Ta Sẽ Làm Ấm Chăn

Chương 7: Tay áo phiêu phiêu

An Lễ

27/08/2014

Chờ ta lúc ta chạy đến, ba tầng người đã vây bên ngoài tửu lâu, âm thanh bốn phía ồn ào, rất nhiều đoàn người như thủy triều dần xuất hiện.

Ta bị bức tường người tráng kiện ngăn ở bên ngoài, đẩy nửa ngày, cứ thế nửa phần cũng không vào được.

Có thể thấy được, đông đảo quần chúng cổ đại đối với sự nghiệp xem náo nhiệt ra sức ưu ái, khiến người ta tự đáy lòng không khỏi thán phục, bản thân còn chưa đủ chuyên nghiệp, xấu hổ xấu hổ á.

Ước chừng bên trong đánh đến phong sinh thủy khởi, nếu không làm sao ta có thể thấy được bức tường từng đầu người hoàn toàn xuất thần, phải nhón chân cũng nhìn không thấy, vươn cổ nhìn vào bên trong. Còn không quên thỉnh thoảng ồ một tiếng, xen lẫn một ít âm thanh ping pong của đồ vật bị đập bể truyền từ bên trong, muốn dụ người rời đi thật sự viễn vông khó khăn! Nếu không phải bên trong có kẻ dở hơi ta biết, Tiểu Đường Thủy ta sẽ nhìn trộm đến cùng.

Vén tay áo xuống, đè bả vai người trước mặt, hung hăng nhảy tại chỗ vài cái, miễn cưỡng thấy được mặt đất đầy bừa bãi còn có hai người đánh nhau thành đầy tớ cả hai đánh thành một đoàn.

Hít vào một hơi.

Bà nó chứ, lần này không biết lần thứ mấy rồi.

Mọi người nói ba tuổi thành tám mươi, xem ra hiện tại một điểm đều nói không sai.

Khi còn bé ta nhìn Bao Hựu Văn mặt tên khốn kia lớn lên thiếu ngược, quả nhiên diện mạo trưởng thành ưa sinh sự thiếu đánh. Lúc này mới đến kinh thành vài ngày, mới vài ngày?!! Tên khốn kiếp này từ trên xuống dưới đã đánh không dưới ba mươi trận! Ta cũng hoài nghi tên khốn này là gà chọi, nếu không mặt đất sao có thể đầy lông gà!! Sau cùng mỗi lần đều là lão nương ta đi thu thập, thật đem ta thành mụ già ——! !

Ta càng nghĩ càng giận, hàm rương cắn đến kêu khanh khách, hướng về phía bức tường người, chống nạnh, quát: "Bao Hựu Văn, ta chỉ đếm ba tiếng, ba..."

Phạm vi trong tầm mắt ta rõ ràng cảm thấy dừng lại thân thể nhỏ của lão ca phía trước ta run lên ~.

"...Hai."

Không đợi ta nói xong, liền thấy bức tường người có một đạo khe hở.

"Một."

Vừa dứt lời, chỉ thấy một thân trường bào gấm vóc màu thủy lam phần phật chọc trước mặt ta, tạm thời không đứng vững thoáng chao đảo.

Ta trừng mắt, nhìn chòng chọc hắn.

Hắn hôm nay, ăn mặc như hẹ tây. Bà nó chứ, đều nói, gái lớn mười tám thay đổi, ta vẫn chưa thấy bớt trên mặt ta biến đổi, ngược lại tiểu tử này khi còn bé toàn thịt với thịt, hiện tại mặt mày đã trổ mã như họa, đôi mắt đẹp chờ mong á.

Xem ra, lần bị đánh này hơi thảm, ta khó chịu nhíu nhíu mày.

"Thật, thật khéo... Ha ha a..." Hắn gãi đầu một cái, cười a a lên.

"Khéo? !" Ta nhướn mày.

"Khụ ~" Hắn nhìn đông nhìn tây, vờ khụ hai tiếng. Ta nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn, chậm rãi nhỏ xuống.

"Thiếu gia, có phải ngươi dự định để lão gia tìm cho ngươi một nương tử mới chịu yên tĩnh sao?" Thanh âm có chút cất cao.

Mồ hôi lạnh! !

"Xem ra, ngày hôm qua nên cùng bà mối Vương hảo hảo thương lượng một chút rồi, định ra hôn sự, cố gắng có một vị nương tử ngươi mới có thể bớt phóng túng một chút."

"Đường, Đường thủy ~~" hắn híp mắt cười, híp đến mức thiếu chút nữa ngay cả mắt cơ hồ đều không tìm được.

"Ngươi nói Nhị thiên kim của Tống phủ thế nào?"

Run lên ~

"Đừng, đừng..." Tay trắng ngọc, như đong đưa cùng lá sen, dao động.

Cổ đại tốt cũng không tốt, liền lấy hôn sự mà nói đi, cha mẹ vỗ ván, giống như mua cá trong chợ bán thức ăn bị bào vảy bụng, đó chính là ván đã đóng thuyền. Nếu ngươi tâm huyết dâng trào muốn nói, ta kỳ thực không muốn, vậy thuần túy là tìm kích thích.



Hiện nay Bao Hựu Văn sống cởi mở là một ví dụ như thế

Vì sao dời đến kinh thành này?

Chỉ hai chữ —— bị ép thành thân !! (bốn chữ?!)

Nguyên nhân lớn nhất bắt đầu từ năm ngoái, nương và người cha duy nhất của hắn dường như bùng nổ vội vội vàng vàng tìm hôn sự cho hắn, một nửa cô nương trong trấn gần như nói hết một lần, sững sốt là tiểu tử này không vừa ý...

Vì vậy, cha hắn không nhìn cái trấn này nữa, dã tâm lớn thiêu đốt hừng hừng có xu hướng hướng tới toàn quốc.

Dưới áp bức tàn khốc tất có phản kháng, Bao Hựu Văn một vị thành niên, cũng không biết có phải tới thời kỳ mẫn cảm hay không, chỉ cần cùng hắn nói về vấn đề thành thân, cam đoan mỗi lần đều như nhau tóc tai tán loạn, nhe răng cào người vậy cũng là nhẹ.

Cuối cùng, xem như là lão nhân gia ông ta cưỡng ép từ bên ngoài miễn cưỡng khiêng hắn đến đây một năm.

Cha hắn bởi vì lúc đó nhất thời nhẹ dạ cũng không kiên trì, chỉ yêu cầu hắn miễn là an an phận phận, liền chuẩn bị đợi thêm một vài năm, không ép buộc hắn nữa.

So~ an phận, trước mắt Bao Hựu Văn là lớn nhất, cơ bản là theo đuổi, tìm tòi.

Chỉ là.

Mấy ngày nay, không biết có phải hay không bởi vì dời đến đô thành không ai giám sát, tiểu bánh bao này đòi hỏi rất nhiều nông nô trở mình, ý niệm mạnh mẽ hát mừng.

Ta ôm cánh tay, ngẩng mặt nhìn hắn.

Bầu không khí có chút quỷ dị.

"Ta cho rằng tiểu tử ngươi thế nào chuồn nhanh như vậy, cả buổi hẳn là sợ một xú nha đầu." Bỗng nhiên nghe thấy, đoàn người phía sau có người nói.

Dứt lời, chỉ thấy một một nam nhân cầm quạt giấy trong tay , mặc trường sam hoa lệ, dáng dấp không hề sáng ý đi tới trước mặt. Bất quá... Nhan sắc hắn, không thể so với Bao Hựu Văn.

"Ngươi nói cái gì? !" Bao Hựu Văn gần như nhảy dựng lên.

"Ta nói ngươi không có tiền đồ, một thiếu gia lại cúi đầu khom lưng với một tiểu nha hoàn, không phải mới vừa rồi còn can thiệp vào giúp người, rất ngang ngược." Người nọ trực tiếp hướng về phía ta một bãi nước miếng. (thực sự là thiếu đánh á ~~~)

"Ngươi! ! !" Bao Hựu Văn tức giận đến run run, thế nhưng coi như ngay thẳng lại không đánh nhau.

"Mang đi." Nói xong, hướng thị vệ phía sau khoát tay áo.

"Thiếu gia, ô ô ô... Mau cứu ta... Thiếu gia, thiếu gia... Ô ô ô..." Một nữ tử dáng dấp đặc biệt thanh tú xinh đẹp bị mấy gia đinh lôi kéo, làm bộ muốn đưa lên xe ngựa, cô gái kia nước mắt ràn rụa, hướng về phía Bao Hựu Văn cầu cứu, ánh mắt đó cực kỳ giống người bị chết chìm, thật vất vả tìm được người cứu cái mạng cỏ rác, gương mặt tuyệt vọng mang một tia hy vọng.

Cưỡng đoạt dân nữ?

Tiết mục này có phải mỗi ngày đều diễn ra ở cổ đại, xác suất này đụng phải cũng quá cao, xuyên qua rõ là dần dần thay đổi có phải không cẩu huyết á, ai ~~ bất quá, ta hết lần này tới lần khác vẫn là từng giọt cẩu huyết.

Chờ ta hồi thần thời điểm đã quá kéo dài, chỉ thấy cô nương kia đã bị buộc lên xe ngựa, nhấc người phải đi.

"Tiểu Bánh Bao." Ta lui về phía sau một bước, đẩy cả người Bao Hựu Văn đã tức giận đến phát run nói.

"?"

"Đánh hắn!"

Mắt Bao Hựu Văn gần như sáng ngời, bay thẳng đến người nọ đánh tới.

Ta nhíu nhíu mày, gần đây thế nào lại phát hiện Bao Hựu Văn tiểu tử này càng ngày càng giống "Ẳng [8] ~~" rồi.

[8] giống cún đấy @@.

Bao Hựu Văn tiểu tử kia lên xe ngựa đang muốn đem người kéo đi, không nói hai lời thì vung quả đấm. Người nọ hiển nhiên có chút không chịu nổi, lớn tiếng gào khóc vài giọng, gia đinh nghe tiếng cuống quít xuống xe, chạy tới cứu giúp chủ tử của mình. Không nhiều lắm, vài người đã đánh thành một đoàn. Ta nhìn Bao Hựu Văn dần dần ở vào thế thượng phong, khóe miệng toe toét.



Nói như thế nào Bao Hựu Văn mấy năm nay cũng coi như học chút công phu sơ sài, nếu như xuất hết toàn lực ứng phó tiểu lâu lâu căn bản là không đáng nói tới. Không kịp nghĩ nhiều, ta vội vã tiến vào mã xa, cứu người quan trọng hơn.

Vén rèm lên, chỉ thấy cô gái kia hoảng sợ nhìn ta, lệ trên mặt còn không chưa khô. Không lo lắng nói, vội vàng cởi sợi dây trói nàng. Cũng không biết ta có phải củi mục không, sợi dây này làm thế nào đều tháo không được? Buộc cũng quá chặc đi?

Giữa lúc ta tháo với đầu đầy mồ hôi, bỗng nhiên bên dưới xe ngựa chợt cảm thấy động. Tiếp theo toàn bộ xe ngựa chạy tới đứng lên.

Ta giật mình vén màn cửa lên nhìn bên ngoài, cảnh vật xung quanh lui về phía sau không ngừng đảo lộn, tốc độ xe ngựa không giảm cấp tốc chạy về phía trước.

"Đường Thủy ——! ! !" Bao Hựu Văn liều mạng vội vàng đuổi theo xe ngựa ở phía sau nhanh chóng chạy.

Xe ngựa giống như là điên rồi vậy liên tục xông về phía trước.

Nữ tử sau lưng ta khóc kịch liệt, vốn không sợ chết ta cũng trở nên có chút sợ.

"Tỷ tỷ, lão nhân gia ngươi đừng khóc loạn thêm được không? Nghe ngươi khóc, trái tim nhỏ bé của ta như bị mèo cào á." Ta nghẹn khuất hướng về nàng yếu ớt nói.

Nàng rõ ràng sửng sốt.

Trong lúc ta chuẩn bị nắm chặt cửa sổ xe ngựa bên cạnh,... ít nhất ... Có một "Giây nịt an toàn" hai mắt nhắm lại, run lẩy bẩy ~~

Trong giây lát, cảm thấy xe ngựa chợt ngừng, một tiếng ngựa hý thật dài. Xe ngựa bởi vì quán tính dao động kịch liệt, ta bị treo chết trên cửa sổ xe ngựa, đụng vài cái. Nàng kia ở phía sau vì không có chỗ vịn cả người ngã ra ngoài.

Ta bỗng nhiên kích động, ta có đồ vật bị vướng.

Thế nhưng, xe kia dừng hẳn không biết tại sao lại nhẹ hẫng ~ hoảng, ta nhất thời buông lỏng cảnh giác, cả người lộc cộc lăn ra ngoài.

Chỉ là, nữ tử người ta vì lắc lư kịch liệt, yếu ớt ngã ra ngoài.

Ta là vì xe ngựa dừng lại, một cổ kích động không vững bay ra.

Ngã chỏng vó nằm ngửa trên đất.

"Đường Thủy! ! Ngươi không sao chứ?" Không đợi ta đứng lên, chỉ thấy Bao Hựu Văn chặn ngang xông tới đem ta đỡ lên, ôm vào trong ngực.

"..."

"Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết..." Không biết có phải vì chạy quá nhanh hay không, ta hầu như có thể nghe được hắn tiếng tim đập —— thình thịch , cả người cơ hồ bị khóa lại trong ngực hắn, có chút thở không nổi.

...

Ta buồn bực giãy giụa, mới tìm được một khe hở, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm vài hớp khí.

Xuyên qua khe hở, ta thấy một bạch y nam tử mang theo đấu láp, đưa tay đỡ nữ tử phía sau, tay kia đẹp quá mức, mới hiểu được mọi người thường nói thanh cao thoát tục. Sau đó, tay áo nam tử kia phiêu phiêu theo gió, trong chớp mắt đã ở trên lưng ngựa, điều khiển ngựa mà đi. Dưới ánh mặt trời, người nọ chợt như tiên tử.

Tấm lưng kia, có chút quen thuộc...

Sau đó, mới biết con ngựa kia là bị kinh hách may mắn có người đến cứu, chỉ là người nọ lưu lại liền rời đi.

"Ta còn muốn hảo hảo cảm tạ hắn." Bao Hựu Văn khoát tay lên lưng vẫn không có ý định buông ra.

Ta đẩy hắn móng vuốt ra.

"Tiểu Thủy, đau ~~?" Lại thấy, hắn tức khắc chớp chớp mắt giả vờ vô tội.

Cô gái kia được cởi trói khi vẫn còn ngơ ngác, xem bộ dáng là bị giật mình. Sau đó, vì Bao Hựu Văn làm việc nghĩa miễn phí, tiểu nha đầu theo sát từng bước bảo là muốn báo ân theo đuôi chúng ta trở về phủ.

Sau lại biết, tiểu nha đầu kia và tên của ta có chút tương tự, bất quá gọi văn nhã hơn so với ta: Thu Thủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Sẽ Làm Ấm Chăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook