêu.

Phản ứng của hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cho tim gan nàng run sợ, luôn có loại cảm giác bình yên trước cơn bão.

Bọn họ sẽ ở lại trong Y đường, Thôi thần y lại chăm chú quản nàng chặt chẽ, an bài gian phòng ở sát vách, Trạm Ly Tiêu thì bị bố trí ở căn phòng cách Thôi Bán Hạ xa nhất.

Dùng xong bữa tối, Thôi Bán Hạ bị Thôi thần y giữ lại kiểm tra, không ngoài mấy chuyện bệnh này chữa như thế nào, còn có gần đây nàng cứu người có cảm thấy đắc ý chỗ nào không, cho đến tận đêm khuya, Thôi thần y mới thả cháu gái rời đi.

Thôi Bán Hạ ôm đầu bị choáng váng trở về phòng. Bởi vì nàng vẫn không yên lòng, kết quả vẫn đáp sai, kết quả là bị A Công hung hăng dạy dỗ.

Nàng vào phòng, còn chưa kịp đốt đèn liền đã bị một cỗ sức lực mạnh mẽ đè đến trên tường, nàng sững sờ, đang muốn mở miệng hỏi thì đã bị chặn lại, mùi hương quen thuộc chiếm hết hơi thở của nàng.

Ách, Trạm Ly Tiêu từ lúc nào đã chạy vào phòng nàng?

Đang kinh ngạc thì y phục trên người nàng đã bị xé rách thô bạo, hai chân cũng bị vặn bung ra, thân thể từng được hưởng qua mùi vị ân ái rất dễ bị trêu chọc, sau đó bị nam căn to dài dùng sức đâm vào.

Nhục huyệt khít khao bởi vì bị kích thích mà hút chặt lấy nam căn, nam nhân ra vào càng sâu càng mãnh liệt, mỗi một lần xâm nhập giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, thân thể mềm mại không khỏi run rẩy.

Trạm Ly Tiêu mút lấy bầu ngực trắng noãn, đầu lưỡi cuốn nhũ hoa vào trong miệng, trước dùng răng nhọn cọ sát, sau đó dùng sức mút cắn.

“A!” Thôi Bán Hạ lập tức hừ nhẹ, nàng cắn môi, nước mắt trong mắt tràn ra, đáng thương nhìn Trạm Ly Tiêu.

“Đau...”

Trạm Ly Tiêu liếm môi, nhiệt thiết chôn ở thủy huyệt rút ra một nửa, lại đột nhiên mạnh mẽ tiến vào, hoa thịt bị đâm kích thích co rút, hắn thè lưỡi liếm đi nước mắt trên mặt nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Hạ Hạ, giả bộ đáng thương cũng vô dụng.” Hắn sẽ không dễ dàng mềm lòng.

Hắn hiểu rất rõ, nàng chưa bao giờ dùng loại vẻ mặt uất ức này lấy lòng hắn, nàng luôn luôn kiêu ngạo, kể cả bị bắt nạt, nàng cũng sẽ dùng thân thể chặt chẽ xoắn chắc hắn, khiến cho hắn bắn ra trong người nàng, mà không phải giống như hiện tại, nhu nhược đáng thương.

Điều này chứng minh, trong lòng nàng có quỷ.

Thân thể Thôi Bán Hạ cứng đờ, nước mắt nháy mắt không thấy bóng dáng.

Trạm Ly Tiêu liếm môi nàng, cười đến cực kỳ dịu dàng: “Ừ?” Hắn đang chờ nàng thẳng thắn đấy.

Nếu bị nhìn thấu rồi, Thôi Bán Hạ cũng không cần giả bộ. Nàng sớm nên biết kỹ thuật diễn trò bản thân vụng về sao có thể qua mắt vị ảnh đế này.

“Muốn ta nói cái gì?” Nàng trừng hắn, sau đó cảm thấy cái tư thế này không đúng, hắn vẫn còn ở trong cơ thể nàng: “Ra ngoài!”

“Không ra.” Trạm Ly Tiêu cự tuyệt, tiếp tục chôn trong hoa huyệt thịt mềm nhẹ nhàng cọ xát: “Bên trong Hạ Hạ thật là ấm áp.”

“...” Người này sao lại có thể vô sỉ như vậy. Thôi Bán Hạ trợn mắt, không thể nhịn được cắn răng: “Trạm...”

“Nàng đã sớm biết thân thế của mình rồi?!” Không cho Thôi Bán Hạ cơ hội mở miệng, Trạm Ly Tiêu hỏi ngược lại.

Tuy là câu nghi vấn, giọng điệu lại là khẳng định.

“Đúng.” Thôi Bán Hạ đàng hoàng thừa nhận.

“Biết từ bao giờ?”

Từ trong tã lót! Thôi Bán Hạ dĩ nhiên không thể nào nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là nói: “Lúc ta bảy tuổi A Công cho ta một bức họa mẫu thân, còn dặn dò ta không thể để cho ai nhìn thấy, nhưng có lần không cẩn thận bị Phan ngự y thấy, Phan ngự y từng thấy qua mẫu thân của ta, sau đó ta biết thân thế của mình.” Nàng bịa đặt bậy bạ, cũng không quản lời nói dối này có trăm ngàn chỗ hở hay không, nhìn vào mắt Trạm Ly Tiêu.

“A, ta cũng thừa nhận với ngươi trước vậy, ta muốn nuôi ngươi thành chỗ dựa để bảo vệ tính mạng cho ta, ta đối tốt với ngươi cũng không phải không mục đích gì, mà là ôm ý định nuôi dưỡng...”

“Nuôi dưỡng?” Hai chữ này khiến Trạm Ly Tiêu nhíu mày.

“Chính là dạy ngươi làm hôn quân... Ách, cũng chỉ mê muội ta mà thôi, như vậy ngày nào đó nếu ngươi phát hiện được thân thế ta rồi, có lẽ sẽ nhớ tới tình cảm từ nhỏ, bảo vệ tính mạng ta.”

Thẳng thắn xong rồi, Thôi Bán Hạ hất cằm lên nhìn hắn, một bộ nét mặt “Bà đây chính là ôm loại tâm tư tà ác này ở lại bên cạnh ngươi đó, khó chịu thì cút ngay”. Nàng đẩy ngực hắn: “Đi ra ngoài!” Lâu như vậy không động mà vẫn còn cứng rắn là sao!

Trạm Ly Tiêu bắt được tay của nàng, côn thịt chôn ở trong hoa huyệt từ từ rút ra lại nhanh chóng tiến vào, khuấy ái dịch ướt át.

Một lần so với một lần càng mãnh liệt rút ra đâm vào, giống như mưa rền gió dữ xâm chiếm hoa huyệt mềm mại.

“A...” Thôi Bán Hạ trợn mắt, lại bị nhiệt thiết ra vào làm cho cả người hư nhuyễn. Hắn làm quá mãnh liệt, thân thể mềm mại bị tình dục thao túng căn bản không cách nào kháng cự, vách tường hoa ướt át hưng phấn co rút, cắn nuốt nam căn.

Trạm Ly Tiêu một tay bắt tay của nàng, một tay xoa hai luồng kiều nhũ, không để ý nàng trợn mắt tức giận, hung tợn tiến vào.

“A!” Thôi Bán Hạ run rẩy, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

Trạm Ly Tiêu Chân yêu thích bộ dáng nàng bị hắn áp bức nỉ non, vui sướng khi hắn cắn nuốt nàng.

Nàng nói, nàng muốn đem hắn dạy làm hôn quân.

Trạm Ly Tiêu nhếch môi, ngậm vành tai của nàng, đầu lưỡi liếm qua: “Được, ta chỉ mê muội vì nàng.”

Thôi Bán Hạ trợn tròn mắt, trong thoáng chốc hoài nghi mình nghe lầm.

“Ngươi...” Nàng kinh ngạc nhìn Trạm Ly Tiêu: “Ngươi nói cái gì?”

Trạm Ly Tiêu mỉm cười với nàng, ánh mắt nhìn nàng của hắn vẫn như xưa tràn đầy dung túng: “Hạ Hạ, ta chỉ làm hôn quân của nàng.”

“Ngươi... Không tức giận?” Rõ ràng biết được nàng ôm mục đích lợi dụng hắn.



“Ta biết Hạ Hạ là thật tâm.” Mặc dù nàng nói nàng đối tốt với hắn có mục đích, nhưng là thật hay giả đều được, hắn đều không phân biệt được rồi.

Hắn chọc nàng mất hứng, nàng sẽ mắng hắn; hắn bị thương, nàng sẽ đau lòng thay hắn. Nàng ở trước mặt hắn chưa bao giờ giả tạo, luôn ấm áp như vậy, tựa như giờ phút này, nàng đang bao lấy hắn nóng rực.

Hắn thích nàng ấm áp.

Thôi Bán Hạ hết chỗ nói. Trạm Ly Tiêu như vậy thật sự là.....

“Ngu ngốc!” Nàng nói nhỏ, cánh tay lại chủ động ôm gáy của hắn, hai chân cuốn chặt lấy eo hắn.

Trạm Ly Tiêu biết Hạ Hạ của hắn cảm thấy thẹn thùng, hắn nâng lên khóe môi, trong mắt thoáng qua tia xảo trá, đôi tay giữ chặt cái mông tròn, hắn đột nhiên nói với nàng: “Hạ Hạ, làm thái tử phi của ta đi!” Nói xong không đợi nàng phản ứng, lập tức che kín môi nàng, tay cũng dùng sức giữ chặt cái mông, côn thịt cứng rắn tiếp tục đưa đẩy, đoạt lấy ấm áp thuộc về hắn.

Thôi Bán Hạ lần nữa bị làm cho cả người mềm nhũn, nằm lỳ trên giường, ngay cả hơi sức mở mắt cũng không có.

Cảm giác bên giường có người, nàng khàn khàn giọng nói: “Trạm Ly Tiêu, nước!”

Chỉ chốc lát sau, chén trà được đưa đến bên môi nàng, Thôi Bán Hạ mắt vẫn nhắm, cấp tốc uống nước, lập tức cả chén nước đều bị nàng uống hết, nàng vẫn chưa thỏa mãn liếm môi.

“Còn muốn không?” Âm thanh dịu dàng hỏi.

Ách, tại sao là giọng của nữ nhân!

Thôi Bán Hạ kinh ngạc mở mắt ra, thấy Bạch Tuyết Vận trong phòng nàng, nàng theo bản năng hỏi: “Sao lại là bà? Trạm Ly Tiêu đâu?”

“Thái tử điện hạ đang nói chuyện cùng sư phụ.” Bạch Tuyết Vận cười đáp.

Thôi Bán Hạ ngây người hồi lâu mới nghĩ đến sư phụ trong miệng Bạch Tuyết Vận chính là A Công nàng, ách... Vậy không phải là chuyện tối qua nàng cùng Trạm Ly Tiêu lăn qua lăn lại bị A Công biết!

Aaa... Sau đó Thôi Bán Hạ mới bất tri bất giác nhớ tới mình bây giờ toàn thân trần trụi, hơn nữa trên người đều là vết hôn a a a a!

Nàng đỏ mặt, lúng túng xấu hổ chui tọt vào trong chăn, đôi mắt không được tự nhiên nhìn Bạch Tuyết Vận. Bạch Tuyết Vận bị hành động đáng yêu của Thôi Bán Hạ chọc cười, dường như không hề để tâm chuyện nữ nhi mình chưa xuất giá đã bị chiếm tiện nghi, nàng nhẹ xoa đầu nàng, dịu dàng nói: “Đứng lên rửa mặt đi, ta nấu cháo, rang chút thức ăn.”

Thôi Bán Hạ cũng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nàng quả thật cũng đói bụng rồi.

Bạch Tuyết Vận vui vẻ vắt khăn, giúp Thôi Bán Hạ lau mặt, Thôi Bán Hạ không thể làm gì khác hơn là không tự nhiên để bà hầu hạ, ngay cả quần áo cũng đều là Bạch Tuyết Vận giúp mặc vào.

“Đến đây, ta giúp con chải đầu.” Bạch Tuyết Vận lôi kéo Thôi Bán Hạ ngồi vào bàn trang điểm, cầm lên cây lược gỗ giúp Thôi Bán Hạ chải mái tóc dài.

Thôi Bán Hạ từ trong gương đồng nhìn Bạch Tuyết Vận.

Vẻ mặt bà hiền hoà, mặt mày hiện lên nét dịu dàng, ánh mắt nhìn nàng đầy thương yêu: “Ta vẫn luôn ao ước có một ngày có thể giúp con chải đầu, giống như mẫu thân bình thường, thân mật nói chuyện phiếm.” Bà nói nhỏ, nhìn Thôi Bán Hạ trong gương đồng khẽ mỉm cười.

Thôi Bán Hạ không lên tiếng, nàng không biết nên ứng phó không khí này như thế nào.

Trong nháy mắt, vành mắt Bạch Tuyết Vận ửng hồng. Khiến cho Thôi Bán Hạ thập phần luống cuống: “Người… Sao người lại khóc?”

“Bán Hạ, thật xin lỗi, mẫu thân thực xin lỗi con, biết rõ con ở đâu nhưng lại không dám tới tìm con...” Bạch Tuyết Vận áy náy nói.

“A, không sao..., con còn có A Công! A Công đối xử với con rất tốt.” Thôi Bán Hạ luống cuống tay chân an an ủi bà: “Hơn nữa con ở trong cung sống rất tốt, người trong cung đều đối xử với con không tệ, còn có Trạm Ly Tiêu.”

Nghe nhắc đến thái tử, Bạch Tuyết Vận nhìn Thôi Bán Hạ: “Thái tử đối với con rất tốt sao?”

“Vâng.” Thôi Bán Hạ không chút nghĩ ngợi gật đầu, nghĩ đến Trạm Ly Tiêu, cánh môi không tự chủ dâng lên nụ cười.

“Vô cùng tốt.”

Nhìn nụ cười tin tưởng của nữ nhi, ánh mắt Bạch Tuyết Vận không khỏi mềm mại. Bà cũng nhìn ra thái tử điện hạ đúng thật rất thích Bán Hạ, nhưng đó là thái tử! Mà thân phận Bán Hạ lại là...

“Đừng lo.” Nhận ra sự lo lắng của Bạch Tuyết Vận, Thôi Bán Hạ trấn an bà: “Trạm Ly Tiêu sẽ che chở con.”

Hắn nói muốn làm hôn quân của nàng đó!

“Dù thế nào thì, cóc ba chân thì khó tìm, nam nhân hai đùi nhiều vô số, con không thấy nhất định phải gả cho hắn đâu!” Giọng điệu vô cùng thực dụng.

Bạch Tuyết Vận bị lời này chọc cười, loại lời nói kinh thế hãi tục này nữ nhi lại có thể nói ra miệng, nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia, xem ra nữ nhi thật sống rất tốt.

Thấy Bạch Tuyết Vận cuối cùng cũng cười, Thôi Bán Hạ thở phào một hơi. Mẫu thân chính là thật quan tâm tới nàng nha!

Thôi Bán Hạ gãi gãi đầu: “Ách, vậy còn người? Có khỏe không? Vị Lý Ngọc kia đối với người tốt chứ? Nếu ông ta không tốt với người, người cứ nói với con, con sẽ cáo với A Công, nhờ A Công trả thù giùm người.” Cuối cùng lại thêm một câu: “Mẫu thân.” Được rồi quên đi, quan tâm tuổi tác cái gì, ai bảo nàng thật sự được bà ấy sinh ra chứ!

Ai biết được Bạch Tuyết Vận khi nghe Thôi Bán Hạ gọi bà mẫu thân, không nhịn được run rẩy, rồi bật khóc.

“Ách, người đừng khóc!” Thôi Bán Hạ cuống quít giơ khăn tay lên. Thật là, mẫu thân này sao lại thích khóc như vậy! Nhưng mà... gọi tiếng mẫu thân vài lần có cảm giác cũng không tệ lắm!

Vừa giúp Bạch Tuyết Vận lau nước mắt, Thôi Bán Hạ vừa mỉm cười nghĩ đến Trạm Ly Tiêu.

Không biết hắn và A Công như thế nào rồi?

Không ra thể thống gì, sắc mặt Thôi thần y cực thúi, hận không được hạ độc tiểu tử Trạm Ly Tiêu đáng chết này!

Chất nữ nhà ông lại bị chiếm tiện nghi rồi... Hơn nữa ông tin tưởng cái tên tiểu tử khốn khiếp kia cố ý cho ông biết! Vẻ lang sói đắc ý đầy mặt! Nhìn thế nào cũng thấy lòng dạ hiểm độc, chỉ có cháu gái đần nhà ông mới có thể bị lừa.

Nghĩ đến cháu gái mình từ khi còn bé đã bị quấn lấy, Thôi thần y thật hối hận. Sớm biết thì ban đầu không nên đưa Thôi Bán Hạ tới hộ sinh, còn để cho nàng ôm cái cục thịt ấy, bây giờ mới vĩnh viễn không thoát thân được.

Thôi thần y tức giận nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu: “Tiểu tử, ngươi tính giữ Bán Hạ thế nào?”

Trạm Ly Tiêu không có chút để ý thái độ Thôi thần y, dù sao từ nhỏ đến lớn Thôi thần y chưa từng vừa mắt hắn.

Cái lão nhân khôn khéo này từ rất lâu trước đây đã nhìn thấu bản chất thật của hắn.

“Hạ Hạ sẽ trở thành thái tử phi của ta.”

“Hừ, phụ hoàng ngươi chịu sao?” Thôi thần y cũng không tin Thiên Tỳ Đế lại không biết tất cả chuyện này. Người hoàng tộc tầm mắt vĩnh viễn không tầm thường, nhất là kẻ ngồi trên long vị, lòng nghi ngờ so với người khác càng nghiêm trọng hơn.

Trạm Ly Tiêu cười nhạt, vẻ mặt tự tin: “Ta sẽ khiến ông ấy phải đồng ý.”

Địa vị thái tử và nữ nhân chỉ có thể chọn một? Đừng đùa, hắn chính là muốn cả hai!

Nắm được quyền lực hắn mới có thể bảo vệ Hạ Hạ, cho nên vị trí thái tử này hắn tuyệt đối không buông tha, Hạ Hạ cũng vậy.

Phụ hoàng khiêu chiến với hắn - hắn tuyệt đối sẽ trả lại gấp đôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook