Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 30: Ta làm lão sư

Mặc Tà Trần

16/01/2014

Hoa Thần Dật an bài tốt đám đông xong, cùng Tà Băng giải thích cái gọi là học viện bài danh thi đấu. .

Ở trên đại lục nổi danh không chỉ có học viện Áo Tạp Tư, mặt khác còn mấy cái học viện thực lực cũng đều đặc biệt cường, trong đó đáng chú ý nhất là Áo Tạp Tư học viện, Thiên Thành học viện, Tử Vong học viện cùng Hồn Đường học viện, mặt khác còn có một chút học viện khác nhưng không đáng lo ngại, bốn đại học viện thực lực lại bên chín bên mười.

Mà năm trước đi học viện bài danh thi đấu lên, Hoa Thần Dật bọn hắn là thua bởi Tử Vong học viện, tất cả thành viên của Tử Vong học viện đều không thèm để ý quá trình, mà chỉ để ý đến kết quả, chỉ cần có thể thắng, bọn hắn có thể bất chấp thủ đoạn.

Khi hiểu rõ những điều này Tà Băng hơi cười, chết tiệt Tử Vong học viện, nhưng không tệ, ha ha, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, rất giống nguyên tắc làm người của ta nha.

“Mặc Trần, viện trưởng kêu ngươi.” Tà Băng chính mình đang tự nghĩ đến những học viện khác, một giọng nói đánh gãy suy nghĩ của Tà Băng. Lão sư à? Không biết có chuyện gì đây.

Cùng một vài người bắt chuyện khi đi trên đường, Tà Băng một người đến tòa nhà của lão sư, hôm nay qua đi, ngày mai sẽ chính thức đi học, thánh đường chỉ là khóa bồi dưỡng những tinh anh ở khắp nơi, mỗi một học sinh đều được phân đến lớp học tùy theo khả năng của mình của mình. Không biết lão sư sẽ an bài cho ta đến cái lớp gì đây.

Đi tới cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, được bên trong đồng ý, Tà Băng đẩy cửa, bước vào, chỉ thấy lão sư của viện trưởng, cùng hai vị lão đầu đều ngồi cùng một chỗ trơ mắt nhìn chính mình.

“Lão sư, có chuyện gì không?” Tà Băng thần sắc cung kính mà hỏi.

“Cái này, cũng không có việc gì đại sự, Mặc Trần, trước giới tiên thiệu cho ngươi mọi người, vị này ngươi có lẽ đã bái kiến rồi, vị này là lão sư phụ trách thánh đường và cũng là phó viện trưởng ở học viện của chúng ta_Lưu Dục lão sư, ” nói xong lại chỉ hướng khác một vị, “Vị này đồng dạng cũng là phó viện trưởng của chúng ta_Tần Đào lão sư “

“Bái kiến Lưu lão sư cùng Tần lão sư .” Tà Băng cung kính hướng hai vị phó viện trưởng ra mắt.

Lưu Dục chứng kiến bộ dáng của Tà Băng, trong lòng thầm oán, nha đầu kia, mới vừa rồi ta lại như thế nào không thấy ngươi như vậy cung kính. Mà Tần Đào là một mực rất ưa thích nha đầu này.

“Mặc Trần, hiện tại ta cho gọi ngươi tới, là vì chúng ta sau khi thương lượng với nhau, muốn giao cho ngươi một cái nhiệm vụ rất trọng yếu!” Viện trưởng nghiêm túc nói.

Tà Băng không có trả lời, mà chỉ dùng ánh mắt hỏi thăm ba vị lão sư đang ở trước mặt.

“Khục khục… Trải qua sự nghĩ sâu tính kỹ của chúng ta, quyết định ứng cử ngươi, Mặc Trần làm lão sư của quý tộc lớp 6, chúng ta là rất coi trọng ngươi!” Viện trưởng lão sư có chút khẩu khí không đúng, mở miệng nói ra.



“Cái gì? !” Nghe xong lời này, Tà Băng mở to hai mắt, xoa xoa lỗ tai của mình, không phải nghe lầm a? lão sư? Nói đùa gì vậy!

“Ngươi không có nghe lầm, đây là chứng nhận lão sư ở học viện cùng cái chìa khóa phòng của ngươi, ngày mai chính thức bắt đầu nhiệm vụ của ngươi, còn tiền lương chúng ta theo tiêu chuẩn của phó viện trưởng mà ban phát!” Viện trưởng lão sư mau chóng đem mấy thứ đồ vật đưa cho Tà Băng, trong ánh mắt hiện lên một vòng gian trá, thúc giục nói, “Tốt rồi, ngươi có thể trở về đi, ngày mai sẽ chính thức tiếp nhận quý tộc lớp 6.”

Không đợi Tà Băng nói chuyện, ba người lập tức nhốn nháo đem Tà Băng đưa ra khỏi văn phòng của viện trưởng.

Sau khi nhìn Tà Băng đi xa, ba người hồ ly liếc nhau, hắc hắc cười .

“Cái này quý tộc lớp 6 để cho các lão sư trong học viện chúng ta đau đầu lâu như vậy, lần này nhìn xem nha đầu này làm sao giải quyết đây a!” Rất rõ rang trong lời nói chính là một mực chờ xem Tà Băng xấu mặt Lưu dục phó viện trưởng.

“Ta cảm thấy được nha đầu kia nhất định có thể đem cái lớp này sửa chữa cho tốt đây.” Phó viện trưởng Tần Đào sờ sờ râu mép của mình, một bộ Cổ Đạo tiên phong bộ dạng.

“Ân, chỉ bằng lão gia hỏa Quân Thương Hải kia lời mà nói…(cái vụ mà Tà Băng huấn luyện một đám người Quân gia để cường đó), nên tin tưởng đệ tử giỏi này của ta a, ta ngược lại là thấy rất là thú vị, Tà Băng như thế nào đối phó bọn tiểu tử này đây!” Viện trưởng Tử Kình nghĩ đến chính mình lão bằng hữu Quân Thương Hải đối coi trọng đứa cháu gái vậy, tin rằng Tà Băng sẽ không làm hắn thất vọng a, viện trưởng lại một bộ dáng hồ ly lộ ra gian trá.

Dọc theo đường đi Tà Băng suy nghĩ, đại não còn có chút không tiêu hóa được a, một cái chức vụ đội phó đã đủ phiền toái, tuy nhiên chức vụ ấy cũng không cần chính mình làm cái gì cả! Thế nhưng mà lại để cho chính mình đi làm lão sư? ! Sống qua hai kiếp là lần đầu tiên làm qua lão sư a, lần này thật ra là khiến ta…. Có chút thỏa mãn nha!

Có trời mới biết Quân Tà Băng ta sợ nhất chính là phiền toái ah, nhìn ba cái bộ dáng hồ ly đã biết rõ quý tộc lớp 6 này khẳng định là đồ bỏ, là cái đèn đã cạn dầu rồi a. Thật là phiền phức!

Mà thôi mà thôi, làm lão sư thì làm lão sư, Quân Tà Băng ta còn không có sợ? Hừ… Thân yêu các học sinh của ta, chờ ta đến giáo dục các ngươi a…

Đồng thời lúc này, một nơi trong Học viện là một lớp học lộn xộn, giờ phút này tất cả đệ tử đều là một thân mồ hôi lạnh, kỳ quái, chuyện gì đang xảy ra a?

Mà Hoa Thần Dật cùng Bắc Ngạn Phong đang ở thánh đường chờ đợi Tà Băng, chứng kiến Tà Băng mặt mũi tràn đầy phiền muộn đi trở lại, liền đi đến hỏi thăm.

“Làm sao vậy?”

” Mấy cái lão đầu này, lại muốn ta đi làm lão sư, còn là lão sư của đồ bỏ quý tộc lớp 6 a…” Nhìn xem ánh mắt hai người, Tà Băng phiền muộn mở miệng, không đợi nàng nói xong, thì đã bị Bắc Ngạn Phong đánh gãy.



“Cái gì? Lão sư, mà lại là lão sư của quý tộc lớp 6!” Nghe đến đó Bắc Ngạn Phong trực tiếp lớn tiếng kêu lên, quý tộc lớp 6, mấy cái lão này thật là dám an bài như vậy!

Hoa Thần Dật thần sắc lạnh lùng lúc này cũng là có chút ít nộ khí, lại để cho Băng nhi đi làm lão sư coi như chưa tính, vậy mà lại an bài đến quý tộc lớp 6!

“Có vấn đề gì?” Tà Băng đã biết rõ quý tộc lớp 6 này là có vấn đề a, bất quá xem bộ dạng của hai người, tựa hồ vấn đề còn thật nghiêm trọng ah.

“Quý tộc lớp 6 này, nói trắng ra là những vương công quý tộc trong nhà tu luyện nhưng thiên phú lại quá thấp, nên bị đem đến học viện để tự sanh tự diệt, dù sao quy luật trong học viện có thể cho đệ tử ngốc đến 30 tuổi tốt nghiệp, mà bọn hắn 30 tuổi tốt nghiệp có thể được gia đình tiếp nhận, bọn hắn cũng là cam chịu, là lớp mà trong trường học lão sư nào cũng không muốn dạy.”

Nghe Hoa Thần Dật giải thích, Tà Băng khóe miệng vẽ ra mỉm cười, lớp phế vật sao? Ha ha, chỉ cần Quân Tà Băng ta nguyện ý, có thể trực tiếp để cho các ngươi trở thành thiên tài, nhưng ta là muốn xem các ngươi có đáng giá hay không được Quân Tà Băng ta cố sức nuôi dưỡng!

“Mà thôi, một cái lão sư mà thôi, Quân Tà Băng ta còn có thể làm tới cái gì chứ đừng nói đến việc nho nhỏ này?” Tà Băng tự tin cười cười, nhàn nhạt mở miệng.

Hai người nhìn xem bộ dáng cười cười cảu Tà Băng, cũng không nói gì nữa, dù sao thì những vấn đề này vẫn là cần chính mình Tà Băng quyết định.

Tà Băng chào tạm biệt hai người, hướng phòng ở mà mấy cái lão đầu vì nàng an bài đi đến. Một đường không nói gì, đi tới nơi thời điểm, Tà Băng mới phát hiện chỗ ở của mình là một tòa tiểu viện, đặc biệt ưu nhã, chỉ liếc nhìn sơ, thì Tà Băng liền thích cái tiểu viện này.

Đi vào tiểu viện, Tà Băng mở cửa phòng, vô cùng đơn giản giống như nơi ở hiện đại của nàng, có hai phòng một sảnh, còn có một gian phòng bếp rộng, Tà Băng nhẹ gật đầu, nơi này cũng không tệ lắm.

Sau khi tắm rửa, Tà Băng liền ngã vào phòng ngủ, chưa được 5phút thì đã ngủ mất tiêu, trước khi ngủ nàng còn thầm nghỉ, chuyện ngày mai, ngày mai rồi nói sau! Về phần quý tộc lớp 6 này, hừ hừ, đối vớinhững người này, là có rất nhiều cách a!

Một đêm ngủ ngon giấc, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tà Băng thay đổi một bộ áo trắng nhẹ nhàng khoan khoái, đơn giản ăn chút gì đó, liền đi đến phía quý tộc lớp 6.

Vẫn chưa tới cửa lớp học, Tà Băng đã nghe được bên trong những thanh âm kêu loạn, nam hay nữ còn xen lẫn tiếng khóc, tiếng mắng! Quả thực so cái chợ bán thức ăn còn ầm ĩ hơn. Xem kỉ lại phòng học này còn thua cái tiểu viện của nàng, như vậy cũng đủ biết học viên nơi này là bị xem thường đến mức nào?

Đi đến cửa phòng học, nhìn xem của lớp đóng kính, nghe bên trong âm thanh lộn xộn, Tà Băng không hề do dự, một cước đem cửa lớp đá văng, rồi la to

“Tất cả im miệng lại hết cho ta!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tà Băng Ngạo Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook