Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Chương 27: Ta cũng thích

Mã Giáp Nãi Phù Vân

26/08/2016

Tạ Hủ nhìn người kia không chút ngại ngần đặt tay bé nhỏ trước mặt hắn, năm ngón tay bé nhỏ hơi khum khum, da thịt như dương chi bạch ngọc.

Trêu trọc lòng người.

Nàng cứ ngây ngô như vậy càng khiến Tạ Hủ mất tự nhiên.

"Sau đó thì sao?" Chủ nhân bàn tay thấy hắn không có phản ứng, lại thúc giục.

Mắt nàng long lanh, Tạ Hủ không dám nhìn, nghiêng đầu không dám đối diện nàng, rồi vừa cẩn thận giúp nàng kéo ống tay áo lại vừa nhíu mày giáo huấn: "Nữ nhi có gia giáo không được để lộ nhiều như vậy."

"Vâng!" Ngọc Hữu Đường nghiêm túc gật đầu.

Sau khi kéo tay áo giúp nàng, Tạ Hủ thu tay về, từ đầu đến cuối vô cùng cẩn thận không chạm vào da thịt nàng một chút nào.

Làm thế nào để nắm tay nhỏ đây?

Vừa mới đắc ý một chút bây giờ lại bị chính mình chặn mất đường tiến, Tạ Hủ vô lực, rồi lại thấy Ngọc Hữu Đường vẫn còn đặt tay trên bàn, không hề có ý tứ muốn thu về.

Hắn quyết tâm chấn chỉnh tinh thần tiếp túc tấn công.

"Sau đó?" Thiếu nữ đột nhiên hỏi đồng thời dịch tay về phía hắn.

Tạ Hủ ngầm hít sâu một hơi, ống tay áo sượt qua mặt bàn, bặp một cái chạm vào bàn tay nhỏ kia...

Sau đó nhanh chóng mở năm ngón tay ra, bắt đầu... Ặc... Bắt đầu...

Gò má Tạ Hủ nhanh chóng đỏ ửng, hắn cố gắng ổn định thanh âm, vì cử chỉ kỳ quái của bản thân mà tìm một lời giải thích: "Ta xem chỉ tay cho ngươi."

Ừ, đúng vậy đấy, Thủ phụ đại nhân của chúng ta học thức vô cùng uyên bác, lĩnh vực nào cũng tinh thông, bao gồm cả nhìn tướng xem phong thủy các loại.

Ngọc Hữu Đường hỏi: "Đây cũng là làm chuyện nam nữ?"

Tạ Hủ không trả lời nàng, thẹn thùng không dám ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tay nhỏ trước mặt, lòng bàn tay Ngọc Hữu Đường mềm mại hồng hào, vài đường chỉ tay rõ ràng, là trời sinh phúc tướng, vân tay chỉ tay đẹp biểu hiện tiền đồ vô lượng, ừm, không sai...

Tạ Hủ nhìn đến nhập thần, cẩn thận lật tay nàng xem xét một phen rồi lại xòe tay mình ra đối chiếu, đứa nhỏ này giống hắn sao mộc chủ đạo sung mãn, người có tướng tay như vậy thường thì giàu tình cảm, bản tính hiền lành, cực kỳ có ý thức trách nhiệm và nỗ lực, nhưng lòng ham muốn quyền lực dã tâm lớn, lòng chiếm hữu cũng rất mạnh...

Hắn lại sờ vào gò nơi tượng trưng cho sao kim chi phối*, không khỏi sửng sốt...

*ô được đánh dấu bằng số 6, hình bên dưới

Thực sự quá trũng, địa vân lại quá sát với ngón cái, khiến gò sao kim quá hẹp, như vậy có nghĩa Ngọc Hữu Đường đối với tình thú không có hứng thú, tự cho bản thân đã quá hoàn hảo, phương diện nam nữ thiếu hiểu biết, nếu là nữ tử thì còn có nghĩa là không thể có thai...

Ngay lập tức không nghĩ ngợi gì, Tạ Hủ dùng tay phủ lên tay nàng, cảm nhận một hồi, lạnh, rất lạnh, giống như đang ở trong mùa đông lạnh giá vậy.

Tạ Hủ ngước lên hỏi nàng: "Sao hàn khí trong cơ thể ngươi lại thành ra thế này?"

Ngọc Hữu Đường thật thà trả lời: "Ta vẫn đang uống thuốc."

Tạ Hủ không buông tay, nhíu mày: "Lúc trước ta đã từng nhắc ngươi sau khi cập kê thì không được dùng nữa."

"Không thể," Ngọc Hữu Đường dùng tay không bị hắn nắm vỗ ngực mình hai cái: "Sau khi ngươi đi, ta từng dừng thuốc hai tháng, không bao lâu, cảm thấy ngực bắt đầu hơi hơi đau. Sau đó ngày càng đau. Cuối cùng đau quá nên... Không thể làm gì khác đành tiếp tục uống thuốc, uống chưa được mấy ngày, đã không còn thấy đau nữa nên không muốn dừng lại."

Tạ Hủ nghe vậy phản ứng đầu tiên là đỏ mặt, nhưng lập tức làm mặt lạnh, nghiêm khắc trách mắng: "Ta sẽ bảo Điển Dược cục dừng cấp thuốc cho ngươi, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ khó mà có thể có con được."

"Ta không quan tâm," Ngọc Hữu Đường không bận tâm cười tươi như hoa: "Lần trước y quan đã nói với ta việc này, sau này e rằng ta sẽ vẫn sống dưới thân phận nam tử, như vậy thì cần gì phải để ý đến những chuyện này."

"Ta không cho phép!" Nét mặt và giọng nói của Tạ Hủ vô cùng nghiêm túc, càng nắm chặt tay nàng, thực sự quá hàn, nắm lâu như vậy mà vẫn không ấm lên chút nào.



Ngọc Hữu Đường thấy hắn vô cùng tức giận, không nói nữa, đáp ứng hắn: "Ầy, vậy thì thôi..."

Nàng nhìn bàn tay mình bị bàn tay nắm bao quanh, cười nói: "Tay Tạ tiên sinh thật ấm."

Một câu ngắn ngủn nhưng khiến sắc mặt âm trầm của Tạ Hủ vơi đi không ít, hắn không đáp lại, làm ra vẻ tùy tiện đưa tay còn lại nắm lấy bàn tay của nàng, hai bàn tay lớn che kín một bàn tay nhỏ của Ngọc Hữu Đường không một kẽ hở.

"Ấm quá," Ngọc Hữu Đường thở dài thỏa mãn, nàng lại hỏi: "Tạ tiên sinh, này đã coi là tình yêu nam nữ chưa?"

Tạ Hủ đầu tiên gật đầu, sau lại lắc đầu, giọng lạnh nhạt nhưng rất kiên nhẫn giải thích: "Không tính, nắm tay trong tình yêu nam nữ là mười ngón xen kẽ, bạc đầu giai lão, chúng ta thế này..."

Hắn dừng một lát, có vẻ như đang cố gắng định nghĩa: "Chắc là chỉ có thể coi là... Sư phụ ủ tay cho đồ đệ mà thôi."

Hắn nói xong thì thấy tay nhỏ trong tay cựa quậy liên tục, hình như là muốn thoát khỏi hắn, Tạ Hủ không phải loại người thích ép buộc người khác, thấy nàng không thoải mái cũng thả lỏng tay ra. Ngọc Hữu Đường rút tay ra cực nhanh, nhưng không phải là thu tay về mà là úp tay lên tay hắn, rồi nhẹ nhàng cài ngón tay vào tay hắn...

Tạ Hủ không dám thở mạnh không dám động đậy, cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, cảm xúc trào dâng.

Ngay lập tức, hắn cảm nhận được ngón tay nhỏ của thiếu nữ cài vào những ngón tay của hắn chặt hơn một chút, rồi nghe thấy Ngọc Hữu Đường nói: "Nếu ta lý giải không sai, hẳn là thế này? Vậy đây là tình yêu nam nữ rồi hả?"

Những ngón tay nhỏ bé của nàng như một đám mây áp trên tay hắn, xen kẽ giữa những ngón tay hắn, Tạ Hủ thật muốn mãi như vậy, ngày càng luống cuống...

Đau thương rằng xé tan biến, hắn đã sống hơn ba mươi năm, chưa hề động tình, từng nghĩ bản thân sẽ không còn ham muốn gì nữa, mà giờ đây...

Hắn thầm nghĩ muốn lật tay nàng lại, không phải là lòng bàn tay này úp vào lòng bàn tay kia như vậy mà là hai lòng bàn tay áp vào nhau, nghĩ là làm, Tạ Hụ cũng lật tay mình lại, không cho thiếu nữ có cơ hội rút tay về, ngay lập tức nắm lấy tay nàng, mười ngón xen kẽ.

Hai bàn tay nhanh chóng gắn chặt với nhau, tay Ngọc Hữu Đường vẫn rất lạnh lẽo. Nhưng hắn chỉ cảm thấy trái tim mình hình như đã bị cảm xúc gì đó ấm áp mềm mại lấp đầy mất rồi.

"Sư phụ thích như vậy?" Ngọc Hữu Đường giơ tay hai người lên lắc lắc, khuôn mặt ngây thơ cũng áp lại gần, hỏi hắn.

Trong lòng Tạ Hủ ngay lập tức tràn đầy cảm giác xấu hổ, hai tay nhanh chóng đỏ lựng.

Hắn lại đành ho một hồi, tâm trạng chập trùng lên xuống, ứng phó: "Cũng được."

Ngọc Hữu Đường một tay nắm tay hắn, một tay chống cằm, phụ họa theo: "Ta cũng thích."

Rồi nàng nói tiếp: "Hóa ra là trong sáng như vậy, có nghĩa là những điều đen tối thanh mai trúc mã hay làm đều là bịp người rồi."

Ặc, thật là, nghe nàng nói vậy, tai Thủ phụ đại nhân tưởng chừng như có thể chảy ra máu.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa gấp gáp.

Trong Đoan Bản cung ngoại trừ Bích Đường không ai biết nơi này, Ngọc Hữu Đường đoán là nàng, lên tiếng: "Bích Đường?"

"Là nô tỳ," Đúng là Bích Đường, giọng nàng rất cấp bách, nàng nói: "Có tin từ Nhuận Châu, bách tích bất mãn di dời kho lúa, gây bạo loạn..."

Sắc mặt Ngọc Hữu Đường lập tức nghiêm túc: "Tình hình bây giờ thế nào?"

"Vẫn còn chưa dẹp được."

Nàng ngập ngừng một chút, có vẻ như phải hạ quyết tâm thì mới có thể nói được: "Thẩm Hiến Thẩm đại nhân... Trong bạo loạn, không may mất mạng."

= . . =

Khi Ngọc Hữu Đường và Tạ Hủ đến Thẩm phủ, đại khái là tin tức đến quá bất ngờ, triều đình có lẽ chưa để lộ ra, quý phủ cũng chưa treo vải trắng, chỉ là không khí ngột ngạt trầm mặc khiến người ta hoang mang sợ hãi, không hề có sức sống của mùa hè.

Dọc đường hai người đi, hạ nhân trong phủ khóc lóc nỉ non buồn bã cực điểm, vang lên không dứt. Ngọc Hữu Đường nghe vậy, lòng như bị kim đâm, đau thương khó nhịn...

Tạ Hủ đi bên cạnh nàng, đưa mắt nhìn nàng, thấy tay thiếu nữ buông bên người đang run rẩy không thể kìm được, một bộ dáng thất hồn lạc phách thì hơi nghiêng người lợi dụng tay áo lớn siết nhẹ tay nàng một cái rồi nhanh chóng buông ra.

Giống như an ủi nhưng thực chất lại là đau lòng.



Ngọc Hữu Đường nhìn hắn một cái, không nói gì, bước nhanh về phía chính đường.

Hạ nhân dẫn hai người vào thông báo, Thẩm lão gia nhanh chóng ra đón, Thượng thư đại nhân trước kia khí phách mười phần giờ đây lão lệ tung hoành, tóc hoa râm rối bời, dáng người lọm khọm, tựa như đã già thêm 20 tuổi.

Hắn đang định quỳ xuống hành lễ thì bị Ngọc Hữu Đường ngăn lại, lão nhân ngước nhìn Thái tử điện hạ.

Nàng từ trước đến giờ đều nở nụ cười nhẹ dịu như gió nhưng giờ đây khuôn mặt nàng lạnh lẽo như băng.

Lão nhân lại nhìn Tạ Hủ, vội vàng hô: "Tạ đại nhân."

Tạ Hủ mi tâm nhíu chặt, ra hiệu không cần đa lễ, sau đó bình tĩnh nói: "Thẩm đại nhân, nghe người khám nghiệm tử thi nói xác chết đã không còn nguyên trạng, có thể là nhận nhầm người, sự tình có lẽ còn có thể xoay chuyển."

"Không..." Lão nhân nghe vậy, nước mắt vừa mới ngưng giờ lại tuôn rơi như mưa: "Chính là nó... Chính là nó..."

"Có thể để tại hạ nhìn được không?" Tạ Hủ hỏi lão.

Thẩm Thượng thư lau nước mắt, nhìn về phía Ngọc Hữu Đường, run rẩy không ngừng: "Thi thể của nhi tử quá mức thê thảm, lão thần, lão thần không muốn kinh động đến điện hạ..."*

Ngọc Hữu Đường lắc đầu, ra hiệu cho Bích Đường nói: "Thẩm đại nhân vẫn nên để chúng ta vào xem một chút."

Thẩm Thượng thư không phản đối, dẫn bọn họ vào phòng.

Giữa nội đường có một quan tài dài, phủ vải trắng bên trên, có thể nhận ra hình người bên dưới.

Ngọc Hữu Đường vội vã tiến lên trước vài bước, đứng ở trước quan tài, nhưng mãi vẫn không có hành động gì tiế, nàng không muốn, cũng không dám đụng vào vải trắng phủ xác chết, trong truyền thuyết toàn kể con ma trùm vải trắng bay bay đó.

Tạ Hủ cũng đi đến, không ngần ngại xốc vải trắng phủ xác lên.

Ngọc Hữu Đường nhanh chóng bịt miệng, mắt lập tức ửng đỏ, cực lực kiềm chế mới có thể không phát ra âm thanh, không rơi nước mắt.

Là hắn.

Nhưng đã không còn là thiếu niên trước kia nữa, trên khuôn mặt và thân thể chi chít vết thương. Nghiêm trọng nhất chính là khuôn mặt, bị thứ gì đó sắc bén chém vào cơ hồ không thể nhận ra tướng mạo ban đầu, nhưng đường nét và thân hình vẫn có thể khiến người khác nhận ra, hắn chính là Thẩm Hiến.

Trên mặt hắn nơi duy nhất còn nguyên vẹn là đôi mắt bây giờ đang nhắm chặt, người xưa nay thích mặc áo lam bây giờ đã không còn hơi thở nữa rồi.

"Không, thơ của điện hạ rất hay, rất chân thành, hạ quan phi thường yêu thích!"

"Điện hạ, hạ quan một tấc không rời, bảo vệ điện hạ chu toàn!"

"Gia phụ nhắc nhở vi thần, nhất định mọi thời khắc phải chờ ở thiên điện để bảo vệ điện hạ!"

"Điện hạ, yến tiệc Đoan Ngọ lần trước, hạ quan không giành được vị trí đầu để lấy được bánh ú ngài tự tay gói, thực sự vô cùng day dứt."

"Vi thần tin bản thân phù hợp tất cả các yêu cầu của điện hạ, chỉ cần điện hạ đồng ý để hạ quan đảm nhận chuyện này, hạ quan nhất định cúc cung tận tuy, quyết không từ nan___!"

Trong đầu Ngọc Hữu Đường không ngừng vang lên những gì hắn từng nói, vô số ký ức về hắn, cuối cùng dừng lại khi...

Lần đầu tiên nàng đi tìm Thẩm Hiến muốn thu hắn vào trướng, hắn xưa nay vẫn luôn chính trực tự tại, không thích lén lút bí mật kết bè kéo phái nên vô cùng muốn lật đổ Phương đảng. Thiếu niên lam y đứng ở đó, ngẫm nghĩ hồi lâu rôi ngẩng đầu nhìn về phía nàng nở nụ cười gật đầu, để lộ hàm răng trắng muốt, giọng nói sang sảng: "Ta đã suy nghĩ kỹ càng, quyết định đi theo điện hạ."

Ánh nắng khiến khuôn mặt hắn như tỏa hào quang, giống như hồ nước mùa hè, tươi sáng đầy sinh lực.

Thẩm Thượng thư chậm chập đi tới, cầm cánh tay Thẩm Hiến giơ lên, chỉ vào một chỗ, nghẹn ngào: "Đây là cái bớt có từ nhỏ của nó, ta nhớ rất rõ..."

Lão nhân thấy Thái tử điện hạ từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, tựa như một pho tượng bất cứ khi nào cũng có thể vỡ tan thành tro bụi, cố nén đau thương khuyên nhủ: "Điện hạ... Đừng nhìn nữa..."

Ngọc Hữu Đường nhìn chằm chằm vết thương trên mặt Thẩm Hiến, ra sức lắc đầu, im lặng, hai bàn tay buông thõng bên người siết chặt, móng tay găm vào thịt, máu tươi từ từ rỉ ra. Cùng lúc đó, một giọt nước mắt trong suốt của nàng, thẳng tắp rơi xuống lông mi Thẩm Hiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Nói Lời Nào Không Có Nghĩa Là Ta Không Biết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook