Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 84: Hạnh phúc như bông hoa

Chu Nữ

02/11/2017

Vừa qua khỏi giữa trưa, ba chiếc xe tải khí thế hào hùng chạy chầm chậm trên đường núi lồi lõm, lại nhìn một chiếc xe hơi khá lỗ rõ thân phận đằng trước —— nhưng mà đường núi khó đi, trên cửa kiếng xe của cửa xe cũng đều dính không ít phân chim xám xịt, giống như là muốn hòa vào cảnh sắc của núi Đại Đoan.

Một đoạn đường sau đó xe lớn không đi được, ba chiếc xe tải ở lại bên ngoài, chỉ chiếc xe hơi đi đầu chạy vào đường nhỏ.

“Nhìn như là lại có người thành phố tới đây…….”. Người hàng năm sống ở núi Đại Đoan làm sao gặp qua Audi, BMW gì chớ, tuy rằng chiếc xe tới đây dơ bẩn nhìn không ra dáng vẻ, nhưng mà theo dáng xe hình giọt nước và phương diện tạp âm nhỏ xíu tới xem, cho dù người trong làng chưa thấy qua cảnh đời gì đó cũng đoán chừng hiểu được, xe này xa hoa hơn so với đám xe khách lớn trước đó, nhất thời trong mắt dân làng thêm mấy phần phức tạp, chỉ sợ người trong xe lai lịch không nhỏ!

Hai ba người nam nữ thanh niên đứng ở cổng làng nhìn xung quanh, chưa được một lát liền thấy con xe nổi tiếng bụi bặm dừng ở trước mặt, lái xe mặc đồ âu giày da xuống xe, đi nhanh hai bước mở ra cửa sau, Đỗ hành mạt ủ mày ê xuất hiện ở giữa tầm mắt của dân làng.

Đỗ Hành nhìn tới nhìn lui xem xét một chút cảnh sắc của làng Đại Đoan, trên mặt ban đầu như là uống nước khổ qua lúc này càng nhiều vài phần thần thái táo bón.

Lúc này trong lòng dân làng của làng Đại Đoan xem náo nhiệt đều hiểu rõ: “À, ông chủ lớn xuất hiện rồi”. Gần đây trong làng là làm sao vậy? Một đám người thành phố tới đây, nghe nói đều là ngôi sao, tiếp theo một đám người thành phố lại tới nữa, nhìn qua người ta cực giàu có tới chảy mỡ, chẳng lẽ là mùa xuân của làng Đại Đoan tới rồi? Đây là không phải chứng minh làng Đại Loan luôn luôn không được người bên ngoài biết tới nổi tiếng rồi? Nói như vậy……. Hẳn là xem như chuyện tốt ha!

Ít nhất sau này con nít của làng Đại Đoan sẽ có càng nhiều cơ hội đi ra ngoài.

—— Đương nhiên, rất ít có người chú ý tới, biểu cảm trên mặt của vị “ông chủ lớn” này cực kỳ rối rắm.

“Chủ tịch Đỗ…….Chúng ta tới loại loại địa phương này để làm chi?”. Một người cấp dưới tò mò liếc mắt một cái nhìn nhau cùng dân làng, do dự một chút, cảm thấy có hơi không tin cậy, hiện tại nghiệp vụ phát triển chủ yếu nhất của công ty bọn họ chính là gieo trồng buôn bán hoa lan, chủ tịch Đỗ nghiêm túc lạ kì mang theo tổ cố vấn địa chất chuyên nghiệp đến làng Đại Đoan, điều này làm cho gã không thể không liên tưởng tới vấn đề gieo trồng, chẳng lẽ chủ tịch Đỗ muốn đổi khu đất trồng hoa lan cực phẩm?

Nhưng mấu chốt là…….. Nơi này chính là trồng xuống, nó có thể sống sao, a?

Thực tế trong đầu Đỗ Hành cũng có chút không rõ, ông chủ nhà mình bảo gã chuẩn bị ba chiếc xe lớn vật tư buôn bán gã còn có thể hiểu, nhưng bên cạnh lại mang một đoàn cố vấn để làm gì? Gã thăm dò qua làng Đại Đoan này rồi, không nói các huyện lân cận nhiều lần bị động đất như vầy, bản thân nó cũng là thâm sơn cùng cốc*, hoàn cảnh ác liệt, căn bản không thích hợp cây trồng sinh trưởng.

*thâm sơn cùng cốc: nơi khỉ ho cò gáy, nơi heo hút

Đỗ Hành vào làng, vừa nhướn mắt liền thấy thiếu niên ló đầu ra nhìn cách đó không xa, thiếu niên một thân áo sơ mi trắng quần jean đơn giản, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với gã, đằng sau còn đi theo mấy đứa bé nhút nhát, một đám đầu củ cải nhỏ sắc mặt khô vàng bộ dáng suy dinh dưỡng, Đỗ Hành không khỏi đầu mày giật một cái, gã bấm cái trán, đột nhiên nghĩ thông đối phương dặn dò ba chiếc xe tải vật tư đoán chừng thật đúng là không phải lấy tới buôn bán! Mà là mợ nó tới tặng người!!

Dù sao cũng là từng một chủ tịch thành công đưa công ty ra thị trường, chân tướng không có chênh lệch quá lớn cùng suy đoán của Đỗ Hành, gã tới đây giống như thành một cái tín hiệu, chỉ thấy Lê Chanh cúi người nói câu gì đó cùng bọn con nít, bọn nhóc con tản đi, nhưng mà thời gian nửa tiếng đồng hồ, có càng nhiều con nít hoặc người lớn theo tới cổng làng, xoa xoa tay nhìn đám người Đỗ Hành người từ ngoài tới.

Đỗ Hành: “…….”

“Ông chủ, cậu…….”. Đỗ Hành giữ chặt ống tay áo của Lê Chanh, há miệng thở dốc.

“Không sai, chính là như anh nghĩ đó”. Lê Chanh gật gật đầu, cậu cúi đầu nhìn nhìn đám con nít bên cạnh mới chỉ cao bằng ngực mình, đám nhóc mắt ngóng trông nhìn xe tải, bọn nó có lẽ cũng dự đoán tới kế tiếp chính là cái gì, trong nét mặt mang theo chờ mong, trên mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn thô ráp vừa nhìn liền là dãi gió dầm mưa. Trong lòng cậu mềm nhũn, vẫn đều là con nít mà. Lê Chanh vỗ cái ót của Dương tử, chỉ chỉ thùng xe, “Đều là thứ các em thích, xếp hàng nhận từ trong tay chú lái xe, đừng tranh cãi ầm ĩ”.

Cậu cổ vũ cười cười: “Đi đi”.

Dương tử không bao lâu nhận được một phần vật tư của chính mình cười tươi rói, đem phần lớn đồ dùng sinh hoạt cho cha mẹ, trong tay cẩm một cây viết chì bấm và viết máy yêu thích không buông tay, bởi vì tuổi không lớn cũng không có gặp qua, cho nên nó lập tức chuyển dời đến lực chú ý từ trên viết máy tới viết chì bấm, hưng phấn nói: “Thật là bút chì bấm!”.

“Còn có đầm của em!”. Trong lòng Văn Văn ôm cái gói lớn màu hồng phấn, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền cực kỳ ngạc nhiên vui mừng, sợ tro bụi trên ngón tay làm dơ cái đầm, nhất thời hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu!



Tô Bình lặng lẽ nhận phần của mình, đi tới trước mặt Lê Chanh, liếc mắt nhìn Đỗ Hành một cái, lại quay đầu nhìn nhìn Lê Chanh, suy nghĩ, trịnh trọng cúi gập người trước hai người, nghiêm túc nói: “Cám ơn chú tốt bụng, cám ơn anh Lê Chanh”.

Đỗ Hành mím môi dưới, không nói gì, nhưng mà chân mày theo ngay từ đầu liền nhíu chặt lại dần dần dịu lại, trận buồn bực kia trôi qua, lúc này gã nhưng lại cảm thấy trong lòng có hơi tức cười. Gã phản ứng quá lớn rồi, kỳ thật sớm nên biết người ta cũng không phải bởi vì thành tựu trước đây của gã, chính là nhìn thấy cuộc sống hai cha con khó khăn, liền thuận tay giơ tay giúp một phen thôi, nói tới cùng, trước đây gã không có gì khác với những người này.

Gã là xuất thân thương nhân, thương nhân trục lợi, gã là sẽ không làm chuyện làm ăn không có lợi, nhưng trên đời này, vẫn có thể có thể sẽ có thứ không liên quan tới lợi ích lắm, cố tình còn dễ dàng chạm tới lòng người nhất.

Đỗ Hành phun ra một hơi, xoay người nhìn nhìn ống khói bốc khói trắng lên bầu trời trong làng.

Lấy trạng huống hiện giờ của công ty, tuy rằng ngay cả công ty hạng ba coi như không hơn, tặng chút vật tư cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, cùng lắm thì bán đi một chậu hoa lan cực phẩm, có thể bù đắp.

Ông chủ nhỏ tuổi còn trẻ, cơ hội kiếm tiền có rất nhiều, cậu ấy không keo kiệt chút đồ nhỏ nhoi này.

Vui vẻ là tốt rồi.

Lê Chanh nhìn Đỗ Hành đang chăm chăm nhìn ống khói trách trời thương dân, giơ tay xoa xoa mí mắt. Đỗ Hành không rõ vì sao, đột nhiên nghĩ tới ngi ngờ của lúc trước, lập tức hỏi: “Ông chủ, vật tư đã bắt đầu phát rồi, cố vấn địa chất mang tới có công tác gì?”.

“Chỉ là chút đồ dùng sinh hoạt học tập ấy vẫn là không đủ, được người cho cá không bằng được người dạy bắt cá, núi Đại Đoan cách thành phố quá xa, nghĩ muốn người trong làn có thể bản thân no đủ, cách duy nhất chính là nghĩ cách để núi rừng kiếm tiền, ví dụ như trồng một ít cây trồng, tới khi đó chúng ta có thể phụ trách thu mua”. Lê Chanh không nhanh không chậm nói, ý tưởng này có vài phần nguyên mẫu trong đầu cậu rồi, đương nhiên chỉ suy nghĩ thôi có chút không thực tế có thành công hay không vẫn là phải xem ý kiến cảu cố vấn địa chất.

“Cái gì? Thì ra Lê tiên sinh mới là…….”. Trưởng làng đứng ở bên cạnh hai người lúc này rốt cục nghe hiểu được, không khỏi bỗng nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn phía Lê Chanh lập tức liền có mấy phần khác biệt.

Người cùng người thật đúng là không cùng một dạng, trước kia không phải không có người thành phố tới trong làng, có lẽ là nghỉ phép du lịch, có lẽ là tới khảo sát địa chất, lại căn bản không ai sẽ quan tâm cuộc sống của bọn họ như thế nào, thật không phải nói bọn họ có biết bao hy vọng nhận được trợ giúp của xã hội, khát vọng biết bao có thể nhận được một khoản tài trợ từ bên ngoài, chính là hành động này của Lê Chanh cũng rất khó làm cho người ta không sinh ra thiện cảm.

Hơn nữa đây vẫn là một thiếu niên lớn lên cực kỳ đẹp, lại tấm lòng lương thiện.

“Này, Lê tiên sinh, nói như thế nào? Núi rừng nơi đây kiếm tiền như thế nào? Lão trưởng làng từng dẫn người thử qua, trồng lúa là không được, trên núi không có mấy chỗ là đất đai bằng phẳng”. Trưởng làng kích động, thân là một trưởng lường, quan tâm của ông khá thực tế, so với ba xe tải vật tư, chân chính có thể làm cho dân làng có được thu nhập mới là quan trọng nhất của hiện nay, dù sao Lê Chanh không phải người của làng Đại Đoan, mà các dân làng vẫn không thể cứ dựa vào người khác viện trợ, tay làm hàm nhai mới là ổn thỏa nhất.

“Trồng khoai lang”.

Không ai biết khoai lang đại biểu cho cái gì.

Cũng sẽ không có ai biết rõ, cho dù dùng gía cao thu mua hết khoai lang trên núi Đại Đoan, trên bản chất Lê Chanh cũng sẽ không trở thành đứa ngốc vung tiền trong mắt những người khác.

Nguyên nhân chỉ có một.

Bạn có chiếc nhẫn xuyên qua thời không không?

“Trồng khoai lang…….?”. Trong giọng Đỗ Hành phát ra một tiếng nghi hoặc, khó khăn phun ra ba chữ này.

Lê Chanh nghiêm túc nhìn đối phương, chứng minh cậu không phải đang nói giỡn: “Đúng”.



Đỗ Hành: “……”.

Ba xe tải vật tư rất nhanh chia cho các gia đình, quần áo mới của trẻ con, sách giáo khoa của tiểu học sơ trung cao trung, sách bài tập, viết máy, riêng những cái này liền chứa đầy một chiếc xe tải trong đó rồi, nhưng đủ thấy sự quan tâm của Lê Chanh đối các bạn nhỏ.

Võ Tước ôm cánh tay đứng ở trong nhà, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Cổ Tân Nhu ngồi đằng sau cô, hai người này đều là ngôi sao điện ảnh đóng qua mấy vai phim cổ trang rồi, danh tiếng bình thường lớn, xem như lực lượng ngang nhau, nhưng mà bởi vì tích cách đều thiên hướng yên tĩnh, tại lúc ở cùng một phòng ít có tranh luận, hằng ngày ở chung vẫn là khá hòa hợp.

“Không nghĩ tới bên trong đội ngũ chúng ta, bị xúc động trước nhất chính là người ít tuổi nhất này”. Cổ Tân Nhu thấy Võ Tước vẫn chú ý tình huống bên ngoài, thuận miệng nói một câu, ngược lại là dẫn tới Võ Tước trầm tư một chút.

Cô lắc lắc đầu, cười khổ một chút: “Có lẽ chính là bởi vì tuổi còn nhỏ, nổi tiếng cũng chằng qua hơn một tháng, mới…….”.

Mới không còn giống như các cô, trên mặt mang theo tươi cười, lòng là lạnh lùng. Cổ Tân Nhu nghe hiểu ý của cô ta, nhưng không có tán thành cách nói của cô ta, “Nhìn lại một chút đi”.

“…….Tôi vẫn cảm thấy thiếu niên mười tám tuổi này, tuy rằng chưa trải qua nhiều chuyện, lại chín chắn có thừa mưu định hậu động (định ra mưu kế rồi mới hành động sau), không giống như là một người xúc động nhất thời. Chính là thời gian cậu ta đóng phim ngắn ngủi, làm sao liền thành một ông chủ nhỏ quản lý công ty? Nhớ rõ lúc xem đầu đề giải trí, trên báo nói trước khi cậu ta thi đại học còn phải làm thuê, hiển nhiên trong nhà cũng không giàu có”.

Trong nhà không giàu có, có nghĩa là tài chính gây dựng sự nghiệp đều không có, cơ hội lập công ty tới từ đâu? Ngoại trừ có người ra tiền hỗ trợ, nhưng không có quan hệ gì, người ta dựa vào cái gì cho bạn?

Trong mạch suy nghĩ liền mở rộng một chút.

Cổ Tân Nhu thầm nghĩ, trong giải trí giới người nào không có, nữ giới có thể bị quy tắc ngầm, nam giới cũng không hẳn không thể, lại hơi cân nhắc vệ sĩ khí khái mười phần bên người Lê Chanh, trước dó đủ loại chỗ không ổn liền có thể giải thích. Hai người liếc nhau, trong lòng có mấy phần cân nhắc.

Chập tối cố vấn địa chất xem xét qua chất đất của làng Đại Đoan, trưởng làng tự mình tổ chức một bữa tiệc cảm ơn, trẻ con trong phòng học ở dưới người lớn dẫn dắt cùng hát bài hát《lòng biết ơn》, Lê Chanh im lặng ngồi ở trên ghế, trong tiếng hát truyền ra từng chút từng chút giá trị tín ngưỡng, bổ sung vào đan điền của thiếu niên, Trầm Du hình như cảm giác được mà chớp mắt.

Tiết mục《Rất gần núi Đại Đoan》là quay mùa đầu tiên, ba ngày sau quay phim cũng đủ cắt nối biên tập thành một tập phim, xe khách lớn đủ quân số trở về thành phố, nhưng mà tiết mục còn chưa phát, trên một tờ báo mạng liền xuất hiện một cái tin tức nội dung mơ hồ:《thủ khoa đại học gia cảnh nghèo khó bỗng chốc thành chủ tịch công ty, “Quy tắc ngầm” hư hư thực thực trong giới giải trí》.

Rất nhiều người là không tin, Lê Chanh mới tiến giới giải trí bao lâu? Liền quy tắc ngầm rồi? Hơn nữa đây vẫn là thiếu niên mười tám tuổi, tuổi này biết quy tắc ngầm là cái gì sao? Nhưng mà không qua bao lâu, quần chúng chỗ nào cũng nhúng tay liền vì một cái tin tức ít ỏi của Lưu Quân Lệ mà trở mình.

Đó là một ngày của Lưu Quân Lệ khi đồng ý lời mời quay《Rất gần núi Đại Đoan》, đăng lúc rạng sáng, lúc ấy người xem không tính nhiều lắm, ít nhất so với hơn ba trăm vạn fan của Lưu Quân Lệ, chỉ có mấy vạn người nhìn thấy.

“Lưu Quân Lệ:????? Cảm ơn đồng nghiệp nhỏ của tôi, khiến những em nhỏ tới từ núi lớn hạnh phúc giống bông hoa, hôm nay rất vui vẻ”.

Phía dưới là một số hình chụp, có thể nhìn tới rất nhiều trẻ con vùng núi ôm sách giáo khoa mới tinh và quần áo mới, cười như tỏa nắng, quả thật như lời Lưu Quân Lệ vừa vặn từ trên hình ảnh là có thể nhìn ra kinh hỉ và hạnh phúc trong mắt của những đứa bé này.

“Đây không phải chuyện tốt sao? Tại sao tính ngang bằng cùng với quy tắc ngầm? Không rõ người hiện tại làm sao ghét việc thiện như kẻ thù vậy! Chẳng lẽ ngay cả giúp đỡ người khác đều phải bị người trong xã hội phê phán sao? Nếu nói như vậy, vậy thế giới thật sự thật là đáng sợ”. Một fan tên là【nam thần của tôi là Eddie】 lý giải từ đầu đến cuối sau đó bình luận như vậy dưới tin tức.

Một dân mạng khác tên【năm xu tiền】 lạnh lùng mà bình tĩnh phân tích: “Đây không phải vấn đề giúp đỡ hay không giúp đỡ, đây là vấn đề nguyên tắc của một ngôi sao, ít nhất tôi cảm thấy ngôi sao, nhất là nam ngôi sao, bị quy tắc ngầm không phải hiện tượng tốt gì”.

“Người ta thích thế nào liền thế đó, mấy người quản rộng như vậy để làm chi? Cũng không phải ngầm mấy người, thật sự là nhiều chuyện!”【thịt bò nướng Thúy Hoa】bất mãn nói.

【bầu trời rơi bánh thịt】: giận lật bàn, thật đáng ghét!!! Luôn luôn liềntới một cái tin mới, cả ngày đều phải bị Lê Chanh xoát bằng!!! Mụ nội nó rốt cuộc ai là Lê Chanh nha!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook