Ta Là Đông Phương Bất Bại

Chương 7: Ta là Đông Phương Bất Bại….

Điệp Phi Tuyết

26/02/2014

“Tiểu thư người có nghe không?” Nhược Nhi phất qua lại bàn tay trước mặt Ngâm Tuyết đang thất thần. Thật kỳ lạ từ lúc ở suối nước nóng về đến giờ tiểu thư luôn như vậy, hỏi cũng chỉ trả lời qua quýt không đâu vào đâu.”Tiểu thư có phải ở suối nước nóng người đã thấy cái gì không nên thấy phải không?” Đánh liều hỏi thẳng vì Nhược Nhi quá rõ tính cách của tiểu thư, tuy thông minh giảo hoạt nhưng thật sự rất ngây thơ khi làm chuyện gì khuất tất đều lộ cả trên mặt.

“ Không có… ta không thấy gì cả, ta..ta chỉ thấy ‘khỉ’ tắm suối nước nóng mà thôi” Ngâm Tuyết vội vàng thanh minh càng làm cho Nhược Nhi thêm nghi ngờ, nhưng đây không phải lúc tra xét tiểu thư.

(Tác giả: =)) cười lăn lóc, Long ca từ mĩ nam bị biến thành khỉ chắc tức chết.Long ca: đôi mắt hình viên đạn tự hứa sẽ phục thù.Tuyết: ách xì, tự nhiên thấy rợn tóc gáy).

Sau một chuyến lên Nguyệt Thiên Nhai, Nhược nhi đã thu thập được không ít tin tức. Ba tháng trước Thiên Ma giáo chủ Cổ Ngạo Thiên đột nhiên mất tích, hiện nay chấn thủ ma giáo chỉ có tứ đại hộ pháp và Tam Huyền trưởng lão. Điều kì lạ là Thiên Ma giáo đang khai mạc tỉ võ để chọn ra tân nhiệm giáo chủ.Chỉ cần là Thiên Ma giáo chúng đều có thể tham gia.

“Ngươi nói sao?” Ngâm Tuyết tạm ngừng suy nghĩ đến mĩ nam tập trung vào lời nói của Nhược Nhi. Nàng đang lo lắng không biết cách nào trà trộn vào Thiên Ma giáo để điều tra tông tích của Cổ Cầm Ngọc. Đúng là trời không phụ lòng người mà, nếu có thể leo lên vị trí giáo chủ thì sợ gì không tra ra hành tung của người trong giáo.”Nhược Nhi nói cho ta một chút về những cao thủ trong Thiên Ma giáo”

“Tiểu thư muốn làm gì?”

“tranh chức giáo chủ”

Nhược Nhi trợn tròn mắt một hồi, nhưng cũng không phản bác. Theo nàng điều tra được thì so với võ công hiện tại của tiểu thư Thiên Ma giáo rất ít người có thể làm đối thủ của nàng. Vì vậy không có gì đáng ngại. Nhưng vẫn phải nhất nhất đề phong Tứ đại hộ pháp và Tam Huyền lão. Tại sao họ buông tha cho ngôi vị giáo chủ, hẳn phải có ẩn tình. Mặt khác họ võ công cao cường căn bản tiểu thư không thể địch lại họ.

“Tứ Đại hộ pháp lợi hại vậy sao?”

“Ân, tứ đại hộ pháp bao gồm Vô Tình hộ pháp đứng thứ tư tuyệt kĩ là Vô Tình Kiếm, tiếp đến là Lãnh Huyết hộ pháp là một tên ma vương lãnh huyết vô tình khi giết người thường để cho nạn nhân tan xương nát thịt, máu me be bét mới buông tha tuyệt kĩ Đoạt Mệnh kiếm, một khi kiếm xuất vỏ là phải thấy máu.Đứng thứ nhì là Truy Hồn hộ pháp, hắn rất trầm tĩnh nhưng một khi đã chọc đến hắn dù là nam hài , nữ ấu hắn cũng không tha tất cả đều nhất quyết phải chầu Diêm Vương dưới ngọn roi Truy Hôn đỏ rực của hắn. Cuối cùng là đại hộ pháp Hảo Diễm hắn là người bí ẩn nhất trong bốn vị hộ pháp, bình thường hắn không trông nom việc trong giáo nhưng một khi hắn đã xuất hiện thì không có việc gì là không thể. Tiền nhiệm giáo chủ cũng phải nể mặt hắn vài phần, cứ như hắn mới thực sự là chủ nhân của Thiên Ma Giáo.”

“Hắn là nam hay nữ, sao lại lấy tên là Hảo Diễm? Chắc là một tên bán nam bán nữ à?” Ngâm Tuyết rất chi là tò mò với tên đại hộ pháp này.

Nhược Nhi nhìn Ngâm Tuyết như một sinh vật lạ, hỏi cái gì không hỏi lại hỏi vấn đề này.Hỏa Diễm là tên giang hồ đặt cho hắn chứ thật ra không ai biết tên thật của hắn.Liệt Hỏa Chưởng của hắn đã đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ đương thời, không những thế hắn từng dùng Hỏa Lân kiếm đơn thương độc mã đánh lui năm ngàn quân địch giải vây cho triều đình.Vì vậy triều đình cũng không dám đả động đến Thiên Ma giáo. Ngoài ra hắn lúc nào cũng đeo mặt nạ che nửa phần trên gương mặt, nhưng theo giang hồ đồn đại dung mạo của hắn mĩ đến không thể mĩ hơn, nhưng chưa ai chân chính nhìn đến dung mạo. Nên giang hồ gọi hắn là Hỏa Diễm.

“ Sao chưa nhìn thấy hắn đầu cua tai nheo ra sao mà đồn đãi hắn mĩ? đúng là lời đồn không thể tin được”

“ Vì những ai chân diện mục thấy dung mạo hắn đều không toàn mạng, trước khi chết đều chỉ thều thào ‘mĩ không thể mĩ hơn’. Hỏa Diễm đứng thứ hai trong bảng thập đại anh tuấn nam tử trên giang hồ đấy” Thấy Ngâm Tuyết vô cùng quan tâm đến các mĩ nam nên Nhược Nhi bồi thêm một câu.

“Thế ai đứng nhất bản?” Ngâm Tuyết hào hứng hỏi(Tác giả: Tuyết tỉ lại phát bệnh mê zai. Long ca: ai mà bằng ta chứ? hứ.)



“ Minh chủ võ lâm Hàn Long bất quá hắn đứng nhất vì không ai chính diện nhìn thấy Hỏa Diễm mà thôi, chứ nếu không Hàn Long đừng mơ nhất bảng”

“hihi, ngươi có vẻ thích tên Hỏa Diễm đó” Ngâm Tuyết cười gian tà.

“Ách tiểu thư người nghĩ đi đâu vậy?”

“Không nói chuyện này nữa, bây giờ chúng ta phải tính xem ngày mai sẽ như thế nào xuất hiện ở Nguyệt Thiên Nhai” đôi mắt long lanh ngưng thần của Ngâm Tuyết thoáng làm Nhược Nhi giật mình, chưa bao giờ nàng thấy tiểu thư nghiêm túc đến vậy. Đêm đã khuya nhưng căn phòng trọ vẫn sáng phản chiếu hai nhân ảnh chập chờn trong ánh đèn vàng nhạt.

—————-

Sương sớm còn ẩn hiện quanh những cánh cửa đóng kín, tiểu nhị nháp dài giụi mắt còn ngái ngủ. Hắn vẻ mặt hận hực nguyền rủa tên đồng bạn thất hứa để hắn phải dậy sớm mở cửa một mình. ‘thình thình’ tiếng bước chân truyền đến, vị khách quan nào thức dậy sớm thế nhỉ? Tiểu nhị ca tự hỏi. Trên cầu thang hai người một nam một nữ đang tiêu sái bước xuống, tiểu nhị ca không khỏi tròn mắt ngạc nhiên không nhớ trong quán có khách nhân xuất sắc đến vậy. Nam tử một thân vận hồng sắc cẩm bào, mắt phượng lúng liếng say lòng người, bạc môi khinh mạn đỏ mọng anh đào, tóc búi cao ẩn trong huyền mão, tay ngà phe phảy bạch chiết phiến. Phía sau nữ tử băng sương tay cầm bảo kiếm làm người khác không dám nhìn thẳng.

“Nhược Nhi trả phòng đi có lẽ chúng ta sẽ không quay lại nữa” nam tử khẽ phân phó rồi quay lưng bước đi.

——————–

Ngồi trên xe ngựa lắc lư ước chừng một canh giờ, trong xe ‘anh tuấn nam tử’ Hạ Ngâm Tuyết đang nhắm mắt dưỡng thần( kì thật là đang say xe=))), tiếng ‘nữ hộ vệ’ Nhược Nhi từ bên ngoài vọng vào: “Tiểu…. th…thiếu gia đã đến nơi”.

“Ân” Hạ Ngâm Tuyết vén rèm che uyển chuyển bước xuống, bỗng ‘xoẹt’ một tiếng nàng nghiêng người lượn một đường quyền nhẹ chạm đất như hạc tiên giáng trần khiến cho nhân gia xung quanh không khỏi trầm trồ thán phục.’Con mẹ nó, xe ngựa cổ đại sóc nảy thật tệ làm cô nãi nãi ta choáng váng chút ngã nhào’ Ngâm Tuyết lẩm bẩm rủa đưa tay vuốt lại y phục, chấn chỉnh lại phong thái hiên ngang bước đến cánh cửa lớn. Thị vệ gác cửa vừa thấy một màn cũng không dám đắc tội, nhưng quy củ vẫn phải tuân theo nên cẩn cẩn dực dực lên tiếng:”Vị này công tử xin trình Hắc Mộc lệnh bài.”

“ Ách, cái này…Nhược Nhi” Ngâm Tuyết thoáng bối rối.

“ Đây là lệnh bài, các ngươi thấy rồi thì mau tránh ra cho thiếu gia nhà ta vào” Nhược Nhi đưa ra lệnh bài, trong lòng có chút thấp thỏm lo cái lệnh bài đảo chủ dùng để kê chậu kiểng có xài được không.

“Nhị cấp lệnh bài, đắc tội đường chủ xin mời vào” Thị vệ nghiêm cẩn cúi người nhường đường, Ngâm Tuyết và Nhược Nhi thầm thở phào.(Thiên Tuyệt: may nhờ ta tính toán sâu xa hắc …hắc.Tuyết: tại do tên thị vệ đó mắt bị lác thì có chứ cái lệnh bài vứt đi không ai lượm ấy ai thèm.Tác giả: Tuyết chảnh wá đi).

Tiếng vào bên trong Ngâm Tuyết không khỏi choáng ngợp trước rừng đông đúc trong sân lớn. Giữa sân một lôi đài, cao cao tại thượng phía trên là mấy thân mặc huyền sắc phục có thể đoán ra là tứ đại hộ pháp cùng Tam Huyền trưởng lão. Lập tức sử dụng ‘công phu chen chúc’ (luyện được khi chen lấn mua đồ hạ giá lúc còn là sinh viên) Ngâm Tuyết đã tiến sát đến dưới lôi đài. Vừa đến nơi nàng nghe thấy thanh âm của một khối thân thể bị nện mạnh xuống đất, ngẩng lên nàng xém chút ngất xỉu. Cỗ thi thể một nửa còn mắc lại trên lôi đài, máu me đầm đìa từ hốc mắt rống trơn, thật không khác mấy phim kinh dị.



“Còn ai dám lên đài đấu với Quỷ Kiếm Sầu ta không?” Tiếng của kẻ thắng cuộc âm lãnh vang lên đầy đe doạ.

“Này hắn là ai?”

“Hắn là đường chủ của phân đà phía bắc Quỷ Kiếm Sầu, tính tình kiêu ngạo âm lãnh, tà ác vô cùng. Trong tỉ võ lần này hắn đã đánh gục hầu hết đối thủ, thắng được hắn có nghĩa sẽ quang minh chính đại leo lên vị trí giáo chủ.”

“ Oh, vậy thì nể mặt ‘nghĩa mẫu’ Cổ Cầm Ngọc ta sẽ ra tay trừ hại tránh cho Thiên Ma giáo đại nạn lần này”. Đắc ý, trào phúng cười gian Ngâm Tuyết tiến lên lôi đài.

Nhìn nam tử một thân hồng sắc quần áo tung bay tiêu sái bước lên lôi đài, mặt ngọc tươi cười quyến rũ quần chúng không khỏi ngẩn ngơ, thoáng chốc tiếc hận vì mà giáo đa số toàn đầu trâu mặt ngựa (tất nhiên trừ mấy vị hộ pháp) hiếm khi có nhân gia xem đẹp mắt đến vậy mà có khi xắp phải hồn lìa khỏi xác.

“Chỉ bằng tên ẻo lả nhà ngươi, mà muốn đấu với ta?”

“Sao không? ai sợ tên đầu dơi mắt chuột nhà ngươi.Bổn công tử ra tay còn là phúc tám đời nhà ngươi” Ngâm Tuyết bĩu môi.

“Ngươi…..” Quỷ Kiếm Sầu bị xem thường cục tức nuốt không trôi vung kiếm chém tới. Mọi người hít một hơi lãnh khí, mới bắt đầu mà hắn đã ra độc chiêu thật là không biết thương hoa tiếc ngọc. Nhếch mép chế nhạo, Ngâm Tuyến nghiêng thân né tránh với Phong Thần Vận thượng thừa khinh công Tiêu Phong truyền thụ mấy thế kiếm mèo què ấy đừng mơ đụng đến cọng lông chân của nàng

(Tác giả: yýy Tuyết tỉ có nhiều lông chân thấy gớm.Tuyết: ngươi muốn chết à? Tác giả: ôôô.. Long ca Tuyết tỉ bắt nạt tác giả kìa.Long Ca: lão bà là lớn nhất hắc..Tuyết: lườm, ai là lão bà của ngươi.Tác giả: nhớ đấy ta đây mà ôm hận cặp đôi nhà ngươi sẽ khổ dài dài).

Chơi trò mèo vờn chuột một lúc Ngâm Tuyết thấy đã đến lúc kết thúc.Luồn vào thắt lưng xuất ra uốn lượn ngân quang kiếm phóng đến phía Quỷ Kiếm Sầu. Phong Thần Vận khinh công kết hợp với Vô Ảnh kiếm pháp quả thật làm quỷ khóc thần sầu, huống chi chỉ một tên Quỷ Kiếm Sầu. Lưu quang bay múa kết hợp cùng hỏa hồng trường sam tinh tuý uốn lượn như lửa đỏ giận dữ,nhưng không kém phần diễm lệ khiến từng chiêu thức của nàng không còn là võ công đơn thuần, mà trở thành một bức tranh đỏ rực huy hoàng mềm mại nhưng lại mang hào hùng anh khí. Ngâm Tuyết hạ chiêu cuối cùng mang lưỡi kiếm kề sát cuống họng Quỷ Kiếm Sầu mà hắn vẫn đứng chết chân không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.Đồng dạng ngẩn ngơ mọi người mới dần phục hồi tri giác thì thế cục trên lôi đài đã định. Quỷ Kiếm Sầu phục hồi thần sắc thu kiếm quỳ thụp xuống.”Tại ơn giáo chủ tha mạng” Ngâm Tuyết cười thầm bây giờ hắn đã biết điều vậy tạm tha hắn.

Từ vị trí cao phía trên một nam nhân trung niên tiến lên lôi đài.”Ta Tam Huyền trưởng lão thay mặt huynh đệ trong giáo chúc mừng tân nhiệm giáo chủ” hắn tay ôm quyền cúi mình trước mặt Ngâm Tuyết.”đa tạ trưởng lão” Ngâm Tuyết lễ phép đáp lại.

“Không dám, mời giáo chủ lên ngự bảo toạ để giáo chúng chúc mừng”

“Ân” nàng đáp lời , rồi oai phong lẫm liệt bước lên từng bậc từng bậc tam cấp hướng đến bảo toạ hắc cẩm thạch chạm khắc lưỡng long tranh châu uy nghiêm quý giá. Phất vạt áo, xoè chiếc phiến, ngồi lên bảo toạ uy phong lẫm lẫm Ngâm Tuyết ánh mắt thoáng một tia tự đắc.”Giáo chủ xin xưng danh hào” Tam Nguyên trưởng lão khẽ nhắc nhở. Ách cái gì danh hào, hôm qua mải bàn tính về tỉ võ nên quên mất cái này, nàng thầm than khổ. Trầm tư một khắc, Ngâm Tuyết phượng nhãn sáng lên môi anh đào khẽ mở.

“Ta là Đông Phương Bất Bại……” thật toát mồ hôi hột may là ta kết nhân vật Đông Phương Bất Bại của Kim Dung nên nhớ rõ chứ nếu không chết chắc.

Phía dưới giáo chúng đồng loạt quỳ xuống cất tiếng hô vang như sấm dậy xém chút là Đông Phương giáo chủ nhà chúng ta bật ngửa ra sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Đông Phương Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook