Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy

Chương 12

Rùa

10/06/2014

Nó quăng mình xuống giường. Vừa lúc mới đi học về là nó lại nghe tiếng ba mẹ cãi nhau, sau đó ba nó lại đi ra ngoài. Ông nhìn nó thấy nhưng lại phớt lờ, đi ngang qua nó mà cứ như nó là ko khí, thậm chí ông còn ko thèm mỉm cười xoa đầu nó như ngày xưa mỗi khi nó đi học về nữa…

Nó đi ngang phòng ba mẹ… Dù muốn dù ko nó cũng phải nhìn vào trong. Mẹ nó đang ôm gối ngồi trên giường khóc sướt mướt. Từ khi nó vào lớp 12, chưa bao giờ gia đình này được yên ổn. Phải chăng là do nó quá phá phách, nghịch ngợm, rồi bị nhà trường báo về nhà nên ba mẹ mới thường xuyên cãi nhau. Nó thấy ba cũng quá đáng thật, nếu vì nó thì chỉ cần răn dạy nó được rồi, sao tự dưng lại trút hết lên người của mẹ chứ???

E e è é e è…

Âm báo tin nhắn tới. Nó lục cặp lôi chiếc đt ra rồi dở ra xem

“Tối nay gặp tôi chút đi!! Tại Hương Lúa” – là từ số của Kì.

Hắn lại muốn gì ở nó nữa đây. Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của mẹ tự dưng nó cảm thấy mất hết sức lực, ko muốn làm bất cứ chuyện gì nữa, cũng chẳng muốn gặp ai…

“Đang trên đường xuống địa ngục!! Ko thể trở về được… Có gì thứ 2 lên trường rồi nói!!” – xong nó off máy luôn cho khỏi phiền phức.



Ko biết nó đã ngủ thiếp đi bao lâu rồi nhỉ??? Lúc mở mắt ra, âm thanh đầu tiên mà nó nghe được là tiếng bụng kêu… ọt ọt.

Az, nó tung chăn bước xuống giường đi làm VSCN. Nhưng nó chợt nhớ ra một điều mà sáng nào cũng phải có, đó là tiếng đồng hồ báo thức.

“Quái nhỉ?? Sao hôm nay mấy cục sắt cũ kĩ đó ko kêu inh ỏi nữa?? Ủa mà tối qua mình đi ngủ có đắp chăn sao ta??”

Rồi nó chợt nghĩ tới mẹ. Chắc lúc mẹ lên gọi nó xuống ăn cơm, nhìn thấy nó ngủ một cách bê bối như vậy liền chỉnh sửa lại rồi đắp chăn cho nó đây mà… mẹ nó lúc nào cũng là nhất, mặc dù la mắng thì hơi bị nhiều.

Nó nhìn đồng hồ. Az, lại một kỉ lục guiness mới đây sao??? Mới có 5h sáng thôi mà nó đã bò ra khỏi giường rồi. Hèn chi mấy cái đồng hồ kia ko kêu là phải.

Nó bước xuống nhà, dù muốn dù ko cũng phải ngó vào trong phòng ba mẹ. Ba ko có ở đó… sao ba đi làm sớm vậy nhỉ??? Mẹ thì… cũng ko có trong phòng luôn. Có chuyện gì vậy ta??? Sao hôm nay ba mẹ đều ra khỏi nhà sớm vậy?? Hôm nay là chủ nhật mà???

Nó lắc đầu, bước xuống nhà bếp tìm cái gì đó để bỏ bụng. Thật bất ngờ, bàn ăn đã được dọn sẵn. Hôm nay mẹ nấu cơm sáng, đỡ phải ăn bánh mì khô khan nữa. Hôm qua với hôm nay mẹ là thiệt, toàn làm những chuyện ko giống mẹ ngày thường.

Lòng nó tự dưng dâng lên một nỗi lo, một nỗi tuyệt vọng mà chính nó cũng ko biết nguyên nhân do đâu nữa.

Cạch… a, có tiếng người mở cửa. Hình như mẹ về.

Nó chạy ra phòng khách…

Ko phải mẹ mà là ba và một người phụ nữ khác.



_Con chào ba, con chào cô!! – nó lễ phép, thật ko giống nó ngày thường.

_Ukm, chào con!! – ba nó lạnh lùng – Em vào bếp coi đi!! – rồi đổi giọng ngay tức khắc.

Ba dẫn người phụ nữ vào trong bếp.

Nó nhìn theo bằng con mắt ngạc nhiên tò mò. Người ấy là ai??? Còn mẹ nó đâu???

Nó đi vô trong bếp. Hai người lớn đang ngồi ăn cùng nhau… nó trố mắt nhìn ba nó và người phụ nữ.

_Mẹ đâu rồi ba??

_Chiều mẹ sẽ về!! Con ngồi xuống ăn cơm đi.

Nó kéo ghế ngồi xuống cạnh ba… nhưng giờ nó có thể nuốt nổi sao?? Một người phụ nữ ko quen biết đang ngồi ăn cùng ba con nó, còn mẹ nó thì ko thấy đâu cả.

_Sao con ko ăn đi?? – ba dịu dàng hỏi nó, thái độ khác hẳn lúc nãy.

_Con nuốt ko vô. Con đi tìm mẹ đây!!!

Nói rồi nó đứng dậy khỏi bàn ăn, nhưng ba nó gọi giật ngược trở lại

_Ngồi xuống đi!! Rồi từ từ ba sẽ giải thích tất cả với con.

_Vậy ba nói đi!!

_Ba xin lỗi vì từ đầu năm học ba đã ko quan tâm con, lạnh lùng với con.

_Ba đừng nói chuyện đó!! Mẹ con đâu?? – giọng nó càng trở nên gay gắt, ánh mắt thì đỏ ngầu lên. Dường như nó đã đoán được phần nào sự việc.

_Mẹ con ko về đây nữa đâu!! – ba nó thở ra.

_Tại sao?? – nó cố giữ cho giọng mình ko bị lạc đi.

_Ba mẹ đã li hôn rồi!! Mẹ về nhà ngoại ở Đà Lạt, con ở với ba và dì. Đây là dì Trinh, từ nay dì sẽ thay thế mẹ chăm lo cho con.



_Thì ra… con tưởng chuyện này chỉ có trên phim?? – nó nhếch mép.

_Con đừng vậy!! Ba biết là con ko chấp nhận, nhưng từ từ rồi con cũng sẽ quen thôi. – ba nó điềm tĩnh.

_Ba nói cái gì?? Ba bảo con phải sống xa mẹ, bảo con phải chấp nhận bà ta??? Ba nghĩ cái gì vậy?? – giọng nó vỡ òa ra.

_Con hãy tập thích nghi dần đi. Tuần sau ba sẽ làm đám cưới với dì!! Đó là vào chủ nhật nên con hãy tới tham dự, rủ cả bạn bè con nữa.

_Ba à, con giống ba đấy!! Con làm gì có bạn bè mà rủ chứ???

_Con đừng nói vậy. Chẳng phải con có bạn là lớp trưởng sao???

Nó nhếch mép, liếc sang người phụ nữ tên Trinh kia một lúc. Ánh mắt của nó vừa như dò xét, vừa như xua đuổi là người phụ nữ cảm thấy khó chịu.

Nó khoanh tay trước ngực, chân vắt hình chữ ngũ. Đôi mắt của nó bây giờ sắc và lạnh chưa từng thấy. Đã hơn một năm qua, nó thoát xác. Nó sống khác đi với bản thân mình bảy năm trước, chỉ nghịch ngợm quậy phá thầy cô thôi… nhưng sự tan vỡ này làm cho tim nó nghẹt lại… nó đang cảm thấy rất khó thở…

Nó muốn khóc, nhưng nước mắt nó ko rơi… nó muốn gào thét, nhưng nó ko còn đủ sức… nó muốn quỵ ngã, nhưng nó ko cho phép bản thân yếu đuối… nó muốn nhiều lắm, rất nhiều… nhưng nó biết rằng mình ko bao giờ có thể thực hiện được những ước muốn ấy. Nhưng điều duy nhất nó muốn phải trở thành hiện thực bây giờ là mẹ quay trở về với nó.

Nhưng sao nó có thể đi tìm mẹ đây?? Nó ko có một cắc nào trong túi cả… càng ko biết nhà ngoại ở đâu trên Đà Lạt. Dù nó đã từng đến nhà ngoại, nhưng là lúc còn bé xíu kia. Nó ko thể nào nhớ nổi địa chỉ. Mẹ nó cũng ko dùng đt di động, làm sao để nó liên lạc với mẹ bây giờ??????? Nó phải làm sao mới tốt, phải làm sao đây??? Nó ko muốn gia đình bị tan vỡ một cách dễ dàng vậy được… nó ko muốn…

_Thậm chí tới cả thời gian ba mẹ li hôn mà con cũng ko được biết!! – nó chỉ ra.

Ba nó ko đáp, nhẹ lắc đầu rồi thở dài.

Nó đứng dậy khỏi bàn ăn… giờ nó chỉ muốn hất tung cái bàn này thôi… nhưng ko, nó sẽ có cách phản đối tốt hơn. Còn bảy ngày nữa thôi, nó phải ngăn cản đám cưới này cho bằng được.

_Con đừng nghĩ tới chuyện phá rối ba!! Dù có chuyện gì xảy ra thì ba cũng sẽ cưới dì Trinh!!

_Dù cho con có chết?? Dù cho con có hư hỏng như 8 năm trước???

_Con đừng vậy. Con lúc nào cũng là quan trọng nhất đối với ba. Vậy nên ba mới ko cho mẹ mang theo con đi…

_Ba ích kỉ quá. Được, nếu con là quan trọng nhất thì đuổi dì này đi. Còn nếu ko thì ba cứ việc làm theo ý ba thích. Nếu ba cưới dì ấy, con sẽ trở nên bất trị_giống như 8 năm về trước!! – nó hùng hồn tuyên bố.

Ba nó lại lắc đầu. Ông nhẹ thở dài ra rồi phẩy tay, ý muốn bảo nó ra ngoài.

Nó nhếch mép, quay bước tiến thẳng ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook