Ta Là Đông Phương Bất Bại

Chương 2: Lão biến thái

Điệp Phi Tuyết

26/02/2014

Từ lúc tỉnh lại đã qua hai ngày, Ngâm Tuyết vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn sống trong căn phòng trang hoàng toàn bằng những dải lụa trắng như tuyết.Mỗi khi gió biển từ cửa sổ lùa vào phòng những dải lụa lại tung bay mềm mại, mỏng manh như những cánh bướm nhảy múa theo điệu nhạc của chiếc phong linh hồ điệp treo trên cửa.

“Hạ tiểu thư mời dùng bữa”

“Nhược Nhi mấy hôm nay lão biến thái biến đâu mất thế?” Ngâm Tuyết hỏi nha hoàn mặc đồ thuý sắc vẫn theo hầu hạ nàng hai ngày qua.

“Nô tỳ cũng không rõ lắm có lẽ đảo chủ có nhiều việc cần lo lắng” Nhược Nhi ôn nhu trả lời.

“sau này ngươi đừng xưng hô nô tỳ , hay tiểu thư gì nữa hãy gọi tên ta đi, dù sao ta vẫn không quen”

“nhìn tiểu thư dáng điệu thanh tú chắc cũng là hoàng hoa khuê các, nên Nhược Nhi gọi người là tiểu thư đi” Nhược Nhi có phần hảo cảm với vị nữ tử trước mặt, không hiểu vì sao nàng thấy vị Hạ tiểu thư này có gì đó thân thiết mà một cô nhi như nàng không có được.Nhược Nhi được đảo chủ nhặt về khi nàng gần chết đói ven đường, tuy mọi người đều đối xử với nàng không tệ nhưng Nhược Nhi vẫn thấy không giống cảm giác ấm áp mà Ngâm Tuyết mang lại.

“Ngươi muốn sao cũng được, Nhược Nhi ta có vài việc muốn hỏi ngươi một chút”

“Vâng “

“Ta vì sao đến được đây, đây là nơi nào, hay triều đại nào…..” Ngâm Tuyết nói liên hồi làm Nhược Nhi có phần choáng.Tiểu thư sao lại từ dáng vẻ u nhã mà thoắt cái đã biến thành tiểu hài tử luôn miệng hỏi như thế.

“ tiểu thư hỏi từ từ Nhược Nhi không thể trả lời nhiều như thế trong một lúc được”

“ok, vậy ngươi trả lời từng câu một đi” Ngâm Tuyết hai tay chống cằm hướng tia nhìn chờ mong ngân thơ hóng chuyện tuyệt đối không thể từ chối được về hướng Nhược Nhi.



Nhược Nhi dở khóc dở cười nhìn Ngâm Tuyết cũng bắt đầu thao thao kể những chuyện mình đã hóng hớt sau nhiều năm ở Kình Long đảo.

Nơi Ngâm Tuyết rơi xuống chính là Kình Long đảo, thuộc Tử Nguyệt vương triều nhưng Kình Long đảo lại hoàn toàn độc lập với triều đình, cũng không nghe hiệu lệnh của võ lâm minh chủ.Kình Long đảo giống như thiên ngoại phi tiên, không thích nhúng tay vào chuyện giang hồ nhưng kẻ nào dám động chạm đến người trên đảo sẽ bị trừng trị còn tàn độc hơn cả ma giáo. Kình Long đảo chủ thì khỏi phải nói, hắn ta chính là một truyền thuyết sống trong giang hồ. Ba mươi năm trước Đông Phương Thiên Tuyệt con trai duy nhất của võ lâm minh chủ thời bấy giờ, biểu đệ của đương kim hoàng đế vì mẫu thân hắn là đương triều Tử Nguyện vương triều công chúa. Đó là một chút gia thế bên lề của hắn, điều đáng nói chính là bản thân hắn. Đầu tiên phải kể đến tướng mạo quả thực là Ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái đã từng làm điên đảo bao con tim thiếu nữ. Nói đến đây ánh mắt Nhược Nhi sáng len mơ màng đầy sùng bái.

“Có lộn không lão biến thái đó không những biến thái mà từ là một soái ca à? bây giờ nhìn lão…thấy gớm (-__-”)”

“Tiểu thư người có để ta kể không hả” Nhược Nhi vô cùng bức xúc khi tiểu thư bôi bác thần tượng của nàng.

“ta im , ngươi kể tiếp đi”

Đảo chủ không chỉ có tướng mạo mà còn là một kì tài trăm năm hiếm gặp. Năm tuổi đã biết tả thi ngâm từ, mười tuổi nhạc lý tinh thông, mười lăm tuổi đã tinh thông các loại quyền pháp và binh khí.Đến năm hai mươi tuổi thông thạo kì môn trận pháp, khó còn ai là địch thủ của đảo chủ, ai ai cũng nghĩ đảo chủ sẽ kế thừa Võ Lâm Minh trở thành võ lâm minh chủ kế nhiệm. Nhưng người tính không bằng trời tính a, sau trận đại chiến trời long đất lở với Thiên Ma giáo, Đông Phương thiếu chủ lại rơi vào lưới tình với ái nữ của giáo chủ ma giáo Cổ Cầm Ngọc.Nàng tuy là người trong ma giáo nhưng vẫn được giang hồ xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân. Đúng là anh hùng không qua khỏi ải mỹ nhân, đảo chủ đã từ bỏ tất cả, bất chấp sự phản đối của gia đình và đồng đạo để kết phu thê với Cổ Cầm Ngọc. Sau đó chán ghét giang hồ phân tranh, hai phu thê họ đã thoái ẩn tại Kình Long đảo.Nhưng danh môn chính phái và cả ma giáo đều e ngại , tuyệt thế võ công của Đông Phương Thiên Tuyệt và Cổ Cầm Ngọc là Điệp vũ Phi Tuyết đã đánh cho không biết bao nhiêu cao thủ thảm bại đến hoa rơi nước chảy, vì thế trên đảo của chúng ta có rất nhiều kì nhân là bại tướng dưới tay đảo chủ xin ẩn cư trên đảo.Cuối cùng vì không muốn người trên giang hồ tiếp tục đến phiền toái, đảo chủ đã phát thề sẽ không bao giờ quay lai đất liền cho đến khi võ lâm còn người nhớ đến tên Đông Phương Thiên Tuyệt, còn ngoại nhân đến đảo này cũng rất khó a, vì cơ quan trận pháp trùng trùng khó mà toàn mạng trở về.

“ Wao, thật sao trên đảo có rất nhiều kì nhân sao ta cũng muôn gặp họ” Ngâm Tuyết hào hứng , trước nay xem qua các phim võ hiệp miêu tả những kì nhân ẩn thân thật là ngưỡng mộ.

Nhưng nói nãy giờ vẫn chưa nói vào trọng tâm, làm sao ta lại có mặt ở Kình Long đảo?

“A, quên cái này thì chỉ thấy đảo chủ sau khi đi dạo mát về thì mang theo tiểu thư ướt đẫm trang phục tả tơi trở về, rồi một mực canh giữ bên mình tiểu thư”

“Thế lão bà của lão không nói gì khi thấy lão mang về một thiếu nữ xinh đẹp à?” (tác giả: Tuyết tỉ sao tỉ tự tin quá vậy?.Tuyết: thì thật vậy mà nếu là ta, không xé xác lão ra mới lạ.Tác giả: thấy tội nam chính trong tương lai quá hix.Nam chính chưa xuất hiện: cái này chưa chắc hắc hắc…)

“Phu nhân đã bỏ đi từ hơn hai mươi năm trước rồi, nên đảo chủ mới nhận nhầm tiểu thư là phu nhân đó thôi”

“À, ta quên mất” Chợt nhớ đến một điều vô cùng quan trọng Ngâm Tuyết nhảy dựng lên túm lấy vai Nhược Nhi lắc mạnh.”thế quần áo của ta lúc đến đây đâu không phải đem vứt rồi chứ?” sở dĩ Ngâm Tuyết xúc động đến vậy vì bộ lễ phục đen nàng mặc trên người đáng giá cả nửa tháng lương, vì đó là chiếc váy của một nhà thiết kế nổi tiếng mà Ngâm Tuyết đã cắn răng mua để diễu võ dương oai trước mặt tên phản bội kia ,để hắn phải hối hận khi đã bỏ lỡ mỹ nhân nghiên nước nghiên thành như nàng.(tác giả: oạch.. té trợn mắt.Tuyết: Ngươi cũng ngưỡng mộ sắc đẹp của ta a.tác giả: câm nín..).



“tiểu..tiểu thư không có Nhược Nhi đã tẩy sạch sẽ đặt lại trong tủ rồi”

“vậy thì được”

“Ở đây thật là náo nhiệt a, các ngươi đang nói gì thế cho ta tham gia với được không” Đông Phương Thiên Tuyệt không biết từ đâu chạy vào, ngồi xuống bàn hai tay chống cằm dương đôi mắt “ngây thơ”.. vô số tội nhìn Ngâm Tuyết.

“ Ây, lão biến thái mấy ngày nay ngươi biến đi đâu vậy?” Ngâm Tuyết thờ ơ vừa hỏi vừa tự lấy cho mình một chén canh.

Không thèm chấp nhất cư xử của ta, Lão biến thái vẫn cười nhăm nhở.

“Ngươi thấy ở đây thế nào?” lão biến thái đột nhiên hỏi, quả thực ta cũng chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào nên đáp đại một tiếng “hảo”.

“ Nếu hảo thì ngươi hãy ở lại đây luôn đi” Đông Phương lão biến thái hoan hỉ đề nghị.

“gì?” Ở lại cũng tốt vì ở đây ta tứ cô vô thân, nhưng nhìn bộ mặt hồ ly của lão ta lại sinh nghi.Không chừng vì dung mạo của ta có điểm giống lão bà của hắn nên hắn muốn… muốn gặm cỏ non chứ?(Tác giả: đầu óc đen tối.Tuyết: nguýt dài…).

“Ngươi không muốn à?”

“không là không muốn nhưng…”

“Vậy là coi như ngươi đồng ý, ta đã suy nghĩ hai ngày nay, cuối cùng quyết định nhận ngươi là nghĩa nữ.Quyết định vậy đi ba ngày sau ta sẽ chính thức thu nhận ngươi là ta nghĩa nữ” nói xong lão chạy vụt ra khỏi phòng hào hứng như tiểu hài tử được kẹo.Bỏ lại ta ngây ngốc há miệng không nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Đông Phương Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook