Ta Là Đông Phương Bất Bại

Chương 28: Thiên Thu Tuyết Lạnh

Điệp Phi Tuyết

26/02/2014

Đã là cuối đông mặt trời bắt đầu ló dạng yếu ớt chiếu rọi ánh sáng nhợt nhạt xuống bầu trời u ám. Ngoài Tử Nguyệt Thành trên đồi Tĩnh Long nhân sỹ võ lâm chánh phái đã tề tựu rất đông đúc. Một lôi đài bằng gỗ đã được dựng đứng sững hiên ngang trong gió lạnh.

Tây Môn Xuyên thiếu chủ của Lãnh Băng Môn đĩnh đạc một thân áo trắng bước lên lôi đài. Tây Môn Xuyên hắng giọng rồi bắt đầu nói.

“ Các vị bằng hữu, hôm nay vâng mệnh Hàn Minh Chủ, Lãnh Băng Môn xin đứng ra chủ trì đại hội võ lâm lần này.”

“Vì sao lại tổ chức vỗ lâm đại hội vào lúc này, không phải thường tổ chức vào cuối hạ sao?” bên dưới một gã ăn mày to tiếng hỏi.

“Ồ hoá ra là Hồng trưởng lão của Cái Bang, vãn bối xin bái kiến trưởng lão” Tây Môn Xuyên cúi mình thi lễ.

“Hừ” Hồng trưởng lão mặt mày ngưng đọng không trả lời.

“Bởi vì Hàn Minh Chủ có ý muốn thoái ẩn, nên muốn nhường chức minh chủ lại cho một người có tài có đức khác”

“Ý nói Tây Môn Thiếu chủ là người đó chăng?” Hồng trưởng lão dè bỉu, thuận miệng nhổ thêm một bãi nước bọt. Ai chẳng biết xưa nay ngoài Bắc Thần gia là hoàng thân quốc thích mặt ngoài, nhưng đích thực bên trong chó săn của triều đình là Tây Môn gia.

“Hồng chưởng lão coi trọng rồi” Tây Môn Xuyên vân đạm phong kinh nói.

“Vậy xin hỏi sao đến giờ vẫn chưa thấy Hàn Minh Chủ hiện diện” Một lão hoà thượng y phục màu vàng, cà sa đỏ, cổ đeo chuỗi hạt lớn, tay cầm quyền trượng có vẻ bình tĩnh hơn tiến lên hỏi.

“Huyền Không phương trượng ta ở đây” Một thân lam sắc trường bào, nam tử cao lớn tao nhã bước lên lôi đài.

“Long đại ca?” Ngâm Tuyết dưới lốt Đông Phương giáo chủ tả có đại hộ pháp, hữu có tân nhiệm đường chủ Mộ Dung Thục. Đã rất lâu nàng không gặp lại Hàn Long, đối với hắn nàng thực không rõ là thích, là bằng hữu, hay chỉ là hảo cảm?

“Giáo chủ?” Cổ Ngự Long một thân tuyết y, quay sang nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Ngâm Tuyết khẽ gọi vì thấy nàng có điểm gì đó là lạ.

“Không có gì” được sưởi ấm trong bàn tay ấm áp của hắn lòng nàng chợt bình lại, nhẹ nhàng thanh thản quay người cười cùng hắn.

“Là cố nhân sao?” Mộ Dung Thục thấy cái cặp biến thái kia liếc mắt đưa tình đến nửa ngày thực buồn nôn, muốn ra tay trừ hại nên cất tiếng khẽ hỏi.

“Có duyên hội ngộ, một lần kết bái, nhưng có lẽ bây giờ là địch thủ” Ngâm Tuyết nhỏ giọng mang mác như làn sương mỏng manh theo khí tức tuôn ra từ môi anh đào.

“Tự liễu đa đoan, quên được thì hãy quên” Mộ Dung Thục vứt lại một câu rồi ngoảnh mặt tiếp tục quan sát lôi đài. Nhưng tâm trí nàng thực sự không đặt tại nơi này, Mộ Dung Thục nàng khuyên người khác hãy biết quên lãng nhưng sao nàng không thể quên. Đôi mắt luôn ánh lên tia sáng nghịch ngợm, khuôn mặt không phải tuấn mỹ vượt trội có đôi chút phảng phất hài đồng. Gặp một lần, cứu mạng một lần, rồi biến mất, cả tên tuổi cũng không lưu lại…….

“Vậy xin hỏi Minh Chủ tại sao bọn tà ma ngoại đạo cũng được mời đến” Một lão đạo sỹ thúi mặc đạo bào lam sắc bất bình nhìn bầu đoàn Thiên Ma Giáo kiêu ngạo ngồi một phía ngang bằng với các đại môn phái khác.

“Xin hỏi, chưởng môn phái Thiên Sơn, Tung Hành Chân Nhân (tác giả: vì ta đang lựa hành khỏi tô bún tiện tay đặt tên cho lão đạo sỹ lun :))) có bằng chứng gì mà cho chúng ta là tà ma ngoại đạo?” Mộ Dung Thục bén ngọt âm thanh chất vấn, cái lão đạo sỹ thúi kia có quang minh gì cho cam mà giám lên tiếng chê bai người khác. Đồ nguỵ quân tử , nàng kinh.

“Mộ Dung Thục tên bại gia chi tử nhà ngươi không được vô lễ” Một lão nhân trạc ngoại ngũ tuần tức giận mặt mày phiến hồng quát.

“Mộ Dung trang chủ, từ cái ngày ông bức tử mẹ ta, sai người đuổi cùng giết tận ta, căn bản chúng la chẳng còn quan hệ gì cả. Bây giờ ta là Nam đường chủ của Thiên Ma Giáo thỉnh lễ phép điểm” Mộ Dung Thục cười nhạt nhìn lão cha của cái thân xác bất hạnh nàng đang mang, tâm có một chút thương cảm với Mộ Dung Thục thực sự.

“Nam đường chủ nói đúng, Thiên Ma Giáo tuy hành xử có chút lập dị nhưng chưa bao giờ giết người vô cớ, chỉ là có thù tất báo mà thôi” giọng trầm thực thanh nhàn vang lên, Ngâm Tuyết đầy tán thưởng nhìn về hướng Bắc Thần Thương, nàng rất mừng vì trông có vẻ hắn vẫn tốt, sau lưng một nam tử văn nhã mặc hắc y nghe nói là tiểu đệ của hắn Bắc Thần Đao, ngoài ra vị thiếu niên mặc tử y đầy quý khí kia cũng có mặt.Nghe thám tử hồi báo cậu thiếu niên đó tên tự Chu Tử Kì.

“Không chuẩn nhìn hắn” giọng Cổ Ngự Long sặc mùi dấm nói, bàn tay siết chặt tay nàng.

“Ách, yêu quý đại hộ pháp của ta ghen thực đáng yêu nga” Ngâm Tuyết mắt loan loan cười kéo ngón tay thon dài của Cổ Ngự Long lên cắn nhẹ, khiến hắn tuy rằng cách một tầng mặt nạ mặt cũng đỏ lự.

“Khụ, ..khụ. này đây là nơi công cộng hai người muốn trình diễn mấy màn buồn nôn xin hãy đợi lúc về phòng được không” Mộ Dung Thục thực hết cách với cái đôi này thực sực có nhiều lúc tự hỏi Tuyết Tỉ da mặt dày đến đâu?

“Kệ ta “ Ngâm Tuyết vẫn ương ngạnh cười tà, phất tay mở ra chiết phiến phe phẩy.

“Thôi làm ơn tha cho kẻ cô đơn này đi, trời lạnh thế ngươi còn quạt không sợ bị đông chết à” Mộ Dung Thục đầu hàng vô điệu kiện để mặc giáo chủ tiếp tục diễn cảnh buồn nôn.

“Hoả Diễm yêu quý à, ta chỉ thấy cậu thiếu niên kia có chút thú vị mà thôi”



“Không ngờ giáo chủ cũng luyến đồng” Mộ Dung Thục xem vào.

“ngươi còn nói nữa có tin ta cắt lưỡi ngươi không?” Ngâm Tuyết đang tâm tình với ý trung nhân liên tục bị phá ngang tức khí.

“À hắn …” Cổ Ngự Long bỏ xuống vẻ mặt của một đố phu (chồng hay ghen) nhìn thiếu niên mặc áo tím vẻ trầm ngâm.

“Ngươi biết hắn?”

“Có một chút”

“Hắn là ai?”

“Nghe nói mẫu phi của hắn thất sủng, sau khi tiên đế băng hà, tân hoàng đăng cơ liền bị đuổi ra khỏi cung. May nhờ Bắc Thần gia thu nhận. Hắn là thất hoàng tử của tiên đế, Chu Tử Kì”

“Ồ! sinh ra trong nhà đế vương cũng thực mạng khổ” Ngâm Tuyết cảm thán một câu liền bị tiếng huyên náo trên lôi đài hấp dẫn, hình như Tây Môn Xuyên đang thách đấu cùng Hàn Long.

Quang kiếm lấp loáng ngân sắc trong trời đông, lạnh lẽo vô tình tiến đánh bức bách địch thủ không có đường lui. Thực lạ võ công của Hàn Long theo nàng nghĩ không đến mức tệ hại đến thế, chỉ vài chiêu đã bức hắn rơi kiếm tiếp tục đấu bằng tay không……

“Hắn là giả” Ngâm Tuyết thì thầm.

“Sao nàng biết” Cổ Ngự Long cười khẩy.

“Vì Hàn Long ta biết không như vậy”

“Có điểm gì khác sao?”

“Không biết, chỉ là cảm giác” lời nàng vừa dứt thì Hàn Long trên lôi đài đã nhận thua, âm thầm thừa nhận Tây Môn Xuyên là minh chủ đời kế.

“Sao có thể, Hàn minh chủ không yếu như thế, hắn là giả” Hồng lão cái bang lần này khiến Ngâm Tuyết hết sức vừa lòng nha, nàng đang định nói may nhờ lão nói dùm. Nếu không chắc có mấy ai tin tưởng giáo chủ ma giáo.

“Hỗn láo, minh chủ là đích thực. À không Hàn Long là thực, hiện nay Tây Môn Xuyên ta mới là minh chủ. Hồng lão tiền bối thỉnh lễ phép” Tây Môn Xuyên quát lớn.

“Tây Môn Xuyên ngươi nói láo” Hồng lão cái bang không sợ hãi quay người nói lớn.”Các huynh đệ Lãnh Băng Môn lừa chúng ta, hắn là chó săn của nhà họ Võ giúp thái hậu chuyên quyền nhiễu loạn chiều chính, nay lại muốn áp chế võ lâm. Đừng mơ tưởng”

“Ha.. ha..ha Hồng lão tiền bối không hổ là cao niên trong võ lâm mới một chút đã nhìn ra mưu kế của ta. Vậy ta cũng nói thẳng, ai thuận ta thì sống, ai nghịch ta thì chết” Tây Môn Xuyên băng lãnh cất tiếng.

“Ngươi tưởng ngươi là ai? mọi người ở đây đông như thế mỗi người cho ngươi nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết ngươi” Đông Phương giáo chủ châm chọc nói.

“Ai nha Đông Phương giáo chủ a, bây giờ mới biết đúng là bậc hiền tại đức độ” một giọng yêu mị, nũng nịu, đáng yêu cất lên tán thưởng. Đó chẳng phải cung chủ Mị Hoa Cung, Mục Anh Dã sao? đúng là thiên kiều bá mị tam thúc Dịch Vân cũng thực có con mắt nhìn ngươi nga.

“Cung chủ quá khen, khi nào rảnh rỗi nhớ ghé thăm Nguyệt Thiên Nhai ta có tin tức của người Cung Chủ muốn tìm.. hắc… “ Ngâm Tuyết nháy mắt mấy cái cười ta với Mục Anh Dã đang thất thần.

“Ồ Đông Phương giáo chủ cũng quá đề cao rồi, nhưng các vị hầu như đều đã trúng Huyễn Hương Tây Vực của ta. Nếu không tin thử vận công mà xem, mặt khác xin nói luôn quanh đây đã có sẵn mai phục các vị e là ….” Tây Môn Xuyên cười đến kiêu ngạo.

“Huyễn Hương Tây Vực, không xong sao hắn có được loại mê hương không màu không mùi hiếm có này?” Ngâm Tuyết lo lắng nắm lấy tay Cổ Ngự Long bồn chồn không yên.

“Đừng lo Tuyết Nhi, nuốt cái này” nhanh như chớp Ngự Long nhét vào miệng nàng một viên đan hoàng.

“Còn chàng thì sao?”

“không sao, ta nội công cao hơn nàng. Các huynh đệ ở phía sau đồi đã chờ sẵn đừng lo” Cổ Ngự Long nương thân đứng lên phất tay phóng một chùm pháo hiệu sáng rực một mảnh trời u ám. Các nhân sỹ võ lâm ban đầu ngỡ ngàng, nhưng họ tính ra cũng thức thời nhận kẻ địch của kẻ địch là bạn. Tuy nội công đã bị phong vẫn có thể động võ đôi chút mở đường máu trốn thoát.

Đồi Tĩnh Long yên bình bỗng chốc trở thành chiến trường, người chém kẻ giết âm thanh chói tai của giết chóc khiến cho kẻ lần đầu lâm trận như Ngâm Tuyết thật hãi hùng. Cổ họng nàng đắt chát vị mùi tanh gắt của máu, mắt mờ đi vì nước mắt hay vì mê hương nàng cũng không rõ. Được Cổ Ngự Long ôm chặt trong ngực tả xung hữu đột phá vòng vây không biết khi nào kết thúc. Có đôi lúc nàng tưởng chừng như lưỡi gươm lạnh ngắt của kẻ địch đã thực sự chém xuống, lại rất nhanh chóng được Cổ Ngự Long hoá giải. Dù không có nội lực nhưng một khi Hoả Lân Kiếm đã xuất vỏ thì đúng thực là xuất quỷ nhập thần biến hoá khôn lường. Một tầng ngã xuống tầng khác địch nhân lại tiến lên, nhưng tuyết y trường bào Cổ Ngự Long vẫn bất nhiễm ôm trong ngực âu yếm yêu nhân lao ra khỏi con đường nhỏ vốn đầy nghẹt người.



Ngâm Tuyết nằm trong ngực hắn, có thể cảm nhận được Cổ Ngự Long hơi thở có chút trầm trọng. Hắn đã dần đuối sức nếu nhân mã Thiên Ma Giáo còn không đến sợ rằng…….

“ Húuuuu……” Tiếng tù và vang lên khiến Ngâm Tuyết mừng đến phát khóc nhìn đoàn quân đen ngòm tràn xuống từ vách đã thiên chiến vô đối, chém địch như chẻ tre. Rất nhanh một vòng bảo vệ bởi các võ sỹ thiện chiến nhất của Ma giáo vây quanh hai người họ, đến lúc này Cổ Ngự Long vẫn không buông cảnh giác. Vẫn một thân lệ khí lãnh ngạo nhìn xung quanh, bước chân lui dần dốc toàn lực bảo vệ người trong ngực.

Thốt nhiên ánh mắt Ngâm Tuyết bỗng dừng lại trên một người, hắn đang chật vật lách mình qua gươm đao. Là hắn, tên Hàn Long giả mạo nàng phải tóm cổ lôi về tra khảo xem hắn giấu Long đại ca ở đâu? Không nghĩ nhiều Ngâm Tuyết vùng ra khỏi vòng tay Cổ Ngự Long lách mình túm lấy cổ tên lừa đảo nhưng chưa kịp làm gì hắn… sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi thống thiết của Cổ Ngự Long.

Thấy viện binh đến tâm hắn mới buông lỏng một chút, ai ngờ Tuyết Nhi lại bất chợt thoát ra khỏi vòng bảo vệ của hắn chạy đi đâu không biết. Tên Tây Môn Xuyên này cũng thực giảo hoạt bố trí cả cung thủ, không xong rồi Tuyết Nhi chạy đến chỗ đó quá nổi bật sẽ trở thành mục tiêu. Cổ Ngự Long cố lách mình qua đám người đang sống chết quyết đấu. Chỉ một chút nữa thôi hắn sẽ chạm được nàng đem nàng giam vào ngực.

Một ánh chớp lao vun vút trong không khí, hiện nay Cổ Ngự Long chưa hồi phục nội lực không thể dùng chưởng phong đánh bay mũi tên kia. Nhưng bây giờ……Không do dự phóng mình ôm chặt lấy nàng.

“Long chàng …chàng….” sau tiếng gọi của Ngự Long, Ngâm Tuyết cảm nhận được thân thể nặng nề đè lên người, trong lúc này mà hắn còn nổi lên thú tính sao? Một dòng nước âm ấm đan vào những ngón tay nàng, dòng nước ấy nhớp nháp đỏ thắm trên y phục trắng.

“Hự Tuyết Nhi chạy mau” Cổ Ngự Long cố gắng nén đau đớn kéo nàng chạy. Hai người cuối cùng cũng chạy thoát đến một vùng vắng lặng, miên mang tuyết trắng bắt đầu rơi.

“Đông Phương giáo chủ sao rời đi vội vậy?” Ngâm Tuyết đang dốc sức dìu Cổ Ngự Long gần như đã hôn mê liền bị một bóng đen chặn lại. Tây Môn Xuyên, hắn thật là âm hồn bất tán mà đã chạy đến đây còn không thoát. Làm sao đây, Ngự Long đã bị nàng hại bị thương thành thế này, còn nàng sao đánh lại tên cuồng ma kia.

Nuốt một ngụm nước bọt Ngâm Tuyết lui dần về phía sau bất giác vướng phải một tảng đá, khiến nàng và hắn ngã ngào.

“Đông Phương giáo chủ đừng gấp a, đại hộ pháp đã trúng Huyễn Hương Tây Vực cộng thêm Tử Trùng Độc trên mũi tên sẽ sớm đến quỷ môn quan thôi. Vậy mời giáo chủ đi trước vậy” Tây Môn Xuyên lạnh lẽo cười chậm chạp như bóng tử thần ánh trên lưỡi kiếm.

“Lần này nàng chết thật rồi” dòng lệ nóng hổi lăn tròn, nhỏ xuống hoà tan cùng máu và tuyết thiên thu. Có làm sao chứ? được chết trong vòng tay hắn coi nhưng cũng toại một kiếp. Thế nhưng liệu hắn cùng nàng chết đi có oán trách nàng sao?

Ngâm Tuyết đạm nằm trên ngực Ngự Long vuốt nhẹ, nàng thì thầm “Long ta yêu chàng, kiếp này điều hối thiếc nhất có lẽ chỉ là chưa chính thức gả cho chàng mà thôi”

Cổ Ngự Long nằm bất động trên đất nhưng bờ ngực vẫn y nguyên ấm áp, Ngâm Tuyết chạm vào một vật nhỏ màu bạc đã nhuộm một tầng hồng sắc máu. Đây là………

Đúng rồi nàng từng thấy Long gọi Bạch Nhi bằng cái này, Ngâm Tuyết vội vàng đưa chiếc tiêu nhỏ lên miệng thổi. Chiếc tiêu không có âm thanh nên Tây Môn Xuyên không phát hiện, hắn vì muốn kéo dài cái khoái cảm giết chóc vẫn rất chậm chạp tiến đến.

Tiếng lạo xạo của những viên sỏi ngày càng gần, tâm Ngâm Tuyết ngày càng loạn ra sức thổi. Hắn đã đưa lưỡi kiếm lên chuẩn bị chém xuống.

“Gào…HÚuuuu” Tiếng rống kéo theo một tràng hú dài nhạt nhoà như màu tuyết bạch lang to lớn nhưng khéo léo theo triền núi phóng mình xuống. Những chiếc nanh sáng bóng màu ngà nổi bật khi nó gầm gừ để lộ cái lưỡi đỏ đe dọa. Bờm lông dựng ngược, đôi mắt màu hổ phách ánh lên cái nhìn chết chóc của dã thú. Bạch Nhi một bước nhảy đã chắn ngang giữa Ngâm Tuyết và Tây Môn Xuyên.

Tây Môn Xuyên bất ngờ phải đối mặt với dã thú, chân tay bủn rủn không còn sức lực. Hắn hoảng loạn té ngửa, như một loài giun đất thấp kém vừa trườn vừa bò điên cuồng trốn chạy. Nhưng tập tính của loài sói không dễ để con mồi chạy thoát. Từng bước uyển chuyển vững chãi, Bạch Nhi dồn ép hắn đến bờ vực……

Sau khi mọi chuyện đã xong Bạch Nhi quay lại ngửi ngửi cơ thể bất động của Cổ Ngự Long, sau đó nằm bẹp xuống gục đầu kêu lên ư ử vài tiếng thương tâm. Ngâm Tuyết gãi gãi bờm lông sau cổ của nó an ủi, rồi đỡ Ngự Long gối lên người Bạch Nhi mong nó có thể thay nàng sưởi ấm cho chàng. Quay người lạnh lùng đến trước tên phản bội bị treo ngược trên nhánh cây chìa ra miệng vực.

“Thuốc giải đâu?”

“Ngươi đừng hòng”

“Có tin ta kêu Bạch Nhi đem ngươi làm bữa tối không”

“Đừng…đừng ta không có thuốc giảu, là thực. Vì chỉ có người trong hoàng tộc mới có giải dược”

“Bạch Nhi” Ngâm Tuyết cất tiếng gọi bạch lang liền ngẩn đầu. Tây Môn Xuyên hút một ngụm lãnh khí sợ hãi van xin.

“Ta nói thật, ngoài hoàng tộc ra chỉ có Tiếu Nhan Thần y có thể giải độc. Nhưng hắn đã thoái ẩn không ai biết ở đâu……”

“Tên đầy đủ của Tiếu Nhan Thần Y nói….”

“Là họ Chu, tên tự Tiếu Khang…á nói nó đừng có lại đây”

“Ngũ thúc, đúng rồi Ngũ Thúc….” Ngâm Tuyết vui mừng nhảy cẫng lên, quên mất tên đáng ghét bị treo trên cây đưa tay vào áo lấy ra Hoả Điêu nàng muốn truyền tin về giáo không cần lo lắng.Hiện nay nàng phải về đảo tuy nhiên viết bằng gì bây giờ ….? à…. mắt nàng sáng lên chạy lại xé một mảnh y phục của Ngự Long chấm chấm chút máu của hắn viết viết nhanh chóng hoàn thành bức huyết thư (Tác giả: Long ca bị thương mà cũng được việc wá ha :)))

Hoả điêu bay đi chấm nhỏ màu đỏ biến mất dần trong màn tuyết, Ngâm Tuyết đỡ Ngự Long lên lưng Bạch Nhi sau đó nàng cũng cưỡi lên thành một đoàn bóng trắng nhoà dần trong thiên thu tuyết lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Đông Phương Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook