Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 1252: Hoa Phòng

Thập Nhị Dực Hắc Ám Sí Thiên Sứ

03/09/2020

Mọi người nghe đều ngẩn ngờ, trong bọn hắn không thiếu người giống lão nhân kia, đều là người quen biết Lucas nhiều năm, đối với Lucas vô cũng hiểu.

Lucas là loại người cực độ tự luyến, trong mắt hắn chỉ có bản thân là anh hùng cứu vớt thế giới, mặc dù hắn không phải kẻ khó chung đụng, nhưng muốn từ miệng Lucas nghe được một câu khen ngợi người khác, thật sự khó!

Những lời như Phi La vừa nói, trong tai bọn hắn, căn bản không giống lời Lucas nói ra.

- Lucas nói hắn là người vĩ đại như Thần?

Lão nhân thần sắc cổ quái nhìn Chu Văn, hắn thực sự không tin Lucas có thể khen ngợi người khác như vậy.

Phi La không để ý đến lão nhân, kích động nói với Chu Văn:

- Ngươi tới cứu Lucas đúng không? Ngươi có thể tới thật sự quá tốt rồi.

- Khụ khụ, ngươi muốn đi Thời Gian tiểu ốc, có phải có phát hiện gì hay không?

Chu Văn hơi xấu hổ, hắn phát hiện mình không phải một người hữu tốt, Lucas phát sinh chuyện như vậy, hắn vậy mà không biết gì cả.

Phi La lắc đầu nói:

- Lucas nói hắn là anh hùng vĩ đại nhất, cho nên nhất định phải khế ước Thủ Hộ giả mạnh nhất, mà Dị thứ nguyên lĩnh vực kinh khủng nhất Chúng Thần bán đảo chính là Thời Gian tiểu ốc, hắn không biết từ nơi nào nghe nói, bên trong Thời Gian tiểu ốc có Thủ Hộ giả chi kén, thế là quyết định đi Thời Gian tiểu ốc khế ước Thủ Hộ giả.

- Kết quả chuyến đi này một không trở về nữa, mấy năm nay ta cũng tìm kiếm thuê nhân thủ đi Thời Gian tiểu ốc tìm hắn, nhưng dù sao năng lực của ta có hạn, không thể tìm được nhiều nhân thủ, đi mấy lần đều không có kết quả gì, ta chỉ có thể tìm người khác mạnh hơn. Nhưng ta không biết nhiều người? Hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, cơ hội sống sót của Lucas cũng không lớn, ta lại không tìm ra cường giả có thể cứu hắn, dứt khoát tự mình đi vào, có thể tìm được hắn thì tốt nhất, nhưng nếu không thấy được, vậy thì theo hắn…

Phi La đem sự tình đại khái nói một lần, Chu Văn thế mới biết, Phi La lần này đi, kỳ thật đã ôm quyết tâm quyết tử, nếu như không phải lão nhân mang nàng trở lại, đoán chừng lúc này, nàng đã chết bên trong Thời Gian tiểu ốc.

- Hiện tại thì tốt rồi, ngay cả Lucas phải khen ngợi ngươi như vậy, ngươi nhất định có thể cứu được hắn, phải không?

Phi La đầy mong đợi nhìn Chu Văn.

- Ta sẽ cố gắng hết sức cứu Lucas.

Chu Văn trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng biết, chỉ sợ Lucas đã lành ít dữ nhiều.

Thời gian bốn năm thực sự quá dài, nếu như Lucas thật sự gặp nguy hiểm bên trong Thời Gian tiểu ốc, chỉ sợ đã chết từ lâu.

Phi La tự nhiên cũng hiểu rõ điểm này, nhưng nội tâm nàng vẫn ôm hi vọng, mấy năm này, nàng vẫn dựa vào niềm hi vọng này tiếp tục chống đỡ.

- Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian nữa.

Chu Văn nói xong, đã chuẩn bị tiếp tục lên đường.

- Phi La, chúng ta đi chung với ngươi xem một chút đi.

Lão nhân do dự một chút nói với Phi La.

Mặc dù Lucas nói Chu Văn là bằng hữu của hắn, nhưng người nào có thể bảo chứng, người trẻ tuổi này thật sự là Chu Văn mà Lucas nói tới hay không? Dù sao Chu Văn cái tên này thoạt nhìn rất trẻ, thấy thế nào cũng không giống người vĩ đại như Thần mà Lucas nói tới.



Mặc dù hắn không nguyện ý lấy sinh mạng mình mạo hiểm, nhưng cũng không nguyện ý thấy Phi La bị người ta lừa gạt.

- Hiện tại ngươi lại muốn đi rồi?

Phi La hơi ngoài ý muốn, nhìn lão nhân kia.

- Chúng ta sẽ đem ngươi đi đến chỗ Thực Nhân Hoa Vương, nếu các ngươi không qua được, còn có khả năng đem các ngươi về, nếu có thể đi qua, Thời Gian tiểu ốc còn cách một đoạn, có người dẫn đường tự nhiên có thể nhanh hơn một chút.

Lão nhân kia nói.

Phi La gật đầu, không cự tuyệt.

Đoàn người một lần nữa lên đường, lão nhân dẫn đội dẫn đường, rất nhanh đến chỗ Thực Nhân Hoa Vương mà bọn hắn nói tới.

Nơi này là hẻm núi giữa hai ngọn núi, nguyên bản hẻm núi rộng lớn, hiện tại lại bị một đóa hoa lấp đầy.

Cánh hoa đóa hoa kia như băng phiến điêu khắc thành, dưới ánh mặt trời càng hiện ra hào quang sáng long lanh.

- Khó trách lão nhân gọi nó là Thực Nhân Hoa Vương, cây hoa này xác thực lớn, nói là Hoa Trung Chi Vương cũng không đủ.

Chu Văn đánh giá đóa hoa, hỏi lão nhân một bên:

- Đóa hoa này ăn thịt người sao?

Lão nhân nói:

- Trước kia hạp cốc này không có cái gì, lần này tới đột nhiên xuất hiện một đóa hoa này, ta phái người sử dụng Phối sủng đi dò đường, vốn chỉ muốn xem Thực Nhân Hoa Vương kia có người ta bị thương hay không, nhưng không ngờ…

Lão nhân kia đem chuyện đã xảy ra nói một lần, mọi người không khỏi hơi khổ sở.

- Các ngươi không nhìn thấy những người kia biến mất thế nào sao?

Lão nhân nói xong về sau, một bên Băng Nữ đột nhiên mở miệng hỏi.

- Không, Phối sủng kinh động Thực Nhân Hoa Vương kia về sau, đồng bạn cách Thực Nhân Hoa Vương tương đối gần liên tục biến mất, chúng ta bất đắc dĩ chỉ có thể mang Phi La đi về trước.

Lão nhân kia nói.

Băng Nữ tiếp tục hỏi:

- Thời điểm bọn hắn biến mất, đầu biến mất trước hay thân thể biến mất trước?

- Cái này khác nhau sao?

Người trẻ tuổi nghi ngờ hỏi.

- Đương nhiên khác nhau.

Băng Nữ không dự định giải thích, vẫn nhìn lão nhân kia hỏi.



Lão nhân suy nghĩ một chút, lại nhìn đồng bạn bên cạnh, không xác định nói:

- Ta nhớ hẳn là đầu biến mất trước, có điều ta chỉ thấy được bộ dáng một đồng bọn bị thôn phệ, mấy người khác, ta không nhìn thấy.

- Đầu biến mất trước, không sai, ta cũng nhìn thấy, đầu của bọn hắn biến mất không thấy gì nữa, thân thể lại giống như bị đồ vật gì kéo lên không, sau đó thân thể rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.

Một người trung niên nói.

Những người thấy đều biểu thị đầu biến mất trước.

Sau khi Băng Nữ nghe xong, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì.

- Ngươi biết lai lịch đóa hoa này?

Chu Văn hỏi Băng Nữ.

Băng Nữ khẽ gật đầu:

- Nếu ta đoán không lầm, đóa hoa này không phải cái gì Thực Nhân Hoa Vương, mà là Hoa phòng Hoa tộc.

- Hoa phòng?

Chu Văn nhìn đóa hoa kia một chút, thấy thế nào cũng giống đóa hoa còn sống, mà không phải phòng ở hình đóa hoa.

- Hoa phòng là chỗ dung thân của Hoa tộc, giống Băng bảo của chúng ta, Hoa tộc chân chính ở bên trong đóa hoa kia. Có điều Hoa tộc luôn luôn ít lui tới với bên ngoài, ta không thấy nhiều Hoa tộc, nhưng cơ bản có thể khẳng định, đây là một Hoa tộc không thể nghi ngờ.

Băng Nữ dừng một chút, còn nói thêm:

- Lúc này đột nhiên có Hoa tộc đến Địa Cầu, điều này hiển nhiên có vấn đề, có lẽ có quan hệ với Dị thứ nguyên lĩnh vực trên Kim tinh.

- Nếu như vậy thì đây thật là Hoa tộc, hắn có thể thấy chúng ta?

Chu Văn nhìn đóa hoa kia hỏi.

- Dưới tình huống bình thường khẳng định có khả năng, có điều nói như vậy, Hoa tộc hẳn không xuất hiện tại địa phương này, Hoa tộc này tới Địa Cầu về sau, hiển nhiên gặp vấn đề gì đó, có lẽ thụ thương cũng khó nói.

Băng Nữ suy tính một chút nói.

- Thụ thương?

Chu Văn nhìn hoa phòng to lớn kia, trong lòng đang tính toán làm thế nào bắt sống Hoa tộc bên trong.

- Ý của ngài nói, đóa hoa kia không phải sinh vật Địa Cầu, mà là sinh vật tại Dị thứ nguyên?

Lão nhân nghe trong chốc lát, cuối cùng nghe rõ, vẻ mặt lập tức đại biến.

Mặc dù trước đó Nhân Hoàng trảm Đế Thiên, xem như thay mặt nhân loại chứng minh bản thân mình, nhưng đối với người bình thường mà nói, sinh vật tại Dị thứ nguyên vẫn là tồn tại như Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook