Ta Là Cha Hài Tử!?

Chương 7

Nhạc Sơn Tai

10/02/2017

CHƯƠNG 7. Thật thật giả giả

[ Ta. . . . . .] Vừa muốn hỏi ra nhiều nghi vấn nghẹn trong bụng, nhưng nhìn tới Hạ Tử Kha vẻ mặt chờ xem diễn, ngược lại nghĩ không thể tin toàn bộ những gì bọn họ nói, vì thế thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói : [ Không có.]

Nói xong, chỉ thấy Hạ Tử Kha một bộ bất khả tư nghị như đang thấy quái vật nhìn ta.

Tuy rằng trên mặt lãnh đạm, trong lòng lại cười đến lắn lộn, cũng là, dọc đường đi hắn nhận hết « độc hại » của ta, lúc này tự nhiên không thể tin hai mắt của mình.

[ Vậy khanh khanh, chúng ta hồi cung đi.] Thượng Huyền quốc chủ kéo tay ta, vô cùng cao hứng hướng đống cung điện Tây âu kia đi tới.

Mà kia hai tôi tớ đang thạch hóa chính thức bị phong hóa.

Tiến vào cung điện, bên trong cũng xa hoa y hệt bên ngoài.

Ai, này xài hết bao nhiêu tiền a.

Ta nơi nơi sờ loạn, Hạ Tử Kha đem Thượng Huyền quốc chủ kéo tới một bên cắn cái lỗ tai. (Uy, gì gọi là « cắn cái lỗ tai », cái đấy gọi là « nói nhỏ bên tai » đc hem ? Bạch Bạch : *ngó lơ* ~~)

Thượng Huyền quốc chủ đầu tiên là kinh ngạc rồi sau đó là như con meog trộm được thịt, cười đến thực. . . . . . Quỷ dị giả dối.

Ngô, thế nào đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh quá a.

Lúc này, một gã người hầu báo lại, bất quá là nói nhỏ bên tai, cho nên ta không nghe được họ nói gì.

Thượng Huyền quốc chủ nghe xong, cau mày, phân phó hai cung nữ bên người mang ta đi dạo chung quanh liền cùng Hạ Tử Kha ly khai.

[ Các ngươi tên gọi là gì ?]

Ở hoa viên đi bộ, ta tùy ý hỏi.

[ Nô tỳ Hướng Nhan.]

[ Nô tỳ Vãn Chung.]

Hai cung nữ đều mặc phấn y, kêu Hướng Nhan nhìn ra là đã ở trong cung khá lâu, rõ ràng tuổi còn trẻ mà lại có vẻ dày dạn phong sương, nói vậy tại đây trong cung đấu đá nhau cũng không nhỏ. Mà Vãn Chung, lại là một nha đầu đơn thuần ngây thơ.

[ Về sau trước mặt ta không cần xưng nô tỳ, nói  « ta » là được.]

Nô tỳ đến nô tỳ đi, ai, chế độ thống trị phong kiến chính là phiền toái, hảo hảo một người lại thành nô lẹ kẻ khác, làm trâu làm ngựa không nói, ngay cả xưng hô cũng đều phải tự hạ thấp mình.

[ Nô tỳ không dám.] Hai cung nữ sợ hãi quỳ xuống.

[ Cứ như vậy đi, nếu có người khác ở đây các ngươi cứ giữ nguyên xưng hô như vậy.]

[ Chính là…….]

Vãn Chung còn có chút do dự, Hướng Nhan đã kéo nàng nói : [ Nô……. Ta tạ ơn chủ tử.]

[ Như vậy dễ nghe hơn. Hướng Nhan, phiền ngươi lấy chút trà đến, ta ở đình nghỉ mát đằng kia chờ ngươi.]

Thấy phía trước có cái đình nghỉ mát, ta vui vẻ chạy tới, thứ nhất là ta mệt, thứ hai, cũng là nghĩ muốn ly khai nàng.

[ Vãn chung, Hoàng thượng tên gì ?]

[ Chủ tử, người quên sao, Hoàng thượng kêu Hạ Tử Húc.] Vãn Chung kỳ quái nhìn ta.

[ Khụ. . . . . . . Khụ khụ, già rồi, trí nhớ không tốt, ha ha.] Cười ha ha, bắt lấy mấu chốt trong lời nàng nói, hỏi : [ Ngươi nhận thức ta ?]

[ Chủ tử mấy tháng trước không phải đã tới sao, còn ở lại thật lâu. Lúc ấy chủ tử thích nhất là hạ dược trên người người khác, bất quá chủ tử không có hạ dược trên người bốn tỷ muội chúng ta, chính là, sau lại……..]

[ Chủ tử, nước tới đây.] Hướng Nhan hô thanh, đánh gãy lời nói của Vãn Chung.

Ta dùng cái chén che mặt, quả như dự kiến nhìn Hướng Nhan trừng mắt với Vãn Chung, Vãn Chung thè lưỡi.

Quả nhiên, nha đầu Hướng Nhan kia thật lợi hại, bất quá cũng coi như có thu hoạch, không biết cái « sau lại » kia đã xảy ra chuyện gì, « ta » lúc trước vì sao mà đến, đối với câu « lang quân tương lai » của Hạ Tử Kha kia chỉ có thể giả cười mà đợi.

Ở đình nghỉ mát nghỉ ngơi một hồi, chúng ta lại tùy ý đi dạo.

Xuyên qua hành lang thật dài, đi tới bên cạnh một khu vườn.

Vườn này không lớn, làm cho người ta có cảm giác thật quạnh quẽ, chung quanh còn có cây cối cao to dày đặc chống đỡ, nếu không đứng ở chỗ này quả thực nhìn không ra. Hiện giờ giữa tiết hè, tầng tầng lá cây xanh thẫm dày đặc không một khe hở, ngẫu nhiên lại có một trận gió mát phất qua, thổi lá cây bay « xào xạc », tổng tăng ba phần áp lực bảy phần sợ hãi.

Ách, này sẽ không có chuyện gì ma quái đi.

Thế kỷ 21 hiện đại đều là đem hỏa táng, tro cốt hoặc thả trên sông hoặc là nhập nghĩa trang. Cổ đại lại không giống, hơn nữa ở hoàng cung, lãnh cung có chết một hai người, bình thường ! Hơn nữa, thường thường chờ thi thể thối rữa mới có người tới xử lý. Này chính là nguyên nhân truyền ra chuyện ma ở lãnh cung.

Lớn bằng này phim kinh dị xem qua không ít, bất quá, chưa một lần nhìn thấy ma quỷ. Ta cảm thấy được chính mình hưng phấn mãnh liệt dâng trào, xoa tay hướng trong vườn đi tới.

[ Chủ tử ! Không được ——-——— ]

Phía sau truyền tới tiếng Hướng Nhan kinh hô.

Tới cửa vườn, liền ngây ngẩn cả người.

Trên mặt cửa cài một cái khóa thiệt lớn ! Mặt khóa màu vàng khắc họa đồ long phượng, cho dù trải qua mưa gió gột rửa vẫn không giảm quang huy, dưới đuôi họa tiết hình rồng còn có một chữ « Húc » nho nhỏ.

Húc ? Hạ Tử Húc ?

[ Chủ tử, nơi này là hoàng cung cấm địa, không có lệnh của Hoàng Thượng, ai bước vào đều phải chết.]

Hướng Nhan cùng Vãn Chung chạy tới, giữ chặt ta rời đi nơi này.

[ Bên trong có cái gì sao ? Vàng bạc châu báu ? Hay là………] Nhớ tới đã đọc qua trong sách một từ « kim ốc tàng kiều » hỏi, [ Tiểu mỹ nhân ?]

[ Nô…… Chúng ta cũng không biết.] Hướng Nhan cùng Vãn Chung lắc đầu.

Xem bộ dáng bọn họ không giống như đang nói dối, nơi này tột cùng cất cái gì a ?

Theo phim điện ảnh sẽ thấy qua cấm địa rất nhiều, đặc biệt là trong hoàng cung quý tộc. Xem qua nhiều phim ảnh như vậy, ta đối với này cấm địa không tò mò nhiều lắm, đơn giản chính là người náo đó từng chết nha, hoặc là ẩn dấu một hồi tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu) nào đó linh tinh. Nếu Hạ Tử Húc không muốn nhắc tới, ta nghĩ là ta không có khả năng đi.

Bữa tối.



Hạ Tử Kha đã trở về, một bàn tràn đầy đồ ăn thơm ngon ngào ngạt cũng chỉ có ta cùng Hạ Tử Kha hai người.

Nhìn thấy trước mặt một bàn giống như Mãn hán toàn tịch, phỏng chừng cụm từ « Thích nghi trong mọi hoàn cảnh » sử dụng trên người ta là rất đúng, hoặc là nói ta không có một tia ý thức nguy cơ ?! (ta thấy cái sau đúng hơn !)

Gắp một miếng cá viên bỏ vào miệng.

[ Khanh Khanh, ngươi ăn từ từ, nếu thiếu ta có thể kêu ngự trù chuẩn bị thêm.] Hạ tử Húc tươi cười gắp rau cho ta, giống như lơ đãng hỏi : [ Nghe nha đầu Hướng Nhan kia nói, Khanh Khanh ngươi đi « Bất tử viên » ?]

[ Khụ. . . . . . .Khụ khụ . . . . . . .] bị sặc.

Bất tử viên ? Tên này. . . . . . Đủ thối nát !

[ Ân, dạo dạo một chút, bất quá bị Hướng Nhan các nàng lôi đi.]

[ Một khi đã vậy, Khanh Khanh, ngươi cũng biết đó là cấm địa.]

Vô nghĩa, Hướng Nhan đều nói qua.

[ Cho nên, Khanh Khanh về sau tuyệt đối không được tới gần kia, biết không ?] Tuy rằng Hạ Tử Húc đang cười, chính là ta nhìn ra trong mắt hắn sự lạnh lùng, còn có một tia đau thương.

Đau thương ? Ách. . . .. . .Nhất định là ta nhìn lầm rồi.

[ Kia giống như quỷ ốc, ta mới không có hứng thú.]

Hạ Tử Húc nghe xong câu trả lời của ta, thần sắc lạnh băng kia lập tức tan biến, tiếp tục cười cười gắp thức ăn cho ta.

Đêm dài như nước.

Ta nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được. Trợn mắt nhắm mắt đều là cái « quỷ ốc » nhìn thấy ban ngày kia.

Con người chính là cái loại hay thích làm ngược lại, càng là kêu ngươi không nên đụng cái gì đó ngươi càng lại muốn sờ hai ba cái cho hả giận.

Nếu Hạ Tử Húc biết Hướng Nhan đã nói cho ta biết, hắn lại cường điệu thêm một lần nữa để làm gì.

Ngoài ra, tổng cảm thấy có một loại cảm giác không hiểu chỉ dẫn ta muốn đi « Bất tử viên » tìm tòi đến cùng, giống như bên trong có gì đó có thể biết về chuyện của « ta ».

Muốn hay không thừa dịp hiện tại đi tìm hiểu ?

Đi ? Không đi ?

Ai nha ai nha, phiền đã chết.

Vò đầu, như con cá chép bật người dậy nương theo ánh trăng nhìn khắp phòng.

Vừa lúc, kia có một bó hoa, để cho ông trời quyết định đi.

Đi, không đi, đi, không đi. . . . … . . . . . . .Đi !

Tại thời điểm chỉ còn duy nhất một cái lá trên cái cành trụi lủi, vừa lúc ứng với chữ « Đi ».

Ta hoan hô một tiếng, từ trong phòng tìm ra một ít đồ hữu dụng nào đó.

Đao, dây thừng, rượu, gương đồng, đá lửa, ngô, này đó đối tiểu quỷ vẫn có thể ứng phó.

Đúng rồi, trong quần áo bị bắt ngày đó không phải còn giấu mấy cái bình nhỏ sao.

Đem mấy cái chai đều lấy ra xem, có một là Thần Thần nói là thuốc tốt, mặt khác……Ách, như thế nào đều là xuân dược ?!

Mặc kệ, đến lúc đó không đối phó được liền tung xuân dược đi, là quỷ cũng phải giải quyết cái loại việc này. (= =|||)

Đem mấy thứ này gói gọn, đeo trên lưng, rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, hé ra.

Hoàn hảo hoàn hảo, nhóm vệ binh tuần tra vừa đi qua.

Loan thắt lưng đi trên hành lang dài yên tĩnh, nhìn mấy nhánh cây khom hạ đầu tường xung quanh, tựa như quái vật dữ tợn mở ra cái miệng to đỏ lòm như máu, trong lòng một trận bồn chồn.

Đêm nay thế nào lại quỷ dị như vậy ?

Ngẩng đầu nhìn ánh trăng ảm đạm màu trắng tròn tròn một cái, tròn tròn ? Lúc này mới nhớ lại hôm nay là mười lăm tháng bảy, quỷ lễ.

Quỷ lễ a, là ngày mà yêu quái thích đi lại nhất trong truyền thuyết.

Hưng phấn mà nuốt nước miếng, gia tăng cước bộ hướng mục đích chạy đi.

Hô, rốt cuộc tới rồi.

Đứng bên cửa « Bất tử viên », sờ sờ trái tim, hiện tại khẳng định nó đang đập ít nhất 120 cái trên phút !

Nhìn độ cao cánh cửa, ngô, còn không có cao bằng cửa cô nhi viện.

Tự nhiên, ánh mắt liếc tới cái khóa kia.

Kỳ quái, như thế nào cảm giác nó mặt ngoài cùng ban ngày không giống nhau.

Ta nghiêng người nương theo ánh trăng tinh tế đánh giá.

Thật sự thay đổi ! Long phượng không cùng bay song song như ban ngày mà giao triền một chỗ, ngoài ra, bên cạnh chữ « Húc » còn có một chữ « Kì ».

Húc Kì ?

Ta đem khóa cầm trong tay, thân mình đem ánh trăng cản đi một nửa, không nghĩ tới trong chốc lát lại khôi phục như ban ngày.

Hảo thần kỳ nha !

Hôm nào ta kêu Thần Thần cũng làm một cái, trên mặt khắc chữ « Ngạn », vừa đúng lúc tên « ta » cũng có một chữ này, mà chữ còn lại. . . . . . . liền khắc tên đứa con là được.

Thần Thần, phụ thân đối với ngươi rất tốt a. (= =. . . . .Hài tử, đó là đồng tâm khóa. . . . .)

Cầm trong tay sờ mó một chút là càng ngày càng thích, nhưng nhớ tới nhiệm vụ trọng đại đêm nay, ta nắm lấy bao trên lưng, bay qua môn viên.

Vào bên trong rồi mới phát hiện có một cái động lộ thiên.



Bất đồng với không khí âm trầm bên ngoài, bên trong là điền viên ý thơ ấm áp.

Trong vườn trồng đủ loại hoa hoa thảo thảo muôn màu muôn sắc, một góc còn có một chiếc đu còn nguyên vẹn hoàn hảo.

Nơi này bên ngoài nhìn kín kẽ như cổ mộc che trời, bên trong lại như được ánh trăng cẩn thận hộ ở trong tay.

Tâm tình hưng phấn khẩn trương cũng vì vậy mà bình tĩnh xuống.

Trong vườn chỉ có duy nhất một căn phòng ở, xung quanh cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng lại không giống nơi đã lâu không có người ở, bằng không vì cái gì lại sạch sẽ như vậy ? Một chút tro bụi cũng tìm không ra.

Vươn tay thử đẩy cửa, cư nhiên không khóa.

Thiệt tốt, ta lén lút chui vào.

Bên trong vươn tay không thấy ngón.

Ta lấy ra đá lửa, sờ soạng tới chân nến bên bàn, vội đốt lên.

Trong phòng sáng sủa không ít.

Nhìn quanh bốn phía, sạch sẽ lại thanh lịch, một chút cũng không giống quỷ ốc.

Di, sau bình phong trên giường hình như có người.

Rón ra rón rén đi vào, trộm ngó thăm dò.

[ Oa ——-— ]

Ta nhìn tới một « ta » nữa, hoảng sợ, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. May mắn có hai tay từ phía sau đỡ ta.

Tay ?!

[ A ——-— ngô. . . . . . .]

Vừa định kêu, miệng liền bị người che lại, một thanh âm ở bên tai nhẹ nhàng nói : [ Cha, là ta.]

Ta gỡ tay hắn xuống, quay đầu, Thần Thần vẻ mặt tủm tỉm nhìn ta.

[ Làm ta sợ muốn chết.] Trợn mắt tức giận nói.

Có Thần Thần, lá gan cũng lớn hơn một chút, ta đi đến bên giường, phát hiện « ta » kia nằm nhắm mắt trên giường không chút sứt mẻ.

Sẽ không. . . . . . Đã chết đi.

Đem ngón trỏ đặt dưới mũi hắn, thật sự một chút hơi thở đều không có.

[ Thần ………. Thần Thần, hắn, hắn. . . . . . . .] Muốn tìm cái gì đó miêu tả thật sinh động cấp Thần Thần xác nhận suy nghĩ trong lòng, đã thấy Thần Thần đi tới bên cửa sổ, hé ra, nhìn ra bên ngoài khẽ cười.

Chẳng lẽ bên ngoài có cái gì hảo ngoạn ?

Khoảng bốn năm giây sau, cửa « phanh » một tiếng mở ra, Hạ Tử Húc vẻ mặt âm trầm đứng ở cửa, quanh thân tản ra hàn khí, dưới ánh nến một nửa mặt ẩn trong bóng tối, này là lần đầu tiên ta biết mĩ thiếu niên biểu hiện tâm tình lên mặt cũng là tương đương đáng sợ.

Ta bất giác nhìn Thần Thần, không biết hắn nổi giận sẽ là bộ dáng như thế nào, hôm nào thử tìm cơ hội đùa nhìn một chút. (e có cách dễ hơn, cứ xông tới hôn thằng kia một cái là biết liền à =3=)

[ Các ngươi thật to gan !] Hạ Tử Húc một chưởng chụp tới, cái bàn liền thành hai nửa, bỗng nhiên hắn cười quái dị hai tiếng, nói : [ Khanh Khanh, ngươi nếu đã tới đây, như vậy chúng ta bắt đầu đi, lần này ta sẽ không tái nương tay.]

Nguyên lai TV không nói giỡn nha, thật sự có thể chụp hư cái bàn ! (này ko phải trọng điểm #ò_ó)

Ta tránh ở sau lưng Thần Thần, tinh tường nghe thấy năm ngón tay Thần Thần nắm kêu « răng rắc »

Chính là hắn nói bắt đầu. . . . . . . . .Bắt đầu cái gì ?

[ Hạ Tử Húc, ngươi đến bây giờ vẫn chưa thanh tỉnh sao ?!] Thần Thần nói : [ Bạch Ngạn Kì đã chết !]

Bạch Ngạn Kì ? Bạch Ngạn Khanh ? Chẳng lẽ « ta » trên giường là huynh đệ sinh đôi của thân thể này ?

Kia. . . . . « Kì » trên ổ khóa chính là Bạch Ngạn Kì ?

[ Hắn mới không có chết !] Hạ Tử Húc trợn ngược mắt, trừng chúng ta [ Hắn nếu đã chết, tại sao không bị hư thối ?! Hắn chính là không muốn tỉnh lại mà thôi. Chỉ cần đem Bạch Ngạn Khanh đổi máu cho hắn, A Kì có thể tỉnh lại.] Nói xong, âm thanh Hạ Tử Húc ngày càng thấp, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên giường, vưốt ve Bạch Ngạn Kì, ôn nhu nói [ A Kì, ngươi từ từ, ta lập tức khiến cho ngươi tỉnh lại.]

[ Hạ Tử Húc, ngươi quả nhiên một chút cũng không hiểu.] Thần Thần thở dài, êm tai nói : [ Ngươi cho hắn quá nhiều áp lực quá nhiều trói buộc, Bạch thúc mới không muốn tỉnh lại. Cho dù tỉnh lại, hắn cũng sẽ không để ý ngươi.]

[ Ta không tin !] Hạ Tử Húc phát điên, nhìn ta đi tới.

Ta rụt lại phía sau Thần Thần, tuy rằng thật mất mặt, nhưng ta là tên trói gà không chặt sao đọ lại được « kim cương chưởng » vừa chụp gãy cái bàn của Hạ Tử Húc, sinh mệnh đáng quý a đáng quý.

[ Tiểu Húc, nếu ta không tỉnh, ngươi không phải tính toán vẫn như vậy đi xuống ?] Một đạo âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trên giường truyền đến. Người vừa nãy không có hơi thở nay lại trong khoảnh khắc đã ngồi dậy.

[ A Kì ?]

[ Quỷ, quỷ phụ thân ?]

Ta cùng Hạ Tử Húc đồng thời kích động nhìn thấy Bạch Ngạn Kì. Bất quá Hạ Tử Húc là kinh hỉ, còn ta là hưng phấn phát hiện tân kỳ.

Bạch Ngạn Kì đem Hạ Tử Húc biến thành không khí, thẳng tắp hướng ta cùng Thần Thần đi tới.

[ Đại ca, mê dược này là do ngươi chế tạo, ngươi thế nào lại nhìn không ra ?] Bạch Nhạn Kì búng trán ta một cái, cười.

Mê dược ?!

Ta che trán, trong lòng bất mãn nói, ta cũng không phải nguyên bản « ta », như thế nào lại biết. Bất quá mê dược này không tồi, cư nhiên ngay cả Hạ tiểu tử cũng nhìn không ra, trở lại phủ nhất định phải đem dược lý hảo hảo soát một lần.

[ A Kì, ta. . . . . . . ] Hạ Tử Húc ban đầu nổi giận hiện lại giống như đứa nhỏ không biết làm gì, chính là vui vẻ lại ảo não nhìn Bạch Ngạn Kì.

[ Bạch thúc thúc, chúng ta đi trước.] Nói xong Thần Thần đem ta kéo ra ngoài.

[ UY uy, Thần Thần, ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi.] Ta phản kháng.

[ Cha, ngươi có gì không rõ hỏi ta được rồi.]

Nhìn thấy càng ngày ly Bạch Ngạn Kì cùng Hạ Tử Húc càng xa, ta nhịn không được ở trong lòng kêu rên : ta muốn xem diễn ! Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Cha Hài Tử!?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook