Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 113: Mặt người dạ thú

Tiểu Thạc Thử 5030

15/11/2016

Chờ lúc hai người nằm trên giường, ánh mắt Vương Tĩnh Kỳ đã mệt mỏi không mở được ra.

Cô vẫn cảm thấy thân thể của mình không tệ, nhưng sau khi trải qua hai ngày này cô lại cảm thấy thân thể này của mình thật sự vô cùng là mảnh mai. Hiện tại nằm ở trên giường giống như là chạy cả nghìn thước, cả người cô đều như muốn rời ra từng mảnh vậy.

Lúc cô vừa mơ hồ thì đã bị người bên cạnh đẩy cho thức dậy.

"Đừng có ngủ trước, đề tài chúng ta mới nói còn chưa có chấm dứt đâu." Chu Cẩn Du ôm cô vào ngực, bàn tay của anh cầm nắm bộ ngực trắng nõn của cô, đặt ở trong tay nổi lên ý tứ đùa giỡn.

"Hử, cái gì?" Vương Tĩnh Kỳ đã sớm đem vấn đề kia quên đến tận nơi nào rồi. Sau khi nói xong, hiện tại cô chỉ nghĩ đến ngủ, có thể hay không không cần ầm ỹ với cô thế này.

Chu Cẩn Du mất hứng, bàn tay của anh cũng tăng thêm lực đạo, đương nhiên vẫn rất đúng mực.

Vương Tĩnh Kỳ bị nắm đau, "Ôi, anh làm sao vậy!" Cô cực kỳ mất hứng không thể không mở mắt ra trừng cái người khởi xướng kia.

Nhìn thấy Chu Cẩn Du hơi hơi hí mắt nhìn cô thì trong lòng cô có cảm giác nguy hiểm.

Cô lập tức nhìn thẳng vào vấn đề của anh. Cô nghĩ lại, mới vừa rồi hai người đang nói cái gì.

"Bảo bối, em thật sự không nghĩ ra sao?" Chu Cẩn Du nhíu mày hỏi, nhìn như không để ý nhưng thực ra anh rất để tâm.

"Em nghĩ đã, em nghĩ đã, anh đừng sốt ruột." Vương Tĩnh Kỳ bị anh thúc giục có chút buồn bực, cái này nói một câu không đầu không đuôi làm cô không thể không suy nghĩ cẩn thận được.

"Anh không vội, em cứ từ từ nghĩ."

Chu Cẩn Du nói xong thì chống tay lên, lấy tư thế chủ nhân tuần tra lãnh thổ của mình.

Dáng người Vương Tĩnh Kỳ thuộc loại mượt mà, nhưng cô không béo, khung xương lại nhỏ vừa sờ đã thấy toàn thịt mềm.

Chu Cẩn Du nhìn thân thể trắng nõn của cô mà yêu thích không thôi, chẳng trách mình ôm vào lại thoải mái như vậy. Hóa ra cô gái nhỏ này vốn mạnh mẽ lại có tiềm năng như vậy.

Bàn tay của anh từ chiếc cổ mảnh khảnh của cô đi xuống, liền đến bộ ngực thẳng đứng khi nằm ngửa của cô vừa trắng nõn và non mềm thành một đống, vừa vặn một tay anh nắm giữ. Đỉnh nhũ như quả đào hồng tươi mới, xinh đẹp.

Còn cái eo nhỏ, bắp đùi làm Chu Cẩn Du không khỏi nhớ tới lúc nó quấn ngang hông mình lúc bọn họ ở trong nhà tắm.

Xuống chút nữa anh liền nhìn thấy thảo nguyên thơm mát cũng bị hấp dẫn bởi nơi non mềm, phấn nộn kia.

Anh không tự chủ được cúi đầu, đưa tay ấn vào tiểu trân châu.

"A………..Anh đang làm gì vậy?" Vương Tĩnh Kỳ vừa mới nhắm mắt suy nghĩ vấn đề anh nói, tuy nhiên vừa nghĩ vừa thiếu chút nữa mơ hồ ngủ. Vốn nghĩ đến trong thời gian dài như vậy không thấy giọng nói của người đàn ông bên cạnh, cô còn tưởng rằng anh cũng mệt mỏi.

"Hừ….Đừng nhúc nhích, em nghĩ vấn đề là việc của em, anh trêu đùa là việc của anh." Chu Cẩn Du đương nhiên không thể để cho chân cô chụm vào. Anh dùng sức tách hai chân của cô ra, làm cho cái phấn nộn kia để lộ trước mặt mình.

"A, anh có biết xấu hổ hay không, đừng nhìn, đừng nhìn." Hai chân Vương Tĩnh Kỳ bị chế trụ, thân thể cũng không dậy nổi, chỉ có thể phí sức dùng hai tay che khuất mặt mình giống như đà điểu vậy.

Chu Cẩn Du mặc kệ cô, anh chỉ từ từ dùng tay nắm lấy, bắt đầu vân vê hạt trân châu, mắt cũng không nháy mà quan sát đến phản ứng của nơi đó.

"Em hiện tại nói, em bảo anh cái gì."

Tuy rằng Vương Tĩnh Kỳ đang che mặt nhưng phản ứng trên thân thể đều thật sự biểu hiện ra ngoài, cô bị anh kích thích như vậy thì không ngừng kêu :A…..A……"

"Gọi là gì. Em không biết, gọi là gì, anh dạy em đi." Cuối cùng cô hô lên một câu.



Chu Cẩn Du liền nhìn thấy nơi non mềm phấn nộn kia trong khe chảy ra một ít dịch trắng trong, anh tò mò lấy tay chà xát vào hạt trân châu……..

"Trước tiên gọi anh nghe một chút."

"Anh…….Anh.... ....Anh………." Vương Tĩnh Kỳ bị kích thích nên không quan tâm mà kêu loạn lên.

"Ừ, tạm được, em kêu ông xã anh nghe một chút." Chu Cẩn Du nghe xong thực sự vừa lòng, nhưng anh vẫn chưa nghịch đã.

"Ông xã……….Ông xã…….." Vương Tĩnh Kỳ chưa từng chịu sự kích thích như vậy, cô không khống chế được. Cảm giác dưới bụng có một dòng suối nhỏ chảy ra.

Cô biết đó là cái gì, thẹn quá cô kêu lớn lên "A a………"

"Ha ha, tiểu bảo bối của anh có phải em muốn hay không." Chu Cẩn Du nhìn thấy dịch trắng trong chảy vào tay mình liền tiến đến ghé mũi vào hôn nhưng vẫn không vừa ý cho rằng như vậy chưa đủ kích thích.

Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy rất thẹn thùng, cô bụm mặt không nói lời nào, chỉ nức nở ra tiếng.

Chu Cẩn Du phía sau cùng không thông cảm cho cô, kiên quyết muốn cô nói ra tâm ý.

"Lại vẫn không muốn nghĩ, lại muốn không muốn anh."

"Muốn, muốn………." Vương Tĩnh Kỳ không chịu nổi nhỏ giọng khóc nói.

"Muốn cái gì, nói rõ ràng với anh xem." Tiểu đệ của Chu Cẩn Du phía dưới đã sớm không thể chờ được nữa rồi, anh với tay ra tủ đầu giường lấy bao cao su tự mình mang vào.

"Em muốn anh, em muốn………" Vương Tĩnh Kỳ nói cũng không rõ ràng.

"Bảo bối ngoan, không khóc, anh thương em." Chu Cẩn Du nói xong liền xoay người đè cô xuống.

(Lời tác giả: Vừa mới nhìn quyển tiểu thuyết nên bị kích thích, vì vậy hôm nay ta mới có thể viết thế này đó, cũng không dám viết xuống nữa, mỗ ta sợ bị đáp gạch. Tiểu Thạc Thử ta thực sự xin lỗi mọi người, không thích xem trực tiếp thì gạch chéo là được rồi, trăm ngàn lần không cần mắng Tiểu Thạc Tử, ta không có mặt mũi nào nhìn mọi người nữa.)

Lovenoo1510: Tác giả à, mấy chương này ngài làm khán giả mất nhiều máu quá, khổ thân tui edit đến bị nội thương. Hu hu......

Sáng ngày hôm sau, cũng giống ngày hôm trước, Vương Tĩnh Kỳ lại ở trên giường tỉnh lại thì cả người đều đau nhức.

"Cầm thú, anh chính là cầm thú, cởi quần áo ra lại càng không bằng cầm thú." Vương Tĩnh Kỳ nhìn người đàn ông đang ngủ say nở nụ cười thỏa mãn bên cạnh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô cũng chỉ dám thừa dịp không có người nghe mà nhỏ giọng mắng thôi.

"A, em đang mắng anh sao?" Chu Cẩn Du tỉnh từ lúc cô cử động, anh cũng nghe thấy cô nhỏ giọng mắng mình, anh không tức giận, ngược lại tâm tình còn rất tốt liền trợn mắt nhìn cô.

Cầm thú, đối với năng lực của anh cô khẳng định.

"Nếu không anh cầm thú một phen, em xem anh là cầm thú mà lại còn không bằng cầm thú có mà." Chu Cẩn Du nói xong liền xoay người, chuẩn bị đem cô đặt dưới thân mình.

" A…….." Vương Tĩnh Kỳ thét chói tai giống như con thỏ từ trên giường nhảy xuống, cô cũng không quan tâm người có bị đau hay không.

"Anh nghe nhầm rồi, em đi rửa mặt trước." Cô không dám nhìn lên giường mà chỉ cầm quần áo ngủ cũng không nhìn người mình mà bỏ chạy ra ngoài.

"Ha ha ha………" Nghe được tiếng đóng cửa, Chu Cẩn Du ở trên giường cười phá lên.

Vương Tĩnh Kỳ ở trong phòng khách đương nhiên là nghe được tiếng cười trong phòng ngủ, cô giận nhưng không dám nói, chỉ có thể quơ quơ nắm tay nhỏ của mình trước cửa phòng.



Đến phòng ăn, cô nhìn trên bàn ăn chén bát còn chưa thu thập thì Vương Tĩnh Kỳ mới nhớ tới tất cả mọi chuyện đêm qua đều bắt đầu từ nơi này.

Cô đỏ bừng mặt rồi nhanh chóng chui vào phòng tắm. Đêm hôm qua cô bị anh cởi hết quần áo lại xuyên thấu trên người. Cô ở trong này không có quần áo tắm rửa, nếu muốn ra ngoài chỉ có thể đem quần áo nhiều nếp nhăm kia mặc vào thôi.

Sau đó cô đơn giản rửa mặt, ra khỏi phòng tắm và bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, cầm chén bát đến vòi nước bắt đầy tẩy rửa.

Cô một bên để nước chày ào ào rửa đồ, một bên tay đầy bọt xà phòng, mà trong lòng cô đang tự chán ghét vứt bỏ chính mình. Cô thật sự là không có tiền đồ, từ đầu đến cuối đều bị khi dễ thành như vậy, càng nghĩ càng thấy bấn loạn. Chén bát ở trên bàn kia đều phải do chính mình dọn dẹp đi.

Bên này cô đang hung hăng vùi đầu rửa xoong nồi chút giận thì phòng ngủ bên kia mở cửa.

Vương Tĩnh Kỳ nghiêng đầu nhìn thấy Chu Cẩn Du, người đàn ông này lớn như vậy mà lại vô sỉ đến mức để trần truồng đi ra cửa.

"Thế nào, em thích thì cứ nhìn thoải mái." Chu Cẩn Du chính là cố ý xuất hiện như vậy để đùa giỡn cô, cho nên sau khi nhìn thấy cô trong phòng bếp liền cố ý khoe mẽ chính bản thân mình để cho cô thưởng thức một chút.

"Đang là mùa đông mà anh mặc quần áo xuyên thấu như vậy thật tốt." Vương Tĩnh Kỳ nhìn thoáng qua liền vội vàng quay đầu lại chuyên tâm rửa bát.

"A ha, anh cũng nghĩ vậy, nhưng không biết ai đem áo ngủ của anh chạy mất." Chu Cẩn Du tựa vào cửa phòng bếp lành lạnh nói.

Tay Vương Tĩnh Kỳ cứng đờ, sau đó cô tiếp tục vùi đầu, "Anh không mặc áo ngủ mà trực tiếp mặc quần áo cũng được mà." Ý Cô là nhà anh chỉ có một bộ quần áo chắc.

Ngày hôm qua quần áo Chu Cẩn Du mặc trên người cũng giống của cô, đều bị nén ở cửa phòng tắm, hiện tại nó cũng đang nằm ở trong bồn nước.

"Ôi chao, anh thực sự đã quên." Chu Cẩn Du nói không sao cả, sau đó nghĩ đến đêm qua ăn cháo trắng với rau rưa liền phân phó: "Anh đi tắm, em làm điểm tâm đi, làm cháo như đêm qua là được."

Anh nói xong thì xoay người đi về phía phòng tắm. Không phải anh không muốn tiếp tục trêu trọc cô gái nhỏ kia nữa mà chủ yếu là thời gian của anh có chút vội vàng. Buổi sáng anh còn phải chủ trì một hội nghị quan trọng.

"Em không rảnh, anh muốn ăn thì tự mình ra ngoài mua đi." Ngoài miệng Vương Tĩnh Kỳ thể hiện nói, trong đầu cô nghĩ ai có thể tốt tính như vậy được chứ, đêm qua làm cho ngươi ta như vậy mà sáng hôm nay lại cải tà quy chính bắt cô làm cơm cho anh sao. Vương Tĩnh Kỳ cảnh cáo mình tuyệt đối không thể tiếp tục bị coi thường như vậy được.

"Được, anh xuất hiện mà chưa có cháo anh sẽ ăn em. Em xem mà xử lý đi." Chu Cẩn Du cũng không tức giận, chỉ trực tiếp cảnh cáo cô.

Vương Tĩnh Kỳ khinh thường bĩu môi.

Lúc Chu Cẩn Du đóng cửa phòng tắm lại nói một câu nữa: "Trăm ngàn lần em đừng nghĩ sẽ trốn đi được, trừ phi em muốn chúng ta ân ái trước công chúng."

Anh nói xong cũng không trông nom phản ứng của Vương Tĩnh Kỳ như thế nào đã trực tiếp đóng cửa đi tắm, ở trong phòng tắm còn cao hứng hát hai câu.

Vương Tĩnh Kỳ đứng ở bên ngoài tức giận nghiến răng nghiến lợi, cô nhỏ giọng mắng anh từ trong ra ngoài, rồi ngoan ngoãn bắt đầu vo gạo nấu cháo.

Sau đó ở trong lòng an ủi mình, dù sao mình cũng phải ăn điểm tâm, ở đây nấu cơm cũng coi như là lừa tiền của Chu Cẩn Du, cô vừa vặn còn có thể giảm đi tiền điểm tâm của mình, như vậy là cô chiếm tiện nghi rồi.

Hai người ăn điểm tâm ăn cực kỳ ấm áp, Chu Cẩn Du không có kích thích cô, Vương Tĩnh Kỳ cũng khép chặt miệng.

Chờ hai người dọn dẹp trong nhà xong thì cùng nhau xuống dưới lầu, Vương Tĩnh Kỳ nhìn tây trang thẳng thắn của Chu Cẩn Du chỉ có một câu để khen ngợi là " Mặt người cầm thú".

Cô đem Chu Cẩn Du ra cười đùa, nhưng cuối cùng Vương Tĩnh Kỳ bị anh túm lấy bẻ cổ áo lông cho cô xong cũng không để ý phản kháng của Vương Tĩnh Kỳ liền hung hăng cắn một cái lên mặt cô, lưu lại một con dấu đỏ tươi.

Anh nhỏ giọng nói bên tai cô: "Bảo bối ngoan ngoãn, chờ tối về anh sẽ nói cho em biết thế nào là mặt người cầm thú nhé."

Vương Tĩnh Kỳ hung hăng cho anh một quyền xong vội vàng soi gương trong thang máy đem cổ áo lông nhấc lên, chỉ sợ người khác nhìn thấy dấu hôn kia.

Nhìn thấy thang máy dừng ở tầng một, Chu Cẩn Du ôm Vương Tĩnh Kỳ còn đang soi gương tức giận nhỏ giọng dỗ giành: "Được rồi không náo loạn nữa, anh sẽ chú ý cố ý hôn thấp xuống một chút, chỉ cần em ngoan ngoãn thì anh khẳng định người khác không nhìn ra đâu." Anh nói xong còn dùng tay sờ soạn dấu hôn kia, "Còn mệt mỏi không? Nếu em vẫn còn mệt mỏi thì không cần kiên trì, chỉ cần em gọi điện cho anh, anh sẽ bảo Bí thư Lý đến đón em đến chỗ anh ngủ một lát."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook