Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 107: Người thật sự là người có khả năng dám nghĩ dám làm nha!

Nam Đảo Anh Đào

01/10/2020

Edit: Jung Ad

Sợ y đắm chìm trong ôn nhu hương giày vò một thời gian dài, vừa rồi Phùng Niệm đã triệt bỏ kỹ năng. Sau khi xong việc nàng lăn qua một bên giường, Bùi Càn lau chùi đơn giản, mặc trung y vào, khoác lên long bào đi ra ngoài gọi nước, Lý Trung Thuận nói: "Đoán trước sau khi người xoa bóp phải ra một thân mồ hôi, nô tài đã sớm sai bọn họ nấu nước, bây giờ mang tới đây."

Đẩy. . . Lấy?

Bùi Càn liếc hắn một cái.

Trong lòng thầm nói cẩu nô tài này thật giỏi nha, trước đây nghiêm túc xoa bóp hắn cảm thấy ngươi đang làm loại chuyện đó trong phòng, hiện tại nghiêm túc làm chuyện đó, hắn ta lại cảm thấy ngươi đang xoa bóp.

Xoa bóp thì xoa bóp, dù sao cũng dễ nghe hơn so với nói ban ngày tuyên dâm.

Nghĩ đến mình vốn đến tìm Quý phi thương lượng, kết quả mơ mơ hồ hồ thương lượng đến trên giường. . . Lúc này thật sự hố Thái y không nhẹ, nếu không phải bồi bổ khiến tinh lực tràn đầy quá mức người nào sẽ nổi hứng xúc động làm càn giữa ban ngày như vậy.

Quả nhiên Lý Trung Thuận không có nói bậy, chẳng mấy chốc nước nóng đã mang tới đây, Phùng Niệm xuống nước trước, tắm rửa đơn giản lại mặc vào y phục ban đầu, quay đầu nhìn Hoàng Thượng đã gần xong.

Vừa rồi Phùng Niệm đã cấu y, lúc này nàng nhắc lại: "Chuyện như vậy sau này ít đến đây."

"Tại sao không? Tâm can không phải nàng cũng rất thoải mái? Tính toán lần cuối cùng chúng ta cùng nhau cũng đã hơn hai tháng trước đó."

"Người còn dám nói! Người cũng xem một chút đây là giờ nào? Giữa ban ngày liền. . . Thân là Hoàng đế mặt mũi cũng không cần?"

Ánh mắt Bùi Càn ý bảo nàng đừng hoảng sợ: "Nàng lo lắng những thứ này cũng sẽ không xảy ra, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy ái phi nàng đang xoa bóp cho trẫm, xoa bóp xong đổ mồ hôi nóng cả người tắm một cái không phải chuyện hiếm thấy bình thường?"

Được y nhắc nhở, Phùng Niệm nhớ tới chuyện xoa bóp trước đây. . .

Không phải tên khốn này đã có ý đồ xấu từ khi đó chứ? Nói chỉ là xoa bóp mà thôi, người nào lại thoải mái đến mức thành như thế!

Hóa ra là mở đường cho ngày hôm nay.

"Người thật sự là người có khả năng dám nghĩ dám làm nha!"

Bùi Càn nghe không hiểu, bị Phùng Niệm đẩy đi: "Thần thiếp mệt mỏi cần nghỉ ngơi thật tốt, không thể tiếp người, xin người cứ tự nhiên."

Lại để Quý phi đuổi ra ngoài, mỗi lần đến lúc này Bùi Càn luôn phàn nàn với Lý Trung Thuận một chút về con cọp mẹ đó, hôm nay y không có.

Mặc dù đúng là Thái y đã nói mang thai cũng có thể cùng phòng, chỉ cần cẩn thận một chút, nhưng bình thường mà nói sẽ không có nhiều người chạm vào nữ nhân mang thai, ít nhất nhà phú quý không thể thiếu người hầu hạ. Y vốn dĩ chỉ muốn mượn hai tay Quý phi, thấy người lại không thể kiềm chế.

Điều này cũng không thể trách y, Quý phi mê người như vậy, người nào kiềm chế được?

Bùi Càn hơi kiểm điểm một chút, liền thoải mái tha thứ cho mình. Cùng lúc đó, Phùng Niệm đang tiếp nhận sự quan tâm của đám người Trần ma ma, Bảo Đại và Thụy Châu mỗi người cầm một cánh tay nàng, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Nương nương cảm thấy khỏe chưa?"

Phùng Niệm cười nói: "Vốn không có gì, mọi người không cần phải như vậy."

"Làm sao không cần nha? Ngày hôm nay đoán chừng người vì Hoàng Thượng xoa bóp gần nửa canh giờ, cánh tay có thể không mỏi, ngón tay có thể không đau nhức?"

"Thụy Châu nói đúng lắm, mặc dù chúng ta không làm được như người, xoa xoa bóp bóp luôn có thể dễ chịu một chút. Hoàng Thượng thật là, cảm thấy mệt mỏi nghỉ một lát không được sao? Chẳng sợ muốn tìm người ấn một cái, trong cung còn không tìm thấy người thiên về xoa bóp? Nhất định phải để nương nương vất vả. Nương nương đang mang thai nên được hầu hạ, làm sao còn muốn hầu hạ người chứ?"

. . .

Các nàng ngươi một lời ta một câu, lại phê bình cẩu Hoàng đế một vòng.

Phùng Niệm vốn xấu hổ đến mức luống cuống, kết quả lại bị các nàng chọc cười: "Hoàng Thượng muốn người nào còn có thể cự tuyệt? Từ khi mang thai ta vẫn luôn lười biếng không thích vận động, chẳng qua cái thai này thật sự rất tốt, Thái y cũng nói không dễ dàng tìm được người mang thai tốt hơn so với ta, như vậy xem ra cẩn thận một chút cũng không có gì, các ngươi đừng nói Hoàng Thượng cái này cái kia nha."

Mới vừa rồi là vài người cung nữ nói, Trần ma ma không có.



Lúc này bà mới gật đầu một cái: "Nghĩ đến phương diện tốt, trong lòng Hoàng Thượng có nương nương mới sẽ tới đây, nhìn Du Quý nhân bên kia, gần như Hoàng Thượng không hề đến đấy."

Phùng Niệm tính toán ở trong lòng: "Du Quý nhân mang thai sắp năm tháng nhỉ? Hình như cũng không nghe nói nàng ta như thế nào, nàng ta có khỏe không?"

"Rất tốt, chỉ sợ có ngộ nhỡ nên nếu như không cần thiết cũng không ra khỏi cửa. Coi như nàng ta có vận khí tốt, trước sau mang thai cùng nương nương, tất cả mọi người đều nhìn người, thật không có mấy người chú ý nàng ta, cẩn thận một chút sinh cái thai này ra cũng không khó."

"Vậy còn rất tốt."

"Chỉ có nương nương người cảm thấy tốt, những người khác trong cung còn chưa hẳn."

. . .

Lúc Phùng Niệm ở trong cung "Thực hiện xoa bóp," Hồ vương đã chuẩn bị kỹ càng đồ cưới cho nữ nhi, sai Ô Lực Cát dẫn đội đưa đi Lương Quốc.

Bởi vì thật sự rất yêu thương nữ nhi này, Hồ vương lấy ra rất nhiều thứ tốt, có thứ sản xuất trên thảo nguyên lớn, cũng có thứ đổi từ chỗ xa hơn. Xe ngựa xếp thành hàng dài, thậm chí ngay cả những người phụ trách hộ tống có rất nhiều người cũng phải ở lại kinh thành Lương Quốc, bảo hộ Công chúa để tránh nàng ta chịu ấm ức.

Ô Lực Cát cầm danh sách của hồi môn thẩm tra đối chiếu một lần, nhìn không có vấn đề, chuẩn bị lên đường.

Trước khi lên đường, Hồ vương liên tục dặn dò hắn ta, hiện tại không cho phép lại đưa ngựa cho bên kia, dê bò cũng không thể, sang đó ở cùng Bảo Âm mấy ngày liền trở về.

"Con là dũng sĩ trên thảo nguyên chúng ta, người hâm mộ con còn ít? Đừng có lại nhớ thương nữ nhân của Hoàng đế Lương quốc."

Ô Lực Cát không lên tiếng.

"Được rồi, dù sao người ở trong cung, nghe nói còn đang mang thai, cũng không phải con muốn gặp liền gặp được. Lại nói nữ nhân này, chỉ cần mang thai không có mấy người đẹp mắt, hơn phân nữa là chân thô mập mạp béo ú, có vẻ mặt hung dữ còn nổi ban lấm tấm. . . Con nhìn thấy còn có thể nhớ mãi không quên ta liền phục tiểu tử con."

Lúc đầu Ô Lực Cát còn muốn nói chuyện Khánh Cách Nhĩ Thái tính toán chuồn êm, bởi vì Hồ vương bôi nhọ Hi Quý phi, Ô Lực Cát giận dỗi cũng không thèm nói.

Cũng đã qua một ngày, Đặc Mộc Nhĩ và Ân Hòa đi vào vương trướng, nói rằng bọn họ đã không gặp Khánh Cách Nhĩ Thái cả một ngày.

Phải nói những nhi nữ này của Hồ vương, lúc nên thông minh thì ngu xuẩn, lúc nên ngu xuẩn lại rất thông minh.

Về phần Khánh Cách Nhĩ Thái, từ lâu hắn ta đã nghĩ đến có vết xe đổ của Ô Lực Cát và Bảo Âm chắc chắn phụ vương sẽ không chuẩn hắn ta đi cùng, nói cũng vô dụng, chỉ có thể chuồn êm. Muốn chuồn êm cũng không phải là chuyện đơn giản, hắn ta đã lên kế hoạch từ sớm, cố tình không đề cập chuyện này cùng người khác, lấy được hiệu quả mất cảnh giác, thuận tiện chuồn đi.

Trước đây Ô Lực Cát đã biết rõ hắn ta có kế hoạch này, người khác thật sự không biết, cho dù nghe Đặc Mộc Nhĩ và Ân Hòa nói không thấy người đâu, trong chốc lát Hồ vương cũng không nghĩ tới phương diện kia, còn nói có phải là cưỡi ngựa đi ra ngoài hay không?

"Các người tìm vài người hỏi một chút, có lẽ có thể biết."

Lúc này vừa hỏi, mới biết được Khánh Cách Nhĩ Thái để lại một phong thư vào hôm qua, nhưng hắn ta không cho phép người phía dưới tự tiện mở ra xem, để họ đưa đến vương trướng vào ba ngày sau.

Vương trướng tới hỏi, người thay hắn ta bảo quản phong thư giao ra trước, Đặc Mộc Nhĩ và Ân Hòa cũng không có mở ra, vẫn nguyên vẹn đưa vào trong tay Hồ vương, Hồ vương xé mở chỗ đóng kín, lấy ra trang giấy hơi ố vàng từ bên trong vừa xem ――

"Tên khốn này!"

Hồ vương tức giận đến mức đập bàn, Ân Hòa hỏi: "Trên thư nói như thế nào? Khiến phụ vương tức giận thành như vậy."

"Khánh Cách Nhĩ Thái nói nó nhớ Bảo Âm, cùng đi đưa gả con bé, bảo chúng ta đừng lo lắng cho nó."

Ân Hòa: ! ! !

"Cũng không phải chỉ có hắn ta nhớ muội muội!"

"Tên khốn này quá bất nghĩa vậy mà lén lút rời đi, đi lén lút cũng không mang theo chúng ta! Thật sự đáng hận!"

Hồ vương: ? ? ?



"Con đang nói cái quái gì?"

"Khụ, nhi tử nói là không có sự cho phép của người vậy mà hắn ta lén lút đến Lương quốc, thật không thể tưởng tượng nổi! Nếu không nhi tử cưỡi ngựa đuổi theo bắt người mang về. Đoàn xe đưa đồ cưới đi cũng không nhanh, mới hơn một ngày hẳn là kịp."

Hồ vương nhìn hắn ta chằm chằm trong chốc lát, nói được rồi, chạy cũng sẽ chạy theo nó, người trở về lại chỉnh đốn.

"Cứ dễ dàng như vậy thả hắn ta đi?"

"Nếu không thì thế nào? Phái con đuổi theo, con đuổi theo còn trở về được sao? Vừa nghe Ô Lực Cát và Khánh Cách Nhĩ Thái lừa dối con lại đi cùng, chẳng phải lại liên lụy thêm một người." Hồ vương vừa nhìn Ân Hòa vừa ngó Đặc Mộc Nhĩ một chút, để bọn họ đều thành thật chờ đợi, chuyện đi Lương Quốc nghĩ cũng đừng nghĩ.

Hai người này cũng từng nghe mỹ danh của Hi Quý phi, cũng nghĩ có thể tận mắt nhìn thấy vào lúc nào đó. Mình không đợi đến cơ hội, bên kia lại có huynh đệ lén trốn đi, ngẫm lại đều cảm thấy tức giận.

Hai người bọn họ từ vương trướng ra ngoài liền mắng chửi Khánh Cách Nhĩ Thái một trận.

Khánh Cách Nhĩ Thái đã tụ hợp cùng Ô Lực Cát trong một thời gian dài, đang cưỡi ngựa chậm rãi về Lương Quốc bỗng nhiên cảm thấy ngứa mũi, nhịn không được hắt hơi một cái.

Hắn ta đưa tay xoa nhẹ một phen: "Tại sao lão tử lại nhảy mũi? Là có người đang mắng ta sao?"

Ô Lực Cát liếc nhìn hắn ta một cái: "Nhất định là đệ trốn đi bị phát hiện, bọn họ đang chửi mắng đệ."

"Là bọn họ ngu ngốc, còn mắng ta, mỹ nhân không phải dễ dàng nhìn thấy như vậy? Không suy nghĩ một chút biện pháp có thể thấy được?"

Từ vương trướng lên đường, cưỡi ngựa tốc hành có thể đến kinh thành Lương Quốc sau khoảng bảy tám ngày, nhưng lần này là đưa đồ cưới cho Bảo Âm, đi nhanh sợ làm hỏng bảo bối, một đường này bọn họ cũng đi chậm rãi. Nhất là sau khi tiến vào Lương Quốc, phía biên cảnh lại phái thêm một đội người đi hộ tống, chờ đoàn xe lắc lư vào kinh thành cũng đã cuối tháng hai.

Đó là một mùa tốt trong năm, trong kinh đã xuân về hoa nở, được Ô Lực Cát mong nhớ Hi Quý phi mang thai hơn bốn tháng, mặc y phục rộng rãi còn không phải vô cùng rõ ràng, nhấc lên liền có thể thấy rõ bụng nhỏ của nàng nhô lên.

Vừa mới tiến vào kinh thành còn cách rất lâu Ô Lực Cát mới được gặp Hi Quý phi, hắn ta để quan viên Lương Quốc đến đây tiếp đãi tìm nơi cất kỹ đồ cưới, bản thân dẫn Khánh Cách Nhĩ Thái quen cửa quen nẻo đến dịch quán quốc khách.

Huynh muội ba người gặp nhau tại dịch quán, Bảo Âm nhào lên nói: "Ca muội thật sự nhớ các ca."

"Ca cũng nhớ muội, đúng rồi, hình như năm ngoái muội nói có họa sĩ vẽ cho muội và Hi Quý phi, bức họa đó đâu? Lấy ra ta xem một chút!"

Nghe xong lời này, da đầu Khánh Cách Nhĩ Thái cũng nổ tung.

Đoạn đường đến đây mỗi ngày Ô Lực Cát đều nói Hi Quý phi tốt đến mức nào, thành thật mà nói Khánh Cách Nhĩ Thái đã sớm nghe phiền. Thật vất vả đến kinh thành Lương Quốc, vừa mới thấy muội muội còn chưa trò chuyện được hai câu, hắn ta há miệng lại là Hi Quý phi.

Một năm không gặp thân muội muội đấy, không hỏi xem người ở Lương Quốc như thế nào? Ăn uống có quen hay không, có bị người bắt nạt hay không, hắn ta há miệng chính là cái này! Khiến người thất vọng đau khổ biết bao?

Khánh Cách Nhĩ Thái chuẩn bị nói Ô Lực Cát một chút, còn dự định an ủi thân muội bị tổn thương một chút.

Bảo Âm cũng đã cầm bức họa đi ra.

Bức họa đó được trang hoàng tốt, đặt trong hộp gấm rất dài. Bảo Âm lau tay sạch sẽ mới mở hộp lấy ra quyển trục, nàng tháo dây thừng, bảo thị nữ cầm bên kia chầm chậm mở ra.

Mặc dù từng nghe rất nhiều lời khen ngợi, cho đến khi nhìn thấy bức họa này, trong đầu Khánh Cách Nhĩ Thái mới có hình dáng rõ ràng.

"Đây là thật sao?"

Ô Lực Cát nhìn Khánh Cách Nhĩ Thái thua kém si mê, hắn ta hừ một tiếng nói: "Chân thật cái rắm."

"Quả thật, trên bức tranh vẽ muội muội có hơi xinh đẹp quá đáng. . . Họa sĩ luôn như vậy, có thể lý giải, Hi Quý phi có bảy tám phần thế này cũng là đại mỹ nhân nha."

"Ngươi đang nói mê sảng cái gì? Hi Quý phi xinh đẹp hơn một ngàn lần so với thứ này, người này vốn không vẽ ra hồn."

Khánh Cách Nhĩ Thái cảm thấy mình đang nghe thiên thư, hắn ta không thể tưởng tượng nổi dáng vẻ đẹp hơn một ngàn lần so với cái này: "Bởi vì huynh thích nàng mới có thể cảm thấy như vậy, họa sĩ người ta làm sao sẽ quá đáng như vậy? Nói xấu Quý phi làm đẹp cho muội muội ta?"

Ô Lực Cát suy nghĩ một chút, nói: "Có thể là sợ vẽ quá chân thật sẽ khơi mào mâu thuẫn giữa hai nước, nói thế nào Bảo Âm cũng là đệ nhất mỹ nhân của thảo nguyên chúng ta, cảm thấy bị Hi Quý phi miểu sát thành tỳ nữ truyền ra ngoài sẽ không ra hình dáng gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook