Sự Trả Thù Màu Đỏ

Chương 17: Ngày đầu tại trường mới (Part 7)

Miyazaki Harumi

15/12/2017

Hiện tại, cả lớp đang trong giờ học Toán. Tất cả đều chăm chú nhìn lên bảng và tiếng giảng bài của Haruki-sensei vẫn vang lên đều đều trong lớp học. Yuuto tỏ ra khá mệt mỏi nhưng câu vẫn cố tập trung nghe giảng. Nói thật là bây giờ, cậu đang cảm thấy rất rất rất chán và buồn ngủ. Tuy rằng ở tổ chức có gia sư dạy cho cậu học trước đó nên cậu cũng có biết sơ sơ, nhưng chưa bao giờ cậu cảm thấy mệt mỏi như vầy. Mọi thứ đều xoay vòng vòng trước mắt cậu. Chợt giọng nói ấm áp của Haruki-sensei lọt vào tai cậu:

- ...to - Cậu nghe mang máng ai gọi tên mình - Yuuto, em có thể làm được bài này không??

- Dạ??

Cậu bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ và chợt nhận ra cả lớp đang nhìn mình bằng ánh mắt hiếu kì. Phía trên là sensei đang chỉ tay vào câu hỏi, bên dưới là hơn 80 con mắt đang nhìn cậu. Rin, Kouta và Hiro đều đang nhìn cậu bằng con mắt: Cậu đang làm gì vậy?? Hiro ghé vào tai Rin và thì thầm: Liệu cậu ta có làm được bài tập khó như vậy không?? Lần này nguy rồi!. Rin vẫn nhìn thẳng vào Yuuto, ánh mắt như muốn nói: Cậu có ổn không đấy??

- Dạ...

Cậu ngừng một chút, nhìn lên bảng. Câu hỏi này khiến cậu cảm thấy quen thuộc trong chốc lát, hình như dạng toán này hồi còn ở tổ chức đã từng làm rồi. Cậu mỉm cười tinh nghịch. Rin quan sát biểu cảm của cậu ấy và thấy ánh mắt của cậu ta sáng lên một tia sáng nhỏ. Làm được sao??, cô nghĩ.

- Sensei ơi, em nghĩ Yuuto mới vào nên chưa làm được đâu ạ. - Một cô bạn lên tiếng nói giùm Yuuto.

- Cũng phải nhỉ. - Haruki đẩy nhẹ gọng kính.

- Không... Em làm được ạ. - Yuuto lên tiếng, ánh mắt sắc lẹm.

- Hả?? - Cả lớp đồng thanh kêu lên.

- Em chắc chứ??

- Vâng ạ.

- Lên làm thử nào.

Yuuto nhanh chóng bước ra khỏi chỗ ngồi và bước lên bảng trước ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của mọi người. Những tiếng xì xầm bàn tán vang lên nhưng cậu chả thèm quan tâm. Bài toán khó vậy mà cậu ấy có thể làm hay sao?? Không hổ danh là thành viên mới của Hội học sinh. Cậu nghĩ gì vậy?? Đây chắc chỉ là một bài nhỏ trong số những bài thường ngày cậu ấy làm thôi. Oaa, Yuuto trông ngầu quá đi!!!

Những lời khen đó khiến cậu phồng mũi, mặt đỏ vì xấu hổ. Đi ngang qua Hiro, cô tinh nghịch chọc cậu: Đừng làm sai nhé! khiến cậu chỉ muốn đấm cho cô một cú. Hiro quay xuống hỏi Rin.

- Cậu nghĩ cậu ta có làm được không?

- Chưa biết được. Nhưng cậu ta trông có vẻ lanh lợi lắm. Không phải dạng vừa. - Cô ngắn gọn đáp.

- Hử...

Cô quay sang Kouta:

- Kouta, cậu nghĩ sao??

- Ừm, chắc cậu ấy sẽ làm được. - Kouta không rời mắt khỏi trang vở, đáp.

- Hai người đúng là quân mọt sách. - Hiro mắng rồi quay lên.

Yuuto làm bài tập chỉ vẻn vẹn trong vòng 3p. Khi cậu trên đường trở về chỗ, những tiếng xì xào lại vang lên, khiến cậu cảm thấy hạnh phúc kinh khủng. Về đến chỗ, cậu thấy Rin đang nhìn chằm chằm vào bài tập cậu đã làm xong, mắt sắc lẹm, trông cô có vẻ suy nghĩ rất lung. Điều đó khiến Yuuto thấy bất an. Chẳng lẽ cậu làm sai sao??

Sensei đứng bên cạnh cậu từ lúc cậu lên làm bài, mắt không ngừng quan sát cậu. Khi thấy những dòng công thức cứ dần dần hiện ra dưới tay cậu, cô mỉm cười nhẹ. Sau khi đã đọc xong bài làm của cậu, sensei bước lên phía trước và hỏi:

- Được rồi, có ai có ý kiến gì về bài làm của Yuuto không??

-...

Mọi người xì xào, chỉ trỏ tùm lum vào bài làm của Yuuto. Bài làm gọn gàng, sạch sẽ, dễ hiểu nhưng họ vẫn cảm thấy nghi ngờ về thực lực của Yuuto. Họ cần một người có năng lực bậc nhất trong lớp để nhận xét bài làm và người đó không ai khác chính là lớp trưởng của chúng ta, Rin.

Như hiểu được tâm tư giấu kín của cả lớp, Haruki gọi Rin đứng dậy:

- Rin, em có ý kiến gì không??

- Theo em... - Rin đứng dậy.



Cả lớp nín thở chờ nhân vật quyền lực này phán xét kết quả. Không khí căng thẳng đến mức Yuuto cũng cảm thấy áp lực, nuốt nước bọt nhìn Rin. (giải có mỗi bài toán làm gì căng vậy -.- )

- Yuuto làm đúng rồi. - Rin thông báo.

- Oaaaaaa. - Mọi người hô lên và những tràng vỗ tay vang lên không ngớt. Chắc chắn là nhân vật chính không ai khác chính là Yuuto của chúng ta. Cu cậu đang nhất thời không cảm thận được mọi thứ xung quanh và ngồi đờ ra đó. WTF?? Cậu làm đúng? Rin đã công nhận điều đó. Yeeeee!!

Mọi người ngay lập tức tán thưởng Yuuto: Đúng là thiên tài mà!, Yuuto à, cậu giỏi quá, xin hãy nhận của tớ một lạy, vân vân và mây mây. Sensei đứng trên bảng, cười nhẹ: Đúng như mình nghĩ. Cô có mắt nhìn người rất tốt và cô cảm thấy, Yuuto rất ưu tú.

Rin mỉm cười nhẹ. Đúng là gà cưng của Eugine, cô nghĩ. Kouta khoanh tay trước ngực cười nhẹ. Hiro há hốc miệng. Nàn ní, cậu ta có thể làm được sao?? Thật không ngờ. Vậy mà mình cứ tưởng cậu ta ngốc lắm. Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, Hiro à!

RENGGGGGGGGGGGGGGGG

Tiếng chuông thông báo đến giờ nghỉ trưa vang lên. Cả lớp ngay lập tức gấp sách lại và không gian xung quanh trở nên ồn ào. Sensei sau khi dặn dò cả lớp làm bài tập đầy đủ thì nhanh chóng bước ra ngoài. Cả lớp xôn xao những tiếng mời gọi nhau đi ăn trưa nhưng chủ yếu là vẫn vây lại chỗ Yuuto thành một vòng lớn.

Cậu giỏi quá Yuuto à!

Cậu có đi học thêm ai không??

Cậu có bí kíp gia truyền gì hả??

...

Những câu hỏi dồn dập bay đến não của Yuuto khiến cậu nhất thời luống cuống, không trả lời được.

Ư...tớ...

- Yuuto, đi ăn trưa nào.

Rin đi đến, sau lưng là Kouta và Hiro. Mọi người đều dạt sang hai bên cho Hội trưởng quyền lực đi. Rin cầm tay áo của Yuuto kéo đi, quên không nói với mọi người:

- Yuuto hôm nay hơi bận, có gì thắc mắc mọi người có thể hỏi cậu ấy sau nhé! - Rin nháy mắt.

- Vâng ạ. - Cả lớp ngoan ngoãn như một con cún.

..................

- Ầy thành người nổi tiếng thích nhỉ?? - Hiro hỏi xoáy Yuuto.

- Hả?? Người nổi tiếng??

- Thì đấy, cả lớp vây quanh cậu đấy còn gì??

- Tớ đâu có muốn như thế!!

Tình hình là sau khi đưa Yuuto đi thăm quan những nơi cần thiết thì cả bọn đang ngồi ăn trưa ở canteen. Mỗi người đều có một hộp bento và của Yuuto là Rin mang đi. Yuuto lên tiếng thanh minh sau khi đưa cầm hộp cafe uống, vẻ mặt ngạc nhiên.

- Có, cậu cố ý lên bảng giải bài tập để cho mọi người thấy cậu giỏi thế nào chứ gì? - Hiro bĩu môi.

- Tớ không có nhé!!

- Ồn quá, tập trung ăn giùm tôi đi!! - Kouta và Rin bực mình lên tiếng.

- Vâng. - Giọng hai kẻ quấy phá kia nhỏ xíu.

Khi mọi người giải quyết bữa trưa của mình xong thì Haruki-sensei đến tìm Rin.

- Rin, cô có thể nhờ em một việc được chứ?? - Cô vẫy tay với 3 người kia và nói với Rin.



- Được ạ. Đến phòng GV chứ ạ.

- Được đấy.

Khi cả 2 rời khỏi, Yuuto hỏi Kouta với bộ dạng thắc mắc.

- Sensei gặp Rin có chuyện gì nhỉ??

- Kệ cậu ấy đi, lớp trưởng có nhiều việc cần giải quyết lắm. Chúng ta lên lớp trước thôi. - Kouta nói.

..............

- Rin à, em đang tính làm gì vậy??

- Như chị thấy đó, Haru-nee. - Rin đứng dựa lưng vào cửa.

- Chị hỏi là em đang tính làm gì khi đem thành viên của tổ chức đến trường. Em có biết nguy hiểm thế nào nếu chúng phát hiện ra thân phận của mình không?? - Haruki lo lắng.

- Em có kể hoạch đâu vào đó rồi, chị đừng lo. - Rin trấn an Haruki.

- Nhưng mà...

Quên không nói với mọi người, Haruki là thành viên của JSC. Cô đang làm việc cho Rin và là người giám sát của cô ấy. Cô cũng là người rất thân với Natsuki và Rin hồi nhỏ. Nhưng trước khi Natsuki mất, cô lại đi nước ngoài để du học nên chuyện của Natsuki, cô chỉ biết sau khi về nước và vào làm GV ở học viện Sakura. Cô luôn tự dằn vặt mình vì đã đi lúc tổ chức và đặc biệt là người em trai kết nghĩa của cô đã mất mà cô không mảy may biết gì. Cô đã khóc rất nhiều về việc đó.

Natsuki đã mất, giờ chỉ còn Rin là người thân với cô nhất. Nếu Rin có chuyện gì thì chắc cô sẽ tự tử mất.

- Em vẫn còn ý định báo thù cho Natsu sao?? - Cô hỏi với giọng đau khổ.

- Haru-nee à, em...

- Rin, chắc hẳn em cũng biết dấn thân vào Eward là một chuyện rất nguy hiểm, bản thân Natsu mất cũng chính vì chúng. Em còn muốn tiếp tục đi theo vết xe đổ của Natsu sao?? Hễ em có mệnh hệ gì thì chị biết ăn nói sao với Haruka-sama chứ??

- Chị à, chị phải hiểu cho em. Mất đi Natsuki chính là nỗi đau lớn nhất của cuộc đời em. Em không thể chịu nổi khi không có Natsuki ở bên cạnh. Và chúng chính là kẻ đã khiến cho Natsuki phải ra đi, em phải trả mối thù này. Dù có phải làm gì đi nữa thì em cũng phải giết chết tất cả bọn chúng. - Rin gằn giọng, đôi mắt hằn lên những tia giận dữ.

- Nhưng...- Haruki bối rối.

- Chị đừng lo, cậu ta chính là bước tiến lớn của em. Em chắc chắn không làm chị phải lo lắng đâu. Xin hãy tin ở em. - Rin đặt tay lên vai Haruki.

- Thôi được rồi. - Haruki thở dài - Em cứng đầu cũng chẳng khác gì Natsu cả. Chị tin em, nhưng em phải thật cẩn thận đấy.

- Em cảm ơn chị. À mà chị hãy quan sát cậu ta giùm em nhé. Nếu cậu ta có gì bất thường thì chị phải báo cho em đó.

- Vâng thưa cô nương.

...............................

Những tiết học sau đó trôi qua một cách bình thường và nhàm chán. Khi tiếng chuông reo lên cũng chính là lúc tất cả được thả tự do trở về nhà. Yuuto vươn vai một cách mệt mỏi, miệng ngáp không ngừng. Kiểu này chắc tối lại phải đi ngủ sớm rồi.

Mọi người sửa soạn xong xuôi liền tiến bước đi trở về nhà. Yuuto chợt nhớ ra điều gì đó liền bước nhanh hơn 1 bước, hỏi Rin.

- Hôm nay không phải đến văn phòng Hội học sinh sao??

- Không, chúng ta về sớm. Mọi công việc đều đã được hoàn thành rồi nên cậu không cần phải lo.

- Đúng là Hội học sinh có khác, làm gì cũng nhanh gọn. Tớ cũng đuối sức rồi.

- Vậy thì nhanh chóng về nhà thôi.

- Ok!!!!! Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Trả Thù Màu Đỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook