Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

Chương 15: GIẢ TRAI ĐI CHƠI HỘI

chạng vạng

30/05/2016

_Hoa Tuyết nàng đang nghĩ gì? Hoa Tuyết.._chạm nhẹ vai nàng cứ nhìn bộ dạng trầm ngâm không nói chuyện của nàng khiến hắn cảm thấy yên lòng hơn ít nhất nàng nháo khắp cả kinh thành làm trò chơi, nhưng khi nàng nghĩ hắn lại sợ cảm giác cô đơn nào đó bao bọc xung quanh nàng. Quý như lúc nãy, nàng trầm ngâm suy nghĩ cái gì đó ngay cả hắn đến gần dù đã tạo ra tiếng động mạnh cũng không biết, nếu một ngày nào đó người đi tới không phải hắn mà là người có ý xấu vậy làm sao?

_à….hả?....à…ta không sao. Ta hiểu rồi_nàng lại suy nghĩ qua nhiều rồi như người thất thần thế này không biết chừng nàng sẽ chết sớm mất, ngước mắt nhìn hắn_Bạch Thiên Di người có nhã hứng cùng ta đi dạo một vòng trong hoa viên phủ?

_Ân, ta thật có hứng a_nở nụ cười tươi như hoa xoay người nhìn về phía xa xa_vậy nàng dẫn đường đi

_ừm…

Nàng bước tới gần hắn, nói dẫn đường nhưng hắn vẫn đi sóng vai nàng, nhìn ngắm khắp nơi trong khu vườn, sau đó lại ngâm vài bài thơ tả loài hoa. Nàng phải công nhận hắn thực tài, tất cả các loại hoa trong vườn dường như hắn đều biết tuy chỉ có mấy loại thảo dược quý hắn lại không cách nào đọc tên được.

Thơ của hắn có chút hiên ngang của người anh hùng, có chút phóng khoáng cũng có chút hừng hực như lửa, hắn có thể nói sau này còn đúng là vị tướng tài ba a, ngoài ra còn văn võ song toàn. Không những thế sau này lớn lên hắn còn là soái ca nha, nhìn xem nhìn xem mới 14 tuổi lại có vẻ ngoài chết người kia; làn da hơi ngâm đen, mày kiếm, mắt đen sáng như sa, mũi cao thẳng, một màu tóc đỏ….; xem xem vẻ đẹp này có chút chết người đi, một vị tướng oai hùng với cái vẻ cao ngạo kia nhìn xem có hay không nữ nhân “chết” như sao?

_Hoa Tuyết mặt ta dính gì sao?_cảm nhận được ánh mắt của nàng nhìn hắn, lúc đang ngắm nghía chậu hoạ đặt xuống vô ý sờ tay lên mặt mình_tại sao nàng lại nhìn ta như thế?

_ừm không có, bây giờ thì có rồi_Tuyết nhẹ cười lắc đầu cũng tại nàng hại hắn, có biết tay hắn dính đầy bùng đất như thế_tay ngươi dính đầy đất lại sờ lên trên mặt chỉ sợ thành mặt mèo rồi..hihihi

_....._hắn cứ đứng đó ngơ ngác nhìn nàng cười còn để cả khuôn mặt không lau

_đùa thôi, đừng đứng thần người ra đó, dùng khăn tay lau đi_nàng đưa khăn tay cho hắn rồi quay sang nhìn chậu hoa, nó có màu trắng rất đẹp_

“Trinh trinh bạch bạch-Bách nguyệt toả hương

Cửu thập như vũ-Nhất thập như say”

(chạng vạng:muội không hiểu đâu, đừng bảo muội dịch ý tứ trong đó. Mà đúng có ý gì không nhỉ?)

_ta không ngờ nàng biết làm thơ

_ân chỉ là tuỳ tiện thôi, dù sao ta cũng thích màu tím hay đen hơn nhưng loài hoa này có hương nhẹ khác lạ nên có chút hứng thú.



_ân, dù gì đó cũng là một bài thơ hay, loại hoa này có lá thật mỏng manh nhưng lại xếp chồng nhiều tầng đúng là như vũ, mùi hương đúng là như say

_ngươi không phải cùng nói chuyện các ca ca ta sao? Sao lại xuất hiện ở đây, à với lại còn nguyện ý đi dạo cùng ta?

_lúc nảy vì các huynh muội nói phải giải thích với lục tiểu thư cùng bát tiểu thư nên ta nhàm chán đi dạo quanh nơi này tìm thú vui không ngờ gặp nàng

_giải thích?

_Ân, ta nghe loán thoáng hình hai tiểu thư cũng muốn đi theo

_...._thì ra lại thấy người đi trước người kia theo sau (ngữ điệu như lời châm chọc “bắt chước”)

_lúc này nàng nói nàng sẽ có biện pháp tham gia hội có hay không cho ta biết một ít?

_cải trang nam tử cùng tham gia hội thơ

_nàng sao? Như thế sợ không tốt

_có gì không tốt, cho ta biết mỗi năm quy định của hội thơ như thế nào thôi, đó cũng chính ta hướng ngươi đa tạ

_Ân không cần, thể lệ tham gia rất đơn giản, chỉ cần thả một chiếc bình sứ nhỏ theo dòng nước xoáy khi bình sứ dừng nơi nào nơi đó sẽ để cho người tham gia viết một bài tuỳ theo cảm hứng, tuy nhiên nếu trong vòng thời gian nhất định không thể lam một bào thơ thì sẽ bị phạt một kín rượu

_Ân vậy không chắc chiếc bình chỉ dừng lại chỗ ta, nếu tính theo hì chiếc bình đó nhiều nhất chỉ một làn dừng nới ta tại(ngồi), vì vậy không cần khuyên ta nha. Ngươi cũng nên quay về đi ta còn một số chuyện phải làm ta đi trước a

_Ân gặp lại….

Hắn chưa nói hết nàng đã khuất bóng, bất giác hắn nhận ra chiếc khăn của nàng lúc nảy chưa trả lại, khi nhận ra mới biết hắn khăn mỏng đã bị hắn làm bẩn đến thê thảm được thôi để đến khi hắn về giặt sạch rồi lại trả nàng……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook