Song Phu Tranh Sủng

Chương 10: Tôi không là của ai

Thiên Mỹ Khả

14/10/2017

Doãn Doanh Kiều Y hôn từng chút lên môi Nghiêm Gia Nghị, bàn tay bé nhỏ chạm lên khuôn ngực anh, cô nhỏ giọng.

“Nghị, anh đừng tỏ ra khó chịu khi thấy em cùng Nghiêm Gia Luật như vậy chứ.”- cô giọng nói có chút trách móc, cô vốn không muốn cùng bất kì ai có ràng buộc, nên cũng không nghĩ Nghiêm Gia Nghị cần để ý tới cô cùng em trai anh.

Nghiêm Gia Nghị kéo cô lên cao, cho chân của cô ép sát hai bên người anh.

“Tôi chỉ muốn có em, cũng chỉ muốn em là của tôi.”

Anh hối hận vì quyết định ban đầu của mình đã quá dễ dãi, chấp nhận lời của Nghiêm Gia Luật, để bây giờ phải chia sẻ cô cùng với cậu ta.

Tay anh ôm chặt lấy eo cô, hạ cô xuống phần hạ thân đang căng cứng của mình.

“A…”- Doãn Doanh Kiều Y có phần bất ngờ, cứ nghĩ cô và anh có thể nói chuyện thêm một lúc nữa.

Cô từ từ nhún xuống, anh đi sâu vào bên trong nóng bỏng của cô. Cô càng ép chân chặt hơn, khiến anh phải thở ra.

Nghiêm Gia Nghị đánh nhẹ vào mông cô.

“Em muốn tôi lắm sao? Vậy tự mình làm thật tốt đi.”

Khóe môi cô là nụ cười nửa miệng tựa có tựa không. Nếu anh thực sự muốn thoải mái, cô sẽ cho anh thoải mái.

Cô nhịp độ dần nhanh hơn, bên dưới anh đôi khi cũng đẩy lên một cách bất ngờ như để khiêu khích cô. Cứ mỗi lần như vậy, cô lại nhịp nhàng lên xuống dần mạnh hơn.

“Kiều Y, em thật tuyệt.”- Nghiêm Gia Nghị bên dưới thật thoải mái, cô như một ngọn lửa phía bên trên anh vậy.

Doãn Doanh Kiều Y nhìn sang Nghiêm Gia Luật vẫn còn đang ngủ. Còn cô thì đang ở bên trên Nghiêm Gia Nghị, làm ra những động tác mà trước kia cô còn chưa nghĩ tới mình sẽ làm.

Có lẽ, đây lại là một trang mới trong cuộc đời cô. Cũng thật khó để thích ứng cùng trải nghiệm.

“Kiều Y, giờ em có thể trả lời tôi được chứ?”- Nghiêm Gia Nghị đốt một điếu thuốc, ngắm nhìn Doãn Doanh Kiều Y mặc một bộ đồ khác.

Doãn Doanh Kiều Y không nói, cô chỉ tập trung làm sao chọn được bộ đồ nào đó thật kín đáo, sau đó thì đi họp giao ban trước cho ngày kia. Vì ngày kia cô sẽ ra nước ngoài.

Có tiếng gõ cửa, tiếng Tiền Khải Minh vọng vào.

“Doãn tổng, năm phút nữa là tới giờ họp.”

Doãn Doanh Kiều Y thở nhẹ ra, vẻ mặt lanh lùng nhìn qua gương, cô quay lại, Nghiêm Gia Nghị cũng đã quần áo chỉnh chu ngồi trên giường.

“Tôi”- giọng cô lạnh lẽo không mang một tia cảm xúc- “Không của ai cả, tôi chỉ là của chính tôi.”

Nói xong, cô quay người đi ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài, Nghiêm Gia Luật cũng đã dậy, anh uống ly rượu Martini trên bàn, mắt khẽ lướt trên người cô.

“Em sẽ không đồng ý với anh tôi chứ?”

Doãn Doanh Kiều Y nói, giọng nói của cô tựa hồ rất nhỏ, nhưng đủ để Nghiêm Gia Luật nghe thấy.

“Tôi sẽ quyết định, chừng nào biết được toàn bộ sự việc trên cái chiến trường này.”- rồi cô cười lạnh bước ra ngoài. Cô đã tính toán từng đường đi nước bước trong trang mới này của cuộc đời cô, tuyệt đối sẽ không có sai sót.

“Tổng giám đốc, cô có chắc việc này không?”- Tiền Khải Minh biết Doãn Doanh Kiều Y là một phụ nữ mạnh mẽ, khó đoán, thậm chí còn đáng sợ, nhưng anh cũng không ngờ lại có chuyện cô một lúc dây dưa cùng cả hai anh em Nghiêm gia, chuyện này nếu để gia đình cô biết, thực sự sẽ rất mệt.

Đó là chưa kể tới, nếu để Trương thiếu biết, mọi chuyện sẽ còn rắc rối đến thế nào.



“Tôi có thể lo liệu, anh không cần quan tâm.”- Doãn Doanh Kiều Y phẩy tay, khẳng định giờ này hai người kia cũng đang ra khỏi phòng làm việc của cô.

Cô hoàn toàn không còn cảm thấy “giật mình” vì chuyện chính mình nổi loạn cùng hai người đàn ông, thậm chí còn có chút thích thú.

Cô vốn không quan tâm những lời cha mẹ khuyên trong tình cảm, bởi như mẹ cô từng nói “Mỗi thế hệ một khác”, cô không thể tự bắt ép mình.

“Ngày kia tôi bay, anh ở lại thu xếp công việc, tầm một tuần sau tôi sẽ về.”- Doãn Doanh Kiều Y đưa cho Tiền Khải Minh một tờ giấy phân công công việc.

“Cô đi gặp cô luật sư Diêu Giai Mẫn phải không?”- Tiền Khải Minh trong nháy mắt đã đoán ra.

“Phải.”- Doãn Doanh Kiều Y cũng không do dự, chuyện này đâu có gì xấu?

Tiền Khải Minh gạt chút da gà vừa nổi trên tay, cứ nhắc tới cái tên này là anh không khỏi rùng mình. Thôi, không lo lắng, Doãn lão gia có đề cập nếu cô luật sư đó có giở trò đáng sợ, cứ lôi Doãn Doanh Kiều Y ra là xong.

Thôi thì, cô muốn đi đâu gặp ai tùy cô, miễn sao đừng rước cái họa kia về làm khổ cái thân trợ lý là anh này là được.

Có điện thoại của Lâm Dương, cô bấm nút nghe, bên giám đốc Tống vẫn đang trình bày kế hoạch.

“Kiều Y, ngày kia anh trở về sớm trước dự định, em ra đón anh nhé.”

Doãn Doanh Kiều Y nhíu mày, lại nữa sao.

“Lâm Dương, rất tiếc, hôm đó là ngày em bay qua Mĩ. Em có việc gặp Diêu Giai Mẫn.”

“Cô ta á?”- giọng Lâm Dương run run- “Em gặp cô ta có chuyện gì?”- trước giờ anh được mọi người khên là người can đảm, nhưng nhất nhất vẫn không tránh khỏi sợ hãi cái kẻ luật sư kia.

“Đừng coi cô ta như tai họa vậy chứ.”- Doãn Doanh Kiều Y cười nhẹ- “Biết vậy nhé, giờ em phải họp tiếp.”

Cúp máy, bên kia Lâm Dương chán nản thở dài. Lí do cô sang Mĩ là gì đây?

“Oh, Daren, tôi không biết cậu ở đây đấy.”- giọng một cô gái thanh thanh vang lên. Lâm Dương quay lại.

Cô gái tóc xoăn đỏ với mắt kính râm to bản đang cúi xuống nhìn anh, cô mặc bộ đồ đen bó sát thân hình nóng bỏng, trên mặt là nụ cười nhếch môi. Cũng không giấu phần ngạc nhiên cùng vui mừng. Thế nhưng, bên cạnh cô, lại là một cô gái thấp hơn cô một chút, cũng rất xinh đẹp với đôi mắt to tròn cùng đôi môi đỏ rực, tay của cô đang vòng qua ôm eo cô gái thấp hơn này.

“Kimberly, cậu cũng ở đây sao?”- Lâm Dương ngạc nhiên, cũng đã lâu lắm rồi anh không gặp lại cô. Còn về cô gái mà cô đang ôm eo, anh lựa chọn không để ý đến.

“Đừng gọi tôi như vậy chứ, tôi vẫn thích cái tên Trung Quốc của tôi hơn.”- cô gái xinh đẹp nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu một chút nữa mới bật cười.

“Thôi nào, Kimberly, lâu lắm không gặp, chúng ta cùng nhau đi uống vài ly đã.”- Lâm Dương mỉm cười, còn chỉ về phía quầy bar bên cạnh.

Cô gái xinh đẹp lắc đầu.

“Có lẽ để khi khác, tôi và cậu vẫn có lúc gặp lại nhau ở Đài Bắc Trung Quốc mà. Giờ tôi phải đi ra đây một chút.”- cô mỉm cười- “Gặp lại cậu sau, Daren.”

Lâm Dương cũng đành gật đầu chào tạm biệt.

Đi được một đoạn, cô gái xinh đẹp quay lại nhìn Lâm Dương. Tay cô vẫn ôm eo cô gái đáng yêu bên cạnh.

“Nhớ không Daren, tôi vẫn luôn nói rằng, tôi thích cái tên Trung Quốc của tôi hơn.”- bờ môi cô mấp máy bí hiểm- “Vi Thủy Tinh.”

Sau khi hai bóng dáng kia rời khỏi, Lâm Dương cúi đầu cười.



“Vi Thủy Tinh, cùng bách hợp thực sự là liều thuốc độc giết chết hạnh phúc của nam nhân.”

Thế giới này, ngoài ngôn tình ra, thì còn có đam mỹ cùng bách hợp, không may, nữ nhân tên Vi Thủy Tinh kia lại chính là một đóa hoa bách hợp hoàn hảo, mà lại vô cùng độc, nó giết chết bất kì ai có ý muốn chạm tới hay thu hồi.

Nhưng dù sao, đó lại không phải việc của anh.

Kết thúc cuộc họp, Doãn Doanh Kiều Y cũng đi chuẩn bị sẵn đồ, ngày kia bay, nhưng cô vẫn không tránh khỏi vội vàng một chút, lần này đi, tốt nhất nên được việc sớm. Cô không muốn ở ngoài quá lâu. Không thích hợp cho kế hoạch của cô.

[Chương 11] - Đụng độ trên phi trường

Xe vừa đỗ xuống, Doãn Doanh Kiều Y cùng thư kí Tần bước ra khỏi xe.

Cô trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, chuyến đi lần này tuyệt đối giải quyết công việc phải thật nhanh gọn, cũng không muốn lân la thêm ngày tháng làm gì.

“Doãn tổng, đằng kia là hai tổng giám đốc Nghiêm thị.”- Tần Lê Linh nhỏ giọng nói với Doãn Doanh Kiều Y, cô từng nghe qua Tiền Khải Minh từng nói để cho hai người đó nhìn thấy tổng giám đốc là chuyện xấu, không nên cho họ giáp mặt, tốt nhất là nên kéo tổng giám đốc lánh đi.

Doãn Doanh Kiều Y sớm nhận ra từ trước, nhưng cô không muốn để tâm, chuyện đụng độ anh em họ, cô biết không thể tránh khỏi, nên vẫn biểu lộ rất bình thường.

“Doãn tổng đi du lịch sao?”- chạy trời sao khỏi nắng? Nghiêm Gia Luật đến đứng chặn đường Doãn Doanh Kiều Y.

Cô bình tĩnh đến mức thờ ơ, nhìn qua hai anh em họ, rồi chú ý trên người Nghiêm Gia Nghị. Nhìn anh có vẻ hơi xanh so với hôm trước thì phải.

“Tôi có công chuyện phải đi. Sợ không thể nói chuyện nhiều với hai vị. Cảm phiền.”- cô gật đầu tựa hồ rất nhẹ. Rồi ra hiệu thư kí Tần đi theo.

“Doãn tổng. Nghe nói cô chuẩn bị sang Mĩ phải không?”- Nghiêm Gia Nghị kéo lấy tay cô.

Doãn Doanh Kiều Y hơi có phần bất ngờ. Anh định làm cái gì?

“Nếu thật vậy thì thật tốt. Chuyến bay của chúng tôi hôm nay bị trễ. Mà chúng tôi lại phải có công việc cần sang đó cho kịp buổi hội thảo sắp tới. Liệu Doãn tổng có thể cho chúng tôi cùng đi với không?”- Nghiêm Gia Luật khóe môi nhếch lên nụ cười. Anh chắc chắn cô sẽ đồng ý thôi.

Doãn Doanh Kiều Y hơi nhíu mày. Gia Trấn không phải là có phi cơ riêng sao? Tại sao hôm nay lại phải đi máy bay công cộng? Mới nghĩ tới đó, Nghiêm Gia Nghị đã nói thêm.

“Phi cơ của chúng tôi đang bảo dưỡng, nên không thể dùng trong một thời gian.”

Cô muốn rời đi cũng không thể để cô thoải mái được. Phi cơ riêng của cô, họ cũng muốn tìm hiểu xem có thú vị không?

“Doãn tổng, cô có muốn uống gì không?”

“Cho tôi một Red Label, không đá.”- ngập ngừng một lúc, cô nhìn lên hướng chéo phía đối diện- “Hỏi xem hai người họ có muốn uống gì không.”

Nghĩ lại nghĩ, Doãn Doanh Kiều Y cũng không hiểu lúc trên phi trường cô đã nghĩ cái gì. Cho hai người họ đi cùng, không phải sẽ rất phiền sao?

Thế nhưng, cũng không tiện từ chối.

“Doãn tổng lần này là tới New York sao?”- một lúc sau, Nghiêm Gia Luật cầm một ly Vodka mang tới chỗ cô, giọng mang ý cười.

Doãn Doanh Kiều Y nhấp chút rượu, rượu không cho đá, sao cô lại thấy vị nhạt vậy chứ?

“Không, tôi qua Chicago vài ngày rồi mới tới New York.”

Trong khi cúi xuống, cô lại nhìn lên phía Nghiêm Gia Nghị. Anh đang nhìn vào màn hình laptop, nhưng cô biết, anh vẫn để ý từng câu mà cô nói.

Đúng lúc này, phục vụ máy bay đi tới, mời Nghiêm Gia Luật về chỗ vì máy bay chuẩn bị cất cánh, anh mới quay lại ghế. Trong đầu thầm nghĩ sẽ chiếm lấy cô như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Song Phu Tranh Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook