Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 77: Cướp đoạt

Băng Y Khả Khả

15/09/2019

Tỷ thí được tiến hành vào ba ngày sau, mà ở dưới sự chờ đợi khẩn trương của những người thông qua thí luyện, cuối cùng ngày đó cũng đã đến ...

Lần tỷ thí này, Linh Sư và luyện dược sư không tiến hành ở một nơi, chia ra do người của Tử Kinh gia tộc và người của Lạc Dương gia tộc làm trọng tài công bằng, một khi trổ hết tài năng ở trong đó, như vậy có thể giành được lễ thần bí mà hai đại gia tộc liên thủ đưa tặng.

Ánh nắng mặt trời chiếu ở phía trên quảng trường, mọi người vây xung quanh ở bên cạnh quảng trường, để một khoảng không ở giữa to như một cái sân làm nơi tỷ thí.

Lão giả áo tím ngồi ở trên chỗ trọng tài, vuốt chòm râu, đôi mắt tinh tường nhìn qua mọi người ở dưới, mà lúc ánh mắt nhìn thấy Hạ Như Phong thì dừng lại một chút, mày không dấu vết nhíu lại, rất nhanh thu hồi ánh mắt của mình.

"Như Phong cô nương, vòng tỷ thí thứ hai này, ngươi có tin tưởng thăng cấp không?" Đông Phương Khoảnh khẽ nhíu mày, đôi mắt hơi lo lắng nhìn về phía nữ tử hoàn mỹ bên cạnh.

Nắng sớm ấm áp chiếu lên khuôn mặt của nữ tử, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, nàng nâng lông mi dày lên, cái gì cũng đều không nói, nhưng mà Đông Phương Khoảnh vẫn nhìn ra tự tin từ vẻ mặt của nàng, hình như nàng rất chắc chắn sẽ tiến vào trận chung kết cuối cùng.

"Khụ khụ." Lão giả áo tím ho khan hai tiếng, phất trường bào đứng lên, ngón tay vuốt chòm râu tuyết trắng, thản nhiên cười: "Chắc hẳn các vị đều đã đến đông đủ, lần tỷ thí này, ta sẽ đưa ra một ít dược liệu, lấy thời gian một nén nhang làm hạn định, ta muốn các ngươi đi loại hết tạp chất của dược liệu, cuối cùng dựa theo độ thuần khiết của tổng số lượng dược liệu mà đạt được điểm của lần tỷ thí này, nếu như ít hơn một trăm, sẽ bị đào thải."

Dứt lời, lão giả áo tím vỗ tay, lập tức có người đi ra, bàn tay vung lên, vô số dược liệu xuất hiện ở sân trống trải.

"Ở trong tỷ thí có thể tranh đoạt dược liệu, đều không có hạn chế, các ngươi có thể tùy ý phát huy, nhưng mà..." Nói đến đây, lão giả áo tím ngừng một chút, ánh mắt chứa tia cảnh cáo nhìn lướt qua mọi người, nói: "Ai vì cướp đoạt mà hủy hoại một gốc cây dược liệu, vậy sẽ bị trừ hai mươi điểm."

Mọi người đều trầm mặc không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những dược liệu kí, chỉ chờ lão giả áo tím ra lệnh một tiếng thì đi tranh đoạt, trong đó chỉ có Hạ Như Phong và Tử Kinh Hiên là một bộ dáng thoải mái.

"Bây giờ bắt đầu tỷ thí!"

"Bá bá bá!"

Mấy bóng dáng nhanh chóng nhảy đến đống dược liệu kia, chạy ở phía trước mặt là một nam tử thanh sam, đột nhiên hắn cảm giác được phía sau có người đuổi theo, vội vàng quay lại, kiếm trong tay giơ lên, trực tiếp đâm về phía người đến, vốn định dùng cái này để ép hắn, nhưng khi nhìn thấy người đuổi theo mình, không khỏi sửng sốt một chút.

Đuổi đến là nữ tử bạch y, chỉ thấy nữ tử da trắng nõn nà, mày như trăng rằm, mắt sáng răng trắng, một thân áo trắng như tiên hạ phàm, khiến cho mọi người nhìn thấy nàng sẽ không khỏi thầm than, quả là một giai nhân tuyệt thế vô song, tuy mỹ mạo kém hơn Hạ Như Phong, nhưng vầng sáng của tiểu thư chính thống Thiên gia, nữ tử đệ nhất thiên tài luyện dược Thiên Minh Giới, nhất định khiến cho nàng trở thành nhân vật hào quang vạn trượng.

Ngay ở trong lúc người sửng sốt, Thiên Tuyết đã vung vung roi bạc, quất thật mạnh ở trên người người nọ, nhất thời người nọ bay ra, rơi ở phía trên quảng trường.

"Này, ngươi không đi cướp sao?" Tử Kinh Hiên dùng cánh tay đụng phải khửu tay của Hạ Như Phong, sau đó nhìn Thiên Tuyết chạy ở thứ nhất, ánh mắt lại nhìn về phía Hạ Như Phong: "Ha ha, Thiên gia Thiên Tuyết tính tình cao ngạo, từ trước đến nay đều không để bất kì kẻ nào vào mắt, Như Phong, ngươi đi giết uy phong của nàng thế nào?"

Hạ Như Phong đảo cặp mắt trắng dã, không nhìn nam tử tuấn mỹ bên cạnh, tung người nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ ở trong không khí, đuổi theo mọi người chạy về phía trước.

Tốc độ của nàng nhanh đến cỡ nào? Trong chớp mắt đã đuổi về phía Thiên Tuyết, mà Thiên Tuyết cũng không ngờ rằng, có người có thể đuổi kịp nàng, rất nhanh xoay người, ngân roi trong tay tỏa ra từng dòng hàn khí, hung hăng quất về phía khuôn mặt tuyệt sắc của Hạ Như Phong.

Hạ Như Phong nhíu mày một cái, rút trường côn sau lưng ra, ở trong không trung xẹt qua, mang theo nhiệt độ cực nóng đánh về phía ngân roi của Thiên Tuyết.

Ngân roi như du long quấn quanh trên trường côn hồng diễm, thấy vậy, Hạ Như Phong nâng chân lên, đá vào bụng của Thiên Tuyết, trong lòngThiên Tuyết đột nhiên cả kinh, vội vàng nghiêng người tránh thoát, cũng ngay lúc nàng ta né tránh, ngân roi từ trên trường côn rơi xuống, mà Hạ Như Phong cũng không lãng phí thời gian chạy về phía trước.

Tất cả mọi người cũng không ngờ rằng, nữ tử tuyệt sắc này có thể so đấu thực lực với Thiên Tuyết, đều lâm vào ngạc nhiên, cũng có nhiều người cho rằng nàng đạt được quán quân của thí luyện đầu chỉ là vận may, cũng không khỏi một lần nữa nổi lên đánh giá với nữ tử trẻ tuổi này.

Thiên Tuyết đứng vững bước chân, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt đẹp dần hiện ra một tia kiên định, ngay lúc nàng muốn đuổi theo, một bóng dáng mà đỏ hùng hổ chạy qua cơ thể của nàng, chỉ để lại một luồng gió mạnh thổi bay tóc đen của nàng.

Nhưng mà trong nháy mắt, Thiên Tuyết từ đứng đầu rơi xuống vị trí thứ ba.

Mắt thấy lại có người sắp vượt qua mình, Thiên Tuyết vội vàng từ trong dại ra hoàn hồn, cố gắng đuổi theo, ắt phải vượt qua hai người kia.

"Đến." Cuối cùng Hạ Như Phong cũng đến được chỗ dược liệu, đưa tay ra, một dược liệu bị nàng hút vào lòng bàn tay, tinh thần lực được phát ra, toàn bộ tinh thần lực tiến vào trong dược liệu, rất nhanh cẩn thận loại bỏ tạp chất của dược liệu.

Tử Kinh Hiên là người đến thứ hai, hắn cũng lấy ra một gốc cây dược liệu, phát ra tinh thần lực của mình trừ đi tạp chất dược liệu.

Cuối cùng cây dược liệu đầu tiên cũng được loại bỏ sạch sẽ, Hạ Như Phong đang định cầm lấy cây dược liệu thứ hai, một ngân roi vung đến, nàng vội vàng nghiêng người tránh thoát công kích này, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Thiên Tuyết giận tức nhìn nàng, trong mắt đẹp tràn đầy không cam lòng.

Sỉ nhục, đây tuyệt đối là sỉ nhục, nàng lại thua nàng ta một chiêu, còn để cho nàng ta vượt qua, đây vĩnh viễn là sỉ nhục của nàng, cho dù thế nào đều phải tiêu trừ sạch sẽ sỉ nhục này.

Hạ Như Phong nhíu mày, vươn tay cầm lấy một gốc dược liệu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thiên Tuyết, lại phát tinh thần lực ra của mình.



"Ngươi..." Cho dù Hạ Như Phong không nói cái gì, nhưng Thiên Tuyết vẫn cảm giác ra một tia khinh thường của nàng ta, nhất thời lửa giận ngập trời, ngân roi vung lên, quấn về phía dược liệu trong tay nàng.

Nhìn thấy ngân roi quét về phía dược liệu, Hạ Như Phong nhanh chóng lui về sau, lúc này nàng toàn tâm toàn ý chẳng những muốn ứng phó với công kích của Thiên Tuyết, còn cần loại bỏ tạp chất của dược liệu, mắt nhìn cây dược liệu thứ hai của Tử Kinh Hiên hoàn thành, nàng cũng không nhịn được sốt ruột.

"Ta nói, đánh với ta thì có ý nghĩa gì?" Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, khóe môi khẽ cong, nói: "Nếu ngươi không nắm chặt thời gian, nói không chừng người phía sau sẽ vượt qua ngươi, đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả vị trí thứ ba ngươi cũng đều không thể đạt được."

Nghe vậy, quả nhiên Thiên Tuyết thu ngân roi trong tay lại, căm giận trừng mắt nhìn Hạ Như Phong, hiển nhiên vị trí thứ ba là nỗi đau trong lòng nàng. Nàng tự biết chính mình không bằng Tử Kinh Hiên, nhưng mà bị một nữ tử vô danh này, thậm chí còn trẻ tuổi hơn mình vượt qua, lòng nàng mới cảm thấy không cam lòng.

Chỉ là nếu giao chiến với nàng ta, nói không chừng mình thật sự thất bại, nghĩ đến đây, Thiên Tuyết bất đắc dĩ áp chế không thoải mái trong lòng, tiện tay lấy một dược liệu, bắt đầu loại bỏ tạp chất trong dược liệu.

Từ đó người cũng lần lượt đến đông đủ, bởi vì số lượng dược liệu không nhiều, còn ít hơn nhân số, vì vậy vì giành được dược liệu, phía trên quảng trường bộc phát ra một trận quần chiến kịch liệt.

Chỉ là trong quần chiến, Tử Kinh Hiên, Thiên Tuyết và Hạ Như Phong không bị ảnh hướng, cho dù lúc đầu có nhiều người muốn ra tay với Hạ Như Phong, đáng tiếc đều bị nàng đánh bay ra ngoài, từ đó về sau mọi người đều biết nữ tử này là người mạnh như Tử Kinh Hiên, cho nên cũng không có người dám đến cướp đoạt dược liệu của nàng nữa.

"Nữ tử này không đơn giản." Lão giả áo tím lắc đầu, đôi mắt tinh tường vẫn tập trung vào Hạ Như Phong: "Hơn nữa hình như nàng quen biết với Hiên Nhi, chỉ là không biết trình độ luyện dược thế nào, cho dù là vòng thí luyện thứ nhất, hay là trận so đấu thứ hai, đều không liên quan đến trình độ luyện dược..."

Nói xong, lão giả áo tím trầm tư, trong mắt hiện lên tia cơ trí, nhưng không ai biết ông đang suy nghĩ cái gì.

"Như Phong, bây giờ chỉ còn lại có một gốc cây dược liệu cuối cùng, tuy ta không muốn đánh với ngươi, nhưng vì một gốc cây dược liệu cuối cùng này, ta cũng phải giao tranh một phen, đợi lát nữa, ngươi cần phải lưu chút tình cảm, xuống tay không cần quá nặng." Tử Kinh Hiên cười lớn hai tiếng, từ trên hư không hạ xuống, mỉm cười ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong.

Nghe thấy lời nói của Tử Kinh Hiên, tất cả mọi người bất giác sửng sốt một chút, thật sự không rõ hàm nghĩa trong lời nói của Tử Kinh Hiên, nhưng cũng không có nhiều để ý, chỉ xem là hắn đang hàn huyên khách sáo.

"Yên tâm, ta sẽ không cho ngươi bị thương quá nặng." Hạ Như Phong thản nhiên cười, ánh mắt nhìn về phía cây dược liệu còn sót lại trên quảng trường kia.

Nếu như nói lời nói của Tử Kinh Hiên là khách sáo, vậy lời nói của Hạ Như Phong ở trong tai mọi người chính là cuồng vọng, chẳng lẽ nàng không biết Tử Kinh Hiên chỉ là đang khách sáo với nàng một chút sao? Nàng sẽ không thật sự cho rằng mình có thực lực đánhh bại Tử Kinh Hiên chứ? Tuy nàng quả thật rất thiên tài, nhưng Chân Linh nhị cấp và Chân Linh tứ cấp cũng kém quá xa.

"Xoát!"

"Xoạt xoạt!"

Nhưng vào lúc này, ba bóng dáng đồng thời chạy về phía một gốc cây dược liệu cuối cùng, có ba người này cướp đoạt, người khác đều không nhúng tay vào, đi lên quả thực thật bị giết trong một giây.

"Băng Hỏa Ngân Long Tiên!"

"Hỏa Viêm Bạo Kích!"

"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ sáu..."

"Ầm ầm!"

Ba công kích ở không trung chạm vào nhau, phát ra khí thế cường đại, cuồn cuộn nổi lên từng trận bụi đất, thân thể của Thiên Tuyết lập tức hiện ra đường vòng cung, bay ngược về phía sau. Bởi vì Hạ Như Phong và Tử Kinh Hiên rất ăn ý tất cả đều ra tay với nàng ta, cho nên Thiên Tuyết bị đánh bay ra đầu tiên.

"Như Phong, ngươi cần phải chừa cho ta chút tình cảm." Tử Kinh Hiên trừng mắt nhìn, nếu như có thể, hắn không muốn tranh đoạt với nàng, nhưng mà nhiều người nhìn như vậy, hắn trời sinh yêu sĩ diện, sao có thể không chiến mà hàng? Dù là thua cũng tốt hơn lâm trận lùi bước.

Ai ngờ hắn vừa mới nói xong, Hạ Như Phong đã mạnh mẽ tập kích đánh đến.

"Ta cmn, lại đây, mỗi lần cũng không cho ta có thời gian thở dốc." Nhìn trường côn màu đỏ vung đến, nhất thời Tử Kinh Hiên có một loại xúc động chửi ầm lên: "Ta nói ngươi có thể để cho ta nghỉ ngơi trong chốc lát hay không?"

Hắn phát hiện, quen biết nàng, bản thân thật sự xui xẻo tám đời, nếu có kiếp sau, hắn nhất định không muốn gặp phải biến thái này nữa.

"Hỏa Viêm Bạo Kích!"

Đối mặt với công kích có khí thế hung mãnh, Tử Kinh Hiên duỗi nắm đấm ra, một cổ khí lưu từ xung quanh bạo phát ra, sau khi hắn nói xong, bên cạnh Hạ Như Phong bỗng nhiên xuất hiện bùng nổ, thấy vậy, Hạ Như Phong vội vàng lắc mình tránh thoát, chỉ là nàng cũng không thi triển ra công kích nữa, mà là xông đến cướp dược liệu ở phía trước.

Tử Kinh Hiên hơi sửng sốt, nhìn thấy Hạ Như Phong sắp đoạt được dược liệu, cũng tung người nhảy xuống, mà lúc này Thiên Tuyết đi lên, bất chấp vết thương trên người mà gia nhập hàng ngũ cướp đoạt.



Hạ Như Phong giơ tay lên lên, lấy được một gốc cây dược liệu cuối cùng, ngay lúc này, hai công kích đồng thời hạ xuống, nàng nhướng mày, lại thi triển ra Mị ảnh Tiên Tung trốn thoát khỏi công kích đang phủ xuống, sau khi tránh thoát, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tử Kinh Hiên và thiên tuyết.

"Tử Kinh thiếu tộc trường, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, hai chúng ta liên thủ, thế nào?" Thiên Tuyết cắn môi, mắt đẹp nhìn về phía nam tử tuấn mỹ bên cạnh, ngưng trọng nói.

Nghe vậy, Tử Kinh Hiên xem thường một phen, hung hăng khách sáo Thiên Tuyết một chút: "Ngươi ngu ngốc à, ta sẽ vì ngươi mà đối phó với Như Phong? Cho dù nàng giành được cây dược liệu này, cũng tốt hơn để ngươi giành được, cho nên ta tuyệt đối không liên thủ với ngươi."

"Ngươi..." Chưa từng dự đoán được Tử Kinh Hiên sẽ nói lời này, khuôn mặt tươi cười của Thiên Tuyết biến đổi, ánh mắt cũng lạnh dần: "Mặc kệ thế nào, ta nhất định phải giành được dược liệu cuối cùng này."

Nói xong, cơ thể của nàng chợt lóe, roi bạc trong tay bắn về phía khuôn mặt của Hạ Như Phong, về phần Tử Kinh Hiên, lần này không xen vào với, ngược lại đứng ở một bên khoanh hai tay nhìn trò hay. Cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không liên thủ với nữ nhân này đánh bại Hạ Như Phong.

"Còn sao?" Hạ Như Phong vừa phát tinh thần lực ra, đã nhìn thấy Thiên Tuyết đánh về phía nàng, không kiên nhẫn nhíu mày: "Ngươi đã đuổi sát không tha như thế, như vậy ta sẽ khiến ngươi không năng lực gì để tiếp tục đến tranh đoạt, Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tần thứ sáu..."

Lần này, Hạ Như Phong sử dụng toàn lực, ở lúc Thiên Tuyết bay đến, trường côn đánh thật mạnh vào trong ngực của nàng ta, nàng ta còn chưa kịp thu roi bạc, đã lại bay ngược về phía sau, không ngừng phun ra máu tươi trong không trung, mà trên khuôn mặt như thiên tiên kia cũng bị máu tươi nhiễm đỏ.

Người Thiên gia đột nhiên cả kinh, nhưng mà bởi vì tỷ thí đang tiến hành, bọn họ không thể tiến lên cứu trợ.

Sau đó, Thiên Tuyết dùng sức ngồi dậy, ăn vào một viên đan dược bắt đầu ngồi xuống khôi phục thương thế.

Tử Kinh Hiên kinh ngạc há to miệng nhìn Thiên Tuyết chật vật, không khỏi rùng mình, hắn không thể cam đoan, Hạ Như Phong sẽ thật sự thủ hạ lưu tình với hắn, vì vậy lúc này hắn không quản sĩ diện gì nữa, trực tiếp không tranh đoạt nữa.

Mất sĩ diện, vẫn còn hơn bị đánh cho trọng thương.

Những người còn lại cũng không dám tiến lên, Thiên Tuyết đều bị đánh bại, bằng vào thực lực của bọn họ sao có thể cạnh tranh?

Không có ai tranh đoạt với mình, Hạ Như Phong bắt đầu an tâm loại bỏ tạp chất, rất nhanh đã hoàn thành loại bỏ tạp chất, cũng ngay lúc này, thời gian một nén nhang cuối cùng cũng trôi qua.

"Ha ha, tỷ thí hôm nay thật ngoài dự kiến của ta." Lão giả áo tím nheo hai mắt lại, ánh mắt lướt qua Hạ Như Phong, trong mắt chứa một tia ý tứ không rõ: "Bây giờ dựa theo dược liệu các vị thu hoạch và độ tinh khiết đến nhận thứ hạng, về phần những dược liệu không cướp được, hoặc là điểm ít hơn một trăm, sẽ bị đào thải."

Nhất thời, tất cả mọi người đều lấy dược liệu ra, lần này lão giả áo tím tự mình đến tính điểm.

"Tử Kinh Hiên, đạt được ba trăm mười, thông qua."

"Thiên Tuyết, đạt được ba trăm, thông qua."

"Ngô Lâm, đạt được không, thất bại."

Lão giả áo tím đi qua trước mặt những người dự thi, chỉ là khi đi đến trước mặt Hạ Như Phong, ông không khỏi sửng sốt một chút, vội vàng đưa tay cầm lấy dược liệu trước mặt nàng, sau đó lại thả xuống, lại tùy ý cầm một cây dược liệu khác, khuôn mặt già nua kia tràn đầy kích động.

"Này... Vì sao dược này lại tinh khiết như vậy? Quả thật ngay cả một tia tạp chất cũng không có, đã bao nhiêu năm, bao nhiêu năm rồi ta không thấy được dược liệu tinh khiết như thế..."

Lúc này, ánh mắt của lão giả áo tím nhìn về phía Hạ Như Phong đã xảy ra thay đổi, sau đó thật cẩn thận thả dược liệu trong tay xuống, chỉ sợ dùng một chút lực dược liệu sẽ vỡ vụn như thủy tinh.

"Hạ Như Phong, đạt được bốn trăm năm mươi, thông qua."

Bốn trăm năm mươi điểm? Còn vượt qua tử kinh Hiên hơn một trăm điểm? Nghe thấy đáp án này, tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh ngạc và khiếp sợ nhìn về phía Hạ Như Phong, có lẽ nàng là hắc mã lớn nhất của đại bỉ lần này, chỉ là không biết trận chung kết cuối cùng kia, hắc mã này có thực lực gì?

Mọi người Đông Phương thành đều kích động, dù sao Hạ Như Phong đại diện cho Đông Phương thành, bây giờ nhìn người Thiên Minh Giới nói như rồng leo, làm như mèo mửa còn dám xem Minh Giới bọn họ không?

Người phía sau cũng đạt được điểm, nhưng mà không ai vượt qua Hạ Như Phong, chờ tính xong cho những người đạt được phía sau, lão giả áo tím bước chân lên đài, hắng giọng, nói: "Lần tỷ thí này, đứng đầu là Hạ Như Phong, thứ hai là Tử Kinh Hiên, thứ ba là Thiên Tuyết..."

Lão giả áo tím nói xong, trong sân phát ra tiếng vang ầm ầm, nhất là người Đông Phương thành, bọn họ đã bao nhiêu lâu rồi không nhìn thấy phong cảnh như này? Liên tục đạt được đứng đầu hai vòng tỷ thí, cho dù trận chung kết cuối cùng còn chưa mở ra, bọn họ cũng nhất định sẽ không yên lặng trở thành vô danh.

"Hừ." Thiên Tuyết đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, hừ lạnh một tiếng, đôi mắt nhìn nàng một cái, nói: "Hai vòng tỷ thí này, đều không liên đến thực lực của bản thân, đợi đến trận chung kết chân chính, ta sẽ khiến cho ngươi biết, Thiên Tuyết ta, tuyệt đối sẽ không thua ngươi."

"Thật xin lỗi, chỉ sợ, ta vĩnh viễn sẽ không biết." Hạ Như Phong thản nhiên cười, cũng không đặt khiêu khích của Thiên Tuyết ở trong lòng.

Thiên Tuyết cắn chặt răng, vẻ mặt dần hiện lên kiên định, cuối cùng nhìn Hạ Như Phong rồi xoay người rời khỏi nơi này...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Phượng Nghịch Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook