Ta Là Đông Phương Bất Bại

Chương 22: Đạn chỉ cầm ma

Điệp Phi Tuyết

26/02/2014

Cây to đón gió lớn, những ngày tháng an bình của Thiên Ma Giáo không kéo dài được lâu. Có tân giáo chủ có nghĩa là sẽ có phiền phức tới cửa, tân nhiệm giáo chủ nhiều tai tiếng thì phiền phức đến càng nhanh. Sau một đêm làm anh hùng núp tránh sự đột kích bất ngờ của tên đại hộ pháp biến thái, Đông Phương giáo chủ mệt mỏi tỉnh giấc cùng lúc với cái tin có kẻ đến thách đấu.

“Thách đấu?” Ngâm Tuyết mơ mơ màng nghe Nhược Nhi đang làm toáng lên.

“Đúng , đúng lần này chúng ta nguy rồi tiểu thư.Người này không thể xem thường, hắn là Cầm Thánh, Bắc Thần Thương.”

“Bắc Thần Thương? Hắn là ai?” Ngâm Tuyết vẫn ngơ ngác.

“Là đại công tử của Bắc Thần gia, một trong tứ đại thế gia. Chỉ cần hắn xuất một chiêu tiểu thư sẽ bị đập bẹp dí như con chí ngay….” Nhược Nhi quả quyết.

“Ngươi nói hắn là thiếu gia của một trong tứ đại thế gia? hắn bao nhiêu tuổi?”

“Tiểu thư còn đang mơ màng gì vậy hả? hắn là người của Bắc Thần gia thật đấy nhưng chắc gì là con của đảo chủ.Dưới hắn còn có một đệ đệ…..”

“Ta hỏi hắn bao nhiêu tuổi?” Ngâm Tuyết sinh khí đứng lên.

“Hắn.. hình như cũng gần tam thập….”

“Uh, vậy có thể là hắn.Đệ đệ của hắn chắc tuổi còn nhỏ không có khả năng là con của lão biến thái. Đúng là không tìm mà gặp hắn tự dẫn xác đến đây, đỡ mất công đi tìm. Bắc Thần Thương hảo hảo đợi đó giáo chủ ta sẽ đến cưng chiều ngươi hắc hắc…..” Đông Phương giáo chủ tà tiếu nhảy xuống giường rửa mặt chải đầu. Khi ngồi trước gương đồng cho Nhược Nhi chải tóc, Ngâm Tuyết sực nhớ ra chuyện gì đó hốt hoảng hỏi:

“Cổ Ngự Long đâu?”

“Từ sáng sớm cô gia đã đi, nói là có việc phải ra ngoài cả ngày dặn ta phải hảo hảo chiếu cố tiểu thư.Thế cô gia không nói gì với tiểu thư sao?”

“Nói gì ? Xì…. làm sao ta biết” Nhưng nhìn ánh mắt Nhược Nhi như muốn nói’ tiểu thư không biết thì còn ai biết’

“Gì? thật sự ta không biết….” thật oan cho ta quá đi mất, cái tên biến thái Cổ Ngự Long kia tự dưng đòi chuyển nhà qua Tuyết Hiên của nàng.Sớm chiều quấy rối, ban ngày thì như chó canh cửa ai đến gần nàng là gầm gừ đe dọa (Tác giả: Tội Long ca bị ví với chó…), ban đêm thì tót một cái đã chiếm nửa cái giường của nàng. Đã đành là thế, ngủ hắn cũng rất hư không biết vô tình hay hữu ý(Tác giả : chắc chắn là hữu ý) hắn ngủ mơ mà sao chân tay cứ đặt bừa lên toàn chỗ nhạy cảm của nàng ôi làm giáo chủ mà suốt ngày bị đại hộ phái quấy rối tình dục kiểu này thì thoái vị phức cho xong…..

—————————-

Bên ngoài sân lớn trước Thiên Điện giáo chúng đã tập hợp đông đúc đến xem náo nhiệt. Đã lâu không có người đến thách đấu, người người đều hào hứng đến như đi xem Paris By Night lâu lâu diễn một xuất mà lại miễn phí không tốn tiền vé.

Đợi nửa ngày, nhân vật chính cũng xuất hiện vẫn một đạo hồng quang chói mắt giáo chủ không hổ danh là bộ mặt tiếp thị của Ma Giáo ai ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ. Đông Phương giáo chủ tiêu sái bước đến hắc thạch bảo toạ, rất có phong thái ngồi xuống.

“Người đâu” giáo chủ lạnh lùng lên tiếng.

“Cho mời” âm thanh ngân dài của một thị vệ khiến cánh cử lớn màu đỏ son nặng nề hé mở.

Nhược Nhi giật giật tay áo Ngâm Tuyết nói nhỏ” giáo chủ có nắm chắc….”

“Ngươi yên tâm”

“Nhưng cô gia không có ở đây ngộ nhỡ có chuyện gì”

“Không sao, không lẽ ta không đủ sức chiến đấu một mình sao? lúc nào cũng phải nhờ đến tên biến thái đây à? Nhược Nhi ngươi cũng khinh người quá đáng, hừ”

“Giáo chủ bớt giận ta…”

“Thôi đi….” Ngâm Tuyết bực bội cắt ngang mắt gián về phía xa lờ mờ nhân ảnh dần xuất hiện.Tên này có giáng người thực kỳ quái nhỏ nhỏ ở trên, bên dưới lại to uỳnh ra, không phải là dị nhân đó chứ?

Nhân ảnh dần dần hiện rõ không phải một dị nhân mà là hai người.Một thiếu niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi một thân cẩm phục màu tím than, thoạt nhìn có thể đoán ra xuất thân từ danh gia vọng tộc. Cũng không lạ vì Bắc Thần gia cũng có chút quan hệ với hoàng tộc. Thiếu niên theo sau một ghế gỗ được chạm khắc tinh sảo nhìn kĩ ra thì được chế tác như một chiếc xe lăn. Một nam nhân mảnh mai vận hắc bào thêu hoa văn hình mây cuốn bằng chỉ vàng vững chãi ngồi trên xe lăn. Nam nhân này tuy sắc diện trắng bệch suy nhược như người bệnh ở trong nhà lâu ngày, nhưng ánh mắt hắc sắc sâu thẳm ánh lên quang mang hùng khí lấn át hẳn khí sắc bạc nhược. Ngâm Tuyết nhìn đến hai tay của nam nhân ngồi trên xe lăn thấy người nọ ôm một thân huyền cầm thì đoán chắc hắn là ai.

“Bắc Thần Thương, Cầm Thánh đại giá quang lâm bổn giáo thật là vinh hạnh”



“Giáo chủ đa lễ” âm thanh như nước chảy vang lên khiến Ngâm Tuyết có đôi phần khó hiểu, hắn ta ngữ khì thật ôn hoà.Không phải đến thách đấu sao? Người võ lâm chính phái hễ cứ gặp ma giáo là luôn miệng chửi rủa “đại ma đầu..” “bại hoại võ lâm..” hay gì gì đó…chứ

“Cầm Thánh đại hiệp vì sao hôm nay lại có nhã hứng đến thăm bổn giáo?” Ngâm Tuyết dè dặt nói, cảm giác cho nàng biết con người phía dưới kia không đơn giản, mục đích hắn đến đây có lẽ rất phức tạp.

“Tại hạ tài thô học thiển, muốn đến lĩnh giáo giáo chủ một phen” Bắc Thần Thương vẫn an nhiên hồi đáp.

“Là của ta vinh hạnh” Ngâm Tuyết cố giữ vẻ vân đạm phong kinh như thường, chỉ thấy Nhược Nhi bên người lặng lẽ rời đi.

……………….

Hôm nay đặc biệt thái dương rất chói lọi phủ một tầng ánh sáng huy hoàng lên mảnh sân trống, xung quanh là đen kịt người đến xem.Chính giữa hắc hồng điểm hoả an tĩnh ngồi.

“Cầm Thánh đại hiệp muốn so tài gì đây?”

“Nếu giáo chủ không chê, tại hạ xin tặng một khúc”

“Khoan, so tài ắt có thắng thua. vậy điều kiện là gì? ta không tin Cầm Thánh đến đây mà không có mục đích.” Đông Phương giáo chủ mị nhãn ánh lên quang mang bao trúm muốn khuất phục tất cả.

“đã vậy ta không khách sáo, thứ ta muốn là Thiên Hoả Lệnh”

“Muốn Thiên Hoả Lệnh? hiệu triệu thiên hạ? tham vọng của Cầm Thánh quả thật không nhỏ. Được ta chấp nhận” vì dù có thua ta cũng chẳng có Thiên Hoả Lệnh mà cho ngươi hắc… hắc

“Còn giáo chủ?”

“Ta muốn một lời hứa mà thôi?”

“Hứu chuyện gì?”

“Nếu ngươi thua về dưới trướng ta, tuyệt đối nghe lệnh” Ngâm Tuyết uy quyền đưa ra giao dịch.

Bắc Thần Thương thần sắc có chút biến, nhưng không rõ rệt.Cũng đúng thôi một đại thế gia trong võ lâm chính phái mà phải quy phục dưới trướng giáo chủ ma giáo là điều không thể, như vì Thiên Hoả Lệnh vì người đó cả mạng hắn còn không tiếc huống chi một chút danh tiếng phù du. Thở dài một hơi Bắc Thần Thương khẽ gật đầu.

“Giáo chủ” Nhược Nhi đã quay lại trên tay cầm một vật dài phủ vải đen giao cho Ngâm Tuyết. Theo sau Nhược Nhi, Ngưng Phong cũng đã đến bên cạnh Đông Phương giáo chủ.

“Chủ nhà nên nhường khách vậy mời Cầm Thánh đại hiệp ra chiêu trước” Đông Phương giáo chủ nhếch mép cười thách thức nhìn con người ngồi trước mắt vẫn bình thản, không khỏi có một chút run rẩy.

“Tại hạ không khách khí” Không khí đầy nắng ấm bất chợt ngưng đọng lạnh toát, một tầng sát khí mạnh mẽ bốc cao. Bắc Thần Thương lướt những ngón tay xanh xao trên hắc cổ cầm nhẹ và lả lướt ngưng tụ một khối kình lực, bất ngờ bắn thẳng về hướng địch thủ. Luồng khình lực cuồn cuộn lan trong không khí như những cuộn sóng trong suốt. Một tiếng vỡ vụn của thứ gì đó khiến vài người đứng vòng trong gần sân bị hất văng, nhưng giáo chủ vẫn chỉ phe phẩy chiết phiến tà tiếu.

“Đến lượt ta” Một cái phất tay mảnh vải đen trượt xuống như màn đêm để lộ ánh trắng non, một khối bạch ngọc cổ cầm. Hai đầu bạch ngân hồ điệp sống động như đang bay lượn.Dây đàn mị như tơ thanh thoát như sợi nắng đùa nghịch cùng hồ điệp. Trắng hồng ngón tay uyển chuyển đan kết thêu dệt một thứ âm thanh nhu hoà réo rắt như suối nhỏ cuốn hồn người vào miên man theo cánh bướm.”Ting” thoáng một tia ngập ngừng, cánh hồ điệp chợt vụn nát, điên cuồng bổ nhào đến từ mọi hướng như thòng lọng mềm dẻo nhưng đầy uy lực từng bước xiết chặt không một khe hở.

Gương mặt Bắc Thần Thương từ tái xanh chuyển thành đen kịt, gân máu như hắc xà chầm chậm hiện rõ. Đến khi mặt hắn không còn chỗ nào để nổi gân nữa, thì hắn vô lực phu ra một ngụm máu tươi vung vãi khắp nơi thành một màu đỏ sậm. Thiếu niên áo tím đứng phía sau có chút hoảng hốt nắm lấy vai hắn. Bắc Thần Thương yếu ớt cười nhẹ ý trấn an thiếu niên, rồi lắc đầu ngăn hắn tiến lên phản công. Ngập ngừng một chút thiếu niên cũng lùi lại tiếp tục an tĩnh đứng phía sau.

“Giáo chủ, ta thua. Quân tử giữ lời, Bắc Thần Thương xin cúi đầu quy thuận” Bắc Thần Thương cố nhướng thân mình ra khỏi chiếc xe lăn cúi mình thấp nhất có thể.

“Ha..ha..ha.. không ngờ trong giang hồ còn có người hiểu chữ tín. Bắc Thần công tử mời vào trong nói chuyện” Ngâm Tuyết xoay người bước đi vào Thiên Điện.

“Bất quá xin vị công tử trẻ tuổi kia ở bên ngoài, Nhược Nhi giúp Bắc Thần công tử”

“Vâng”

Tử y thiếu niên dù không muốn vẫn bị bỏ lại bên ngoài tiếc nuối nhìn theo.Nhưng không lâu sau khi cánh cửa lớn khép lại ánh hắn ngừng lại bên một nhân ảnh màu lam, đó không phải Ngưng Phong sứ giả sao? Lúc nãy còn rất uy vũ đứng sau lưng Đông Phương Bất Bại bây giờ sao lại lảo đảo như bị thương? Không lẽ…?



——————

Thiên Điện âm u thứ ánh sáng duy nhất là những ánh đuốc bập bùng.Cao cao phía trên Đông Phương giáo chủ vẫn mang bản mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn kẻ an tĩnh bên dưới, không ai nói điều gì chỉ yên lặng quan sát đối phương. Nửa ngày trôi đi, cuối cùng Bắc Thần Thương mới giãn ra một nụ cười rồi từ tốn cất tiếng.

“Giáo chủ muốn gì xin cứ nói”

“Ta muốn biết một chuyện về ngươi, nhưng ta cần lời nói thật”

“Ta có thể nói dối…” Bắc Thần Thương tiếp tục cười nhìn cao ngạo ma giáo giáo chủ phía trên khuôn mặt vẫn một mực biển tình ngạo mạn nhưng thâm sâu khó đoán. Đông Phương Bất Bại giáng người mỏng manh như nữ nhi, khuôn mặt yêu mị tuyệt luân, lại mang một thân tuyệt kĩ võ công, nhưng lại hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu. Con người này thật không thể nắm bắt.

“Ta tin ngươi” Ngâm Tuyết buôn một câu bình thản đôi mị nhãn không còn nheo lại đầy tà ý mà trở nên long lanh trong suốt như hồ thu, thoáng làm tim kẻ bên dưới bất giác loạn nhịp.

“Được ta sẽ nói, nhưng có điều kiện” Bắc Thần Thương hít sâu một hơi trấn áp xao động trong tâm.

“Điều kiện gì?”

“Thứ nhất ta muốn biết chiêu thức vừa rồi là gì?”

“Ách cái này” chết thật ngày trước bị lão biến thái ép học nội công tâm pháp này nọ nhét mãi cũng vào nhưng có bao giờ biết tên chúng là gì đâu. Nhớ xem trong truyện võ hiệp có chiêu nào chỉ về dùng đàn để phát nội công không nhỉ?

“A có rồi…. là Đạn Chỉ Cầm Ma..” hắc hắc rất hợp đó chứ giáo chủ Ma Giáo có độc chiêu Đạn Chỉ Cầm Ma không chê vào đâu được.

“Đạn Chỉ Cầm Ma? Đúng là núi cao còn có núi cao hơn. Ta phục, thật sự bội phục…”

“Còn điều khiện gì nữa nói mau đi”

“Giết ta đi” Bắc Thần Thương ngữ khí vẫn không đổi đều đều yêu cầu.

“Tại sao?”

“Ta từng thề tận trung với một người, nay lại về dưới trướng giáo chủ coi như là bất trung. Ngược lại không thể giữ chữ tín với giáo chủ là bất nghĩa”

“Nếu ta trả lại tự do cho ngươi thì sao?”

“……….”Đôi mắt hắc sắc trợn lớn kinh ngạc, theo sau là một tràng cười dài. Bắc Thần Thương ơi Bắc Thần Thương ngươi cứ nghĩ mình thinh thông trác tuyệt nhưng lại không thể nhìn thấu con người này. Nếu hắn không thân là giáo chủ Ma Giáo có lẽ sẽ thành tri kỉ. Nhưng thân phận đã làm sao chứ? một thứ phù du…..

“Bây giờ ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta rồi chứ?”

“Ân”

“Bên mông trái của ngươi có một vết bớt son hình rồng cuốn không?”

“Hả…Cái này” khuôn mặt nhợt nhạt không huyết sắc của Bắc Thần Thương từ từ hồng đào rồi chuyển sang đỏ lự. Đông Phương giáo chủ giám hỏi vấn đề này chắc không phải là nữ nhi như hắn hiểu lầm, chắc chắn là nam nhân. Nữ nhi dù sống trong giang hồ cũng không thể trắng trợn hỏi vấn đề này được.

“Có hay không?”

“Ta…Ta không có”

“Vậy à” Ngâm Tuyết thở dài ngao ngán nuốt thêm một lần thất bại.

“Bắc Thần công tử ngươi có thể đi, sau này ngươi tự do” dứt lời cửa Thiên Điện bật mở ánh sáng ban ngày tràn vào khiến mắt Bắc Thần Thương có chút đau nhức nheo nheo nhìn hồng y từ từ biến mất. Trong lòng hắn thoáng có gì đó mất mát, bất giác hắn hô lớn.

“Đông Phương giáo chủ tuy không đồng đạo vẫn có thể làm tri kỉ……. rất tiếc ngươi là nam nhân nếu là nữ nhi và ta không tàn phế nguyện một đời chỉ thú(cưới) một người là ngươi…….”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Đông Phương Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook